Tôi thích anh ấy như vậy

 
 
Làm cho Bạch Vũ thất vọng rồi, người đi chiếc xe Audi màu đen đến đón bọn họ chính là trợ lý của Dịch Trạch Thành. 
 
Anh mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú.

 
Bạn đầu vì chuyện thử kính nên Bạch Vũ không định nói chuyện tử tế với người ta. Nhưng khi nhìn thấy người ta thì Bạch Vũ lại mềm lòng.
 
Ai bảo người ta lớn lên đẹp quá làm gì.
 
“Chào ngài, tôi là Dương Minh, trợ lý của Dịch tiên sinh. Lúc trước là tôi đã liên lạc với ngài.” Dương Minh nói năng lịch sự, vươn bàn tay thon dài, trắng nõn ra bắt tay với Bạch Vũ.
 
Bạch Vũ vui mừng ra mặt, không chút do dự nắm lấy tay người ta. Hoắc Từ câm nín nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Bạch Vũ, trong giới thời trang này có chuyện đen tối nào mà Bạch Vũ chưa từng thấy đâu nhưng mà Bạch Vũ lại là người không hề có sức chống cự nào đối với những loại người mặt người dạ thú này.
 
Dương Minh sẽ dẫn bọn họ đi, bởi vì nơi này quá khó tìm.
 
Hoắc Từ ít nói, Bạch Vũ phải lái xe nên cũng không nói gì.
 
Đường ngày càng khó đi, may mà chiếc xe hôm nay Hoắc Từ lái chính là xe việt dã.
 

Dù đi xe việt dã nhưng đường đi xóc nảy vẫn làm cho người ta thấy bực bội.
 
……
 
Chụp ảnh tạp chí thì không chịu chụp, cứ khăng khăng phải chạy đến nơi này trải nghiệm cuộc sống. Dù đang oán giận nhưng Bạch Vũ cũng không nói gì. Anh có thể hợp tác với Hoắc Từ tốt như vậy là vì anh không can thiệp vào sự lựa chọn của Hoắc Từ. Phòng làm việc mà hai người hợp tác mở tới giờ đã có thể hô mưa gọi gió trong giới thời trang rồi.
 
Bạch Vũ là người đại diện, nhưng Hoắc Từ mới chính là tổ tông, là Thần Tài của anh.
 
Nếu nói hoàn cảnh xung quanh toàn là đống đổ nát cũng không quá, không nói đến kiến trúc bỏ hoang bên cạnh hồ nước lồi lõm. Hai ngày trước mới có mưa nhưng vì hố quá sâu nên đến bây giờ nước mưa vẫn còn đọng lại đó. Lái xe thêm một lát, thì thấy một công trường đang thi công, cái cần cẩu lớn đang phát ra tiếng gầm rú.
 
Hoắc Từ im lặng nhìn ra bên ngoài.
 
Bạch Vũ hết sức kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được nói: “Cái chỗ quỷ quái gì đây chứ.”
 
Nơi thường gặp nhất, cũng là nơi không hề bắt mắt trong các thành phố, một công trình kiến trúc mà tất cả mọi người ngày nào cũng đi qua nhưng không buồn liếc mắt.
 
Cuối cùng, xe dừng lại trước những căn nhà trệt. Xi măng bên ngoài bức tường bị bong ra từng mảng để lộ những viên gạch đỏ bên trong. 
 
Ở phía trước, có một cái vòi nước trơ trọi đứng đó, bên cạnh có vài cái chậu nhựa để đựng nước. 
 

Cách đó không xa là nơi vứt rác sinh hoạt, trên mặt đất có một cái vỏ chuối, mặt trên của nó đã mốc meo, đen xì. Không cần xuống xe thì cũng có thể ngửi thấy mùi hương trong không khí lúc này. 
 
Sau khi Dương Minh xuống xe thì đi đến gõ cửa sổ xe Hoắc Từ.
 
“Hoắc tiểu thư, đây là nơi thử kính của ngài.”
 
Chủ đề, nhân vật, bối cảnh, cái gì cũng không có. Dương Minh nói, cô có thể tự do phát huy.
 
Hoắc Từ im lặng lấy túi trên lưng xuống, còn có túi đặc biệt dành riêng cho ống kính.
 
Cô đặt cái túi lên nắp trước của xe, mở ra, bên trong túi màu đen đều là các loại màn ảnh. Cô lấy camera ra im lặng điều chỉnh.
 
Bạch Vũ đã quen với thái độ lạnh nhạt khi làm việc của Hoắc Từ từ lâu.
 
Nhưng Bạch Vũ không yên lòng, đi đến bên cạnh Dương Minh, nhẹ giọng hỏi: “Rốt cuộc ông chủ của anh muốn tìm người thế nào? Nói thật, tôi biết Dược phẩm Minh Thịnh là một công ty gia đình lớn, nhưng danh tiếng của Hoắc Từ ở trong ngành cũng rất lớn. Nói ra không phải là tôi khoe khoang chứ thời gian làm việc của cô ấy đều đã được sắp xếp kín từ giờ cho đến cuối năm rồi.”
 
Mới vừa rồi danh thiếp trợ lý Dương đưa cho Bạch Vũ ghi là trợ lý CEO công ty Dược phẩm Minh Thịnh. Trong lòng anh còn lén lút mừng thầm, dù sao thì tên tuổi công ty Dược phẩm Minh Thịnh như sấm bên tai. 
 
Số lượng quảng cáo của họ rất nhiều, thậm chí ngay cả trên kênh CCTV cũng có rất nhiều quảng cáo sản phẩm của công ty họ. Tuy rằng còn kém hơn so với những mặt hàng quốc tế xa xỉ nhưng công ty dược phẩm từ trước đến nay trả thù lao đều rất hào phóng.
 
Khi nhìn nơi này, Bạch Vũ cũng không vui vẻ được bao lâu, vì nhìn thế nào cũng không thấy chỗ này giống như để chụp quảng cáo mà giống như họ muốn làm phim phóng sự hơn. Đến Bạch Vũ cũng bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
 
Dương Minh lắc đầu, nhẹ giọng giải thích, “Chuyện này không phải là muốn làm Hoắc tiểu thư khó xử.”
 
Dù là người Dương Minh hay Dịch tiên sinh mời đến đều sẽ được đưa tới nơi này để chụp ảnh. Sau đó Dịch tiên sinh sẽ tự mình sàng lọc nên đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người nào thích hợp nhất.
 
Đây là tuyển nhiếp ảnh gia chứ có phải tuyển phi đâu, trong lòng Bạch Vũ oán hận. Không phải anh muốn khoác lác thay Hoắc Từ đâu, nhưng có không ít ngôi sao trong giới này đều muốn Hoắc Từ chụp ảnh cho mình. Cho dù lịch trình của cô đã kín hết rồi họ vẫn chấp nhận chờ đợi.
 
Gặp phải tình huống khó khăn như vậy nhưng mà không thể ngờ rằng Hoắc Từ lại không hề tức giận.
 
Không biết Hoắc Từ trúng tà gì, người luôn lạnh nhạt như vậy mà có thể phối hợp đến trình độ này.
 
“Hoắc tiểu thư rất bình tĩnh.” Dương Minh quay đầu lại nhìn Hoắc Từ đang cầm camera điều chỉnh tiêu cự.
 
Yêu cầu phải thử kính này của Dịch tiên sinh rất dễ đắc tội với người khác, không ít nhiếp ảnh gia bởi vậy mà lỡ hẹn. Cho dù có người vì tên tuổi của công ty Dược phẩm Minh Thịnh tới, thì vẻ mặt cũng tức giận, hoặc là khinh thường. Từng nét mặt dường như cũng đều muốn nói, cứ chờ đó, đến khi tôi có được cơ hội này, tôi sẽ đánh vào mặt mấy người.
 
Cuối cùng, Dịch tiên sinh không coi trọng ai hết.
 
Thậm chí Dương Minh đã từng có suy nghĩ, Dịch tiên sinh sẽ không tìm được người mà anh muốn.
 
Cho nên khi Bạch Vũ hỏi thì Dương Minh mới cười cười, không muốn nói nhiều.

 
Nghĩ đến những chuyện ông chủ nhà mình đã làm, Dương Minh cảm thấy, người như Dịch tiên sinh chính là người duy tâm trong thực tế.
 
***
 
Dịch Trạch Thành trở lại công ty lúc 2 giờ chiều, buổi sáng anh đến trung tâm nghiên cứu phát minh Minh Thịnh. Đó là một trung tâm nghiên cứu và phát triển y tế hợp tác với quốc gia vừa hoàn thành vào đầu năm nay, số tiền đầu tư ban đầu khoảng 200 triệu nhân dân tệ.
 
Anh bước vào văn phòng, treo áo khoác tây trang lên móc áo, nhấn số nội bộ gọi thư ký vào.
 
Thư kí Đãi nói cho anh nghe lịch trình xong lại bổ sung thêm một câu: “Hôm nay trợ lý Dương không tới công ty.”
 
Anh gật đầu, bảo cô ấy có thể ra ngoài, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Dương Minh, “Vẫn chưa kết thúc sao?”
 
Bên kia rất lâu mới có tiếng trả lời, nhưng mà âm thanh đè rất thấp, “Tổng giám đốc Dịch, chỉ sợ hôm nay không thể kết thúc sớm được.”
 
“Lâu như vậy à?” Anh có chút kinh ngạc.
 
Dương Minh giải thích ngắn gọn về tình hình ở đây, anh không biết ông chủ mình mời vị tiểu thư này ở đâu, nhưng anh chỉ biết tính tình cô gái này không hề dễ chọc.
 
Lúc nãy bọn họ nói chuyện, quấy rầy đến suy nghĩ của cô đã bị cô lạnh lùng mắng một trận.
 
Khi cô quay đầu lại nhìn bọn họ, đôi mắt đen nhánh kia vừa lạnh lùng vừa sắc bén như có thể đâm thẳng vào trong lòng người khác.
 
“Tôi biết rồi.” Dịch Trạch Thành nói một tiếng, cúp điện thoại.
 
Dịch Trạch Thành ngồi ở ghế trên, rơi vào trầm tư. Anh đã tìm không ít người, nhưng không có ai giống Hoắc Từ đồng ý tốn nhiều thời gian như vậy. Cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ mười lăm phút, lúc trước cứ đến khoảng thời gian này là Dương Minh đã quay về báo cáo với anh rồi.
 
Hai giờ sau, Maybach lặng lẽ chạy vào trong khu nhà cũ.
 
Xung quanh đều là công trường đang ở thi công, chỉ có khu này vẫn còn chậm chạp chưa khởi công là vì nhà thầu đang xảy ra một chút vấn đề. Có vài gia đình công nhân vẫn còn đang sống tạm ở đây.
 
Dịch Trạch Thành đậu xe cách đó không xa, nhìn về chiếc xe việt dã đang đậu phía trước.
 
Dưới ánh nắng mặt trời, cô gái mặc váy đen dài đang đứng trên nóc chiếc xe việt dã màu đen. 
 
Cô gái đang đứng nghiêng, dáng người thon dài, chất liệu chiếc váy ôm sát vào người cô.
 
Khi cô xoay người làm lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết sau lưng. Dường như chỉ cần cô đứng đó là đã trở thành phong cảnh.
 
Ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên trên người cô làm cả người cô như đang phát sáng.

 
Dịch Trạch Thành mở cửa sổ xe, cầm hộp thuốc, lấy ra một điếu, bật lửa rồi hít vào một hơi.
 
Anh kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, khóe miệng khẽ giật: Nhiếp ảnh gia bây giờ khi chụp ảnh đều phải ăn mặc thế này à?
 
Anh cứ nhìn chằm chằm cô cho đến khi anh hút xong một điếu thuốc, cô vẫn chưa di chuyển chút nào.
 
Lúc này đã là tháng mười, dù đã bốn giờ chiều nhưng nắng vẫn rất gắt, nóng rực chiếu trên đỉnh đầu.
 
Anh nhìn xung quanh một vòng thì thấy xe Dương Minh đang đậu ở một chỗ xa hơn.
 
*
 
Dương Minh lo lắng, nhìn ra bên ngoài: “Hoắc tiểu thư cứ đứng như vậy liệu có ổn không?”
 
Bạch Vũ một tay cầm tăm xỉa răng, một tay kéo Dương Minh lái xe đi mua trái cây ở một chợ gần đây.
 
Máy lạnh bên trong xe khác hẳn với ánh mặt trời kinh khủng đang chiếu bên ngoài.
 
Bạch Vũ ghim một miếng vừa ngọt vừa mát lạnh bỏ vào miệng, thản nhiên nói: “Không có việc gì đâu.”
 
Mọi người phải biết mấy nhiếp ảnh gia đều là kẻ không muốn sống, lên núi tuyết hay xuống biển sâu đều có thể tự vác mấy chục kg thiết bị lên trời xuống đất, thì mấy chuyện này có là cái gì.
 
Năm trước nếu không phải Bạch Vũ liều chết không cho Hoắc Từ đi thì cô đã đi Syria Damascus chụp ảnh rồi.
 
“Nếu không thì anh nói cô ấy ăn chút gì đi, cô ấy đã không ăn gì cả ngày rồi.” Lúc nãy khi Dương Minh hỏi thăm tin tức từ Bạch Vũ thì mới biết từ lúc thức dậy cho tới giờ Hoắc Từ chỉ uống mỗi nước. 
 
Khi Dương Minh đi chợ mua đồ ăn trưa về thì Bạch Vũ ăn không ít nhưng Hoắc Từ chưa từng động đũa.
 
Dương Minh lo lắng nhìn người đang đứng trên nóc xe. Khi anh đang do dự thì đột nhiên có người gõ cửa sổ xe.
 
Dương Minh quay đầu lại thì nhìn thấy Dịch Trạch Thành đang đứng ở ngoài xe.
 
Lúc Dương Minh chuẩn bị mở cửa xuống xe, thì người đứng trên nóc xe bên kia đột nhiên xoay người lại. 
 
Hoắc Từ đứng trên nóc xe, Dịch Trạch Thành ngẩng đầu chỉ nhìn thấy dáng người mơ hồ của cô.
 
Hoắc Từ đang cầm camera đột nhiên nhấn nút chụp.
 
Dịch Trạch Thành thấy cô đang cúi đầu nhìn ảnh đã chụp trên camera. 
 
Anh đi qua đó, ánh mắt lạnh nhạt, ngẩng đầu lên nói, “Xoá ảnh chụp đã chụp đi.”
 
Anh không thích chụp ảnh, càng không thích những bức ảnh chụp trộm như vậy.
 
Hoắc Từ chậm rãi ngồi xuống, thấy cô nhắm mắt lại thì Dịch Trạch Thành đã biết cô bị chóng mặt, dù sao thì cô cũng đã đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời lâu như vậy.
 
“Đi xuống ngay lập tức.” Anh chau mày thành chữ xuyên 川.

 
May mắn vừa rồi cô chậm rãi ngồi xuống nếu không có khi cô té úp đầu xuống đất thật ấy chứ.
 
Hai chân cô đặt trên cửa xe, camera vẫn còn đặt trên nóc xe.  Chờ một lúc lâu, cô mới mở mắt ra nhìn vào đôi mắt đen của người đàn ông đang nhìn mình, cười như không cười, “Quan tâm tôi à?”
 
Tự mình đa tình, Dịch Trạch Thành cười nhạo.
 
Liếc mắt xuống, anh thấy đôi chân dài, tinh tế, trắng tới loá mắt lộ ra dưới làn váy.
 
“Anh ôm tôi xuống đi, tôi sợ.” Hoắc Từ vươn tay ra.
 
Rõ ràng có thể nói là đỡ nhưng cô càng muốn người nào đó ôm mình.
 
Dịch Trạch Thành nhìn tay áo màu đen của cô gái đã cuốn lên đến cẳng tay. Bàn tay Hoắc Từ lớn hơn, thon dài hơn so với tay của những người phụ nữ khác. Vì cô sử dụng camera nhiều năm rồi nên trên bàn tay có dấu vết của những vết chai.
 
Khi Dương Minh và Bạch Vũ đi đến thì hai người đều nghe rõ câu nói đó.
 
Tuy rằng đây là lần Bạch Vũ gặp vị Dịch tiên sinh này nhưng trong lòng anh không khỏi e ngại, vì dù nhìn thế nào thì vị này cũng không phải là một người dễ chịu. 
 
Người đẹp thì đẹp thật nhưng tính cách quá lạnh lùng. Lúc nãy dù trời đang nắng rất gắt nhưng khi bị ánh mắt của Dịch tiên sinh quét qua một cái thì Bạch Vũ cũng không nhịn được mà run rẩy.
 
Bây giờ Bạch Vũ đã hiểu rõ vì sao mà Hoắc Từ cứ đòi sống đòi chết để tiếp nhận đơn này.
 
Đây là do bị sắc đẹp làm mờ mắt, là do sắc đẹp làm mờ mắt.
 
“Tự mình đi xuống đi.” Anh rũ mắt, lãnh đạm nói.
 
“À.” Hoắc Từ thản thiên lên tiếng, nói xong thì chống tay nhảy xuống.
 
Bạch Vũ bị cô làm sợ cho tới mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, “Cục cưng.”
 
Chiếc Mercedes-Benz G65 cao phải cỡ hai mét xe chứ có ít đâu.
 
*
 
Hoắc Từ nhìn người đàn ông đang đỡ mình. Anh rất cao, cô cao 1m72 vậy mà khi nằm trong ngực anh cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt anh được.
 
Bàn tay to rộng của anh đang ôm chặt eo cô. Cách một lớp vải, cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền đến.
 
Tay anh vừa lớn, sức vừa mạnh. Lúc nãy khi cô nhảy từ trên xuống, anh đỡ được cô ngay lập tức. Mà bàn tay cô đúng lúc lại đặt trên cánh tay rắn chắc của anh, dù cách một lớp áo nhưng vẫn khiến cho trái tim của Hoắc Từ loạn nhịp.
 
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, bụng dưới của cô trở nên căng thẳng, đột nhiên cô lại thấy có một loại cảm giác khó có thể miêu tả được đang len lỏi khắp cơ thể mình.
 
“Không phải anh kêu tôi tự xuống sao?”
 
Cô cười ngọt ngào, anh thật là tốt.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận