Tôi Thấy Được Những Văn Tự Kỳ Quái FULL
Sau khi cả nhà Quý Giai Thành đến xin lỗi thì cũng không xuất hiện nữa, Quý Trạch An nghe giọng Sầm Ân Thư cứ không tốt, nói rằng đúng là dễ dàng cho họ.
Quý Trạch An dở khóc dở cười.
Chỉ biết là Quý Giai Thành xin nghỉ việc ở Cảnh thành do Quý Khâu Nguyên với Hạ Hoài San quyết định mang về Giang thành để kiểm soát người, lo rằng sểnh ra chút thì cậu ta lại gây rắc rối.
Dù sao ở Cảnh thành cũng là trời cao hoàng đế xa, giữ người ở Giang thành thì bọn họ vẫn nắm được tình hình, không để xảy ra việc tương lai bất ngờ xuất hiện họa lớn nào.
Ngược lại thì Quý Trạch An còn thấy thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.
Nghĩ thế nên cậu quay sang nhìn Sầm Ân Thư vẫn đang trưng vẻ mặt không vui ngồi trên sofa, khóe miệng nhếch lên.
Đám người đó đi hay ở cũng không làm thay đổi quan hệ của bọn họ.
Nhưng mà, đi cũng tốt…
Có quan hệ họ hàng lại từng có ân nuôi dưỡng, tuy họ đối xử với cậu cũng không gọi là tốt nhưng gãy xương vẫn còn liền da.
Có một số việc không thể không kiêng kị, Quý Trạch An không phải để ý đến ô danh chỉ là không muốn làm ác độc đến cùng.
Cậu vẫn muốn trở thành một người ngày càng bao dung hơn, chỉ cần không liên quan đến việc sống chết thì cậu muốn cố gắng để mình từ từ xử lý.
Chính cậu khi nghĩ đến việc này chưa từng nói đến sợ hay không.
Vì có vài vấn đề khiến cậu khó chịu nhưng cũng chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của cậu.
Về việc Mục Lạc Nhu, cũng chỉ là học tỷ gặp trong trường vài lần.
Quý Trạch An chưa từng động đến cô ta, càng không nói đến việc gọi là đắc tội, cậu không nghĩ thông được lý do khiến cô ta làm những chuyện này với cậu và cũng chẳng muốn nghĩ.
Chỉ là lần này Quý Trạch An không có ý định buông tha cho ả, sự bao dung của cậu cũng không nhiều đến thế.
Dù sao hiện tại cậu chưa đến được cái cảnh giới bao dung chúng sinh.
Còn tương lai thì cũng khó nói… Chẳng qua Quý Trạch An cảm thấy về sau cậu cũng chẳng làm được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn và cũng cố gắng tiến gần đến mức đó mà thôi.
Quý Trạch An rất rõ với khả năng của mình bây giờ cũng chẳng làm gì Mục Lạc Nhu được.
Nhưng cậu có thể ôm đùi lớn trong nhà mà, cậu không thấy ôm đùi là chuyện xấu.
Dù sao cảm giác ôm đùi lớn rất thích.
Trong giới giải trí hiện nay thì Mục Lạc Nhu chưa phải rất quan trọng, tuy có fan hâm mộ nhưng bao nhiêu phần là thủy quân, thực sự fan hâm mộ còn bao nhiêu? Đối với loại người chỉ muốn trèo lên trên, coi người khác là đá kê chân thì lại dễ tìm được điểm chí mạng.
Chỉ cần khiến ả không có cách nào trèo lên trên là được rồi, có thể gọi là bên trên phong sát.
Dù sao cũng chỉ cần một câu nói của Ninh Văn Ngạn, tuy không đến mức trăm phần trăm cô ta không xuất hiện trước công chúng nhưng “cánh cửa” bên trên sẽ từ từ đóng lại đến khi không thể có ánh sáng lọt vào.
Một tuần trước khi “Đăng Tiên” khởi quay, Quý Trạch An lại nhàn nhã.
Công tác chuẩn bị trước đó cậu làm lâu rồi, chắc chắn là đốt tiền nhưng cậu không hối hận.
Những việc làm theo cảm tính như thế cả đời cũng không chắc có thể làm được mấy lần.
Kể cả cuối cùng phim không đạt được đến mức độ mong muốn, có thể lỗ nhưng cũng không đến cảnh lưu lạc đầu đường, cùng lắm thì làm lần nữa.
Một bộ phim cũng không phải cả cuộc đời của cậu.
Quý Trạch An tự an ủi mình như thế nhưng nói là hoàn toàn không lo lắng thì cũng không đúng.
Trong mắt cậu thì vẫn náo nhiệt như trước, bị các loại kí tự che kín nên cậu nhắm mắt nằm lên chiếc ghế võng lâu đời bên cửa sổ, che chăn điều hòa trộm lười một chút.
Ghế võng già: “(?? 灬?) đung đưa~ đung đưa~ đến cầu nhà bà ngoại*~~~”
(*Là ca khúc thiếu nhi dựa theo dân ca của khu Quảng Đông, biểu diễn bằng tiếng Quảng Đông.)
Nếu Quý Trạch An mở mắt thấy câu nói trên ghế võng thì chắc chắn sẽ nghĩ đúng là một chiếc ghế võng có tuổi, chữ viết bên trên cũng có cảm giác cổ xưa.
Tất nhiên trước hết cần phải xem được chữ viết đã.
Ghế võng già: “Bỗng có cảm giác bị ghét vì sưng rồi…? (? > 灬.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...