“Chào các vị lão sư, em là Quý Trạch An số ba mươi hai, vai diễn đăng ký dự thi là Khổng Ngọc Minh.” Quý Trạch An đơn độc vào căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy trước mặt chính là một loạt người vô cùng nghiêm túc, sau khi giới thiệu đơn giản liền cúi đầu bày tỏ sự kính trọng với họ.
“Đăng tiên” là sản phẩm mới của đạo diễn Hoàng Dật Dương, lúc trước Quý Trạch An không biết luẩn quẩn trong vở kịch là nó như thế nào, sau về nhà tìm tòi mới phát hiện được, phân đoạn kịch bản trong tay lại càng coi trọng hơn.
Trong bộ kịch này không nói rõ nữ diễn viên là ai, có thể nam diễn viên sẽ nắm vai trò chủ đạo, vì cả kịch là câu chuyện nam diễn viên đều phải trải qua vô số khổ cực theo một phàm nhân để tu luyện thành tiên.
Lại nói thì nó cũng có chút khuôn khổ sáo cũ, tình tiết vỡ tiểu thuyết giống như là viết một cách rất rách nát, có thể cố tình vì trong giới điện ảnh dường như chưa có kịch bản nào thế này, huống chi nếu đã có thể đem một tiểu thuyết khuôn khổ sáo cũ mà có thể suy diễn đến thoát tục thì phải là một đạo diễn tài ba, Quý Trạch an cũng không lo lắng bộ kịch bản mới này sẽ đem đạo diễn Hoàng Dật Dương lên thớt.
Thật sự là như thế, trong tương lai doanh thu phòng vé của “Đăng tiên” sẽ lên cao, nam diễn viên Giang Khâm Dật liên tục được đề cử trong nước và nhận giải Wing dành cho nam diễn viên xuất sắc nhất,giúp cho hắn đảo lộn vị trí ảnh đế một phen.
Quý Trạch An tưởng tượng đến cảnh mình có thể nhận được một kịch bản và nhảy tít lên như vậy, mỗi ngày quay xong vai quần chúng lại trở về cân nhắc cái vai diễn kia, sau đó căn cứ theo ‘lời thuyết minh’ của kịch bản rồi lại cải tiến thêm một chút, đương nhiên người xem của cậu chính là tất cả đồ vật trong nhà, như cái bàn, cái ghế tựa, sô pha…mấy thứ linh tinh, bọn họ cũng có thể cho rất nhiều góp ý, nhưng mà Quý Trạch An phát hiện Tv nhà cậu mới là cái thứ lão làng nhất, nói câu nào ra thì chỉ có chuẩn câu đó.
Quý Trạch An chợp mắt hai cái, không ngoài dự đoán rằng Giang Khâm Dật đang ngồi ở phía kia, cậu xác định cậu sẽ trở thành nam diễn viên của “Đăng tiên”.
Mà Giang Khâm Dật lại không ngờ cậu nhóc sẽ xuất hiện ở đây, dù sao người bình thường sẽ không biết chuyện tuyển chọn này, huống chi buổi thử vai còn cần phải có thư đề cử, trong ấn tượng của hắn thì Quý Trạch an chính là một cậu nhóc chạy vặt rất tốt, cho dù có bị em hắn nện cho hai trăm triệu thì dường như cũng không có gì thay đổi, nghe nói vẫn làm diễn viên quần chúng như trước.
Giang Khâm Dật thật ra rất thích ý vì cậu nhóc không bị tiền tài che mắt, nếu đã như vậy, cậu cũng khá được với em trai mình, một người chỉ có tiền tài thì không xứng với em hắn, uống chi cậu nhóc thì vẫn là nhóc con mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Khâm Dật liền đem ánh mắt dời lên người Quý Trạch An, dường như cậu không có ý muốn lôi kéo làm quen, nếu đã như vậy, Giang Khâm Dật càng thêm xem trọng người này.
Trước nhiều người cũng như vậy, chuyện lôi kéo làm quen không phải không có, hắn thấy phiền chán đến không chịu được.
Nghĩ đến đứa em trai nhà mình, lại nhìn cậu nhóc này, Giang Khâm Dật quyết định đến cậu nhóc diễn tốt thì hắn sẽ tình nguyện giúp đỡ một phen, chỉ hy vọng tiểu Việt…
“Cậu hãy diễn đoạn Khổng Ngọc Tiêu điên dại đi.” Hoàng Dật Dương nói bâng quơ, đây chính là đoạn trích mà hắn dành cho Quý Trạch An, cũng là vai diễn khó nhập vai nhất.
Khổng Ngọc Minh thật tâm tôn thờ ca ca của mình, là một thiếu niên tinh khiết mà trở thành nạn nhân rơi vào ma đạo.
Quý Trạch An gật đầu sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay để lên đùi mình.
Nhắm mắt lại rồi mở ra, trong đôi mắt đó là ngập tràn oán hận…
Nhìn kỹ một lần nữa, hận ý đó đã biến mất không còn dấu vết, Khổng Ngọc Minh lại trở thành một nam hài mà trước kia vẫn tôn thờ chính ca ca của y… “Ca ca…”
Y than nhẹ một câu, sau đó nước từ khốc mắt trào ra, nhưng y vẫn không dùng tay lau đi mà cứ mặc nó chảy xuống.
Không một chút để ý, miệng gợi lên một nụ cười, giống như là đang nghĩ đến một quá khứ bình thường tốt đẹp của bản thân.
Nhưng rồi rất nhanh, nụ cười này liền cứng ngắc, nó trở nên vặn vẹo, y nhìn quét qua phòng một lần, sức lực tràn đầy đi tìm ca ca của y.
Có lẽ ngay giây phút quan trọng ca ca y đã không còn bảo vệ y nữa, rõ ràng trước kia đã đáp ứng rồi! Sắc mặt Khổng Ngọc Minh càng lúc càng khó coi, cũng càng lúc càng tái nhợt, trúc cơ (*) mang đến một cơn đau đớn khiến y cả người y đều có chút không ổn được.
(Theo như tin vừa tìm thì đây là cảnh giới trúc cơ, là lúc Ngọc Minh đã bị đẩy vào ma đạo chịu đau khổ)
“Ca ca!” Khổng Ngọc Minh gầm lên một câu.
Ngay lập tức y bình tĩnh trở lại, cố nén cơn đau rồi nhắm mắt…
Mí mắt giật giật một chút, mái tóc đen y của bị ánh bạc xuyên qua, lại trợn mắt, đôi mắt vốn dĩ là màu đen chợt hiện lên một tia hồng quang.
Khi trúc cơ thịnh vượng thì đó cũng là lúc y nhập ma.
Vẫn là khiến cho y dựa vào chấp niệm đối với ca ca mình, y biết ca ca nhất định sẽ không muốn y biến thành ma tu, cho nên Khổng Ngọc Minh che giấu đi rồi lúc sau bỏ trốn mất, một chút tin tức cũng không để lại.
Ở đại bàn ma tu hiển nhiên là khó sống sót hơn so với chính đạo, thời gian càng nhiều thêm thì chấp niệm đó sẽ biến thành hận ý, y càng ngày càng hận ca ca của y, điên cuồng tăng tu vi, chỉ mong một ngày nào đó có thể giết chết tên phản bội là ca ca của mình!
Vừa vặn trúc cơ của Khổng Ngọc Tiêu, trên nệm cói chợt có một tia độ ấm.
Sùng bái của Khổng Ngọc Tiêu đã bị hận ý hòa tan, trên mặt y không hề vặn vẹo, đó vẫn là một khuôn mặt mà không có chút gì đổi thay.
Lúc này y nhìn về chiếc nhẫn trong tay mình, khóe miệng câu lên, nở nụ cười, một nụ cười mang theo đầy tà ý, tất cả ma tu đều có loại hương vị này.
Y nói: “Từ hôm nay trở đi ngươi không còn là ca ca của ta nữa, Khổng Mạc Tiêu.”
…
Quý Trạch An đọc đến đây thì hết, cậu nói xong lời kịch, sau đó nhìn một người cười tà ở nơi nào đó đến nửa ngày, mãi vẫn không hề nghe chữ ‘Cắt’, sau đó nhịn không được mà đi tới.
Đôi mắt tàn ác vì nhập vai đã không còn, hoàn toàn đều là một dáng vẻ rất bình thường của cậu, thông hiểu, dẻo dai, nhìn qua nhịn không được lại khiến cho người ta muốn đùa giỡn, cậu còn cười tới vị giám khảo đang nhìn mình chằm chằm cười lên một cái.
Cái cậu nhóc này, tất cả giám khảo đều ngẩn ra, Quý Trạch An dừng đột ngột như vậy khiến họ có chút bất ngờ, hơn nữa ngày, thân là tổng đạo diễn bộ kịch bản này Hoàng Dật Dương mở miệng lên tiếng: “Được rồi, cậu trở về chờ tin xấu đi.”
Quý Trạch An nghe thấy nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt đi, cậu cười cười rồi cúi chào giám khảo, sau đó nhẹ nhàng rời đi không một chút chậm chạp.
Vẫn non nớt như vậy! Giang Khâm Dật nhìn bóng dáng cậu nhóc này nhịn không được mà bình luận.
Cậu ta chẳng lẽ không biết nếu ở lại trong phòng thêm chút nữa sẽ dễ dàng gây thêm ấn tượng cho họ sao? Đầu tiên là không có một đạo diễn nào lên tiếng bảo dừng lại, sau đó cậu lại rời đi một cách rất lưu loát, nhưng cá nhân hắn thật ra cũng rất đánh giá ca cậu, trên phương diện này hắn cũng thích Quý Trạch An.
***********
Đi trên đường, Quý Trạch An thở dài một hơi rồi mới căng thẳng.
Cậu không biết mình diễn thế nào, tuy rằng cái bàn có tán tưởng cậu nhưng mà đạo diễn không nói là thích a.
Bộ điện ảnh này đời trước cậu không xem, nhưng Nghiêm Cẩm thì có, hắn có kể lại cho cậu, khi đó là kết thúc kỳ nghỉ hè của trường cao đẳng nên cậu cũng vội vàng đi làm kiếm tiền.
Cậu chỉ biết bộ phim này rất có danh, doanh thu cao, lưu truyền phổ biến, diễn viên chính là Giang Khâm Dật.
Còn về phần vai diễn Khổng Ngọc Minh cuối cùng đã thuộc về ai thì cậu vẫn không biết…
Sau khi xong mới căng thẳng, Quý Trạch An biết không nên như vậy, nhưng cậu không kiềm chế được.
Ngây ngốc đứng bên đường một hồi lâu cậu mới lấy lại tinh thần.
Mãi đến khi cậu quyết định sẽ đi mua một cái bánh ngọt nho nhỏ xem như phần thưởng cho bản thân, chợt cậu nhìn thấy người con trai kia.
Vẫn là bộ áo dài như trước, nhưng hôm nay là hình trăng liền màu trắng, lẫn trong đám người thật là không thích hợp.
Cậu dừng bước, nhìn hắn, thấy Du Dịch đi về phía mình sau đó dừng lại.
“Tiểu An, thử vai thế nào rồi?”
Quý Trạch An nhìn về phía hắn đột nhiên nói hết ý nghĩ của mình: “Căng thẳng.”
“Cũng đã xong cả rồi, không sao đâu.” Du Dịch nhìn vẻ mặt cậu nhóc sau đó nhịn không được muốn lấy tay sờ sờ, nhưng cuối cùng bàn tay cũng chỉ dừng trên đầu: “Đói bụng không?”
Quý Trạch An gật đầu, cậu vốn dĩ là muốn đi mua bánh ngọt mà.
Du Dịch nhận được tin tức từ Giang Khâm Dật về chuyện nhóc con không đóng vai quần chúng mà đến đây thử vai, sáng sớm hắn theo lẽ thường coi bói cho nhóc con, nhìn thấy mọi việc thuận lợi nên không lo lắng gì.
Nhưng mà bây giờ cậu nhóc nhìn vẻ có chút không vui, chắc là đã có chuyện gì rồi, mà hắn cũng không biết là thử vai đó có thành công hay không, Giang Khâm Dật nhắn tin rất ngắn nói rằng nhóc con hành động vô cùng kinh ngạc, tuy rằng có chỗ không đủ, nhưng đối với một người ở vị thành niên không phải chính quy thì đó đã rất tốt rồi, cậu có thiên phú, không những vậy cậu còn có thể bay xa hơn nữa.
“Tìm một chỗ ăn cái gì đi.” Du Dịch nhấc gói to gói nhỏ trong tay, bên trong chính là cơm với sữa mà hắn đã chuẩn bị, bởi vì biết nhóc con hôm nay không ở chỗ truyền hình đóng vai phụ, cho nên hắn không có mang thức ăn nhanh đến công ty, lúc trước còn không rõ ràng, làm cho nhóc con ở tổ phim không được tốt, cho nên mỗi lần bới đều phải đem hộp cơm rửa sạch tiêu độc đi.
“Em muốn ăn bánh ngọt.” Quý Trạch An bật người đưa ra yêu cầu của mình, cậu không biết tại sao đứng trước mặt người này mình lại tùy ý đến vậy, nhưng mà cậu cũng không muốn nghĩ nhiều đâu, bởi có một số việc cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Du Dịch đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của Quý Trạch An, cùng cậu đi tới một quán bánh ngọt, sau đó sẽ để cho nhóc con muốn ăn cái gì mình thích.
Mặt khác, hắn mở cặp lồng cơm ra, để phía trước cậu: “Trước tiên ăn cơm đã, phải ăn một chút đó.”
Quý Trạch An nhìn trong cặp lồng cơm là sườn xào chua ngọt mà nhộn nhạo lên, cảm thấy càng lúc càng đói bụng, chạy tới toilet rửa sạch tay rồi lập tức cầm chiếc đũa gắp lấy miếng sườn đầu tiên.
“Ngon quá, là anh làm sao?” hôm nay không dùng loại hộp đựng thực phẩm nhưng hương vị vẫn rất tuyệt, rõ ràng là từ tay của một người.
Phun ra khối xương, hai mắt Quý Trạch An nhìn về phía Du Dịch, trong lòng cậu thật ra đã có đáp án, dù sao trên cà mèn cũng viết ‘Du Dịch ảnh đang nhân tiện đẩy đưa tình cảm đó nha’,
“Ừ, em thích là tốt rồi.” Hắn nguyện ý làm cơm cho nhóc con cả đời, bây giờ nhóc con còn rất gầy, nhưng so với lúc mới gặp đã tốt lên không ít, nhiều thịt nữa mới khiến cho hắn có cảm giác thành tựu!
___Hết chương 14___.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...