Mở mắt, mọi thứ thật mơ hồ. Xung quanh tôi chỉ toàn màu trắng cùng thuốc sát trùng. Khó chịu thật. Rõ ràng hơn. Tôi nhìn thấy hình ảnh một người con trai đang ngủ. Khuôn mặt tựa thiên thần.Và có lẽ điểm làm tôi chú ý hơn cả là khuôn mặt ấy… Rio! Quen thật. Đến mức tôi chỉ muốn tống khứ ra khỏi não. Trước giờ, ngoài học, tiền, mẹ, chưa có gì khiến tôi để tâm đến thế.
Lặng lẽ rút kim tiêm rườm rà trên tay, tôi bước về lớp. Tôi không muốn nói chuyện với cậu ta thêm nữa. Có thể tôi sẽ bị vướng vào rắc rối như hồi cấp hai cho xem.
Nhưng tôi đâu biết, người con trai ấy đã tỉnh, mở mắt, nhìn theo bóng dáng tôi khuất dần xa, lòng rượi buồn. “Em không muốn nói chuyện với tôi đến thế?”
Hình như đã bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi chiều. Aissss! Mệt thật. Là tiết Mĩ thuật tôi ghét nhất. Tôi tự mắng bản thân thật ngu ngốc. Tôi thuộc dạng kém của Mĩ thuật đó. Chẳng phải vẽ xấu, nhưng tôi cực kì không thích vẽ.
Cứ nghĩ đến việc những bức tranh tôi vẽ ra bị người khác xem thì tôi thật tức. Tôi thật kì lạ? Bạn đang nghĩ thế phải không. Nhưng tôi cũng không phủ nhận. Tôi kì lạ!
Nhưng vừa bước vào lớp, tôi đã nhận được vô vàn ánh lườm sắc nét của các học sinh. Tôi lại làm sai gì sao? Tự hỏi, nhưng mặc kệ. Quan tâm làm gì, chỉ tổ hại não.
Ngồi xuống bàn, trống trơ. Nhỏ My đi rồi, nghe nói là đi Mỹ du học. Giờ tôi ngồi một mình. Tẻ nhạt. Mọi khi, nhỏ hàn huyên đủ thứ, tôi thấy phiền. Nhưng sao giờ tôi lại nhớ cái “phiền” đó đến thế?
Tiết học Mĩ Thuật hôm nay vẽ chân dung. Khổ nỗi, sao cô giáo lại bắt nộp bài thật hoàn hảo nếu không muốn bị điểm trung bình cơ chứ? Nếu không tôi đã không phải ngồi đây mà ngắm vẽ hắn như này.
Ông trời ơi! Cái số tôi… có thể đen hơn thế này không cơ chứ? Hôm nay, tên “người mẫu” lớp 10A4 từ đâu vào lớp tôi. Con gái lớp tôi thì rú lên cứ như Bác Hồ đến thăm học sinh ấy.
Nghe nói hắn tên Vũ Phong. À ra cái tên Vũ Phong sẽ học cùng đội tuyển với tôi đây mà. Nhìn hắn mà tôi chết đứng. Mặt co lại. Mắt dãn to hết cỡ. Là cơ duyên hay nghiệt duyên đây?
Đúng cái thằng cha đen đủi mấy lần trước. Nhìn mặt hắn kìa, sát gái dễ sợ. Tôi có thấy đẹp gì đâu mà cả lớp tôi là fan hâm mộ của hắn chứ.
Tôi chẳng mấy khi nhìn kĩ rồi đánh giá này nọ khuôn mặt người khác. Nhưng hôm nay, lại “phải” nhìn hắn mới điên!
Thì vẽ chân dung phải theo mẫu. Phải đánh giá hắn là phải. Xem nào, khuôn mặt trái xoan, môi đỏ, đôi mắt tạm ổn nếu không muốn nói là quá đẹp. Nhìn xem nhìn xem, da hắn trắng hơn con gái. Khiếp! Tôi đánh giá tên này như sau: Rất rất đẹp trai. Là một baby boy đích thực!
Sao mà mấy đứa con gái kia cứ bảo hắn phong độ, nam tính này nọ. Thấy ớn!
Ghét nhất cái nụ cười đểu của hắn. Nhếch mép. Hừ! Thế là sao? Khinh người à? Thôi cũng phải. Là Vũ công tử chả. Gớm!
Tôi sẽ chẳng quan tâm nếu hắn cứ vừa cười đểu vừa nhìn về phía tôi. Ngoài mặt thì tôi vẫn lạnh băng, tiếp tục sự nghiệp vẽ. Nhưng bên trong thì ôi thôi… run ư? Không! Tuyệt đối không! Bên trong tôi đang thầm nguyền rủa hắn đấy!
Tên này, chà chà. Dung mạo cũng không đến nỗi như Thị Nở nên bài vẽ cũng rất hoàn hảo. Đến giờ khảo bài. Cô giáo kiểm tra. Dừng lại ở bài tôi. Cô nhìn một lúc lâu. Gật đầu, nghe vẻ rất hài lòng thì phải. Cô lấy bài của tôi mang lên bục giảng:
-Cả lớp nhìn bức tranh này xem. Bố cục rất cân đối. Vẽ rất khớp mẫu. Quả thật Nhật Ánh rất có khiếu mĩ thuật.
Hừ! Khen thừa. Gì chứ vẽ… đơn giản!
Kết thúc buổi học trong chán nản. Tôi đâu biết rằng ai kia nhìn tôi suốt buổi… rất chăm chú! Thôi nào, ra chơi rồi. Đọc sách thôi.
Trống điểm vào lớp. Vẫn đọc mãi cuốn Sherlock Holmes. Trời ơi, đang hay. Holmes của tôi ngã xuống vực thẳm nay lại trở lại. Tôi không quan tâm, chú ý đọc tiếp. Lý do gì mà lớp tôi cứ ầm lên thế nhỉ? Tuy nhiên, tôi vẫn không ngẩng lên.
Đến khi có tiếng nói cất lên bên cạnh, khó chịu. Nhìn lên, trời ơi. Lại là Rio, sao cậu ta dai thế nhỉ?
Cậu ta nở nụ cười ấm áp, tay vuốt mái tóc nâu bồng bềnh, nói:
-Tôi có thể ngồi cùng bạn chứ?
Tên này. Chập rồi! Mà khoan. Như là trước khi đi, nhỏ My có nói cậu ta thi vào trường này thì phải. Đâu ngở là lớp tôi đâu chư?
Trong đầu đang rối tung, nhưng vẫn điềm tĩnh nhìn cậu ta, ánh mắt kiểu Bao Công nhìn tội phạm, giọng nói gằn đầy sát khí:
-Cần phải hỏi?
Cậu ta vẫn cười.Thôi, từ lâu tôi đã biết cậu ta bị bệnh lì rồi. Có thế nữa vẫn cứ cười được. Đôi lúc tôi nghĩ, đầu óc cậu ta có vấn đề!
Hẩm hiu thân phận Ánh Nhi
Suốt đời bị kẻ tâm thần bám theo
Bám theo hắn cứ lèo nhèo
Rằng chị Nhật Ánh cho Thiên đi cùng!
Ngồi ca thán trong lòng, khóc không ra nước mắt. Khổ! Khổ thật.
Hừ! Lần đầu tiên tôi tin vào quan hệ nhân – quả. Chắc kiếp trước tôi làm gì thất đức với tên Rio hắn nên kiếp này phải trả giá. Được thôi. Thích thì chị chiều. Tôi là tôi giỏi nhất khoản làm ngơ nha!
Buổi học trôi qua sẽ vô cùng là yên bình nếu tên kia không nhìn tôi suốt buổi học.Tự nhủ: Mặt mình có tro hả. Sao tên này cứ nhìn mãi! Hiển nhiên chỉ là suy nghĩ. Vẫn làm mặt lạnh không quan tâm!
Giờ ra về, tôi nhận điện thoại từ mẹ. Đã lâu không trò chuyện, thật nhớ mẹ biết chừng nào!
Mẹ hỏi thăm sức khỏe tôi này nọ, rồi bảo mẹ khỏe, cứ yên tâm mà học hành. Rồi từ đâu đó vang lên giọng thằng út con cậu tôi, nó nói mẹ tôi bị bệnh suốt tuần rồi. Nghe thấy tiếng mẹ mắng nó, tôi thấy nghẹn ngào.
Rất muốn chạy thật nhanh về làng quê thân thương ấy để gặp mẹ. Nhưng làm việc gì, tôi cũng phải suy toán thiệt hơn. Giờ đang là kì học gắt gao của các đội tuyển. Với lại, sắp đến kì thi học kì I rồi. Tôi mà không chuyên tâm ôn, hẳn sẽ mất ngay học bổng.
Không phải tự ti, nhưng cứ lấy tên Rio làm điển hình, cậu ta mới lớp 9 mà thi vào trường quốc tế này với số điểm ngang ngạnh tôi. Hỏi sao không lo cho được?
Tôi ậm ừ, nói mẹ ráng chờ, tôi sẽ về thăm mẹ sớm thôi.
Căn bản, còn một nguyên nhân nữa khiến tôi phải lưu lại. Giờ là vấn đề kinh tế. Lương tháng trước thuốc thang cho mẹ hết rồi, còn tháng này chưa nhận.
Tiền học bổng tôi cũng chẳng còn. Học trên Hà Nội, cái gì cũng đắt đỏ, độc sống qua ngày mà cũng không hết hai triệu ngon ơ à?
Lấy đâu ra tiền xe mà về. Nghèo là thế. Phải chịu đựng.
Mải suy nghĩ, tôi vẫn chưa đi làm. Sao dạo này đầu óc cứ rỗng tuếch. Chẳng nhét được cái gì vô đầu. Nhìn đồng hồ, chết, đã hơn bảy giờ rồi. Thể nào cũng bị mắng, có khi đuổi việc như chơi.
Chạy bộ hì hục đến nơi, mất tròn 10 phút. Nuốt nước bọt, chuẩn bị nhận lời quở trách của mụ chủ quán. Nhưng sao hôm nay quán hơi là lạ. Đông khách ghê.
Mụ chửi xong bài ca muôn thuở, tôi lại tiếp tục công việc làm bánh của mình. Chị Thư nói với tôi, quán có nhỏ nhân viên mới, lớp 10 bằng tôi. À ra là nhỏ phục vụ lạ mặt khi nãy.
Tôi có ấn tượng hơi xấu về nhỏ. Nghe chị nói, hình như tên Liên thì phải. Nhỏ Liên đó ăn mặc hở hang, lả lướt trước mặt khách, trông như đang mời trai vậy. Ấn tương không xấu mới lạ đó!
Mà nhỏ kể ra chẳng cần trang điểm gì nhiều, chỉ son môi nhạt, mà trông xinh dễ sợ. Bảo sao mụ chủ cưng nó như vàng. Nào là đàn piano xong được nước non trà bánh đủ cả.
Nhỏ Liên này khinh người lắm, nhìn thấy tôi, nhỏ liếc mắt, cười nhạt.
Làm trà bánh xong, mang ra cho khách thì bị chân ai đó ngáng qua. Tất nhiên tôi đã nhìn thấy, và “chẳng may”, chỉ là chẳng may thôi nha, tôi bất cẩn thế nào đổ nguyên lên người nhỏ.
Trời ạ, bộ dạng nhỏ thê thảm phải biết. Mụ chủ thấy thế thì quát tôi một trận lôi đình. Tôi cũng chẳng vừa, đáp khéo. Nhưng cuối cùng, hậu quả vẫn là…tôi thay nhỏ.
Như từ đầu đã nói, quán này không lớn, nhưng nổi tiếng vì bánh ngon, trà thơm. Nên toàn khách thuộc hàng vip. Giờ mụ muốn tôi mặc quần áo lộ liễu thế kia, ngồi đánh đàn. Chịu thôi! Dù nghèo nhưng tôi vẫn có tôn nghiêm của bản thân mình.
Tôi thương lượng với mụ. Mụ chỉ đáp duy nhất một câu: Không làm thì nghỉ!
Nếu như bình thường, tôi nhất định sẽ nghỉ thật đấy, thiếu gì nơi làm thêm cơ chứ? Nhưng chợt nhớ đến mẹ, mẹ tôi đang ốm ở nhà, lương tháng chưa được nhận. Thôi thì ngậm đắng nuốt cay chiều mụ tí chút.
Tôi bước ra tiếp khách với bộ quần áo khá đẹp, không hở hang lộ liễu như nhỏ Liên. Là bộ váy chị Thư chô mượn. Ngắn đến đầu gối, màu xanh dương. Trông cũng rất thanh lịch đấy chứ!
Chẳng cần phấn son gì, mà sao mấy vị khách cứ nhìn tôi khen lấy khen để. Cả đời tôi nói thật, chưa từng mặc váy!
Tôi không biết đàn piano, nên chơi ghita thay thế.Tôi thường tập ghita nhạc của Shane Wards mỗi lúc rảnh ở trường, nên chơi ghita khá thạo.
Bản nhạc Until you vang lên. Tôi thích Shane, nên rất thường xuyên tập giờ Nhạc ở trường. Không phải quá đỉnh, nhưng cũng đủ khiến khán giả thỏa mãn…
Baby life was good to me
But you just made it better
I love the way you stand by me
Throught any kind of weather
I don't wanna run away
Just wanna make your day
When you feel the world is on your shoulders
Don't wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me i will do whatever
[Chorus]
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody,until you
Baby it just took one hit of you now I'm addicted
You never know what's missing
Till you get everything you need,yeah
I don't wanna run away
Just wanna make your day
When you feel the world is on your shoulders
Don't wanna make it worse
Just wanna make us work
Baby tell me,I'll do whatever
It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby,nobody,nobody until you
See it was enough to know
If I ever let you go
I would be no one
Cos I never thought I'd feel
All the things you made me feel
Wasn't looking for someone until you
[Chorus repeat twice]
Nobody, nobody, until you
Và đâu biết rằng, có người theo dõi tôi suốt buổi…!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...