Tôi Thấy Bình Minh Trên Môi Em
_Quỳnh Chi_
Chap 21. Mùa Thi Năm Ấy
Đã hơn một tuần kể từ sau cái ngày mà ai nấy đều lộng ngôn kia, quả thật vượt quá tưởng tượng, Vũ Hải lại có thể nói ra một câu ngắn gọn mà "hàm súc" đến vậy.
Thực ra, tình hình thì lúc đó chỉ có ba người, bé Vân mới bốn tuổi thì vẫn ngây thơ chưa hiểu chuyện, còn Ju thì, im lặng cho qua, coi như người kia chưa nói hoặc là mình không nghe thấy.
Mọi thứ chìm vào im lặng. Nhưng thuận buồm xuôi gió thế đã tốt, kể từ ngày hôm ấy, suốt một tuần, Ju cạch mặt người nào đó. Và ai đó vốn đã thâm trầm, thường ngày Ju lại ít nói, nên cũng chẳng xem mọi chuyện xảy ra vấn đề gì.
Thực là, nếu giống như tiểu thuyết ngôn tình thì thật tốt, nam chính nữ chính chắc chắn phải có tiến triển gì đó, thế mà, Ju và Vũ Hải, thậm chí cạch mặt, xa cách. Đời thật lắm chuyện bi hài.
Và hôm nay đây, cũng là ngày thi tỉnh Hóa. Các môn Toán, Văn, Anh thi vào thứ hai tuần sau đó, nên không ảnh hưởng gì đối với thành viên học cả hai đội tuyển như Ju.
Hơn hai tiếng làm bài mệt mỏi, ra khỏi phòng thi, cũng là lúc tâm trạng Ju trùng xuống. Bài có hai mươi câu khá khó, nhưng khó nhất vẫn là bài hóa cuối cùng không giải được.
Ju bỗng nhiên lại tò mò ai đó thi thố thế nào, nhưng vẫn im lặng không tìm hỏi, vì vốn điều đó không ảnh hưởng gì đến Ju cả. Không phải từ trước đến nay, Ju đều sống theo cái thuyết lý lạnh lùng của thám tử lừng danh Sherlock Holmes đó sao?
Mấy ngày về sau đó thì miệt mài ôn tập cho kì thi Toán, nên chẳng gặp ai, thậm chí suốt ngày chỉ vùi đầu vào các đề Toán nâng cao cấp tỉnh.
Đến khi nhận được tin sốc, không chỉ mình Ju thất kinh, mà đến cô Ngân cũng phải bàng hoàng. Vũ Hải thì không nói rồi, đạt giải nhất kì thì cấp tỉnh Hóa học, còn Nguyễn Nhật Ánh, đạt giải ba, xếp thứ ba mươi tư!
Vốn đây chính là một thành tích tốt cho các trường quốc tế, nhưng điều đáng ngạc nhiên là nữ sinh trung học nổi tiếng thông minh lại thua ba mươi ba người, giải ba chưa nói đến, quả thật chấn động Trường Trung Học Phổ Thông Quốc Tế Việt Đức.
Nếu hỏi, ai là người chịu đả kích nhiều nhất? Dĩ nhiên là Ju. Vốn dĩ Ju luôn cho rằng bản thân mình học lực là giỏi nhất, vốn luôn chủ quan sẽ có thể giành ngôi vị quán quân. Nào ngờ, thế sự khôn lường, giải nhì chưa nói, đây là giải ba, có phải là nhục nhã quá không?
Lại phải hứng chịu những áp lực từ thầy cô giáo trong trường. Những người ghét kẻ nghèo hèn như Ju, đều lợi dụng cơ hội này để đem ra soi mói, xem có phải chăng là có thực lực thực sự.
Thật, Ju quá sức mệt mỏi.
Biết than oán ai đây? Việc này chẳng phải do Ju mà ra cả sao? Nếu không chủ quan, khinh thường kiến thức cơ bản, liệu có phải đi đến bước đường cùng này.
Nghe tin sốc, Vũ Hải đến miệng cũng không mở, vẫn thâm trầm, không hề phản ứng khác lạ, khiến nhiều người bàn tán rằng, phải chăng đội tuyển bồi dưỡng Hóa 10 có gì bất hòa?
Cô Ngân vốn yêu quý Ju, lại rất thông cảm cho học sinh, cô an ủi Ju, là Ju đã cố gắng hết sức, không nên quá buồn. Nhưng Ju vốn dĩ là không cần lời động viên khô khan đó. Chẳng phải là thế giới này chứng minh bản thân bằng thực lực hay sao?
Cả lớp đã về hết, Ju thất thần ra về, chân vốn đã đứng không vững, ngã trên sân trường rộng lớn có chút lạnh.
Ju tự cảm thấy trách oán chính mình, vì đâu mà kiêu ngạo chủ quan? Ju thấy bản thân thật ngu xuẩn, đã không giành quán quân thì thôi đi, lại xếp thứ ba mươi tư trên toàn thành phố, đi thi làm gì cho ngu xuẩn.
Đối với một người bình thường, cuộc thi Hóa rất khó mà đạt giải Ba, thực sự là đã quá mãn nguyện, nhưng sao với Ju, như một sỉ nhục lớn, như là mình vừa làm gì đó có lỗi với mẹ.
Ju vốn không khóc, nhưng nước mắt cứ tự chảy ra từ hốc mắt, qua thật khiến người ta đau xót tới tận tim gan.
Mưa lại xuống. Mỗi lúc Ju buồn, y như rằng trời sẽ mưa. Cũng tốt, mưa xối vào mặt, Ju không còn cảm thấy đáng ghét nữa, nó đang che đi một phần yếu đuối của Ju. Nhưng giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, không biết là mưa hay nước mắt?
Người ngoài nhìn vào vẫn sẽ chỉ nhìn thấy một Nguyễn Nhật Ánh lạnh lùng tàn nhẫn mà thôi.
Giọng nói ấm áp của ai đó bỗng nhiên vang lên hòa trong tiếng mưa ủ dột:
- Là do chính bản thân cậu sai, còn ngồi đây than thân trách phận? Ngã rồi phải đứng lên, không ai có thể dang tay ra mà đỡ cậu đứng dậy.
Chàng trai đó lại bước đi, trong màn mưa lạnh lẽo, bóng dáng cao cao mang chút cô đơn u sầu.
Ju lặng nhìn theo, mưa vẫn xối, lạnh lẽo thấu tim gan, song, trong đầu óc bỗng hiện ra một tia sáng, tia sáng của hi vọng.
Ju cần là cần một người chỉ ra cho Ju khuyết điểm, cần một người đả kích mỗi lúc Ju làm sai, cần một vị huấn luyện viên chỉ đường mỗi lúc lạc hướng. Có lẽ, Ju đã tìm ra người đó cho bản thân mình.
Một tuần sau, trường THPT Quốc tế Việt Đức lại xôn xao với cái tên Nguyễn Nhật Ánh trên bảng tin của trường.
Giải Nhất Kì Thi Toán Học Cấp Thành Phố - Nguyễn Nhật Ánh.
Khó ai mà tưởng tượng được, mới chịu đả kích, mà vẫn có thể vươn lên trở thành quán quân. Vốn dĩ, giáo sư cho là sẽ có sự mất cân bằng không nhỏ trong tâm lý của người học trò nhỏ này, không ngờ là còn tài giỏi hơn lúc trước.
Đội tuyển Toán, Nguyễn Ánh Dương, Hoàng Hạ Nhiên lần lượt đoạt giải Nhì, Ba. Đó là một thành tích quá mức xuất sắc cho đội tuyển Bồi dưỡng Toán.
Như đúng giao ước đầu kì, Nguyễn Nhật Ánh vẫn giữ được học bổng khi đem về cho nhà trường giả nhất Toán lần này.
Hai cái tên của hai vị thần đồng trở thành tiêu điểm khen ngợi trên diễn đàn trường học.
Nguyễn Nhật Ánh và Vũ Hải.
Ju lúc này không gọi là quá mức vui vẻ, nghe tin thì chỉ cười nhạt cho có lệ. Nhìn vào mặt Ju, khó ai tin người đoạt giải quán quân Toán Hà Nội lại có bộ mặt đưa đám như vậy.
Họ chỉ biết ngưỡng mộ vinh quang rực rỡ của thắng lợi, mà đâu biết, đằng sau đó Nguyễn Nhật Ánh đã phải đánh đổi bao nhiêu nước mắt, hứng chịu bao nhiêu thất bại. Và đã từng có lúc, thậm chí muốn bỏ cuộc, nhưng vẫn phải đứng dậy tiếp tục chiến đấu bằng đôi chân vừa bị thương nặng vì vấp ngã.
Thế sự không lường, thời thế thay đổi, không ai đứng trên đỉnh vinh quang mãi mãi.
"Thất bại là mẹ thành công."
Câu nói đó chỉ đúng, với những người biết đứng lên sau vấp ngã.
"Mẹ cho em đôi chân
Để bước đi và khám phá
Chứ không phải khi vấp ngã
Mà chẳng chịu đứng lên!"
Bạn hãy tập cách biết chấp nhận đi nhé. Thất bại chưa phải lá hết. Tất cả, chỉ mới là sự khởi đầu.
Giống như câu: Cánh cửa này đóng lại thì sẽ có cánh cửa khác mở ra. Hãy thật tự tin vững bước trên con đường bạn đã chọn. Đừng lo lắng khi bị ngã. Chỉ cần bạn biết dũng cảm đứng lên bước tiếp, ai dám nói bạn không thể đi đến cuối con đường?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...