Tôi Thật Sự Rất Đẹp

Dịch: Bánh

Thời Duyệt cảm thấy rất khó giải thích tình huống hiện tại, nếu tóm gọn lại thì chính là cậu dùng mỹ nhân kế để dụ ông chú kia cho mình mật khẩu, xong rồi dụ luôn cả thằng bạn của mình.

Nhìn dáng vẻ cứ như đang bị trúng độc của Phạm Tinh Dương, cậu bỗng nghĩ tới Phó Du.

Ừm, mình nên giải thích với anh Phó chuyện cậu không hề muốn bẻ cong thằng em họ của anh ấy như thế nào đây?

Một bên là Phạm Tinh Dương đang bị làm cho phát điên, một bên là Thời Duyệt đang bị bạn của mình làm cho câm nín, ông chú kia nhìn không nổi nữa, phải lên tiếng nhắc nhở: "Cô gái à, mau đi lấy thêm thông tin đi, nhóm sát thủ sắp ra tay rồi đấy."

Lúc đó, hai người họ mới tỉnh táo lại và vội vàng hành động, khi cả hai vừa mới nhập thông tin vào, một âm thanh bỗng vang lên: "Sát thủ áo đen, hành động."

Những tên áo đen đang đứng cách đó không xa lập tức hành động và lao tới trước mặt hai người, anh ta có hơi do dự một lát khi còn ở phía xa, nhưng trong giây tiếp theo, có thể thấy rõ là anh ta đang hướng về phía Phạm Tinh Dương.

Phạm Tinh Dương lập tức hét lên một tiếng rồi chạy về một hướng khác, vừa chạy, hắn vừa rống: "Rõ ràng là anh đang hướng về Tiểu Duyệt, sao lại đuổi theo tôi aaaaaaaa!"

Người mặc áo đen không nói lời nào mà chỉ tập trung vào việc đuổi bắt hắn, chỉ trong chốc lát, cả hai đã chạy ra khỏi tầm quan sát của Thời Duyệt, ông chú ngồi bên cạnh tặc lưỡi: "Tôi mà là sát thủ thì cũng sẽ đuổi theo cậu ta."

"Tại sao vậy?" Thời Duyệt không hiểu, lúc người áo đen kia chạy về hướng này, về lý thuyết thì sẽ nhìn thấy cậu đầu tiên, nhưng anh ta lại khựng lại một chút rồi chuyển hướng về phía Phạm Tinh Dương, chuyện này có chút kì lạ.

Không lẽ phía ban tổ chức không muốn kết thúc trò này sớm nên mới ra lệnh cho nhóm sát thủ không bắt cậu?

Ông chú cười: "Thì đâu thể nào ăn hiếp con gái được có đúng không?"

"Nhưng tôi là trai giả gái mà!" Thời Duyệt lại càng không hiểu, ngoài việc sử dụng mỹ nhân kế ra, cậu cũng đâu có ép giọng lúc nói chuyện đâu, hơn nữa, cậu lại càng không che hầu kết của mình đi, nhìn là biết đây là con trai ngay.


Huống hồ gì, lúc người áo đen chạy tới, cậu cũng không hề tỏ vẻ mình đáng thương.

"Tôi biết cậu là con trai," ông chú cười vô cùng hiền hậu, "Nhưng cậu còn xinh đẹp hơn cả con gái, cậu nhìn xem, lúc nãy cậu kể chuyện cười nhạt thếch mà tôi cũng không nỡ nói cậu nhạt nữa là."

Trong phòng đạo diễn, đạo diễn Lý vừa nghe vừa nhìn Thời Duyệt, không thể không cảm thấy đồng tình. Đúng thật là nước đi lúc nãy của sát thủ áo đen không phải do ông ta chỉ đạo, lý do khiến người ta buông tha cho Thời Duyệt cũng có 9 phần là vì cậu giả gái quá đẹp nên không nỡ xuống tay.

Tưởng tượng đến cảnh tên nhóc kia làm nũng, trong lòng y không khỏi nôn nao, cảnh này mà được lên sóng thì không biết các fan của Thời Duyệt sẽ điên cuồng cỡ nào.

Thời Duyệt trợn tròn mắt —— hóa ra cứ đẹp gái thì cứ muốn gì là làm nấy thật sao! Nếu cứ hở xíu là lại làm nũng thì.... ngẫm một chút, nếu mình phải đối mặt với một cô gái vừa xinh đẹp lại yếu đuối, mình cũng sẽ bất chấp cả thôi!

Chỉ trong nháy mắt, một cánh cửa đến thế giới mới như được mở ra trước mắt Thời Duyệt, chuyện phải mặc đồ nữ cũng trở nên dễ chấp nhận hơn đối với cậu.

Lúc Phạm Tinh Dương thoát khỏi sát thủ và quay về, Thời Duyệt đã lấy được manh mối là một mảnh gỗ có khắc hoa văn. Tất nhiên rồi, bốn manh mối còn lại cũng là những khối gỗ tương tự, ghép cả năm lại với nhau là có thể tạo thành một bức tranh, đến lúc đó là có thể truyền tống "công chúa" về với hoàng cung.

"Ổn chứ?" Nhìn thấy Phạm Tinh Dương đang không ngừng thở dốc, Thời Duyệt vô cùng săn sóc mà đỡ hắn, cùng lúc đó, cậu đưa tay vén một lọn tóc giả đang rớt xuống ra sau, cười vô cùng ngọt ngào: "Tinh Dương, tớ lấy được manh mối rồi......"

Thời Duyệt còn chưa kịp nói xong thì Phạm Tinh Dương đã chen ngang: "Thời Tiểu Duyệt, cậu đó, đừng có vén tóc có được không! Cậu vén tóc gì chứ? Cậu đang đùa với con tim tớ thì có!"

Thời Duyệt: "............" Chỉ biết yên lặng rút tay về, cậu sợ nhất là chuyện mình bẻ cong Phạm Tinh Dương rồi không còn mặt mũi nào đi gặp anh Phó. Vì thế, chỉ trong vòng một giây sau đó, nụ cười ngọt ngào kia bỗng biến mất, ngay cả ánh mắt của Thời Duyệt cũng chỉ toàn là lạnh lẽo: "Vậy được chưa."

Phạm Tinh Dương che mặt lại một cách đau khổ, hình như càng trông giống tiên hơn, một tiên nữ lạnh lùng.......

Hai người không ở lại nơi đó quá lâu mà vội vã di chuyển để hỗ trợ cho những người khác.

Trên đường đi, cả hai lại đụng độ với những sát thủ khác, nhưng người phải bỏ chạy thì chỉ có mỗi mình Phạm Tinh Dương.


Hắn không khỏi khóc thành tiếng.

Thời Duyệt thì lại cảm thấy vui vẻ, hơn thế nữa, cậu lại được cảm nhận sự vui sướng khi mặc đồ nữ!!

Tuy nói là đi hỗ trợ cho những người khác, nhưng thực ra thì cũng không giúp gì được nhiều ngoài việc canh chừng. Thi thoảng Phạm Tinh Dương còn bị quăng ra ngoài để dụ những sát thủ đi chỗ khác.

Thời Duyệt thì không bị quăng ra ngoài, ai mà ngu đến độ quăng "Công Chúa" ra ngoài chứ.

Cuối cùng, sau khi hy sinh Từ Họa và Ngô Nguyên Minh, cả nhóm cũng gom đủ năm manh mối và ghép lại thành một tấm hoàn chỉnh có logo của chương trình.

Thời Duyệt lật tấm bảng gỗ qua lại một hồi rồi nhìn về phía anh nhân viên nọ: "Không phải là anh đang muốn truyền tống tôi về hoàng cung sao? Pháp trận ở đâu vậy, đi thôi nào!"

Anh nhân viên sửng sốt một chút, để lộ vẻ dở khóc dở cười, làm sao có mấy thứ như vậy được chứ.

"Không có hả?" Thời Duyệt có chút thất vọng, "Tôi còn chưa đóng phim tiên hiệp bao giờ, còn tưởng mọi người có thể cho mình trải nghiệm cảm giác bị dịch chuyển chứ!"

Triệu Nhân cười nói: "Không sao cả, em cứ giả vờ như là có rồi diễn cảnh được truyền tống đi, sau đó thì bên tổ sản xuất sẽ thêm chút kỹ xảo vào là được."

"Có lý!" Hai mắt Thời Duyệt sáng lên, nhưng cậu không vội tạo dáng mà lại cúi đầu nhìn khắp nơi, cuối cùng, cậu nhặt một nhánh cây lên và vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất.

Phạm Tinh Dương và Từ Họa nhìn nhau, cả hai để lộ nụ cười xấu xa đầy ăn ý.

Ngay sau đó, cả hai cũng nhặt thêm một nhánh cây tới, vẽ thêm vài hoa văn lộn xộn vào vòng tròn của Thời Duyệt khiến cậu không khỏi la ó.


"Nè nè, Phạm Tinh Dương, tớ không cần heo Peppa! Này, vẽ bố của heo Peppa thì được, vẽ đẹp chút......"

"Vẽ heo mà tớ còn tưởng là vẽ hoa đó! Này, Thời Tiểu Duyệt, vẫn còn chỗ trống ở bên trái đấy, cậu vẽ thêm vào đi."

"Từ Họa, cậu vẽ cũng đẹp đấy chứ, con gấu trúc này cũng dễ thương, cậu vẽ thêm cho tớ cái vương miện đi, lần sau tớ sẽ soán ngôi hoàng đế. Làm công chúa thì bị gặp khó khăn cũng chỉ có bốn người tới cứu thôi, chán lắm!"

"Cậu mà đòi soán ngôi cơ á! Nè, Thời Tiểu Duyệt, cậu vẽ cái gì đấy, chậu rửa mặt à?"

"Cậu im giùm được không, không thấy đây là chậu đựng kho báu à..."

"Chậu rửa mặt thì có!"

......

Triệu Nhân và Ngô Nguyên Minh nhìn ba tên nhóc đang ồn ào nhốn nháo mà vẽ nên "Pháp trận" thì cũng bị buồn cười lây, Ngô Nguyên Minh khẽ nói: "Ước gì Tiểu Duyệt có thể làm khách mời cố định, có nhóc ấy ở đây, ngay cả Tiểu Từ cũng trở nên hoạt bát hơn."

Triệu Nhân lắc đầu: "Tôi lại càng không mong cậu nhóc không dồn quá nhiều sức lực vào chương trình này, nhóc ấy còn chưa có nhiều tác phẩm, đi đóng phim nhiều một chút rồi hãy suy nghĩ tới mấy chuyện này."

Khi hai người họ còn nói chuyện, ba tên nhóc đã vẽ xong "pháp trận". Tổ sản xuất còn đến gần để quay đặc tả, chỉ thấy bên trong có nào là heo nào là vương miện, tất cả chen chúc trong một cái vương miện.

Trong số đó, cái chậu giống như chậu rửa là lớn nhất và dễ thấy nhất, đống kim cương châu báu là do Thời Duyệt bắt Từ Họa thêm vào, đủ để thể hiện tấm lòng cầu giàu sang của người tạo nên nó.

Có pháp trận rồi, Thời Duyệt chạy vào giữa, cười rạng rỡ với những người anh em của mình: "Tạm biệt mọi người, chờ công chúa ta soán ngôi thành công sẽ phong cho các người làm Tể tướng!"

Nói xong, cậu xoay người, không quên chăm sóc cho lớp váy lụa trên người rồi tới tua rua đính trên đầu mình. Khi làm xong, Thời Duyệt giơ tấm thẻ gỗ lên bằng tay phải, ngẩng đầu lên: "Vèooo!"

Sự im lặng đang lan rộng.


Hai giây sau, Từ Họa là người đầu tiên phát ra tiếng cười: " "Pfft...... Ha ha ha ha......"

Nụ cười này như phản ứng dây chuyền vậy, khiến những người khác cũng cười rộ lên theo, trong chốc lát, công viên bỗng tràn ngập trong tiếng cười.

Vẽ ma trận ngay tại chỗ còn chưa đủ mà còn tự lồng tiếng cho mình, đúng là quá đáng yêu!

Phạm Tinh Dương là người cười lớn nhất —— vào ngay chính khoảnh khắc này, đống hành động đó của Thời Tiểu Duyệt đã phá tan hình ảnh tiên nữ lúc nãy trong lòng hắn.

Người trước mắt vẫn là tên chúa hề Thời Tiểu Duyệt chứ đâu phải tiên nữ yểu điệu nào, hắn đã tỉnh lại, hắn vẫn chưa gay, sao hắn lại không vui cho được!

Thời Duyệt không quan tâm người khác cười mình thế nào, sau khi lồng tiếng xong, cậu còn đứng yên tại chỗ vài giây rồi mới hạ tay xuống, bỏ qua mấy ông anh đang cười thật vui, cậu hỏi anh quay phim: "Anh quay xong chưa? Có đẹp không anh? Có cần em làm lại lần nữa không?"

Người quay phim nhịn cười tới mức mặt đỏ cả lên, anh ta lắc đầu thật mạnh và giơ ngón tay cái lên.

Thời Duyệt mỉm cười đầy hài lòng, thầm nghĩ mình sẽ quay lại cảnh này khi chương trình lên sóng rồi gửi cho bố xem.

Lúc cậu còn nhỏ, bố luôn mong mỏi có được một đứa con gái, nhưng còn chưa có được thì mẹ cậu đã lâm bệnh mất rồi.

Tốt lắm, phải cho bố cảm nhận được cái gì là đủ nếp đủ tẻ*. Ừm, chắc là ông ấy sẽ rất vui!

*Đủ nếp đủ tẻ: trong nhà vừa có con gái vừa có con gái.

Đứa nhỏ vô cùng quan tâm đến cảm nhận của bố già và dặn dò anh nhân viên: "Anh phải cho em một cái kỹ xảo thật là ảo diệu đó nha, sau đó, cho em biến thành một tia sáng rồi "vèo" một cái và biến mất trên bầu trời, anh hiểu chưa?"

Khi nói chuyện, Thời Duyệt còn không quên khua tay múa chân để minh họa cho rõ.

Anh nhân viên chỉ biết nhịn cười và gật đầu thật mạnh.

Những khách mời khác đã không còn gì để giữ kẽ nữa mà cười càng lúc càng to hơn. Đạo diện Lý ngồi trong phòng quan sát cũng không khỏi nằm bò ra và vỗ điên cuồng vào mặt bàn: "Cái quái gì vậy ha ha ha ha ha......"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận