Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền


Sầm Thanh nhận thấy được ánh mắt của Đoàn Sinh Hòa, cô cười chào hỏi anh rồi cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Không thể gấp gáp muốn thành công, luộc ếch trong nước ấm mới là biện pháp tốt.
Sầm Thanh suy nghĩ tốt nhất là tạo quan hệ tốt với anh trước, sau đó từ từ vẽ đường.

Cho nên mặc dù giờ phút này cô dằn vặt không nhịn được bao nhiêu, cô cũng chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm nửa cái ót của Đoàn Sinh Hòa, không dám nói thêm chữ nào.
Chuyến bay sáng sớm luôn đầy ắp những người buồn ngủ, cất cánh không bao lâu thì mí mắt Sầm Thanh hạ xuống, đầu gục xuống từ từ.

Cô lấy ra tấm chăn mỏng trong túi bao bọc cả người mình, sau đó cô ôm chiếc ba lô lông xù mềm mại của mình tiến vào mộng đẹp.
Sầm Thanh ngủ rất ngon, ngủ thẳng tới khi máy bay sắp hạ cánh.
“Thưa cô, máy bay sắp hạ cánh, phiền cô thu dọn chiếc bàn xếp.”
Giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên ở góc xéo phía trước, mờ ảo như có như không, tựa như khúc cầu siêu, Sầm Thanh lẩm nhẩm một tiếng, gò má vô thức cọ trên ba lô, không có ý muốn tỉnh lại.
Tiếp viên hàng không chẳng thể đánh thức Sầm Thanh, ngược lại khiến Đoàn Sinh Hòa ở hàng ghế trước quay đầu lại.
Anh vốn không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng lúc này chẳng biết tại sao cái cổ trên đầu ma xui quỷ khiến không nghe theo sự điều khiển của anh.
Cô gái ngồi ở góc xéo phía sau dùng một tấm chăn màu xanh lá quấn mình thành cái bánh chưng, nửa thân trên chỉ lộ ra một phần gò má trắng nõn, phần còn lại đều được bao bọc, khuôn mặt còn vùi trên ba lô khiến Đoàn Sinh Hòa không khỏi lo lắng cô có thiếu dưỡng khí không.
Tiếp viên hàng không lại gọi thêm lần nữa, sau đó thử vươn tay vỗ vai Sầm Thanh.

Người ở trong tấm chăn chầm chậm ngẩng đầu lên, hai mắt còn mơ màng, ngay khoảnh khắc cô sắp đối diện với Đoàn Sinh Hòa thì anh lập tức quay đầu trở lại, mở ra tờ báo trong tay đã đọc rồi mà đọc tiếp.
“Phiền cô thu dọn bàn xếp.” Tiếp viên hàng không vẫn mang nụ cười ngọt ngào.
“À ờ, được.” Sầm Thanh lập tức thu dọn bàn xếp.
Không bao lâu máy bay đáp xuống sân bay thành phố T.
Sầm Thanh đeo ba lô thong thả xuống máy bay, toàn bộ hành trình cô luôn giữ khoảng cách năm sáu mét với Đoàn Sinh Hòa, lúc đến băng chuyền lấy hành lý cô cũng cách anh ba năm người.

Nhất định không thể để anh hiểu lầm mình là fan cuồng, cho nên Sầm Thanh hết sức kiềm chế bản thân, ngay cả nhìn anh cũng là lén nhìn, sau khi nhìn xong cô nhanh chóng dời đi tầm mắt, làm như không có việc gì nhìn chằm chằm áp-phích tuyên truyền ở hai bên đường.
Đoàn kịch có sắp đặt xe tới đón, Sầm Thanh cũng không đi theo Đoàn Sinh Hòa lâu lắm, cô dựa vào bảng hướng dẫn của sân bay đi xuống lầu bắt taxi.
Lên xe taxi, chuyện đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn báo bình an cho Uông Thư Kiều.
Sầm Thanh: [Tớ lên xe taxi rồi, may mắn thật bọn tớ ngồi cùng chuyến bay anh ấy còn ngồi đằng trước tớ, nhưng tớ chưa xem được cái ót của anh ấy mấy lần thì đã ngủ thiếp đi…]
Uông Thư Kiều: [À, vậy cái ót của anh ta có tiến vào giấc mộng không?]
Sầm Thanh: [Trong mộng, tớ ôm eo anh ấy từ phía sau, ngửi lấy mùi hương đàn ông thoang thoảng trên người anh ấy, phía sau là chiếc giường lớn hai mét hai, tại căn phòng tổng thống cao nhất ở thành phố T có thể ngắm cảnh 180 độ tớ nhìn ra ánh đèn neon ngoài cửa sổ…]
Uông Thư Kiều: [Sau đó anh ta đẩy cậu ra, nói rằng đây là một mức giá khác.]
Sầm Thanh nhìn tin nhắn kia, nghĩ rằng nếu có thể dùng tiền đánh ngã Đoàn Sinh Hòa thì tốt rồi, dù sao anh họ của cô Lục Chiếu, tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Sơ, ngoài tiền ra thì không có gì cả.
Chiếc xe nhanh chóng chạy tới cửa khách sạn.
Khi Sầm Thanh tiến vào đại sảnh, từ xa cô lại nhìn thấy cái ót quen thuộc…
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một câu đã nghe từ “Súp gà cho tâm hồn” hồi đi học —— khi bạn có mục tiêu rõ ràng và phấn đấu vì nó, ngay cả ông trời cũng sẽ giúp bạn.
Làm xong thủ tục, Sầm Thanh cầm thẻ phòng, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi qua thang máy chuyên dụng cho phòng ở.

Dưới chân là tấm thảm mềm mại, khiến toàn thân cô cũng bay bổng theo.
“Đinh.”
Cửa thang máy mở ra, Sầm Thanh cúi đầu nhìn mỹ thực đặc sắc tại thành phố T trong di động, cô đi thẳng ra ngoài không ngờ đụng phải lồng ngực của một người đứng ngoài thang máy.
Cô lảo đảo lùi về sau một bước sắp thấy mình ngã xuống, người đứng ngoài thang máy nhanh tay lẹ mắt túm lấy dây đeo ba lô của cô, khó khăn lắm mới ổn định thân thể của cô không tính là gầy yếu.
“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi.” Sầm Thanh xoa bả vai bị đụng đau, cô xin lỗi liên tục.
Trên quần áo người kia có đồ vật bằng kim loại, đụng vào rất đau, làm cô đỏ cả hốc mắt, Sầm Thanh cố gắng khống chế biểu cảm nhăn nhó của mình mới ngẩng đầu: “Tôi không phải cố ý…”
Nói được một nửa cô liền ngây ngẩn cả người, hai giây sau lại nói tiếp: “Tôi không phải cố ý anh tin không?”
Đoàn Sinh Hòa nhìn thoáng qua bảng điều khiển tầng thang máy, cô và anh ở cùng một tầng.


Anh điềm tĩnh sải bước vào thang máy, bấm nút đóng cửa rồi đứng song song với Sầm Thanh.
Lúc này Sầm Thanh mới phát hiện còn chưa tới tầng của mình, cô tựa vào vách thang máy không nói lời nào.
“Không phải cố ý cái gì?” Đoàn Sinh Hòa hỏi.
“Thì…” Sầm Thanh lúng túng cúi đầu, yếu ớt cất tiếng, “Không phải cố ý đi cùng chuyến bay với anh, cùng một khách sạn, cũng không cố ý đụng phải anh.”
“Ừm.” Đoàn Sinh Hòa không nói nữa, hai mắt nhìn thẳng phía trước như là muốn nhìn ra một cái lỗ trên thang máy.
Không gian nhỏ bé của thang máy yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng máy móc vận hành, còn có nhịp tim bồn chồn của Sầm Thanh.
Ngay khi cửa thang máy lại mở ra kèm theo đó là tiếng nhắc nhở trong trẻo, Đoàn Sinh Hòa thong thả cất tiếng: “Nóng à?”
Hơi thở Sầm Thanh khựng lại, cô cho rằng Đoàn Sinh Hòa luôn nhìn phía trước sẽ không phát hiện khuôn mặt đỏ ửng của cô.
“Không nóng.” Cô ném ra hai chữ sau đó chạy đi.
Đi ra hơn mười mét, Sầm Thanh đột nhiên nhận ra điểm bất thường, cô hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn số phòng, đi ngược hướng rồi.
Cô quay đầu trở lại, bước nhanh đi vòng về.

Khi cô đứng vững tại cửa phòng, phía sau truyền đến tiếng bước chân thong thả.

Phần lưng của Sầm Thanh kéo căng cứng, cô có thể cảm giác được Đoàn Sinh Hòa dừng lại đằng sau cô, hơn nữa ba lô đeo phía sau chạm tới góc áo của anh…
Sau khi mở ra cửa phòng, Sầm Thanh sải bước vào lập tức đóng cửa lại.

Cô xoa hai má, sau đó nhẹ nhàng mở lên mắt mèo nhìn ra bên ngoài, người đàn ông ngoài cửa đang nhận điện thoại, tay kia thì cầm thẻ phòng.
Lúc này Đoàn Sinh Hòa đang dựa lưng vào tường, bên miệng treo nụ cười như có như không, khi anh cúp máy ánh mắt vô tình lướt qua mắt mèo ở phía đối diện.

Giây tiếp theo, anh nghe được tiếng giày cao gót đá vào cửa phòng bằng gỗ.


Đoàn Sinh Hòa không khỏi cong khóe môi trở lại vào phòng.
Cách một cánh cửa, Sầm Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cái chân hơi run run của mình.

Giống như định luật phim truyền hình nhìn lén luôn sẽ đá trúng chậu hoa, đây rõ ràng là mô típ cô ghét nhất, hôm nay lại xảy ra nguyên xi trên người mình, cô còn không thể đẩy đùn trách nhiệm cho mèo hoang.
Bốn giờ chiều, Sầm Thanh ngủ trưa xong thì gọi món chiên không lành mạnh và trà chiều, sau khi ăn xong cô chậm rãi thu dọn hộp thức ăn mua bên ngoài trên bàn.
Ăn uống no đủ, Sầm Thanh lấy ra một xấp vé kịch trong hành lý, cô lấy ra tấm vé nằm trên cùng chỗ ngồi hoàng kim 1-1 của đêm nay bỏ vào chiếc túi mang bên người, sau đó chuẩn bị đi tới rạp hát.
Kịch nói ở trong nước vẫn không ấm không nóng, mấy năm gần đây có chiều hướng tăng nhẹ, nhưng phần lớn đều giới hạn trong diễn viên tự có fandom hoặc là IP cải biên có fandom riêng.

Nhưng với loại kịch bản gốc và diễn viên không có fan nào không được quảng bá rộng rãi này, chuyện mua một xấp vé hàng ghế đầu quả thật không tốn sức, nếu kẹt lắm thì vẫn có thể đến nơi rồi mua.
Trước khi ra ngoài, Sầm Thanh tắm rửa sạch sẽ, sau đó từ trong va ly cô lấy ra một bộ quần áo đã được chuyên gia thời trang phối xong.

Chiếc đầm voan phối với áo khoác dài, vừa ngọt ngào lại tri thức, quan trọng nhất là như lời Uông Thư Kiều nói mặc vào trông rất đáng tin cậy, có phong thái của người phụ nữ chuyên nghiệp trong một công ty lớn.
Sầm Thanh xoay một vòng trước gương, sau khi thay đổi phong cách mặc quần áo và trang điểm bản thân cô nhìn thấy không quen lắm.

Càng nghĩ cô vẫn muốn lấy ra ba lô con thỏ lần đầu gặp Đoàn Sinh Hòa, sợ anh không nhìn ra mình.
Mặt trời xuống núi, Sầm Thanh đẩy cửa phòng đi ra ngoài, cô nhét thẻ phòng vào túi áo khoác.

Sau khi đóng cửa cô nhìn lướt qua phòng đối diện, tạm dừng vài giây sau đó sải bước về phía trước, làm mặt quỷ trước cửa phòng của Đoàn Sinh Hòa.
Diễn viên lên sân khấu cần phải thay quần áo, Sầm Thanh lường trước Đoàn Sinh Hòa đã đến hậu trường sân khấu từ lâu, thế nên cô chẳng hề kiêng dè.
Từ cửa phòng đến thang máy chỉ vài bước, cô nhảy nhót trên hoa văn hình vuông của tấm thảm dưới chân, ba lô con thỏ bên người nhún nhảy theo, trông đầy sức sống.
Sầm Thanh mau chóng chờ được thang máy, cô tiến vào bấm nút tầng một rồi bấm nút đóng cửa lại… Khi cửa thang máy gần đóng lại phân nửa thì cô nhìn thấy bên ngoài có người đi tới, thế là cô nhanh tay bấm nút mở cửa.
“Cảm ơn.” Đoàn Sinh Hòa thay chiếc áo hoodie màu đen, trong tay xách theo túi thể thao màu đen.
Sầm Thanh và ánh mắt anh giao nhau trong phút chốc, sau đó lập tức dời đi, cô chột dạ cúi đầu trong lòng tính toán khả năng Đoàn Sinh Hòa thấy khuôn mặt méo mó của cô ban nãy là bao nhiêu.
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Sầm Thanh phán đoán khả năng anh nhìn ra mắt mèo trước khi ra ngoài chưa tới năm phần trăm.


Dựa vào cách làm tròn hồi học tiểu học, khả năng kia coi như không.

Sau khi an ủi bản thân một phen tâm trạng của Sầm Thanh thoải mái không ít, kéo theo tư thế đứng cũng tùy ý hơn.
Đoàn Sinh Hòa nhận ra sự thay đổi nhỏ của cô, anh nhớ tới cảnh tượng ban nãy trước khi ra cửa.
Vừa rồi khi anh đang thay giày thì nghe được động tĩnh ở đối diện, anh bỗng nhiên mang lòng vui đùa mở mắt mèo nhìn ra bên ngoài, ai ngờ trùng hợp bị khuôn mặt méo mó của Sầm Thanh đột nhiên ghé sát làm sợ tới mức lùi ra sau nửa bước.
“Khụ…anh không cần đến hậu trường sớm để hóa trang sao?” Sầm Thanh nhẹ giọng hỏi.
“Không cần.”
“À.” Sầm Thanh thở dài, tu luyện nhiều năm như vậy cô vẫn chưa học được cách làm sao trò chuyện với hũ nút.
Giữa tháng chín, ban đêm thành phố T có gió thu mang đến từng đợt mát lạnh.

Nửa cẳng chân của Sầm Thanh bị gió thổi có hơi lạnh, cô không khỏi nhanh bước.
Rạp hát cách khách sạn ba trăm mét, Đoàn Sinh Hòa có thể vào lối đi riêng, cô chỉ có thể vòng ra phía trước soát vé tiến vào sân khấu.
Trên chiếc bàn tại cửa soát vé đặt một xấp tờ gấp quảng cáo, Sầm Thanh lấy ra một tờ mở ra, tại cột nam chính viết hai cái tên nhưng không có họ Đoàn.
Cô hơi nghi ngờ, bình thường một vở kịch nói sẽ có vai AB để phòng ngừa cường độ diễn xuất quá cao cơ thể diễn viên không thể chịu nổi, nhưng nếu Đoàn Sinh Hòa không có tên họ trên tờ gấp quảng cáo… Lẽ nào anh là dự bị của dự bị sao?
Sầm Thanh nhớ tới đánh giá của Uông Thư Kiều về một nam chính trong số đó, lại nghĩ tới dáng vẻ phô trương của Đoàn Sinh Hòa, cô càng tin chắc anh là cậu ấm nhà giàu diễn kịch chơi thôi.

Cô thở dài, cảm thấy con đường phía trước khó khăn, cô lấy ra di động gửi tin nhắn cho Uông Thư Kiều.
Sầm Thanh: [Ném tiền cũng vô dụng, tớ cũng có tiền lúc này lại không thể nghĩ ra cách gì có thể cảm hóa một cậu ấm nhà giàu theo tớ đi đóng phim.]
Uông Thư Kiều: [Theo nhận thức và hiểu biết nông cạn của tớ, tớ cảm thấy điều có thể trị được cậu ấm nhà giàu, ngoại trừ ông già ông nội nói một không hai của anh ta, điều còn lại là…]
Sầm Thanh: [Cái gì?]
Uông Thư Kiều: [Sắc đẹp.]
Uông Thư Kiều: [Quy tắc ngầm.]
Uông Thư Kiều: [Biên kịch đích thân làm.].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận