Tôi Thành Bạn Gái Mang Thai Của Thanh Niên Trí Thức
Đầu đau như búa bổ, bụng cũng nôn nao khó chịu.
Từ nhỏ Lâm Tố Hinh đã hay ốm đau, nên cảm giác này chẳng còn xa lạ với cô.
Mí mắt nặng như đeo chì, cả người đau nhức như muốn vỡ vụn.
Trước mắt là một mảng trắng xóa, chẳng lẽ cô lại được đưa vào bệnh viện?
Không đúng, cô vốn đã bệnh nặng phải nằm viện rồi.
Bác sĩ còn ra thông báo nguy kịch, chẳng lẽ cô đã...!chết rồi?
Bản năng sinh tồn khiến cô cố gắng mở mắt ra, trước mắt hiện lên một màu trắng xóa.
À không, chính xác là bức tường loang lổ vết bẩn.
Dưới thân là chiếc giường đơn, căn phòng nhỏ hẹp chỉ vừa đủ kê giường và một chiếc bàn học nhỏ, đến cái tủ cũng không có chỗ đặt.
Cô hoang mang ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh, nơi này tuyệt đối không phải nhà cô, cũng không phải bất cứ nơi nào cô từng biết.
Có một bộ quần áo vắt trên ghế dựa, bên cạnh là một mớ vải lớn.
Cô tò mò cầm lên xem, hóa ra chỉ là vải cũ bình thường.
Vô tình giũ ra thì thấy nó dài ngoằng.
“Cái này để làm gì vậy?”
Với tình hình hiện tại, là một người thường xuyên lướt web, cô gần như đoán được chín phần mười là mình đã xuyên không.
Bản thân vốn mắc bệnh nan y mà có thể xuyên không sống lại, nên cô hoàn toàn không để tâm đến hoàn cảnh nghèo nàn hiện tại.
Nhưng cô tạm thời chưa có ký ức của nguyên chủ, không biết tình huống hiện giờ là như thế nào.
Trên bàn có cái gương, cô đưa tay với lấy.
Trong chiếc gương nhỏ phản chiếu rõ ràng khuôn mặt cô.
Trẻ trung, ngũ quan có giống cô đến tám chín phần.
Cô thầm mừng rỡ, được hưởng thụ tuổi thanh xuân đương nhiên là điều đáng vui mừng.
Nhưng trong mắt cô gái này dường như ẩn chứa nỗi buồn phiền, đang lo lắng điều gì sao? Đang nghĩ ngợi thì bụng cô bỗng nhiên động đậy.
Trong bụng có thứ gì đó, hơn nữa nó còn đang động đậy.
Nhận thức này khiến cô suýt thì ném cả chiếc gương trong tay, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên bụng đã lớn bất thường.
Với thân hình mảnh mai này, tuyệt đối không thể có cái bụng lớn như vậy được.
Cô đưa tay sờ thử, quả nhiên là thai động.
May mà cô đã từng đọc rất nhiều sách y học, nếu không cũng không thể nào tiếp nhận nhanh như vậy.
Người này vậy mà lại là một thai phụ, nhưng căn phòng này nhìn thế nào cũng không giống phòng của một cặp vợ chồng trẻ.
Lúc này nhìn lại dải vải dài trong tay, cô bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Chẳng lẽ nguyên chủ mang thai nhưng lại không để người khác biết?
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...