Thư ký Lưu vội vã cúp điện thoại, quay đầu đối mặt với gương mặt đang giận dữ của Trữ Sơn.
"Trước tiên, ông hãy nguôi giận một chút đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu Nguyên ngay." Thư ký Lưu vừa rồi cũng chỉ lo nghe Hề Đình nói chuyện, giọng nói của Trữ Sơn cậu ấy cũng chỉ nghe thấy cái gì mà "cấu kết làm bậy", "gọi cho Nguyên Cảnh Hoán".
"Nam diễn viên chính xuất sắc nhất à? Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cái gì chứ? Một chút tác dụng cũng không có! Cậu ta nhận được nhiều giải thưởng như vậy, tất cả đều bỏ vào trong bụng chó rồi hay sao? Ngay cả làm thế thân cũng làm không xong." Trữ Sơn tức giận đầy một bụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký Lưu ở bên cạnh liên tục gọi hai cuộc điện thoại.
"Không gọi được..." Biểu cảm trên gương mặt của thư ký Lưu cũng có chút lúng túng. Người là cậu ấy phụ trách tìm, bây giờ xảy ra chuyện ngay lúc quan trọng thế này, chẳng phải cậu ấy sẽ bị trừ lương sao?
Trữ Sơn lạnh lùng nói: "Vậy trước tiên cứ mặc kệ cậu ta đi, khi cậu ta ý thức được sự ngu xuẩn và sự vô dụng của bản thân thì cậu ta sẽ tìm đến cậu xin xỏ thôi."
"Chuẩn bị xe, đi tìm Úc Tưởng trước đã." Trữ Sơn quyết định một cách nhanh chóng.
Ngay sau đó Trữ Sơn đã dẫn thư ký và vệ sĩ lên xe.
Thư ký Lưu hỏi: "Có cần gọi điện thoại trước cho cô Úc biết không?"
"Gọi điện thoại để cho con ranh đó có thời gian chạy hay sao? Cậu không thể nào động não lên một tí à?" Trữ Sơn không vui nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thư ký Lưu: "Vậy..."
Trữ Sơn nói: "Trước tiên cứ đi tới khu biệt thự Ngự Thái, hỏi xem gần đây Úc Tưởng có ở bên đó hay không."
Thư ký Lưu đáp lại rồi vội vàng gọi điện thoại cho nhân viên ở Ngự Thái.
Nhân viên bất động sản của Ngự Thái nghe điện thoại rất nhanh: "Alo, xin chào, bất động sản Ngự Thái xin nghe."
Thư ký Lưu: "Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, gần đây cô Úc có tới đó không?"
Bộ phận bất động sản: "Xin thứ lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ bất cứ thông tin nào về chủ sở hữu ra ngoài."
Điện thoại của thư ký Lưu đang mở loa ngoài, Trữ Sơn vừa nghe xong, cảm thấy cơn tức giận trong lồng ngực còn chưa có chỗ xả lại nghẹn thêm. Ông ta đoạt lấy điện thoại di động, nói: "Căn nhà kia của nó chính là do tôi sang tên cho nó."
"Vòng vo một hồi thì ông vẫn không phải là chủ sở hữu, cô ấy mới là chủ căn nhà này." Suy luận của bộ phận bất động sản vô cùng trôi chảy, không vấp một chút nào.
Trữ Sơn: "..."
"Tôi là Trữ Sơn." Ông ta nói.
Bộ phận bất động sản ở đầu dây bên kia nghe xong giật mình.
Là Trữ Sơn của tập đoàn Trữ thị đó hả?
Nhân viên bộ phận bất động sản che đi trái tim vì bị khẩn trương mà nhảy loạn nhịp, mở miệng nói: "Xin lỗi..."
Trữ Sơn giận đến mức đập điện thoại di động: "Cái đám ngu ngốc không biết trước sau này, cả đời này cũng chỉ có thể đi làm trâu làm ngựa cho người ta mà thôi!"
Tài xế lái xe nghe lời này, không nhịn được phản bác ở trong lòng: Người dân lao động chúng tôi chọc gì ông mà ông lại chửi?
Thư ký Lưu luôn là cánh tay phải trung thành của Trữ Sơn, dẫu sao cũng là một thư ký cao cấp, cậu ấy nghe rồi thì không có biểu cảm gì cả.
Nhưng Trữ Sơn lại lên tiếng một lần nữa: "Gọi điện thoại đến nhà họ Úc, liên lạc với bác cả của nó đi."
Lúc này thư ký Lưu không thể nào im lặng được nữa: "Chủ tịch Trữ, cái điện thoại di động mà ông mới vừa đập là của tôi."
Trữ Sơn: "..."
Cứ cái đà này, Trữ Sơn cảm thấy mình không có cách nào mà thuận lợi vượt qua được.
Nhưng mà dù gì đi nữa thì cuối cùng, Trữ Sơn vẫn "khuất tôn hàng quý"* dùng điện thoại di động của mình, liên lạc với bác cả của Úc Tưởng.
*Khuất tôn hàng quý: chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình xuống.
Lúc bác cả vừa nhận được cuộc gọi của Trữ Sơn vẫn có chút sợ hãi.
Bây giờ nhà họ Úc đang chao đảo có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, vốn dĩ không chịu nổi bất kì một đòn công kích của Trữ thị.
"Ông có chuyện gì xin cứ nói." Thái độ của bác cả Úc rất nhún nhường.
Lúc này lửa giận trong lòng Trữ Sơn mới vơi đi một chút: "Hôm nay Úc Tưởng có ở nhà không?"
Bác cả Úc sửng sốt một chút rồi nói: "Không có."
Trữ Sơn: "Vậy bây giờ nó đang ở đâu rồi?"
Bác cả Úc: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết."
Trữ Sơn cau mày: "Vậy thì gọi điện thoại hỏi nó đi."
"Vâng vâng vâng..."
Bác cả Úc cúp điện thoại xong, ngay lập tức tìm số điện thoại của Úc Tưởng rồi gọi cho cô.
Úc Tưởng còn chưa đếm xong số ngọc ở trong cái hộp thì đã nhận được điện thoại, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng hô hốt hoảng của bác cả Úc: "Úc Tưởng, chạy mau!"
Trên đầu Úc Tưởng đầy dấu chấm hỏi: "Sao vậy ạ? Tận thế đến rồi sao, hay trái đất bị cương thi xâm lấn rồi?
Bác cả Úc thở hổn hển: "Còn nghiêm trọng hơn mấy cái đó nhiều, Trữ Sơn đang tìm cháu đấy. Cháu có biết vì sao ông ta lại đi tìm cháu không? Dù sao thì chắc chắn đây không phải chuyện tốt lành gì."
Úc Tưởng không khỏi không nói thốt lên một câu cảm thán.
Trữ Lễ Hàn đã dự liệu trước được việc thể nào Trữ Sơn cũng sẽ tới tìm cô sao?
Úc Tưởng từ tốn nói: "Uầy, chạy cái gì, cần gì gấp chứ."
Bác cả Úc ở đầu bên kia đã gấp đến độ giậm chân giậm tay rồi.
Đại khái là ông ta tự xưng mình cũng lắm mưu nhiều kế, nhiều thủ đoạn giống như Trữ Sơn nên ông ta cảm thấy những người giống như bọn họ sẽ chẳng làm ra được chuyện gì tốt lành.
"Cháu còn trẻ, cháu không hiểu được đâu..." Bác cả Úc vừa mới bắt đầu nói.
Úc Tưởng đã lên tiếng trả lời: "Ây da, vậy nên bây giờ cháu mới muốn trải nghiệm và thử thách bản thân một chút, xem các thử cường quyền có thể làm gì được cháu."
Bác cả Úc nghẹn lời.
Ở bên này Trữ Sơn vừa cúp điện thoại, đã nghe thấy Thư ký Lưu nói: "Nếu không thì chúng ta đi tới công ty của cô ấy? Cô Úc chắc chắn muốn giữ thể diện cho bản thân."
Sắc mặt Trữ Sơn tối sầm: "Thể diện của tôi với thể diện của nó thì cái nào quan trọng hơn?"
"Đương nhiên là của ông."
"Vậy mà cậu lại muốn tôi bị mất mặt trước biết bao nhiêu người như vậy à? Rồi đến khi tin tức này bị người ta truyền ra ngoài, người khác sẽ nói tôi già rồi, chẳng được cái tích sự gì nữa. Ngay cả việc bắt một đứa con gái mà tôi cũng không làm được. Cậu còn bảo tôi hạ mình đi đến công ty của con ranh đó tìm nó... Nó có đáng để tôi phải làm vậy không?"
Cách này cũng không được, cách kia cũng không được.
Thư ký Lưu bó tay rồi.
"Úc Tưởng còn không có mắt nhìn người bằng một góc của bác cả nó, bác cả của nó biết điều biết bao nhiêu." Đại khái là do đã bị Úc Tưởng chọc tức quá nhiều nên khi thấy nhà họ Úc nhún nhường mình, Trữ Sơn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
Đang nói nửa chừng thì bác cả Úc đã gọi lại cho ông ta.
"Chủ tịch Trữ, vô cùng xin lỗi ông, điện thoại của Úc Tưởng không có cách nào liên lạc được, có thể là hết pin mất rồi."
Trữ Sơn: "..."
Ông ta lại đập điện thoại di động: "Nhà họ Úc không có lấy một kẻ nào tốt cả!"
Trữ Sơn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mà ông ta muốn tìm Úc Tưởng để hỏi cô mấy câu cho đỡ tức thôi, lại còn tìm không ra được người để mà hỏi.
Thư ký Lưu ở bên đường tùy tiện tìm một cửa hàng điện thoại và mua một chiếc điện thoại di động mới.
Cậu ấy trở lại xe, vừa nghĩ tới số tiền này có cần thanh toán hay không, vừa mở miệng nói: "Nếu không thì chúng ta tìm một thám tử tư?"
Thư ký Lưu vừa dứt lời, tiếng chuông của chiếc điện thoại di động mới vừa được lắp sim của cậu ấy chợt vang lên.
"Là cậu Nguyên!" Thư ký Lưu vui mừng, trong lòng thầm nghĩ đây có phải là ông trời cho một cơ hội để đổi đời hay không?
Thư ký Lưu nhận điện thoại, cũng bật loa ngoài lên, như vậy Trữ Sơn cũng có thể dễ dàng nghe được.
"Xin lỗi anh." Đầu kia truyền tới âm thanh lạnh nhạt, lễ phép của Nguyên Cảnh Hoán: "Vừa rồi tôi đang bận chút chuyện nên không nghe điện thoại của thư ký Lưu được."
"Không biết cậu Nguyên đang bận chuyện gì mà ngay cả một cuộc gọi quan trọng như vậy cũng có thể bỏ lỡ được." Thư ký Lưu nói lời này là để cảnh cáo Nguyên Cảnh Hoán.
Ở đầu kia Nguyên Cảnh Hoán chậm rãi nói: "Vừa rồi tôi đang sắp xếp lại số tài sản đứng tên của tôi."
Thư ký Lưu: ?
Nguyên Cảnh Hoán nói tiếp: "Theo như tôi đoán, nếu như tôi thất nghiệp, với số tài sản này tôi vẫn có thể sống đầy đủ sung túc mà không cần phải lo nghĩ gì."
Thư ký Lưu: ???
Nghe xong cứ thấy có cảm giác sai sai, ý của anh ta là từ bỏ không muốn làm nữa à? Không được đâu. Sao anh không thể học tập cái tinh thần đương đầu với khó khăn thử thách như nhà đối diện vậy chứ?
Thư ký Lưu nhỏ giọng nói: "Sao mà anh thất nghiệp được cơ chứ?"
Nguyên Cảnh Hoán cố gắng nhịn lại tiếng cười nhạo sắp vọt ra từ trong cổ họng, anh ta nói: "Đây cũng không phải vấn đề tôi có thể hấp dẫn cô Úc hay không, cô Úc có dám biểu lộ mình có tình cảm với người khác được sao? Cô Úc mời tôi, đổi lại được gì nào? Là sự ép buộc của cậu cả Trữ."
Có lẽ chính giọng điệu chất vấn khi nãy của thư ký Lưu đã khiến cho Nguyên Cảnh Hoán cảm thấy đồng cảm sâu sắc.
Trữ Sơn thuê anh ta cũng được.
Trữ Sơn định loại bỏ Úc Tưởng ở bên cạnh cậu cả cũng được.
Đó đều là một kiểu chèn ép của thế lực cường quyền.
Mà sự áp bức này cô Úc gặp phải nhiều hơn anh ta...
"Chủ tịch Trữ mời tôi đến giải quyết cái vấn đề này nhưng chủ tịch Trữ có nghĩ tới chuyện con của ông đang suy nghĩ xem làm cách nào để giữ chặt cô Úc ở bên cạnh không?" Nguyên Cảnh Hoán không thể nhịn được nữa, anh ta lạnh lùng nói: "Hy vọng chủ tịch Trữ biết rằng ở trên cái thế giới nguy hiểm này, quyền thế có thể làm người ta đạt được thứ chưa từng có từ trước đến nay nhưng không nên ỷ mình có quyền có thế mà đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy! Bởi vì con người, ai cũng có giới hạn cuối cùng."
"Xin lỗi, tôi cúp máy trước đây." Giọng nói của Nguyên Cảnh Hoán vẫn rất lễ phép nhưng động tác cúp điện thoại thì vô cùng lạnh lùng không nể mặt ai.
Thư ký Lưu: "..."
Trữ Sơn: "..."
Yếu đuối?
Đang nói đến Úc Tưởng á?
Một cô gái yếu đuối mà thẳng tay lấy của tôi hơn một trăm triệu tệ và một căn hộ sang trọng à?
Cậu còn thay mặt con nhỏ đó tỏ thái độ tức giận với tôi nữa à?
Sau cuộc gọi này, huyết áp của Trữ Sơn cũng tụt xuống như được bật công tắc vậy.
Bên kia Nguyên Cảnh Hoán cất điện thoại di động, quay đầu, đối diện với khuôn mặt đầy khiếp sợ của người quản lý.
"Anh không nên nói chuyện với chủ tịch Trữ như vậy..." Người quản lý thật sự muốn phát điên lên rồi.
Nhưng Nguyên Cảnh Hoán vẫn rất tỉnh táo, anh ta nói: "Tôi vào cái giới này không phải là một năm hai năm gì nữa, tôi cũng đã biết rất rõ ràng tình huống này là như thế nào."
Anh ta nhìn người quản lý nói: "Anh Đổng, làm chó như vậy lâu rồi, thỉnh thoảng cũng phải làm người một lần chứ."
Người quản lý chớp mắt, cũng không biết có phải là bị những lời này chọt trúng chỗ nào khiến anh ta cảm động hay không, anh ta mở miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cam chịu ngậm miệng lại, không tiếp tục tranh cãi hay giảng giải gì với Nguyên Cảnh Hoán nữa.
Trước đó Nguyên Cảnh Hoán không nghe điện thoại vì đang bận việc gì?
Anh ta vừa chuẩn bị đường lui cho mình, vừa sắp xếp các thành viên trong phòng làm việc vừa chuẩn bị xong việc thanh minh cho bản thân.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Trữ Sơn xong, Nguyên Cảnh Hoán mới đăng bài thanh minh lên.
Cộng đồng mạng không ngừng kêu than rằng tin đồn hai ngày nay hóng mãi không hết.
[ Phiên tòa của Nhiễm Chương còn chưa mở mà bên này đã lên rồi!]
[Rốt cuộc phòng làm việc nghệ sĩ phải đăng bài thanh minh của không phải là nhờ những tin đồn nhảm mà cộng đồng mạng và mấy tay săn ảnh lan truyền hay sao! Má ơi anh ta lại thật sự thừa nhận luôn kìa]
[Xem xong rồi. Tổng kết một chút chính là: Tôi rất hâm mộ cô Úc, sở dĩ muốn chủ động lấy lòng cô. Ai ngờ bị phóng viên bắt gặp, tôi thật sự xin lỗi, vì đã mang tới nhiều phức cho cô Úc. Chuyện người hâm mộ bám theo xe, tôi cũng sẽ truy cứu tới cùng. Hy vọng mọi người cùng nhau ngăn chặn các fan cuồng...]
Vốn dĩ fan của Nguyên Cảnh Hoán đọc được thì rất có thể sẽ dẫn đến “sập nhà”, dẫu sao Nguyên Cảnh Hoán đã viết rất rõ ràng việc mình có tình cảm ở bên trong bài.
Nhưng bị người hâm mộ của Hề Đình quấy nhiễu như vậy, bây giờ mọi người cũng chỉ cứng cổ kêu chúng tôi thích Úc Tưởng, Úc Tưởng rất tốt này nọ.
Nếu không thì sao ?
Nếu không làm vậy chính là mất hết thể diện trước đối thủ đã xâu xé với mình vô số ngày đêm.
Thần tượng có thể không có!
Nhưng khẩu chiến thì không thể thua!
Sau khi bài thanh minh của Nguyên Cảnh Hoán được đăng lên, anh ta đã nhìn lướt qua hướng dư luận trên mạng.
Người quản lý ở bên cạnh anh ta nói: "Cũng còn nằm trong phạm vi khống chế được."
Nguyên Cảnh Hoán thấp giọng nói: "Đăng bài thanh minh chậm quá rồi."
Người quản lý xúc động: "Ai có thể nghĩ tới cái cô Úc đó xoay mình nhanh như vậy? Người bình thường muốn lấy lòng cũng chưa có cửa để xếp hàng."
Nguyên Cảnh Hoán nhíu mày lại: "Nhưng mà chuyện của Hề Đình là chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì rồi à?"
Người quản lý: "Cố ý đối đầu với anh hay sao á?"
Nguyên Cảnh Hoán: "Đối đầu với tôi trong sự nghiệp á hả?"
Nếu cậu cả Trữ có anh ta làm thế thân.
Nguyên Cảnh Hoán suy nghĩ một chút... Chẳng lẽ Hề Đình là thế thân số 2?
Nguyên Cảnh Hoán đứng ngồi không yên, anh ta gửi tin nhắn cho Úc Tưởng, hỏi cô lúc nào rảnh, anh ta muốn mời cô ăn cơm, để nói lời xin lỗi đàng hoàng với cô.
Đợi khoảng nửa tiếng sau.
Bên kia mới trả lời tin nhắn: [Hai ngày sau nhé.]
Úc Tưởng ở trong trang viên hai ngày, Trữ Sơn làm cách nào cũng không thể tìm được cô.
Mà tay nghề nấu ăn của cô chủ Melissa đúng là không tệ, Úc Tưởng mỗi ngày ăn uống vui đùa, tuyết rơi lớn, Dư Đồng che dù rồi trùm áo lông vũ cho cô, cùng cô đi ra ngoài đi loanh quanh.
Tóm lại người mất hứng chỉ có Trâu Bành.
Trâu Bành và Melissa đứng ở dưới mái hiên, bực mình nói: "Cô ấy đúng thật là không khách sáo chút nào, thật sự coi mình đang ở đây hưởng thụ cuộc sống đấy à."
Melissa không lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...