Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

"Vậy còn những cô thiên kim tiểu thư đang xếp hàng dài thì sao."
 
"Anh thích thì tự mà đi ..." Cao Học Huy dừng một chút, nói nhỏ: "Cô Úc này khá là thú vị đấy."
 
Phía bên này, Úc Tưởng đi theo Trữ Lễ Hàn vào một căn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong phòng có đặt một chiếc giường lớn, bàn trà và sofa. Ba phía của căn phòng đều là cửa sổ sát đất, trong suốt. Chỉ cần liếc mắt nhìn ra ngoài là có thể thưởng thức được hai trăm bảy mươi độ cảnh tuyết ở xung quanh.
 
Chẳng mấy chốc đã có một người giúp việc mang thức ăn đến.
 
Đi theo phía sau người giúp việc là một phụ nữ trẻ, mặc một chiếc tạp dề màu nhạt với mái tóc dài xõa ngang vai. Gương mặt trông rất khác biệt, có lẽ là con lai của nước nào đó.
 
Cô ta đang cầm trên tay một bộ ấm trà.
 
Úc Tưởng đoán rằng có lẽ cô ta chính là chủ nhân của nơi này, cô chủ Melissa.
 
Người phụ nữ bước vào cửa, đặt bộ ấm trà lên bàn, sau đó ngồi quỳ xuống thảm và rót một tách trà cho Trữ Lễ Hàn trước.
 
Sau đó, cô ta nhìn Úc Tưởng rồi lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Trữ Lễ Hàn không hề có ý định giới thiệu, vì vậy người phụ nữ này chỉ có thể cúi đầu rót cho Úc Tưởng một tách trà.
 
"Cô dùng trà súc miệng trước đi." Người phụ nữ nói.
 
Úc Tưởng hoàn toàn không hề tập trung nhìn vào tách trà mà cô chỉ nhìn vào những món ăn ở trước mặt. Chúng đều được bày trí rất đẹp đẽ, nhìn không giống đồ ăn mà giống như tác phẩm nghệ thuật hơn.
 
Trữ Lễ Hàn nhìn theo ánh mắt của Úc Tưởng, sau đó thấp giọng nói: "Đây là sườn cừu nướng."
 
Miếng sườn cừu nướng này không to bằng lòng bàn tay nhưng lại trông cực kì đẹp mắt, vừa giòn lại vừa thơm.
 
Úc Tưởng muốn ăn nó.
 
Trữ Lễ Hàn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà: "Đây là gà nấu cùng với hạt dẻ và nấm Truffle, đây là súp sữa nấu với thân cây đuôi mèo, đây là bánh quế hoa dừa..."
 
Úc Tưởng muốn hỏi là cô có thể ăn không?
 
Bây giờ Trữ Lễ Hàn mới nhìn lướt qua người phụ nữ đang ngồi quỳ bên cạnh và nói: "Những món ăn này đều do cô ấy nấu cả. Cô ấy tên là Melissa đã từng giành được một số giải thưởng trong các cuộc thi."
 
Melissa nghe thấy Trữ Lễ Hàn đang giới thiệu về mình, cô ta mím môi rồi nở một nụ cười dịu dàng.
 
Úc Tưởng thầm nghĩ ở trong lòng rằng không cần anh nói cô ta giỏi như thế nào, cô cũng biết những món ăn này rất ngon.
 
Chỉ cần ngửi cô cũng đã cảm nhận được rồi!
 
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Muốn ăn à?"
 
Úc Tưởng: ?
 
Anh đang nói câu đó có khác gì đang nói nhảm không cơ chứ?
 
Melissa ngẩng đầu lên nhìn Trữ Lễ Hàn, sau đó cô ta lại nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói: "Cô đi ra ngoài đi."
 
Nụ cười trên gương mặt Melissa bỗng cứng đờ.
 
Chưa gì mà đã bảo cô ta đi ra ngoài rồi?
 
“Không cần tôi giới thiệu lại các món ăn cho cô ấy sao?” Melissa khẽ khàng hỏi.
 
Trữ Lễ Hàn: "Không cần đâu, giờ cô ấy chỉ muốn bỏ chúng vào trong miệng thôi."

 
Melissa không còn cách nào khác đành đứng dậy và rời đi.
 
Trữ Lễ Hàn: "Ra ngoài đóng cửa lại, tạm thời không cần cô vào đây nữa."
 
Melissa sững sờ đóng cửa lại.
 
Úc Tưởng: ? Có phải tôi ăn đồ ăn còn anh ta thì ăn tôi không?
 
Sao mà hệ thống có thể nghe được những lời này chứ?
 
Hệ thống: [Cám ơn đã nhắc nhở tôi sẽ chặn luôn bản thân mình ngay lập tức]
 
Úc Tưởng thở dài, sau đó nhanh chóng gắp miếng thịt cừu lên, chỉ cắn được đúng ba miếng đã hết. Miếng thịt này nhỏ quá, không được rồi.
 
Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vang lên: "Hôm nay cô đến đồn cảnh sát để làm gì vậy?"
 
Úc Tưởng: "Mượn luật sư cho Nhiễm Chương."
 
Trữ Lễ Hàn: "Toàn Lam là luật sư dưới quyền của Lăng Sâm Viễn đúng không?"
 
Úc Tưởng gật đầu nhưng cũng không để lỡ việc ăn uống của cô. Cô múc cho mình một bát canh, uống hai ngụm trước cho ấm bụng.
 
"Cô tìm đến Lăng Sâm Viễn thế nhưng lại không tìm tôi?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn có chút lạnh lùng.
 
Úc Tưởng cắn một miếng bánh hoa quế, sau đó mới nói: "Cậu cả đối xử với tôi tốt như vậy rồi, sao tôi có thể tiêu tiền của cậu cả nữa chứ?"
 
Trữ Lễ Hàn: "..."
 
Trước đây anh cũng chưa từng thấy cô tiết kiệm thế đâu.
 
Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: "Vậy viên kim cương được cắt ra không cần giao đến chỗ cô nữa."
 
Úc Tưởng: ???
 
Vậy không được!
 
Úc Tưởng: "Đó là thứ tôi xứng đáng có được sau khi đã bỏ công sức ra mà."
 
Trữ Lễ Hàn đè mu bàn tay của cô lại: "Vậy bây giờ cô Úc muốn ăn bữa cơm này, không phải cũng nên bỏ ra một chút công sức sao?"
 
Úc Tưởng thầm nghĩ trong lòng rằng ôi đệt.
 
Cô nghi ngờ rằng anh mở đầu bằng việc nói về Lăng Sâm Viễn không phải là để tính sổ với cô. Mà là để gài cô, chờ cô nói ra câu phía sau.
 
Úc Tưởng nói thầm trong lòng rằng được đấy.
 
Cô gắp một miếng gà hạt dẻ đưa đến bên miệng Trữ Lễ Hàn.
 
Trữ Lễ Hàn: "...?"
 
Úc Tưởng khẽ chớp mắt, thúc giục anh: “Anh mau ăn đi, anh nhìn xem, tôi đút cho anh ăn, vậy không phải là đã bỏ công sức ra rồi sao?”
 
Úc Tưởng nói xong cũng cảm thấy hành động của mình rất sến súa.
 
Trữ Lễ Hàn nhìn cô đắm đuối một lát rồi đột nhiên há miệng cắn vào miếng thịt gà đó.
 
Úc Tưởng sửng sốt.
 
Anh ăn thật sao?

 
Úc Tưởng vứt bỏ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng sang một bên, sau đó định cúi đầu ăn phần của mình.
 
Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng nhai và nuốt xuống, anh nói: "Chỉ có một miếng thôi à?"
 
Úc Tưởng: ?
 
Chứ sao nữa?
 
Úc Tưởng lại gắp thêm một đũa thức ăn, do dự đưa đến bên miệng Trữ Lễ Hàn.
 
Gương mặt Trữ Lễ Hàn không một chút cảm xúc, anh mở miệng cắn vào thức ăn trên đũa.
 
Úc Tưởng rất bất mãn: "Đến lượt tôi ăn rồi."
 
Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới cầm lấy cái muỗng trên bàn, anh múc một muỗng món trứng hấp kiểu Nhật đưa tới bên miệng Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng chết lặng.
 
Cái quái gì vậy?
 
Trùm cuối lại đút lại cho cô ăn sao?
 
Úc Tưởng có chút hốt hoảng.
 
Nhưng mà đồ ăn ngon quá... Cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn hết.
 
Đây là lần đầu tiên Trữ Lễ Hàn được người khác đút cho ăn và cũng là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn.
 
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Úc Tưởng.
 
Thì ra không phải chỉ có chuyện đó mới có thể khiến Úc Tưởng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
 
Bây giờ nhìn dáng vẻ cô nheo mắt hạnh phúc như vậy cũng khá là vui mắt...
 
Tâm trạng của Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên cũng trở nên vui vẻ theo.
 
“Há miệng ra.” Trữ Lễ Hàn lại gắp một đũa món môi cá nhám.
 
Người đàn ông này giống như bị nghiện rồi vậy.
 
Tiếp sau đó, anh không để Úc Tưởng tự mình gắp đồ ăn nữa.
 
Cho đến khi Úc Tưởng khẽ ợ lên.
 
Anh nhìn lại những đĩa đồ ăn trên bàn gần như đã trống rỗng mới ngưng không đút nữa.
 
Úc Tưởng đang trong tâm trạng vừa ngẩn ngơ vừa háo hức.
 
Đây chính là lý tưởng tối cao của những kẻ lười biếng sao? Cơm được dâng lên tận miệng chỉ cần há miệng ra ăn thôi.
 
Trữ Lễ Hàn rút tờ khăn giấy ra, đặt lên môi Úc Tưởng và lau miệng cho cô.
 
Anh nhìn chằm chằm vào môi cô khoảng hai giây, một ý định sâu xa chợt lướt nhanh qua trong đôi mắt của anh. Cuối cùng anh đứng dậy và hỏi: “Còn muốn đánh bài không?”
 
Úc Tưởng: ?
 

Cô tưởng anh sẽ nói cô ăn no rồi giờ tới lượt cô làm anh no như các tổng tài bá đạo trong truyện vậy. Nhưng cuối cùng lại không có tình tiết đó?!
 
Chết tiệt, thật đáng thất vọng, à không.
 
Úc Tưởng đứng dậy và nói: "Đánh chứ nhưng nếu tôi thua Cao Học Huy thì sao?"
 
Trữ Lễ Hàn nói một cách thờ ơ: "Vậy thì đánh cho Cao Học Huy một trận."
 
Úc Tưởng nói thầm trong lòng rằng tuyệt vời, không hổ danh là trùm phản diện.
 
Hôm nay cô sẽ là cáo mượn oai hùm!
 
Sau khi đi ra khỏi cửa, Trữ Lễ Hàn mới bấm chuông gọi người giúp việc đến.
 
"Lấy một cái chăn lông đến." Trữ Lễ Hàn nói.
 
Người giúp việc trả lời rồi rời đi.
 
Một lúc sau, Trữ Lễ Hàn cởi áo khoác của Úc Tưởng ra và đưa nó cho người giúp việc: "Treo nó lên."
 
Sau đó, anh quấn chiếc chăn lông quanh người Úc Tưởng và nói: "Đi thôi."
 
Mặc chiếc áo khoác đúng là không thoải mái bằng được quấn người trong chăn lông.
 
Úc Tưởng cảm thấy thoải mái đến mức híp mắt lại.
 
Sau đó cô chợt nhớ đến một đoạn văn mà cô đã quên mất rằng được đọc ở đâu đó.
 
Đại khái ý là nếu mà một người đàn ông không muốn lên giường cùng với bạn thì một là anh ta có vấn đề hoặc là anh ta không thích bạn; còn nếu một người đàn ông chỉ nghĩ đến việc lên giường cùng với bạn, vậy thì anh ta cũng không thích bạn cho lắm.
 
Một luồng gió lạnh thổi qua khiến cho Úc Tưởng rùng mình một cái, cái suy nghĩ trong đầu cô cũng được thổi bay đi.
 
Không có chuyện gì, tự nhiên lại đi nghĩ cái đó chi vậy? Đây là thể loại truyện súp gà sến súa gì đó à.
 
Úc Tưởng ngẩng đầu lên rồi cùng Trữ Lễ Hàn trở lại căn phòng kính ban nãy.
 
Úc Tưởng vừa ngồi xuống.
 
Người đàn ông lúc nãy mở miệng nói cô có rất nhiều tin tức bị đăng trên Weibo đột nhiên lại lên tiếng.
 
Người đàn ông cười nói: "Cô Úc, hay là tôi giúp cô xử lý những dư luận trên mạng nhé? Cứ để đăng mãi trên đó nhìn cũng khá là chướng mắt."
 
Úc Tưởng: ?
 
Bản thân cô cũng không quan tâm thì anh ta quan tâm cái gì chứ?
 
Đây mới là lần đầu tiên cả hai gặp nhau mà anh ta đã ân cần vậy... Chậc, rõ ràng là anh ta không có ý tốt mà.
 
Úc Tưởng còn không biết người này là ai.
 
Nhưng mặc kệ anh ta có là công tử quyền quý như thế nào hay là ông chủ của công ty nào.
 
Úc Tưởng uể oải ngước mắt lên, nói: "Anh là ai vậy? Anh cứ nghỉ ngơi đi, những chuyện này không có chỗ cần anh lo đâu."
 
Sắc mặt của người đàn ông sững sờ trong giây lát, anh ta không ngờ rằng một người tình bé nhỏ như cô, đi theo bên cạnh những người có địa vị như họ lại có gan để nói ra lời như vậy.
 
Nhưng anh ta lại tưởng rằng câu nói này của Úc Tưởng là ý nói cậu cả Trữ cũng không thèm để ý mà anh ta lại xen vào, khác gì không nể mặt cậu cả Trữ?
 
Vì vậy, người đàn ông cũng không tiện nổi nóng.
 
Không những không thể nổi nóng mà anh ta còn phải tìm cho mình một đường lui.
 
Anh ta cười một cái rồi nói: "Cô bạn gái của cậu cả có tính tình nóng nảy quá đấy. Chà, tôi cũng chỉ là có lòng tốt muốn hỏi một câu, dù sao thì khi nói đến mấy nền tảng tin tức thì bọn họ cũng đều phải nể mặt tôi đôi chút."
 
Trữ Lễ Hàn trợn mắt.
 
Có thể không nóng nảy sao?
 
Cô người yêu nhỏ nóng nảy.
 

Một lúc lâu sau, thấy vẫn không có ai tiếp lời mình, người đàn ông cảm thấy có chút mất mặt nên tiếp tục nói: “Chủ yếu là những người đó đăng tin mà cứ kéo theo cậu cả, khi trách mắng cô Úc, chả phải đồng thời cũng xúc phạm đến danh tiếng của cậu cả luôn sao?”
 
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy điện thoại ra, anh ta muốn đọc những bình luận khó nghe đó cho Úc Tưởng. Nào ngờ rằng vừa nhấp vào xem.
 
Tại sao không còn ai nhắc đến cậu cả nữa?
 
Người đàn ông bị khựng lại.
 
Hầu hết đều đang đề cập đến Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình.
 
Ở phía đối diện, Úc Tưởng cũng từ từ rút điện thoại ra nhưng không phải để đọc những bình luận ác ý.
 
Lỡ như thật sự có nhiều người mắng cô đến vậy thì sao?
 
Được thôi, vậy sao không làm cho họ tức giận một chút chứ?
 
Úc Tưởng bèn giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh tuyết đang dần dần rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, rồi lại chụp một tấm ảnh trên bàn đang bày bài Xì Tố, sau đó, cô đăng lên Weibo.
 
Cô luôn rất giỏi trong việc làm người ta tức giận.
 
Úc Tưởng không biết rằng thực ra có một phần mềm có thể chuyên theo dõi tài khoản đó có đang online hay không, online hay offline khi nào, đã online bao nhiêu lần, đã nhấn thích qua bài viết nào... Tất cả những điều đó đều có thể theo dõi được.
 
Vì vậy, khi cô lên mạng, sau khi vừa hay tin những cư dân mạng muốn hóng chuyện đều tụ tập trong Weibo của cô, họ muốn hỏi cô sao lại quen biết được Hề Đình, chuyện cô và Hề Đình là sao...
 
Cư dân mạng đều biết hết rồi.
 
Hề Đình ở phía bên kia có thể không biết được sao?
 
Hề Đình đợi rồi lại đợi.
 
Anh ta vẫn không đợi được Úc Tưởng để lại bình luận dưới bài viết mà anh ta đã chia sẻ. Úc Tưởng cũng không gửi tin nhắn riêng cho anh ta.
 
Hình như cô đã lãng quên anh ta rồi...?
 
Hề Đình hỏi trợ lý: "Cô ấy không xem hotsearch à?"
 
Trợ lý làm sao biết được chứ nên chỉ có thể nhìn cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
 
Còn bên phía Úc Tưởng, có người giật lấy điện thoại của người đàn ông: "Được rồi đó, anh xem cái gì chứ? Sao anh quan tâm quá vậy?"
 
Người đàn ông nói xong thì vô tình nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động rồi sững sờ thành tiếng: "Úc Tưởng có dáng người đẹp, giọng nói ngọt ngào, lại còn biết kiếm tiền nữa, ai cũng yêu thích cô ấy thì có vấn đề gì sao? Mấy người hâm mộ các cô thật xấu tính, đến cả việc liếm đế giày cho cô ấy cũng không xứng nữa, thần tượng của các cô thật thảm hại mà, chủ động đổi chỗ ngồi để tặng quà cho người ta mà cuối cùng người ta còn chẳng thèm cười một cái xã giao nữa, giờ các cô còn muốn gây thêm phiền phức anh ta nữa, thật là buồn cười chết đi mất…”
 
Úc Tưởng: ? 
 
Những người khác:?
 
Người này lại lướt xuống phía dưới.
 
"Người hâm mộ của Hề Đình thật vô liêm sỉ, cố tình giành vị trí trung tâm của ống kính. Nay đến cả chị dâu cũng muốn giành. Đuổi theo xe là fan cuồng, liên quan gì đến bọn tôi chứ? Bọn tôi cũng rất thích Úc Tưởng!"
 
Người đó nói xong thì vội vàng giải thích: "Câu này không phải tôi nói đâu nhé, là bình luận viết vậy đó."
 
Mọi người: "..."
 
Lúc này, người đó mới ngơ ngác ngẩng đầu lên: "... Cũng không có ai mắng Úc Tưởng mà."
 
Ngược lại trông như là người hâm mộ của hai bên đang cãi nhau để tranh giành Úc Tưởng vậy?
 
"Thậm chí còn không có người nào nhắc tới cậu cả Trữ nữa." Anh ta nói.
 
Người đàn ông đứng bên cạnh ngẩn người nói: "Không thể nào!"
 
Trữ Lễ Hàn: "..."
 
Anh nhìn qua Úc Tưởng nói: "Hề Đình lại là ai nữa đây?"
 
Tất cả mọi người nghe thấy, đều ngẩn ngơ nói thầm trong lòng cái từ "lại" này nghe vào có vẻ rất “sống động” nha.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui