“Đưa đi bệnh viện trước đi đã.”
“Ông ta còn bò dậy được không vậy?”
“Sao lại bị thương thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu óc của ba Nhiễm vẫn còn hơi mơ hồ, không biết là bởi vì đau hay là bởi vì lúc nãy đầu bị đập xuống sàn xi măng nữa. Người ở bên cạnh đi đến dìu ông ta, ông ta vẫn khom lưng cúi đầu, giống như không dám đứng thẳng, sợ sẽ có người lại đạp ông ta xuống vậy.
Nhiễm Binh nhìn tình hình, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì đỏ, khá là đặc sắc. Ông ta chỉ đành khom lưng dìu người đi: “Anh cả, anh xem anh đó, sao lại bất cẩn như vậy thế?”
Ngoại trừ nói bất cẩn ra thì ông ta còn có thể nói gì nữa đây? Nói là ông ta cổ vũ ba Nhiễm ra tay, dùng thân phận là ba của Nhiễm Chương để làm lớn chuyện này lên, cuối cùng kết quả là bị người ta đánh ngược lại thành ra thế này à? Nói ông ta không muốn sống nữa, hôm nay nhất quyết phải đối đầu với cậu cả Trữ danh tiếng lẫy lừng này đến cùng hay sao?
Ba Nhiễm nghe thấy giọng nói của Nhiễm Binh, lúc này đây ông ta mới rùng mình rồi hoàn hồn lại, từ từ để người ta dìu dậy.
“Đi, chúng ta đi vào bệnh viện.” Nhiễm Binh nói, nhưng rất đáng tiếc, ý đồ của ông ta không thực hiện được rồi.
“Ông khoan đi đã, ở lại lập biên bản đã.” Cảnh sát kêu Nhiễm Binh lại.
Da mặt ông ta cứng đờ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng cũng đành chịu: “Hẳn là chúng ta cũng phải làm việc rồi… đi thôi, vào lại trong đó thêm một chuyến nữa.”
Hệ thống: [Cô có cần xem qua sắc mặt của Trữ Lễ Hàn không?]
Úc Tưởng: ?
Cô quay đầu lại xem thử. Trữ Lễ Hàn cũng đang nhìn cô, trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì cả, chỉ có chút không vui hiện lên ở giữa hai lông mày của anh, giống như là nhìn thấy thứ gì đó như thể ruồi nhặng khiến anh thấy không vui vậy. Trong mắt của anh, đại khái thì người nhà họ Nhiễm chính là ruồi nhặng.
“Qua đây.” Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng không hề do dự mà đi qua đó, sánh vai cùng Trữ Lễ Hàn đi vào bên trong.
Hệ thống cực kì hoảng loạn: [Lần này hai người sẽ không làm mấy trò tình thú nữa chứ? Lát nữa liệu Trữ Lễ Hàn có nổi nóng không đấy?]
Úc Tưởng: …
Cô không có lo lắng nhưng sắp bị điệu bộ căng thẳng của hệ thống làm cho lo lắng rồi đây. Nếu như không phải không muốn tổn thương tình cảm của nhau thì Úc Tưởng đã muốn hỏi nó rằng liệu cô có thể chặn nó không.
Bầu không khí bên này cũng làm ảnh hưởng đến Nhiễm Binh. Tất cả cùng nhau đi vào trong nhưng Nhiễm Binh lại cứ rẽ sang một bên, như thể ước gì ông ta có thể cách xa họ mười mét vậy. Ông ta thật sự không ngờ đến là cậu cả Trữ không cho luật sư đến, mà chính bản thân anh lại đến đây, chuyện này còn đáng sợ hơn là cho luật sư tới ấy chứ!
“Ông Nhiễm, ông làm gì vậy?” Cảnh sát cau mày: “Không muốn vào đồn cảnh sát à? Nếu đã không muốn vào như vậy thì đừng có mà động tay động chân chứ!”
Nhiễm Binh chỉ đành quay đầu trở lại. Nhưng mà tâm trạng ông ta quá rối bời, vô tình va vào người Nhiễm Chương. Đứa cháu trai này cao hơn ông ta. Nhiễm Binh vừa quay đầu thì phát hiện ra Nhiễm Chương rũ mắt xuống, ánh mắt u ám nhìn ông đầy lạnh lùng.
Nhiễm Binh nuốt nước bọt, không biết bản thân đã vào bên trong bằng cách nào.
Lập biên bản rất nhanh. Người ra tay là là ba Nhiễm, Nhiễm Binh có thể dễ dàng rũ bỏ trách nhiệm của ông ta. Nhưng mà khi ông ta làm xong biên bản thì lại chẳng hề cảm thấy nhẹ nhõm tí nào.
“Được rồi, làm biên bản xong rồi, ông có thể đi rồi đấy.” Cảnh sát nói.
Nhiễm Binh không nhúc nhích như thể ông ta muốn dán chặt dính mông của mình vào ghế luôn vậy.
Cảnh sát nhìn thấy thế thì cạn lời: “Muốn qua đêm ở đây luôn đấy à?”
Nhiễm Binh thật sự cảm thấy đây là một ý kiến hay! Ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi có thể qua đêm ở đây không?”
Cảnh sát: “Không thể.”
“Tôi… Tôi sẽ trả tiền…”
“Ông xem chỗ này là chỗ nào vậy hả?”
Dẫu sao thì Nhiễm Binh cũng chỉ là người bóc lột Nhiễm Chương mới có được tài sản như bây giờ, ông ta không quyền không thế, không có địa vị cao. Ngay cả Trữ Lễ Hàn mà cũng phối hợp với cảnh sát thì dĩ nhiên ông ta càng không dám đối đầu với cảnh sát rồi. Nhiễm Binh vô cùng chán nản mà đi ra ngoài, ông ta ngồi lì ở đại sảnh không chịu đi. Ông ta sợ, sợ sẽ gặp phải Trữ Lễ Hàn.
Nhân vật như Trữ Lễ Hàn, lại vừa lúc bắt quả tang cảnh ba Nhiễm ra tay, có khi không cần hỏi gì mà trực tiếp ra tay với bọn họ luôn ấy…
Sao lại như thế nhỉ? Sao cậu cả Trữ lại đích thân đến đây vậy? Rõ ràng đây chỉ là chuyện của nhà họ Nhiễm thôi mà! Cũng chẳng hề nghe nói qua về chuyện tình cảm mà cậu cả Trữ dành cho Úc Tưởng lại sâu đậm như thế, đến mức không thể nào rời xa nhau được!
Bên này Nhiễm Binh vẫn còn đang run rẩy. Sau khi Nhiễm Chương bước ra khỏi phòng lập biên bản thì có liếc nhìn qua dáng vẻ của Nhiễm Binh, cậu ta cảm thấy vừa mỉa mai lại vừa sảng khoái. Giống như là vô số xiềng xích quấn lấy cậu ta đã đồng loạt rơi xuống hết vậy.
Nhiễm Chương nhìn về phía trước. Cô Úc đâu rồi nhỉ? Thật ra có đôi lời Nhiễm Binh nói hoàn toàn không có sai. Nhiễm Chương đang nghĩ là liệu chuyện của cậu ta có ảnh hưởng gì đến cô hay không?
Bên kia thì Úc Tưởng cũng đã làm xong biên bản rồi. Cô và Trữ Lễ Hàn lại tiếp tục sánh vai bước ra ngoài, thư ký Vương và vệ sĩ thì theo sát ở phía sau. Cảnh sát ngẩng đầu lên liếc nhìn theo. Cái gì mà cậu Lăng rồi cậu Hà, với cả Nguyên Cảnh Hoán gì đó nữa… Hình như không có chuyện gì liên quan đến những người đó. Đột nhiên họ có cảm giác như thể họ đã phát hiện được chân tướng nhưng lại không có chỗ để nói ra vậy.
Bầu không khí suốt cả chặng đường đi rất kì lạ. Thư ký Vương không nhịn được mà nghĩ rằng không biết cậu cả như thế này là đang ghen hay là đang lo lắng nữa, hình như chẳng thể nào dán hai cái cụm từ này lên người cậu cả được. Đến tận hôm nay anh ấy vẫn chưa ngẫm nghĩ ra được là chuyện của Nguyên Cảnh Hoán lần trước là thế nào, chuyện lần này thì lại là như thế nào nữa…
Thư ký Vương đang nhọc lòng lo nghĩ cho Úc Tưởng. Còn Úc Tưởng thì vừa mới bước ra ngoài là hắt xì hơi luôn. Cái hắt xì hơi này đã đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ đầy kỳ lạ này.
Úc Tưởng sụt sịt mũi, cảm thán thốt lên: “Thật sự là vừa lạnh lại vừa đói…”
Trữ Lễ Hàn: “…” Anh quay đầu lại nhìn Úc Tưởng rồi lạnh lùng nói: “Vậy mà cô vẫn cố chịu đựng gió lạnh và cơn đói để đến đây cơ đấy?”
Úc Tưởng nói có sách mách có chứng: “Lạnh là vì chênh lệch nhiệt độ của bên trong và bên ngoài. Còn đói, thì chỉ là mới vừa đói đây thôi.”
Đường cong lạnh lùng và cứng nhắc nơi khóe miệng của Trữ Lễ Hàn dường như đã mềm mại hơn, khó có thể nhận ra. Anh nhìn về phía thư ký Vương.
Thư ký Vương đứng yên tại chỗ đó: ?
Sau đó, Trữ Lễ Hàn mới nâng tay lên cởi bỏ cúc áo, cởi chiếc áo vest của bộ âu phục ra khoác lên người Úc Tưởng.
Lúc này đây thư ký Vương mới đột ngột tỉnh ngộ. À à, cái lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy có muốn đưa chiếc áo khoác của mình cho cô Úc… Cậu cả Trữ như thế này là không muốn anh ấy lại cởi áo vest của mình đưa cho cô Úc hay sao?
Úc Tưởng chẳng hề khách sáo mà ôm lấy chiếc áo vest rồi bước xuống bậc thang.
Gió lạnh thổi qua như cắt vào mặt. Úc Tưởng rũ mắt xuống, đầu tiên là cô thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô và Trữ Lễ Hàn phản chiếu trên mặt đất. Sau đó cô không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn Trữ Lễ Hàn.
Cởi bỏ áo vest của bộ âu phục ra thì dáng người của người đàn ông này cũng chẳng hề khác biệt tí nào, vẫn cao và thẳng tắp như trước đây.
Trông anh mới giống như đang phải hứng chịu cơn gió lạnh ấy… Trong lòng Úc Tưởng nghĩ như thế.
Vệ sĩ vội vàng bước nhanh hơn, tiến lên phía trước mở cửa xe ra. Đợi sau khi Úc Tưởng chui vào trong rồi ngồi xuống ngay ngắn rồi thì cảm giác lạnh cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
Úc Tưởng: “Đây là cái gì vậy?”
Cô nhấc mông mình lên, nhận ra bản thân đang ngồi trên một chiếc áo măng tô màu xám. Rõ ràng là thứ này thuộc về cậu cả Trữ.
Úc Tưởng nhanh chóng lấy nó lên rồi đưa cho Trữ Lễ Hàn bằng cả hai tay. Lúc nãy anh xuống xe thì quên mặc vào sao? Hay là… không kịp mặc vậy???
Trữ Lễ Hàn nhận lấy rồi để nó lên đầu gối của mình.
“Hôm nay tuyết tan hay sao thế? Cảm thấy còn lạnh hơn mấy hôm trước có tuyết rơi nữa.” Úc Tưởng nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Thư ký Vương lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, tôi chỉnh nhiệt độ cao lên cho cô nhé?”
Úc Tưởng: “Được đó.” Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “Tôi vẫn còn đỗ một chiếc xe ở trong sân…”
Trữ Lễ Hàn: “Dư Đồng sẽ lái về.”
Úc Tưởng gật gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Bởi vì trong xe có thêm Úc Tưởng cho nên cũng có hơi chật chội, thư ký Vương và một người vệ sĩ khác quyết định ngồi cùng chiếc xe của Dư Đồng. Hai người vệ sĩ còn lại thì một người ngồi ở ghế lái chính và người còn lại thì ngồi ở ghế lái phụ.
Úc Tưởng cuộn người lại, đầu để lên gối đầu của hàng ghế phía trước, cô thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn tối hả?”
Trữ Lễ Hàn: “Cô cảm thấy cô có cơm tối để ăn sao?” Anh nói xong thì quay đầu lại nhìn Úc Tưởng.
Sau khi Úc Tưởng cuộn người lại thì trông có vẻ khá là đáng thương. Mặc dù là Trữ Lễ Hàn biết rõ cô chỉ ra vẻ thế thôi chứ không phải thật sự thể hiện mặt yếu đuối, để lộ ra mặt đáng thương trước mặt anh.
Úc Tưởng vươn tay ra: “Có nước không? Tôi uống một ngụm trước đã.”
Vệ sĩ ngay lập tức đưa nước cho cô.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Cô đúng là tự nhiên như ở nhà.
Úc Tưởng vặn mở nắp chai, ừng ực ừng ực mà uống hai hớp, làm dịu đi cơn khát khô trong cổ họng nhưng nước hơi lạnh cho nên khiến cô khẽ rùng mình.
“Biết trước thì lúc ở trong đồn cảnh sát đã uống thêm hai hớp nước nóng rồi hãy đi.” Cô lẩm bẩm, làu bàu nói xong rồi mới nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi có cơm tối để ăn.”
Thật ra lúc này đây chính bản thân Trữ Lễ Hàn cũng không thể nào nói rõ ràng được tâm trạng của anh là như thế nào. Nó có chút trộn lẫn giữa sự hưng phấn, buồn rầu, lạnh nhạt và không vui…
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, đôi mắt khẽ đảo một vòng, nhàn nhạt nói: “Sao cô Úc đây không nói là đứa bé trong bụng không nhịn đói được?”
Úc Tưởng khựng lại một chút. À thì lần cuối nói mấy lời nhảm nhí đó hình như cũng đã cách đây lâu lắm rồi… Cô nói trong lòng, tại sao lại không nói, không có ý đó đấy?
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra: “Anh nói đúng lắm, để tôi đếm lại đã.”
Đếm lại?
Trữ Lễ Hàn nhìn thấy cô bắt đầu xòe ngón tay ra.
Úc Tưởng: “Bốn đứa con đang gào khóc đòi ăn đây này, cho nên tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Bốn đứa…?
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, anh biết cô dựa trên cái gì mà tính ra thế rồi. Nhất thời anh cảm thấy có chút tức giận nhưng lại cũng thấy có chút buồn cười.
Lúc này đây điện thoại của Úc Tưởng đột ngột vang lên tiếng tít tít tít không ngừng, giống như là có ai đó đang liên tục gửi tin nhắn cho cô vậy.
Ai đang gửi? Tên Nhiễm Chương kia sao?
Trữ Lễ Hàn ngồi im bất động nhìn động tác của Úc Tưởng. Cô vẫn còn đang quấn trong áo vest của anh, chậm chạp lề mề mà mò mẫm tìm điện thoại.
Là có ai đang quan tâm đến cô sao? Úc Tưởng tặc lưỡi.
Sau đó đột nhiên Trữ Lễ Hàn lại túm lấy cổ tay cô, cô vốn dĩ không cầm chắc nên điện thoại không chút phòng bị mà rơi xuống bên chân.
Hửm?
Úc Tưởng xoay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn. Trữ Lễ Hàn ấn lấy cổ cô rồi kéo cô về phía anh, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Úc Tưởng bị hôn đến mức muốn nghẹt thở.
Chiếc điện thoại nằm dưới chân của cô không ngừng rung lên, giống như chạm phải mắt cá chân cô, cảm giác đó truyền đến khắp cả người của cô.
Hệ thống: […]
Thôi bỏ đi, nó đã hoàn toàn tê liệt rồi. Trùm phản diện, ha, đây là cái cách anh tức giận đấy à? Hệ thống cảm thấy bản thân nó mà nổi cơn giận lên thì còn đáng sợ hơn anh nữa kìa!
Đợi đến khi Úc Tưởng mơ màng, yếu ớt hoàn hồn lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy xe đã dừng ở trước cửa một cái trang viên rồi.
Trung tâm thành phố Hải phồn hoa thế mà vẫn có một chỗ trông như đang ẩn cư giữa chốn rừng núi vậy sao?
Úc Tưởng chồm ra cửa sổ, nhìn về phía đụn tuyết trước trang viên, hỏi: “Tới đây ăn cơm hả?”
Trông thế này thì không giống một chỗ thực sự dùng để ăn cơm cho lắm.
Trữ Lễ Hàn: “Cô nghĩ sao?”
“Vậy thì chắc chắn đây không phải là nơi sẽ dùng dây xích vàng 14K nặng 300 kg để trói tôi lại rồi.”
“...”
Ở một bên khác thì tổng giám đốc Thẩm đang gấp gáp đến độ xoay mòng mòng. Người gửi tin nhắn cho Úc Tưởng là anh ấy. Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy trong tương lai nếu có một ngày Úc Tưởng gia nhập vào giới giải trí thì anh ấy thực sự rất phù hợp để trở thành người đại diện của cô.
Anh ấy còn quan tâm đến chuyện của cô hơn là chính bản thân cô nữa! Nhưng mà không quan tâm thì có được không? Anh ấy nhìn đi nhìn lại những tin nhắn mình vừa mới gửi cho cô.
[Cô Úc, chuyện của Hề Đình lại là gì nữa đây?]
[Anh ta đang lên tiếng vì cô ở trên mạng kìa, làm sao đây? Bây giờ công ty nên tỏ thái độ thế nào đây?]
Tổng giám đốc Thẩm đợi rất lâu mà không thấy Úc Tưởng trả lời cho nên anh ấy tự đi mà lướt hotsearch xem luôn.
Vốn dĩ ba cái hotseach đầu tiên, đột hot đã giảm xuống chỉ còn hai cái là có liên quan đến Úc Tưởng. Bây giờ tổng giám đốc Thẩm xem mà hai mắt tối đen luôn, bởi vì giờ đây quá là nhiều rồi!
#Phòng làm việc của Nguyên Cảnh Hoán lên tiếng thanh minh#
#Hề Đình vì cô mà giận dữ quở trách fan cuồng#
#Hề Đình cũng muốn bị bóc lột#
#Người nhà họ Nhiễm ra tay đánh nhau ở đồn cảnh sát#…
Ngay gần ở phía dưới thì có:
#Bàn về chuyện chấn chỉnh sự hỗn loạn trong nhóm fan#
#Vì sao hai người Nguyên, Hề lại bất hòa với nhau#
E là đều có liên quan gì đó với chuyện lần này.
Bất luận là ấn vào cái nào thì đều có thể cảm thấy đất trời mù mịt, hoàn toàn có thể giải thích được cái gì gọi là sức mạnh của người nổi tiếng.
Úc Tưởng dùng sức của một mình mình, khiến cho những từ khóa tìm kiếm trên hotsearch tưởng chừng không liên quan đến nhau biến thành chỉ cần ấn vào xem thì đều có thể nhìn thấy tên của cô.
Trái tim của tổng giám đốc Thẩm đập điên cuồng, ngẩng đầu nhìn nhân viên ở xung quanh, vẻ mặt của mọi người vừa ngơ ngác nhưng cũng vừa hào hứng, lướt xem hotsearch không dừng lại được.
Anh ấy tiện tay muốn ấn báo cáo một bình luận mắng Úc Tưởng, kết quả là anh ấy phát hiện có người khác nhanh tay hơn đã báo cáo trước rồi. Phía dưới phần bình luận bắt đầu mắng chửi nhau.
[Fan của Hề Đình là lũ cuồng báo cáo à?]
Phía dưới trả lời: [Fan nhà Nguyên toàn là mấy tên vi phạm pháp luật thôi sao? Đuổi theo xe người ta, còn mắng chửi nữa, đúng là không biết xấu hổ lêu lêu lêu.]
Nhất thời, tổng giám đốc Thẩm cảm thấy trong lòng mình vừa đau lại vừa vui vẻ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vì sao mà hai người Nguyên, Hề lại bất hòa với nhau, người ngoài ngành như anh ấy còn biết được chút chút đây mà…
Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán không giống nhau. Từ khi ra mắt thì Hề Đình vẫn luôn giữ vị trí trung tâm, trên người anh ta chưa bao giờ có hai chữ “khiêm tốn” cả. Fan của anh ta cũng đã quen với việc lúc nào cũng thuộc hàng TOP hết. Mấy năm gần đây, Hề Đình cũng chuyển mình sang đóng phim. Nhưng không may là vào năm ngoái thì Nguyên Cảnh Hoán nhận được giải nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, còn anh ta thì chỉ nhận được giải nam phụ.
Fan của hai người vốn dĩ đã như nước với lửa rồi, lúc này thì càng trở nên đấu đá gay gắt hơn nữa.
Được rồi, vốn dĩ nó chỉ giới hạn trong giới giải trí mà thôi, nào là cạnh tranh ống kính, rồi tranh giành hợp đồng, chỉ vì lấy được giải thưởng mà fan của hai người còn đánh nhau nữa. Bây giờ thì hay rồi…
Fan của Hề Đình xông thẳng lên tiền tuyến, giúp Úc Tưởng mắng fan cuồng của Nguyên Cảnh Hoán. Tổng giám đốc Thẩm nghĩ không ra là Úc Tưởng lấy đâu ra năng lực như thế này? Hay là, cô chuyên lựa chọn “cá” như vậy để câu cho thêm phần kích thích sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...