Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

“Hôm qua anh còn mới nói cậu cả Trữ đúng là thần Tài của anh cơ mà.”
 
Tổng giám đốc nói: “Cả hai đều là thần Tài của tôi! Chẳng phải vì hóng hớt chuyện của Úc Tưởng mà mọi người mới chú ý tới thứ cậu cả Trữ chia sẻ trên Weibo hay sao?”
 
Tổng giám đốc nói đến đây bèn gọi người đi lấy giấy bút, nắn nót viết hai chữ: Úc Tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau đó anh ta dán tờ giấy này cạnh máy tính, đặt song song liền kề với một tờ giấy khác.
 
Trên tờ giấy đó có viết ba chữ “cậu cả Trữ”.
 
Tổng giám đốc bái lạy hai tờ giấy đó một lượt.
 
Nhân viên trong công ty: “...”
 
Người ta còn chưa “phu thê giao bái” vậy mà tổng giám đốc đã bái người ta trước rồi.
 
Không nói tới chuyện bầu không khí của công ty ở bên này đang vui vẻ tới độ nào, ở bên đằng kia, Úc Tưởng chơi game nào thì Nhiễm Chương cũng đu theo chơi game đó.
 
Bất kể game đó có ngốc nghếch tới độ nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Úc Tưởng quả là một người rất thú vị, cho dù game đó có chán đến đâu nhưng qua miệng cô, chỉ cần dăm ba câu thôi là nó lập tức trở nên ngập tràn thú vị ngay.
 
Dường như cô luôn có thể dễ dàng nắm bắt được những nét đẹp tiềm ẩn của chúng, sau đó lan tỏa nó tới mọi người.
 
Bất tri bất giác, Nhiễm Chương đã lập kỷ lục về lần livestream lâu nhất từ trước tới nay của anh ta.
 
Úc Tưởng lười biếng ngáp một tiếng, cuối cùng cũng đã chơi chán hẳn.
 
Cô nói: “Tôi đói rồi, tôi đi ăn cơm đây nha, bái bai.”
 
Nhiễm Chương: “Chờ một chút.”
 
Úc Tưởng: “Gì vậy?”
 
Nhiễm Chương cũng không biết mình phải nói gì, chẳng qua anh ta cảm thấy mình chưa bao giờ thư giãn tới vậy nên không khỏi muốn nấn ná chơi thêm một lát nữa. Anh ta ậm ờ một lúc, cuối cùng cũng nói ra được một câu: “Thực ra cô chơi nhiều game như vậy, hơn nữa còn ngày ngày chia sẻ chúng lên Weibo, đáng ra cô nên liên hệ với bên phát hành game để bàn bạc với họ về vấn đề phí quảng cáo.”
 
Úc Tưởng: ?
 
Giỏi lắm, rốt cuộc giữa tôi và anh, ai mới là người quản lý công việc của đối phương?
 
Úc Tưởng khẽ cười một tiếng: “Không cần phải lo cho tôi đâu, bái bai.”
 
Nhiễm Chương không giữ cô lại được đành nói: “Hôm nay tôi rất vui.” Anh ta nói mấy chữ này hết sức chân thành, sau đó Úc Tưởng tắt mic, dường như cô cũng biết mất luôn khỏi thế giới của anh ta.
 
Nhiễm Chương ngồi lặng im trước màn hình, không nhúc nhích gì một lúc lâu, cũng không tắt livestream.
 
Lúc này, trên kênh trực tiếp đang hết sức náo nhiệt.
 
[Trời ơi! Trời ơi! Hình như hôm nay A Z rất vui thì phải? Tui sốc rồi đó!]
 
[Dừng lại đi A Z ơi, cô ta có tới tận ba anh bạn trai rồi đó!]
 
Kênh trực tiếp trở nên hết sức ồn ào, sức nóng của buổi phát livestream này thực sự rất lớn, chẳng bao lâu sau, từ khóa hot search #Nhiễm Chương bấm theo dõi lại Úc Tưởng# đã biến thành #Nhiễm Chương và Úc Tưởng chơi game nguyên cả chiều#.

 
Thậm chí bên dưới vẫn còn một từ khóa hot search khác nữa là #A Z cười#.
 
Úc Tưởng không xem hot search nên vẫn chưa biết được rằng, do từ khóa hot search quá dài nên trên bảng tổng hợp hot search, nó bị rút ngắn thành #Nhiễm Chương và Úc Tưởng chơi… Nguyên cả chiều#
 
Cô ngồi trên sô pha, hắt hơi một tiếng, ngẩng đầu lên, thì thầm khe khẽ: "Ở một mình ở biệt thự kể cũng hơi đáng sợ...”
 
Vừa rồi mải chơi game nên cô không nhận ra.
 
Úc Tưởng vội vàng đứng dậy nhanh tay bật hết toàn bộ đèn trong nhà lên.
 
Ở một nơi khác, hai mươi phút sau khi nhận được cuộc điện thoại, Hà Khôn Dân được tiếp đón một vị khách quý trong phòng làm việc của ông ta.
 
Trữ Lễ Hàn đi vào trong văn phòng, ngồi xuống chiếc ghế giám đốc vốn dành riêng cho ông ta, nghiễm nhiên đảo khách thành chủ.
 
Hà Khôn Dân đành đứng ở bên cạnh, sai thư ký mang cho họ hai tách cà phê.
 
“Có chuyện gì mà cậu cả phải vất vả tới đây một chuyến thế này?” Hà Khôn Dân nặn ra một nụ cười. Ông ta cũng đã khá có tuổi, khi cười lên, những nếp nhăn ở đuôi mắt xô lại với nhau.
 
Vẻ ngoài của ông ta còn xấu xí, thảm hại hơn. Trữ Lễ Hàn nhớ lại hành vi bám đuôi Úc Tưởng đi lên tầng trên của ông ta, trong lòng dấy lên một ngọn lửa không tên.
 
“Nếu cậu cả muốn gặp tôi thì chỉ cần bảo thư ký Vương gọi một cú điện thoại, chắc chắn tôi sẽ tới ngay lập tức.” Hà Khôn Dân nói tiếp.
 
Trữ Lễ Hàn đẩy chiếc ghế xoay anh đang ngồi đong đưa qua lại.
 
Chiếc ghế giám đốc này rất hợp với tác phong của những gã giàu xổi đương thời, nó có phần dựa lưng rộng rãi, tay vịn bọc da toàn bộ và khảm viền vàng xung quanh. Hà Khôn Dân ngồi trên chiếc ghế này thì chỉ giống một gã nhà giàu mới phất lên nhưng Trữ Lễ Hàn ngồi trên nó thì lại nâng tầm đẳng cấp cho chính chiếc ghế giám đốc này.
 
Trông anh còn giống vị tổng giám đốc ngồi đây ra lệnh cho nơi này hơn cả người chủ thật của nó.
 
Hà Khôn Dân đang thất thần nghĩ đến đây thì bỗng nghe Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi: “Tổng giám đốc Hà ngồi ở đây nhìn ra ngoài có thể trông thấy được điều gì?”
 
Hà Khôn Dân vội quay đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
 
Ông ta có thể trông thấy những tòa nhà cao tầng, những ngọn đèn sáng rực, vô số những người lao động nhận mức lương không tới ba nghìn một tháng kéo lê thân xác mệt mỏi đi qua dưới chân ông ta… Những lúc như vậy, ông ta có ảo giác dường như mình là chúa tể của thành phố này.
 
Trữ Lễ Hàn lập tức nhẹ nhàng nói tiếp: “Có phải tổng giám đốc Hà muốn giành được khu đất ở vịnh Kim Ô phải không?”
 
Hà Khôn Dân thầm giật nảy mình, ông ta vội quay đầu lại nhìn anh: “Cậu cả Trữ nói vậy là có ý gì…”
 
Ông ta rất chắc chắn, nếu như Trữ Lễ Hàn nhúng tay vào chuyện này thì ông ta không thể giành được đám đất ấy.
 
Trữ Lễ Hàn lại hỏi tiếp: “Tổng giám đốc Hà vẫn chưa thu hồi lại được vốn đầu tư vào dự án ở Beverly Hills phải không?”
 
Mọi người đều là người trong giới.
 
Trữ Lễ Hàn đứng ở vị thế cao hơn ông ta, anh có mạng lưới quan hệ xã giao rộng hơn, nắm giữ trong tay nhiều thông tin hơn, tầm nhìn cũng rộng hơn ông ta.
 
Trữ Lễ Hàn có thể soi ra một số vấn đề khó khăn của Bất động sản Hồng Tuấn cũng không có gì lạ.
 
Chẳng trách lại có nhiều người vừa hận vừa sợ anh như vậy.
 
Hà Khôn Dân run rẩy nghĩ thầm.
 
Trữ Lễ Hàn quấy tách cà phê, nói: “Tôi thực sự rất lo cho tổng giám đốc Hà, nếu lỡ như có ngày tổng giám đốc Hà nhảy từ trên này xuống thì sao?”

 
Hà Khôn Dân nghe vậy, cuối cùng cũng không thể ngăn nổi cơ thể mình run rẩy. Dù có miêu tả là run như cầy sấy cũng vẫn chưa đủ sức lột tả hết được mức độ run của ông ta.
 
Ông ta vội nói: “Cậu cả, không biết tôi đã làm gì sai? Xin cậu cả nói cho tôi biết! Tôi thực sự không hề hé răng nửa lời với chủ tịch Trữ mà!”
 
Đương nhiên Trữ Lễ Hàn thừa biết ông ta chưa hề nói bất kỳ điều gì.
 
Nhưng điều này không quan trọng.
 
Trữ Lễ Hàn vốn chỉ muốn tra tấn ông ta mà thôi.
 
“Vậy à?” Trữ Lễ Hàn buông tay ra, chiếc thìa khuấy cà phê rơi xuống, đập vào miệng tách bằng sứ, phát ra thứ âm thanh lanh lảnh. Thứ âm thanh ấy giống như một cây búa tạ nện lên lồng ngực của Hà Khôn Dân.
 
“Tôi, tôi, tôi thực sự không hề nói gì hết, ngài, ngài có thể hẹn hò với cô Úc ở chỗ tôi, nhất định tôi sẽ giấu giếm giúp hai người, thật đấy…” Hà Khôn Dân lên tiếng biện giải cho mình.
 
“Hẹn hò?” Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên, xùy khẽ một tiếng.
 
Tiếng động này suýt nữa khiến Hà Khôn Dân quỳ mọp xuống trước mặt anh.
 
Trữ Lễ Hàn liếc nhìn thư ký Vương.
 
Thư ký Vương: ?
 
Thư ký Vương quả không hổ là người đã đi theo sát bên cạnh Trữ Lễ Hàn rất nhiều năm, anh ấy nhanh chóng hiểu ý, nheo mắt lại quan sát sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, thử nghiêm giọng bảo: “Tổng giám đốc Hà, cô Úc không muốn gặp cậu cả của chúng tôi.”
 
Hà Khôn Dân nghe vậy ngẩn người.
 
Sao lại vậy được? Bởi vì hôm đó bị ông ta quấy rầy sao? Cho nên Úc Tưởng đâm ra sợ rồi à?
 
Tiêu rồi, vậy nghĩa là hiện giờ… Cậu cả Trữ ghim ông ta vì chuyện này rồi sao?
 
Thư ký Vương nói xong, thử quan sát sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.
 
Sắc mặt của cậu cả không hề thay đổi, chứng tỏ vừa rồi anh ấy đã nói đúng ý của cậu cả.
 
“Tôi, tôi, tôi cũng không biết vì sao, hay là, hay là tôi hẹn gặp cô Úc giúp ngài được không?” Hà Khôn Dân khom lưng xuống, chật vật hỏi.
 
Trữ Lễ Hàn: “Ông nghĩ ông là ai?”
 
Đầu óc Hà Khôn Dân kêu ong ong, ông ta không dám phản bác lại lời của anh.
 
Trữ Lễ Hàn: “Ông tới gặp cô ấy, cô ấy lại càng không vui hơn. Hừ, nếu vậy thì tổng giám đốc Hà định nhảy từ đây xuống biến thành một đống thịt nát bét để đền tội à?”
 
Hà Khôn Dân đưa tay lên lau mồ hôi: “Không, không, tôi không dám. Ngài nói đúng, tôi có là gì đâu chứ? Sao tôi có thể đi gặp cô Úc được? Lỡ như làm cô Úc càng không vui hơn…”
 
Hà Khôn Dân nghiến răng, trong lòng thầm căm hận.
 
Hồi đầu, lúc ở bữa tiệc ở nhà họ Kim, quả nhiên ông ta không hề nhìn lầm. Cô cháu gái này của nhà họ Úc đúng là rất đẹp, rất quyến rũ, ai nhìn thấy cũng không khỏi rung động. Thế nhưng, ông ta không sao ngờ được rằng, khi ông ta nảy sinh ý đồ với Úc Tưởng thì cậu cả đây cũng nảy ý với cô, hơn nữa còn là ý định nghiêm túc, đường hoàng, chứ không phải là dạng chơi chán thì vứt.
 
Hà Khôn Dân hồi tưởng lại quá khứ, quả thực từ trước tới nay, ông ta chưa từng nghe nói Trữ Lễ Hàn có tin tức gì liên quan tới chuyện trai gái.
 

Dường như, ngay từ bẩm sinh, người này đã không hề có duyên phận gì với tình yêu.
 
Hôm nay anh mới rung động lần đầu, há lại chẳng ai dám động vào thì người đó sẽ phải chết hay sao?
 
“Vậy tổng giám đốc Hà nói xem phải làm thế nào đây?” Trữ Lễ Hàn hỏi ông ta.
 
“Tôi, tôi không phải người thông minh, năm xưa lập nghiệp bằng nghề bất động sản cũng chẳng qua may nhờ gặp được thiên thời địa lợi mới thành công.” Hà Khôn Dân cố gắng nặn ra một nụ cười: “Đầu óc của tôi chẳng nghĩ ra được kế gì hay giúp cậu cả đâu.”
 
Chủ yếu là ông ta sợ động chạm tới vấn đề nhạy cảm của Trữ Lễ Hàn.
 
Ông ta tự vung tay lên tát mình hai cái, nói: “Tôi xin được tạ tội với cậu cả trước…”
 
Trữ Lễ Hàn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn ông ta chằm chằm.
 
Hà Khôn Dân đành phải tát mạnh hơn nữa, vung thật mạnh vào khuôn mặt già của mình, tát mạnh tới nỗi khiến đầu ông ta càng thêm ong ong dữ dội hơn, sau đó ông ta mới dám dừng lại thở hổn hển mấy hơi.
 
“Tôi không đi gặp cô Úc nữa, vậy tôi xin lỗi cô Úc trên mạng được không?” Hà Khôn Dân thận trọng hỏi.
 
Ông ta vốn định bảo sẽ cho người mang quà tới xin lỗi Úc Tưởng nhưng lại sợ bị người khác hiểu lầm, lỡ như hóa thành tin đồn gì đó khó nghe lan tới tai Trữ Lễ Hàn thì coi như ông ta đứt luôn.
 
Ông ta cũng không dám bảo cấp dưới đi xin lỗi Úc Tưởng thay mình.
 
Bởi ông ta sợ Trữ Lễ Hàn sẽ hiểu lầm là ông ta sai người tới uy hiếp Úc Tưởng.
 
Trữ Lễ Hàn chậm rãi đứng dậy, rút một tờ khăn giấy trên bàn, hơi co ngón tay lại khiến tờ khăn giấy bị nhăn nhúm, sau đó anh mới ném nó cho Hà Khôn Dân: “Tổng giám đốc Hà lau đi này, thật mất mặt.”
 
Nói xong, Trữ Lễ Hàn dẫn thư ký Vương rời khỏi đây.
 
Cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra rồi đóng lại.
 
Hà Khôn Dân vội vịn vào bàn, đầu ông ta choáng váng, trái tim đập điên cuồng như thể bị loạn nhịp.
 
Trợ lý ở bên ngoài không biết rõ tình hình bên trong, mở cửa đi vào phòng: “Tổng giám đốc Hà...” “Ôi! Tổng giám đốc Hà, ngài làm sao vậy? Mặt ngài…” Trợ lý vội vàng lao tới dìu ông ta dậy.
 
Dáng dấp của cô trợ lý này cũng rất xinh đẹp nhưng Hà Khôn Dân không hề nhìn cô ta lâu hơn một chút, trái lại còn bực bội đẩy cô ta ra: “Đi ra ngoài, đóng cửa lại.”
 
“Nhưng mà ngài bị chảy máu mũi rồi...”
 
“Đi ra ngoài, đừng để tôi phải nhắc lại một lần nữa.” Hà Khôn Dân sầm sì nói.
 
Cô trợ lý giật nảy mình, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta, vội vàng chạy ngay ra ngoài.
 
Hà Khôn Dân thở hổn hển mấy hơi, đưa tay chùi máu mũi chảy ra ngoài.
 
Trữ Lễ Hàn là một người rất am hiểu cách làm thế nào để đánh trúng vào điểm yếu của người khác.
 
Vì sao anh không sai người gọi ông ta tới mà lại hạ cố đích thân tự tới đây? Mặt Hà Khôn Dân méo xẹo, vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ, ông ta cười gằn một tiếng.
 
Nơi này là Bất động sản Hồng Tuấn do một tay ông ta gây dựng nên.
 
Nó là tài sản đáng tự hào nhất trong cuộc đời ông ta.
 
Ông ta đứng ở đây chẳng khác gì đứng trên ngai báu.
 
Thế nhưng, Trữ Lễ Hàn lại tới đây, vung tay tát bay lòng tự tôn của ông ta.
 
Anh muốn ông ta phải sợ hãi, run rẩy ở ngay chính nơi này, muốn cho người khác nhìn thấy ông ta thảm hại như thế nào…
 
Ở bên đằng này, thư ký Vương bất giác hít thở thật khẽ tiếng.
 
Rõ ràng là cậu cả đang không vui.
 
Anh ấy đi cùng Trữ Lễ Hàn về lại trong xe.

 
Trữ Lễ Hàn lấy hộp thuốc lá làm bằng kim loại ra, rút một điếu thuốc ra khỏi hộp, kẹp nó giữa những ngón tay nhưng không hút.
 
“Lái xe đi, chúng ta tới nhà họ Cao.”
 
“Nhà họ Cao?” Thư ký Vương thầm nghĩ, tại sao lại tới đó?
 
Nhà họ Cao cũng là một gia đình khá có tiếng tăm ở thành phố Hải.
 
“Lần trước, đứa bé của nhà họ Kim đó nói với tôi rằng dạo này, Cao Học Huy đang bắt chước người ta chơi đổ thạch*...”
 
*Đổ thạch là phương thức giao dịch đá quý nguyên thạch độc đáo phổ biến ở vùng biên giới tiếp giáp giữa Myanmar và Trung Quốc, mang đậm tính cá cược, kích thích và cực kỳ mạo hiểm. Đá quý sinh ra ở các mỏ đá lâu năm luôn có một lớp vỏ phong hóa bao bọc bên ngoài, muốn biết chất lượng của khối đá quý này là đẹp hay xấu thì cần phải cưa ra. Người chơi đổ thạch thường dựa vào kinh nghiệm của bản thân thông qua việc quan sát màu sắc và hoa văn của lớp phong hóa bên ngoài để phán đoán chất lượng ngọc bên trong.
 
Thư ký Vương không ngờ rằng Trữ Lễ Hàn lại chủ động giải thích cho anh ấy biết.
 
Điều này chứng tỏ… Ồ? Tâm trạng của cậu cả lại tốt đẹp trở lại rồi? Mới đó mà đã tươi tỉnh trở lại rồi sao? Không cần dạy cho Nhiễm Chương một bài học cũng không cần răn đe gì cô Úc cũng đã vui trở lại rồi sao?
 
Ở bên này, Hà Khôn Dân gắng gượng ngồi xuống sô pha. Hôm nay ông ta không thể về nhà được. Nếu không người đi đường sẽ nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta.
 
Ông ta áp tay lên mặt, thấy mặt mình đau rát.
 
Thế nhưng, ông ta biết rõ, chuyện này vẫn chưa thể kết thúc ở đây… Ông ta có nguy cơ sẽ bị cậu cả Trữ nghi ngờ bất kỳ lúc nào. Cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay có thể sẽ còn tái diễn vô số lần.
 
Cảm giác biết rõ có một thanh đao treo trên đầu nhưng chờ mãi mà thanh đao ấy vẫn chưa rơi xuống thực sự còn kinh khủng hơn thẳng tay đánh ông ta một trận.
 
Kể từ sau bữa tiệc ở biệt thự, ông ta chưa từng ngủ ngon giấc.
 
Đồ đáng chết, đồ đáng chết.
 
Hà Khôn Dân mắng liên tục mấy câu, sau đó mở điện thoại lên, quyết định phải xin lỗi Úc Tưởng trước.
 
Xin lỗi như thế nào?
 
Không có cách xin lỗi nào hay hơn là xin lỗi công khai.
 
Dù có bị mất mặt thì đấy cũng chỉ là chuyện nhất thời, dù sao cũng tốt hơn so với việc bị tra tấn suốt ngày này qua ngày khác.
 
Hà Khôn Dân vẫn đang bận nghĩ xem làm sao để tìm ra được tài khoản Weibo của Úc Tưởng thì bỗng nhiên ông ta nhìn thấy tên cô ngay trong bảng hot search.
 
Hà Khôn Dân bất giác nhấp vào xem thử, sau đó nhìn thấy một người nào đó tên là A Z chơi game với Úc Tưởng, tất cả bình luận trong khu bình luận đều la hét than ôi.
 
Có mấy bình luận hết sức đáng chú ý như thế này:
 
[Đã leo lên tận hot search rồi cơ à? Nếu cậu cả Trữ nhìn thấy, liệu anh ấy có tức giận không?]
 
[Đề nghị sửa lại là nếu cậu cả Trữ, Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác nhìn thấy, liệu bọn họ có tức giận không?]
 
[Bố khỉ, cười chết mất, cậu định chơi buff* chồng buff đấy à?]
 
*Buff là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong game, đặc biệt là game moba, dùng để chỉ việc gia tăng sức mạnh cho một vị tướng, một vật phẩm hay phụ kiện trong trò chơi. Chồng buff là việc người chơi sử dụng cùng một lúc nhiều loại buff khác nhau cho một vật phẩm để mang lại hiệu quả tốt hơn.
 
Hà Khôn Dân: ?
 
Vậy nghĩa là Úc Tưởng bận chơi game với một người tên là Nhiễm Chương, có biệt danh là A Z nên không thể đi hẹn hò với cậu cả Trữ hả?
 
Thế… Thế thì chuyện này có liên quan quái gì tới ông ta đâu chứ, khốn nạn!
 
Tại sao cậu cả Trữ lại tới đây tra tấn ông ta?
 
Hà Khôn Dân tức nghẹn sặc cả máu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui