Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

“Ha ha.” Tiếng cười của bác Hà làm phá tan bầu không khí khó xử, ông ta nói: “Cô Úc thật là biết nói đùa mà.”
 
“Mời vào.” Hà Vân Trác cũng lên tiếng, đồng thời chủ động dắt Úc Tưởng đi vào bên trong, anh ta không kiềm chế được mà lên tiếng: “Tôi đã đánh giá thấp cô Úc rồi thì ra có nhiều người sốt sắng muốn đưa áo khoác cho cô đến như vậy."
 
Úc Tưởng không nhìn sắc mặt của Trữ Sơn nữa, cô đi bên cạnh Hà Vân Trác và hỏi với tâm trạng không tập trung lắm: “Vậy cuối cùng thì giờ cậu Hà đã muốn bỏ cuộc chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hà Vân Trác: "Vốn đã định bỏ cuộc rồi..."
 
Cái gì gọi là vốn đã định?
 
Úc Tưởng quay đầu lại liếc anh ta một cái.
 
Hà Vân Trác trầm giọng nói: "Vừa rồi chủ tịch Trữ căng thẳng như vậy là vì tưởng rằng áo khoác trên người cô là của cậu cả Trữ đúng không? Bất kể là của cậu cả Trữ hay của Lăng Sâm Viễn, chủ tịch Trữ chắc chắn cũng không đồng ý cho cô và họ ở bên nhau đâu."
 
Giọng điệu của Hà Vân Trác trầm xuống, anh ta giống như đang nói với Úc Tưởng nhưng cũng như đang nói với chính mình: "Nên quên đi thứ không thuộc về mình thôi..."
 
Úc Tưởng nói thầm trong lòng một câu “chém gió”.
 
Ít nhất anh ta còn phải theo đuổi Ninh Nhạn hai năm nữa rồi phải hành hạ nữ chính đến chết đi sống lại rồi hẵng nói! Cốt truyện đã đi tới đâu đâu chứ?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy nhiên, làm người thì không thể cứ than vãn mãi được.
 
Úc Tưởng vừa than vãn xong thì nhìn thấy Ninh Nhạn dắt theo Ninh Ninh và Khoản Khoản đi về phía bên này.
 
Dạo gần đây, hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều biết chuyện sau khi trở về từ lần bị lưu lạc trên hoang đảo, hai anh em nhà họ Trữ đều tranh giành con gái nhà họ Úc rồi.
 
Cô sẽ cảm thấy sợ hãi chứ? Cô sẽ thấy xấu hổ chứ?
 
Ninh Nhạn nghĩ thầm và nhìn về phía Úc Tưởng.
 
Nhưng Úc Tưởng đã làm cô ta thất vọng rồi.
 
Chẳng những Úc Tưởng không cảm thấy xấu hổ, thậm chí hôm nay cô còn mặc cả áo vest của nam đi vào nhà nữa.
 
Ninh Nhạn đi tới trước mặt cô.
 
Hà Vân Trác vốn định lùi lại một bước theo bản năng nhưng anh ta đã miễn cưỡng kiềm chế lại được.
 
Người lên tiếng trước vẫn là Ninh Ninh, cô ấy nhỏ giọng gọi: “Chị.”
 
Úc Tưởng gật đầu, cô tự nói với bản thân “Đừng kéo tôi vào mối quan hệ phức tạp của mấy người nha”.
 
Nhưng một giây sau, Ninh Nhạn nhìn cô cười nói: "Hôm nay cô Úc thấy lạnh lắm sao? Vân Trác, lẽ ra anh nên tìm cho cô Úc một chiếc áo khoác nữ hoặc là tăng nhiệt độ trong sảnh tiệc lên đi chứ. Tôi nghĩ như thế sẽ ổn hơn đó, không khéo lại có người hiểu lầm cô Úc thì không tốt lắm."
 
“Hiểu lầm?” Úc Tưởng chớp chớp mắt.
 
"Đúng vậy, trong giới thượng lưu này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ mà một khi có tin đồn thì sẽ bị lan truyền đi rất nhanh. Danh tiếng của bản thân thì vẫn nên giữ cho trong sạch thì tốt hơn, cô Úc thấy có đúng không?" Ninh Nhạn vừa nói xong thì gọi người giúp việc của nhà họ Hà qua đó lấy cho Úc Tưởng một chiếc áo khoác mới.

 
Úc Tưởng: ?
 
Úc Tưởng: Cô ta đang giễu cợt tôi sao?
 
Hệ thống: [Có lẽ vậy]
 
Úc Tưởng: Tôi không quen cậu nói ít như vậy đấy.
 
Hệ thống: [Đừng quan tâm đến vấn đề tôi nói ít hay nhiều nữa, cô đã bị Ninh Nhạn ghim rồi đó, có hiểu không?]
 
Lúc này, Úc Tưởng cảm thấy nói chuyện với hệ thống chán rồi mới nhìn về phía Ninh Nhạn hỏi: "Nhà họ Hà không phải không có phụ nữ sao? Lấy đâu ra áo khoác nữ chứ?"
 
Ánh mắt Ninh Nhạn lóe lên nhìn qua Hà Vân Trác cười nói: "Quần áo của mẹ Vân Trác vẫn được bác trai cất giữ cẩn thận đúng không? Chắc cô Úc sẽ không chê đâu đúng chứ?"
 
Biểu cảm trên mặt của Hà Vân Trác ngay lập tức trở nên khó hiểu.
 
Úc Tưởng nhìn lướt qua vẻ mặt của anh ta, sau đó lại nhìn qua dáng vẻ của Ninh Nhạn.
 
Không cần phải nói, Ninh Nhạn chắc chắn không có ý tốt rồi.
 
Trong nguyên tác, khi Ninh Nhạn đối phó với nữ chính, cô ta chưa bao giờ tỏ ra khách sáo cả.
 
Không cần Hà Vân Trác lên tiếng cũng không cần Ninh Nhạn mở miệng sai người giúp việc đi lấy áo khoác, Úc Tưởng ngay lập tức chặn đứng mưu tính của cô ta ngay từ ban đầu.
 
Úc Tưởng uể oải cười nói: "Thật ra tôi cũng không biết danh tiếng trong sạch mà cô Ninh đang nói tới rốt cuộc là như thế nào nữa."
 
Điều này rõ ràng không phải đã biết rồi sao mà còn hỏi?
 
Một người phụ nữ thường xuyên cặp kè với nhiều người đàn ông lại còn mạnh dạn khoác áo của đàn ông lên người thì đây có còn gọi là danh tiếng trong sạch hay không?
 
Cô thực sự không sợ Trữ Sơn đối phó với cô à.
 
Ninh Nhạn cười lạnh trong lòng một tiếng.
 
Ninh Nhạn nào có biết rằng Trữ Sơn đã bị cô "xử lý" xong rồi, đến mức mà bây giờ mỗi khi Trữ Sơn nhìn thấy Úc Tưởng thôi cũng cảm thấy đau cả đầu.
 
"Tôi nghe nói bác Hà rất thích cô Úc lại còn làm mai cho Vân Trác có đúng không? Nhưng nếu cô Úc bị đồn ra ngoài rằng danh tiếng không tốt, thế thì không chỉ khiến cho nhà họ Hà và nhà họ Úc lâm vào cảnh khó xử, tệ hơn nữa là sẽ khiến cho người thật sự thích cô Úc phải buồn lòng đó... " Ninh Nhạn nói một cách chậm rãi, từ đầu đến cuối, cô ta nói như thể tất cả đều là vì muốn tốt cho Úc Tưởng vậy.
 
Ninh Ninh cũng không kiềm chế được mà lên tiếng nói theo: "Chị à, chị của em nói đúng đó!"
 
Trong xã hội này, một khi danh tiếng của người con gái bị bôi đen rồi thì khó mà rửa sạch lại lắm.
 
Úc Tưởng: "..."
 
Chả trách Ninh Ninh lại bị Ninh Nhạn dắt mũi rồi giày vò đến vậy. Đến việc phân biệt người tốt hay xấu, cô ấy cũng không thể phân biệt được.
 
Úc Tưởng cười nhạt: "Ồ nhưng mà chị không quan tâm cho lắm." Cô tự tin nói: "Chị giàu có và xinh đẹp như vậy, không phải là chị càng nên quen thêm nhiều bạn trai hơn nữa sao?"
 

Ninh Nhạn: "..."
 
Hà Vân Trác nghe thấy cũng bị nghẹn một cái, tuy nhiên nghĩ đến tính cách thường ngày của Úc Tưởng, Hà Vân Trác ít nhiều gì cũng có chút quen rồi, thậm chí anh ta còn không có cảm xúc gì mấy với chuyện này nữa.
 
Chỉ có Ninh Ninh là kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, giống như là lần đầu tiên cô ấy nghe được những lời nói "không biết xấu hổ" đến như vậy.
 
“Đàn ông ấy mà, lúc nào vui thì quen thêm một hai người, lúc nào không vui thì một người cũng không muốn quen.” Úc Tưởng giơ tay vỗ vỗ chiếc áo đang khoác trên người, cô nói tiếp: “Đây chẳng qua cũng chỉ là bọn họ muốn lấy lòng, nịnh nọt tôi mà thôi, tôi tận hưởng cái mà tôi có, thế thì liên quan gì đến danh tiếng chứ? Mọi người trong giới thượng lưu muốn bàn tán gì về tôi? Bàn tán việc tôi được người khác theo đuổi sao? Hay bàn tán việc tôi vừa giàu có lại vừa xinh đẹp?"
 
Cô khẽ hừ một tiếng: "Thật là vô nghĩa."
 
Ninh Nhạn không ngờ rằng những thủ đoạn thông thường mà cô ta thường sử dụng lại thất bại khi đối mặt với Úc Tưởng.
 
Trên đời này không ngờ lại còn có người phụ nữ không quan tâm đến danh tiếng của mình và cũng không quan tâm đến giới thượng lưu sẽ bàn tán về mình như thế nào...
 
Ninh Nhạn cố rặn ra một nụ cười rồi nói: "Nếu suy nghĩ của cô Úc thoáng đến vậy thôi thì tôi cũng không khuyên cô nữa."
 
Nghe xem cái trình độ ăn nói này kìa.
 
Nói vậy là lại ngầm ám chỉ con người Úc Tưởng rất phóng túng rồi.
 
Úc Tưởng cảm thấy thật là cạn lời.
 
Chẳng lẽ, khi chỉ trích một người, cô ta chỉ biết dùng lời nói công kích điểm yếu của người khác thôi sao? Thì sao nào, bộ cô ta gắn mác phóng túng lên người Úc Tưởng rồi thì cô sẽ không thể sống được chắc?
 
“Chỉ là hiếm khi có người thích cô thật lòng thôi, cô Úc à.” Ninh Nhạn nói với giọng điệu nhẹ tênh.
 
Cô ta đang thay ai quyết định thế kia?
 
Úc Tưởng cảm thấy thật buồn cười.
 
Úc Tưởng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào Hà Vân Trác, cô nói mà không hề có một chút khách sáo nào: "Cậu Hà nghe thấy rồi chứ? Cô Ninh nói, hiếm khi thấy có người thích thật lòng đấy." Câu nói như mũi tên đâm thẳng vào tim Hà Vân Trác.
 
Hà Vân Trác mím môi, gương mặt lộ vẻ ủ rũ, anh ta không lên tiếng nữa.
 
Ninh Nhạn hiểu hết mọi thứ nhưng cho dù cô ta có vứt tấm chân thành của anh ta vào băng tuyết, thì anh ta cũng không chả buồn quay đầu lại nhìn.
 
Gương mặt Ninh Nhạn có chút biến sắc, cô ta cũng tự nhận ra được bản thân lỡ lời rồi.
 
Nhưng mà những việc trước đây cô ta đã làm còn quá đáng hơn vậy nữa...
 
Cô ta đã từng không ít lần cố tình thăm dò giới hạn kiên nhẫn của Hà Vân Trác, cô ta đã nhiều lần không ngừng xác nhận rằng đối phương chắc chắn có thể hi sinh cho cô ta nhiều hơn thế nữa.
 
Trong lòng Ninh Nhạn cảm thấy có chút buồn bực.
 
Ninh Nhạn nghĩ thầm có lẽ cô ta cần dành chút thời gian để xoa dịu Hà Vân Trác. Trước khi Ninh Ninh vẫn chưa cút về nhà mẹ nuôi nghèo khổ của nó thì cô ta không thể đánh mất Hà Vân Trác được.
 

Ánh mắt Ninh Nhạn nhìn đi hướng khác, cô ta đột nhiên nói: "Sao cậu cả Trữ lại đến đây?"
 
Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước vào bên trong, dáng người anh cao ráo, khí chất nổi bật, cộng thêm việc anh có địa vị cao trong giới thượng lưu nên vừa đi vào thì ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
 
Anh có một bờ vai rộng và đôi chân thon dài nên khi thân hình anh được kết hợp với chiếc áo khoác dạ dáng dài màu xanh dương càng giúp anh toả ra được khí chất sang trọng, cao quý.
 
Công bằng mà nói.
 
Thực ra, Trữ Lễ Hàn có thể được coi là đối tượng mà hầu hết các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu đều phải ngưỡng mộ.
 
Nhưng mà Trữ Lễ Hàn thực sự rất tự cao tự đại.
 
Thậm chí đến ba mình, anh còn coi thường chứ đừng nói đến những người khác...
 
Hầu hết những thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu đã từng một lần gặp anh rồi họ đều có cảm giác họ như là không khí trong mắt anh khi họ đi ngang qua anh vậy.
 
Cái ánh mắt nhìn từ phía trên cao xuống thật khiến cho người khác khó chịu đến phát run lên.
 
Ninh Nhạn kiềm chế lại những suy nghĩ trong lòng, so với những người như Trữ Lễ Hàn thì Lâm Sâm Viễn trông giống như một người có xương có thịt hơn.
 
Chỉ là cô ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao một người như Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng lại có tiếp xúc với nhau? Thậm chí còn có vẻ thân mật nữa? Không lẽ là anh cố ý tranh giành Úc Tưởng với Lâm Sâm Viễn sao?
 
Nghĩ đến đây, Ninh Nhạn bất giác liếc Úc Tưởng một cái. Nếu cậu cả Trữ ăn mặc chỉnh tề như thế, vậy rất hiển nhiên chiếc áo khoác mà Úc Tưởng đang khoác trên người không phải của cậu cả Trữ rồi.
 
Cô ta tưởng rằng Úc Tưởng sẽ hoảng loạn khi nghe thấy tên của Trữ Lễ Hàn...
 
Nhưng không Úc Tưởng vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn gì cả.
 
Úc Tưởng quay đầu lại và nhìn lướt qua Trữ Lễ Hàn với một vẻ mặt bình tĩnh.
 
Người đàn ông ấy thực sự rất bắt mắt.
 
Anh giống như một vị vua bẩm sinh, sinh ra để được người khác ngưỡng mộ vậy.
 
Ngay lúc Úc Tưởng nhìn anh, Trữ Lễ Hàn dường như cũng nhận ra, ánh mắt của anh lướt nhanh qua cô, nhanh đến mức hình như không hề dừng lại trên người cô một giây nào.
 
Khiến người khác nhìn vào cũng thật khó để biết rằng anh có đang nhìn cô hay không.
 
"Đừng đứng nói chuyện nữa hay là qua phía bên kia ngồi đi? Chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện nhé?" Ninh Nhạn lại chủ động lên tiếng.
 
Hà Vân Trác trả lời: "Được."
 
"Cô Úc tham gia chung nhé, tôi thấy trong giới thượng lưu cô Úc cũng không có bạn bè gì mấy." Ninh Nhạn vừa cười vừa nói.
 
Úc Tưởng: "..."
 
Cái con người này ăn nói không gai góc, không gài bẫy người khác thì không được hay sao ấy? 
 
Hệ thống và Úc Tưởng như có chung một mối thù với cô ta vậy, nếu như nó mà có lông mày thì có lẽ bây giờ đã nhíu lại rồi.
 
Hệ thống: [Cô ta nói gì vậy? Ai không có bạn bè? Cô, cô… Hình như đúng là cô không có người bạn nào cả.]
 
Hệ thống ngay lập tức im lặng ngay vì sợ chạm vào vết thương lòng của Úc Tưởng.
 
Nhưng Úc Tưởng lại hoàn toàn không cảm thấy gì cả, cô thoải mái nói: "Ừm, một mình vui biết bao."
 
Mắc gì cô phải chứng minh với Ninh Nhạn rằng cô có nhiều bạn bè?

 
Những người không có bạn bè cũng vui vẻ mà!
 
Ninh Ninh đứng bên cạnh muốn lên tiếng nhưng lại do dự cuối cùng cũng không mở miệng.
 
Cô ấy cũng chợt nhận ra rằng hồi xưa Ninh Nhạn cũng từng nói những lời tương tự với cô ấy.
 
Khi đó Ninh Ninh vừa mới trở về nhà họ Ninh, ở đó cô ấy thực sự rất lạc lõng. Như Ninh Nhạn vừa nói vậy, cô ấy không có bạn bè, cho nên khi lần đầu tiên tham dự tiệc, cô ấy đã có những hành xử khá mất mặt. Sau đó, chị của cô ấy, Ninh Nhạn đã luôn ở bên cạnh, dẫn dắt cô ấy. Nhưng Ninh Ninh vẫn không có cách nào hoà nhập được vào các chủ đề trò chuyện của các thiên kim tiểu thư đó.
 
Cô ấy cảm thấy cực kỳ cô đơn và kém cỏi.
 
Nhưng không ngờ Úc Tưởng lại nói “Một mình vui biết bao”?
 
Có vui không?
 
Một mình cũng có thể vui vẻ sao?
 
Ninh Ninh ngẩn ngơ đi theo bọn họ và ngồi xuống chiếc ghế sofa ở trong góc.
 
"Để tôi giới thiệu với cô Úc, đây là con gái của chủ tịch ngân hàng Quang Tín, đây là con gái cả của tổng giám đốc Nghiêm của công ty sản xuất Kiến Phát còn đây là..." Ninh Nhạn giới thiệu từng người một cho Úc Tưởng.
 
Dĩ nhiên, những thiên kim tiểu thư kết giao được với Ninh Nhạn thì đều có xuất thân không hề tầm thường một chút nào cả.
 
Nếu chọn ngẫu nhiên một cô gái trong số họ thì tài sản trong gia đình của cô gái ấy cũng đủ sức để đánh bại nhà họ Úc.
 
Úc Tưởng nhìn về phía bọn họ khẽ gật đầu, cô giới thiệu tên mình một cách gọn lẹ: "Úc Tưởng."
 
Sau đó thì hết rồi.
 
Ở phía đối diện các cô gái đều nhìn nhau một cái, khóe miệng giật giật. Thái độ của cô Úc hôm nay có hơi qua loa rồi đấy.
 
Thực ra, họ không xa lạ gì với cảnh Ninh Nhạn dắt người khác đến giới thiệu với họ.
 
Họ rất thích điều đó, thậm chí còn tận hưởng cái cảm giác tẩy chay những người mới đến.
 
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, họ sẽ ngay lập tức nói về những buổi trình diễn thời trang ở Paris, các vụ cá cược lớn ở Las Vegas hoặc nói về khách sạn Burj Al Arab ở Dubai...
 
Chủ đề phức tạp hơn nữa là họ sẽ nói về việc làm ăn trong gia đình của nhau.
 
Họ sẽ hoàn toàn tẩy chay những người mới đến làm cho người ta không thể xen được vào các chủ đề mà họ đang nói, khiến cho người đó phải ghen tị, cảm thấy bản thân thấp kém hơn rồi sẽ cố gắng hết sức để lấy lòng họ...
 
Cảnh tượng đó luôn luôn rất thú vị.
 
Vì vậy, hôm nay bọn họ lại làm điều tương tự.
 
Gì mà cô chủ của nhà họ Úc? Bớt đi, chỉ là một gia đình sa cơ thất thế. Nếu như không phải vì cô được lên trang tin tức chung với cậu cả Trữ và những người khác thì cô cũng không có tư cách để ngồi với họ.
 
"Này, lần trước tại buổi đấu giá ở London, tớ nghe nói cậu đã chốt mua được một bức tranh trị giá tám trăm nghìn tệ đúng không?"
 
"Đúng rồi, tớ mua tận ba bức tranh. Sau đó, ban tổ chức đã sắp xếp cho tớ gặp mặt hoạ sĩ. Hoạ sĩ đó có đến hơn mấy chục triệu người hâm mộ trên Instagram đấy. Đây nè, thế là tớ có được chữ ký của anh ấy rồi đó."
 
Hệ thống khinh thường: [Chỉ có hai triệu bốn trăm nghìn người hâm mộ thôi.]
 
Úc Tưởng: Chứ gì nữa?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui