Tôi tạo nên kỳ tích trong truyện ngược nhờ làm cá muối

Úc Tưởng: Thật ra đây không phải là truyện tổng giám đốc bá đạo.
 
Úc Tưởng nhanh chóng thay quần áo.
 
Trên quần áo có thoang thoảng mùi khử trùng và mùi sấy khô, hòa lẫn trong đó còn có chút ấm áp, chúng nó cùng lúc xông vào khoang mũi của Úc Tưởng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bây giờ Úc Tưởng cực kì khoan khoái, cô xoay người đi ra ngoài, suy nghĩ chẳng lẽ vừa rồi Trữ Lễ Hàn bảo cô từ từ là vì đang đưa quần áo cho cô sao? Hừm? Có thể khiến người giúp việc kia tin được à?
 
Úc Tưởng cầm nắm tay cửa rồi mở ra, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng người của Trữ Lễ Hàn.
 
Anh đang đứng trước lan can ở hành lang và đang đưa lưng về phía cô.
 
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trữ Lễ Hàn mới chậm rãi xoay người lại.
 
Anh cũng đã thay một bộ quần áo khác.
 
Áo sơ mi trắng cùng với áo gile màu nâu nhạt, chúng làm cho khuôn mặt của anh giảm đi sự lạnh lùng và xa cách.
 
Có lẽ là vì không muốn cô hiểu lầm, Trữ Lễ Hàn mở miệng nói: “Vừa rồi tôi chỉ muốn kiểm tra phòng một chút thôi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Kiểm tra phòng?”
 
“Lúc trước trong phòng tôi đều gắn camera.”
 
Úc Tưởng ngẩn ra.
 
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ.
 
Có người sẽ đặt camera ở trong phòng ngủ của mình sao? Là do Trữ Lễ Hàn tự đặt hay là người khác? Không phải là ba anh - chủ tịch Trữ đấy chứ?
 
Đột nhiên có tiếng động cơ ô tô vang lên ở bên ngoài.
 
Rõ ràng là có người nào đó đã về.
 
Dưới tầng cũng vang lên giọng nói của người giúp việc: “Chủ tịch Trữ về rồi sao?”
 
Sau đó có một giọng nói khó xử trả lời: “Cậu, cậu Lăng cũng đến.”
 
Lăng Sâm Viễn cũng bị chủ tịch Trữ dẫn về à?
 
Úc Tưởng không khỏi quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn nhưng trên mặt người đàn ông này lại không có chút cảm xúc nào cả.
 
“Tóc khô chưa?” Trữ Lễ Hàn hỏi.
 

Úc Tưởng gật đầu.
 
“Xuống dưới nhà đi.”
 
Úc Tưởng lại gật đầu lần nữa, cô lười biếng đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn xuống dưới.
 
Trữ Sơn dường như không ngờ Trữ Lễ Hàn sẽ đến đây, ông ta còn đang dặn dò người giúp việc: “Chuẩn bị chút canh gừng, hỏi nhà bếp xem đã nấu bữa tối xong chưa? Làm thêm vài món cậu Lăng thích ăn nữa…”
 
“Đã nấu canh gừng xong rồi ạ, còn đồ ăn, đồ ăn cũng đã nấu xong…” Người giúp việc ngại ngùng mở miệng.
 
Trữ Sơn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như ông ta không có gọi điện thoại về bảo bọn họ chuẩn bị canh gừng và đồ ăn trước mà nhỉ?
 
Tiếng bước chân ở trên tầng dần dần tiến đến gần phòng khách.
 
Trữ Sơn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ánh mắt dừng lại ở ngay đó.
 
Sao Trữ Lễ Hàn lại ở đây?!
 
Thậm chí còn dẫn cô gái kia vào nhà?!
 
Bây giờ Trữ Sơn đã biết vì sao mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết cả rồi…
 
Người phá vỡ bầu không khí trì trệ này chính là Úc Tưởng.
 
Úc Tưởng nói: “Tôi đói rồi.”
 
Lăng Sâm Viễn ngước mắt: “Tôi còn tưởng cô thật sự đến bệnh viện truyền oxy.”
 
“Vậy anh đang lo lắng cho tôi hả?” Úc Tưởng nhanh chóng tiếp lời.
 
Trữ Sơn nghe đến đó, sắc mặt ông ta thoáng thay đổi.
 
Nhưng không có ai đi nhìn sắc mặt của ông ta cả.
 
Lăng Sâm Viễn đáp: “Ừm.”
 
Úc Tưởng đi xuống hai bậc thang cuối cùng: “Anh Lăng không chủ động chuyển tiền, cũng không chủ động đến thăm, bây giờ anh xuất hiện ở đây, sao không biết xấu hổ mà nói lo lắng cho tôi vậy?”
 
Trữ Sơn nghe xong huyết áp cũng hơi tăng lên.
 
Mở miệng ra là chuyển tiền?
 
Đây là con gái nhà ai thế hả?
 
Úc Tưởng nói với hệ thống: Bây giờ tôi đã hiểu rõ rồi, Lăng Sâm Viễn không chỉ muốn dùng tôi để cản dao hộ Ninh Ninh, mà còn muốn dùng tôi để thử ba của anh ta. Không hổ là nam chính của truyện tổng giám đốc ngày xưa, lạnh lùng đến mức không phân biệt được ai mới là vai ác.

 
Hệ thống: [Đúng thật.]
 
Thế giới này tra tấn người ta quá mà!
 
Nam chính cũng không tuân theo kịch bản nữa!
 
Trữ Sơn không nhịn được hỏi: “Cô gái này có lẽ là bạn của anh con nhỉ? Tiểu Viễn, con quen biết cô ấy như thế nào?”
 
Lăng Sâm Viễn: “Đúng vậy, quen biết như thế nào phải hỏi cô Úc…”
 
Trong lòng Úc Tưởng thầm nói liên quan gì đến tôi?
 
Úc Tưởng: “Tôi ngửi thấy mùi thơm thì phải?” Có phải nên ăn cơm rồi không?
 
Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới mở miệng hỏi: “Hầm canh xong chưa?”
 
“Chắc là xong rồi ạ, tôi lập tức đến nhà bếp bê đồ ăn lên.” Người giúp việc nói rồi nhanh chóng chạy xuống bếp. Áp suất không khí ở đây quá thấp, cô ta không chịu nổi.
 
Úc Tưởng cũng không muốn xen vào trận chiến giữa nhà bọn họ.
 
Cô lập tức đi về phía phòng bếp.
 
Trữ Lễ Hàn lùi lại phía sau vài bước, thản nhiên nói: “Kẻ trộm luôn rất hứng thú với đồ vật của người khác.”
 
Lăng Sâm Viễn: “Đó là của anh sao anh trai?”
 
“Tiểu Viễn! Sao lại nói chuyện với anh trai con vậy?” Trữ Sơn vội vàng quát bảo dừng lại.
 
Ông ta sợ sẽ có một màn anh em tương tàn diễn ra vào ngày hôm nay.
 
Trữ Lễ Hàn không để ý, anh giơ tay chỉnh nơ trước cổ mình, sau đó chậm rãi đi về phía trước, cũng không hề quay đầu lại: “Cậu nói xem?”
 
Lăng Sâm Viễn định mở miệng.
 
Chuẩn bị nói ra những lời lúc trước Úc Tưởng đã thổ lộ ở phòng họp cho Trữ Lễ Hàn nghe.
 
Trữ Sơn lại nhanh chóng đẩy Lăng Sâm Viễn sang một bên: “Con nhìn xem con mặc cái gì trên người kìa? Nhanh lên, tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác hẵng nói tiếp, đừng để bị cảm!”
 
Bởi vì quá sốt ruột, thậm chí Trữ Sơn còn quên luôn việc phải chống gậy batoong.
 
Chờ sau khi Lăng Sâm Viễn tắm rửa xong xuôi, Trữ Sơn mới dẫn anh ta đến nhà ăn.

 
Trong nhà ăn.
 
Người giúp việc đang bê thức ăn lên: “Đây là tôm chiên quả vải, đây là bào ngư nấm đen kho chung với thịt kho tàu, đây là lươn tuyết hầm, thịt bò hầm rượu vang đỏ…”
 
Trữ Sơn nhìn những món được đặt trên bàn.
 
Hầu hết đồ ăn đều được đặt trước mặt cô Úc kia, y chang bữa tiệc sang trọng này là dành cho cô vậy.
 
Mà cô Úc này cũng không hề khách sáo, người giúp việc còn đang giới thiệu món ăn ở bên cạnh mà cô đã cầm đũa bắt đầu ăn.
 
Trữ Lễ Hàn vẫn còn chưa động đũa kia kìa.
 
Úc Tưởng: Tay nghề thật sự không tệ! Thịt kho tàu không ngán, bào ngư rất thơm lại không tanh, thịt bò thì vô cùng ngon miệng…
 
Hệ thống: […]
 
Hệ thống: [Ba Trữ Lễ Hàn thật sự hận cô chết đi được kìa, vậy mà cô vẫn nuốt trôi được hả?]
 
Úc Tưởng: Không chỉ nuốt trôi thôi đâu, mà còn muốn ăn thêm một bát nữa. Hạt cơm cũng thơm dẻo nha, nước canh chan vào lại càng tuyệt vời. Đây là thú vui của kẻ có tiền sao? Yêu yêu.
 
Trong lúc nhất thời trên bàn ăn chỉ còn tiếng muỗng va chạm với chén sứ vang lên mà thôi.
 
Ngay lúc đũa của Úc Tưởng vươn ra muốn gắp viên tôm kia, Trữ Lễ Hàn đột nhiên đè đũa của cô lại: “Có thể ăn được không?”
 
Úc Tưởng câm nín.
 
Cô cũng không biết Trữ Lễ Hàn đang nói giỡn hay là nghiêm túc thật.
 
Dù sao lần trước ngồi trong xe anh, cô phát hiện không chỉ có cô biết phóng đại, Trữ Lễ Hàn nói chuyện cũng sẽ… Thậm chí còn đáng sợ hơn.
 
Úc Tưởng tặc lưỡi suy nghĩ một hồi, cho anh một đề nghị: “Nếu không ngày mai anh mua thêm mấy quyển hướng dẫn chuẩn bị mang thai đi nhỉ?”
 
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn khẽ lóe lên: “Đừng ăn, món này sẽ được dọn xuống.”
 
Úc Tưởng: !
 
Tôm của tôi!
 
Đúng lúc người giúp việc lại bê một dĩa cua ngâm rượu lên.
 
“Món này cũng dọn xuống đi.” Trữ Lễ Hàn nói.
 
Úc Tưởng: !
 
Cua của tôi!
 
Chết tiệt.
 
Quả nhiên con người không thể nói quàng nói xiên…
 
Người giúp việc khó xử nhìn Trữ Sơn và Lăng Sâm Viễn: “Đây là… Món cậu Lăng thích ăn…”

 
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lạnh lùng nhìn thoáng qua Úc Tưởng.
 
Bây giờ anh ta cũng không phân biệt được câu nào Úc Tưởng nói thật, câu nào nói dối. Nếu không có chuyện mang thai này, Trữ Lễ Hàn đang có ý gì vậy?
 
Chỉ vì muốn làm nhục anh ta thôi sao?
 
Lăng Sâm Viễn suy nghĩ, nói: “Dọn xuống đi.”
 
Người giúp việc như được đại xá, nhanh chóng mang đi.
 
Trữ Sơn lại sững sờ.
 
Ông ta đưa tay lên ôm ngực, cố gắng tiêu hóa lượng thông tin này…
 
Hướng dẫn chuẩn bị mang thai?
 
Cô Úc mang thai? Ngay cả tôm cũng không thể ăn? Chẳng trách Trữ Lễ Hàn lại dẫn cô về trước bằng trực thăng. Còn có một bàn đầy đồ ăn này nữa…
 
Vậy Lăng Sâm Viễn thì sao?
 
Tại sao nó không tức giận? Thậm chí còn gật đầu để người giúp việc bê món mình thích ăn xuống. Nó không phải đang đấu với anh trai mình hay sao?
 
Trữ Sơn không cảm thấy đây là một chuyện tốt.
 
Bởi vì chuyện này quá bất thường!
 
Vừa rồi Lăng Sâm Viễn còn quái gở nói chuyện gì đó với anh trai mình nữa…
 
Không thể vừa mới quay đầu đã thay đổi được.
 
Mặc dù Trữ Sơn hy vọng hai anh em họ có thể đoàn kết với nhau nhưng ông ta không mù quáng đến mức bỏ qua logic thông thường.
 
Muốn giải thích hết tất cả chuyện này, vậy chỉ có một khả năng.
 
Trong đầu ông ta đột nhiên không nhịn được mà hiện lên một suy nghĩ vô cùng đáng sợ… 
 
Cô Úc này quả thật không chỉ quen Trữ Lễ Hàn, mà còn quen Lăng Sâm Viễn.
 
Quan hệ giữa bọn họ còn lộn xộn hơn trong tưởng tượng của ông ta.
 
Sở dĩ bọn họ nhường nhịn cô…
 
Có lẽ, có lẽ là vì ngay cả hai anh em bọn họ cũng không biết được đứa con trong bụng cô rốt cuộc là của ai!
 
“Chủ tịch Trữ, chủ tịch Trữ, ngài làm sao vậy?” Người giúp việc đỡ lấy Trữ Sơn đang xanh mặt.
 
Hệ thống: [Cô xem cô làm người ta tức mới mức nào kìa!]
 
Úc Tưởng: ? Sao cậu biết ông ta không phải vui mừng đến mức ngất xỉu vì anh em bọn họ đoàn kết chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận