Sở dĩ Ninh Nhạn biết Lăng Sâm Viễn thích em gái Ninh Ninh của mình.
Đó là bởi vì chính miệng Ninh Ninh nói cho cô ta biết.
Năm Ninh Nhạn hai mươi lăm tuổi thì cô ta đã giành được giải thưởng lớn của cuộc thi Rachmaninoff ở nước ngoài. Sau đó đáp chuyến bay về nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn chưa đợi cô ta mở party ăn mừng với mấy cậu ấm cô chiêu mà cô ta quen biết thì đã hay tin rằng em gái bị thất lạc nhiều năm của cô ta đã được đón về.
Ninh Ninh vừa được đón về đã không hoà hợp với gia đình.
Ninh Nhạn không thích cô ấy.
Dường như vì cuối cùng cũng tìm được tình thân nên Ninh Ninh có cái gì cũng đều kể hết cho cô ta. Ninh Ninh nói với cô ta là có một anh Lăng nào đó đối xử cô ấy rất tốt…
Lúc này Ninh Nhạn mới biết Lăng Sâm Viễn đã về nước!
Ở nước ngoài, từ lâu Ninh Nhạn đã quen Lăng Sâm Viễn, cô ta đã thấy Lăng Sâm Viễn tài giỏi cỡ nào, anh ta có năng lực hơn bất cứ ai ở trong nước.
Cô ta không thể kiềm chế được mà thích anh ta, hơn nữa còn cho rằng với sự quyến rũ của mình, sẽ không khó để chiếm được trái tim anh ta.
Và rồi...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó Ninh Nhạn đã gặp phải Waterloo*.
*Waterloo (滑铁卢): Đây là ngôn ngữ mạng xuất phát từ trận chiến đẫm máu Waterloo, trong đó lực lượng đồng minh chống Pháp đã giành được thắng lợi và Napoléon thua cuộc, vì vậy từ này có nghĩa là sự nghiệp thất bại, tượng trưng cho sự thất bại.
"Lách tách..." Đó là tiếng hạt mưa đập vào lá chuối.
Trên biển bắt đầu mưa, cơn mưa đó đã kéo Ninh Nhạn trở về hiện thực.
Ninh Nhạn không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.
Mục tiêu trước đó của cô ta rất rõ ràng, đó là đối phó với Ninh Ninh, khiến cho Ninh Ninh sẽ khó có thể trở mình được nữa. Nhưng bây giờ, bởi vì đêm đó uống nhầm rượu, người lên sai giường lại biến thành Úc Tưởng... Dẫn tới toàn bộ kế hoạch của cô ta dường như bị rối loạn hoàn toàn!
Lúc Ninh Nhạn còn đang mê man suy nghĩ thì nghe thấy một tiếng ‘cạch’ nhỏ vang lên.
Thư ký Vương ở bên cạnh cậu cả Trữ mở một chiếc ô, cũng là chiếc ô duy nhất mà anh ấy mang theo.
Dưới ô, Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng đang vai kề vai, đứng cạnh nhau.
Lăng Sâm Viễn đến bên cạnh Úc Tưởng, khẽ nói: "Tàn nhẫn thật đó, cô không cho tôi che cùng sao?"
Hô hấp của Ninh Nhạn như ngừng lại trong chốc lát.
Tại sao Lăng Sâm Viễn vẫn còn quay quanh cô ta?
Mà Úc Tưởng ở bên kia: ?
Úc Tưởng: "Được chứ..." Cô vô cùng vui vẻ: "Chi bằng cậu Hà cũng che cùng nhé? À mà... Cô Ninh có muốn tới đây che mưa luôn không?"
Lăng Sâm Viễn: "..."
Trữ Lễ Hàn: "..." Anh nhắc nhở Úc Tưởng đang to gan lớn mật: "Đây là ô của tôi."
Úc Tưởng chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn, hợp tình hợp lý từ chối: "Anh xem, là anh ta không cho anh che."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Những người phía sau nghe được mà mí mắt điên cuồng giật giật, trong lòng tự hỏi, vị thần tiên này chui ra từ đâu vậy? Sao lại còn lớn lối đi châm ngòi ly gián tình cảm anh em của người khác thế?
Ninh Nhạn nghe xong cũng muốn cười nhạo.
Cũng chỉ là một người phụ nữ như thế thôi. Không biết lựa lời, trình độ khiêu khích ‘low’ vô cùng, là một bình hoa chính hiệu. Vẻ ngoài trông chẳng khác nào hồ ly tinh, đàn ông tử tế nào muốn cưới cái thể loại này về nhà chứ?
Lăng Sâm Viễn khẽ cười, nói: "Thế thì thôi vậy."
Có điều, Hà Vân Trác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.
‘Kẻ giết người’ trong miệng Úc Tưởng không chừng chính là Trữ Lễ Hàn.
Khó trách ngày đó Trữ Lễ Hàn gọi Úc Tưởng lại, có lẽ là anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, đang chờ đợi thời cơ để giải quyết Úc Tưởng.
Hà Vân Trác nên cảm thấy tức giận.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngay cả cậu cả Trữ mà Úc Tưởng cũng dám đùa giỡn... Kỳ lạ là trong lòng anh ta dần cân bằng trở lại.
Hà Vân Trác thở ra một hơi.
Hạt mưa đập vào mặt anh ta, quay đầu nhìn, cuối cùng anh ta cũng nhớ tới… Ninh Nhạn vẫn còn đang dầm mưa! Vẫn còn đang bị gió thổi!
Hà Vân Trác không khỏi tìm áo khoác của mình.
... Áo khoác ở chỗ của Úc Tưởng.
Mình phải làm gì bây giờ?
Hà Vân Trác vội vàng nhìn Ninh Nhạn, tóc Ninh Nhạn đã ướt sũng.
Anh ta vô cùng đau lòng, vội vàng đi tìm một tàu lá chuối thật lớn, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Ninh Nhạn. Anh ta khắc chế sự hỗn loạn trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Cô Ninh che tạm nhé?"
Ninh Nhạn nhìn thoáng qua, cũng không cảm thấy cảm động mà chỉ muốn cười mỉa.
Ở đằng kia, thư ký của cậu cả Trữ đang che ô cho Úc Tưởng.
Mà anh lại lấy một tàu lá chuối để che mưa cho tôi?
Có sự đối lập giữa hai bên, anh thấy tôi không đủ mất mặt à?
Ninh Nhạn đang muốn từ chối thì đã thấy Hà Vân Trác vội vàng nhét lá chuối vào trong tay cô ta, nói: "Cô Ninh tự mình che đi." Sau đó thì xoay người rời đi.
Ninh Nhạn: ?
Nếu không phải gia giáo vẫn đang giúp cô ta kiềm chế cảm xúc thì cô ta đã nổi đóa từ lâu.
Hà Vân Trác cũng điên rồi à?
Không phải anh ta thích cô ta à? Bây giờ ngay cả lá chuối cũng muốn cô ta tự mình che?
Hà Vân Trác còn chưa quên, mục đích của mình hôm nay là muốn phát triển tình cảm với Úc Tưởng.
Hơn nữa... Thật ra anh ta cũng muốn biết, Ninh Nhạn có thể vì anh ta mà nổi cơn ghen không?
Dù chỉ là một chút thôi?
Trên hải đảo nho nhỏ, trong một khoảnh khắc nào đó, ai nấy đều có tâm tư riêng của mình.
Duy chỉ có một người có thể gọi là nhàn nhã cũng chỉ có mình Úc Tưởng.
Úc Tưởng không chơi điện thoại di động, dù sao cũng sắp hết pin. Cô hỏi hệ thống: Cậu nói xem, hôm nay, sau khi trở về, Ninh Nhạn phát sốt đến bao nhiêu độ nhỉ?
Hệ thống: ?
Hệ thống: [... Ba mươi tám độ?]
Úc Tưởng: Quá thấp.
Hệ thống: [? Sao lại cô như đang cầm kịch bản của nữ phụ độc ác thế hả?]
Úc Tưởng: Tôi đây cũng chỉ đang thay nữ chính xả giận thôi, cái cô Ninh Nhạn này xấu xa thật đó.
Hệ thống ngẫm lại cũng thấy đúng.
Trữ Lễ Hàn là ông trùm phản diện, muốn xử ai thì luôn dùng thủ đoạn trực tiếp, đánh rắn phải đánh dập đầu. Nhưng Ninh Nhạn thì khác, luôn ném đá giấu tay, gián tiếp hại không ít người.
Hệ thống: [Việc cô ghét cô ta không sai nhưng cũng nên cố gắng kiềm chế.]
Úc Tưởng: Tôi không quá ghét cô ta. Còn phải cảm ơn cô ta đã cho tôi có được một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Hệ thống: ?
Cô và hệ thống đang buôn dưa lê bán dưa chuột.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng cùng với tiếng còi của du thuyền lớn đang đến gần.
Không hổ là nam chính và trùm phản diện cùng gọi cứu viện!
Úc Tưởng cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, bây giờ đã là sáu giờ mười bảy phút tối.
Cô không khỏi khẽ phàn nàn: "Đói quá." Cơm trưa cũng không có mà ăn chứ càng đừng nói đến cơm tối. May mà cô đã ăn hai miếng bánh ngọt, nếu không thì nói không chừng đã hạ đường huyết rồi ngất xỉu giữa đường.
Trữ Lễ Hàn liếc nhìn cô.
Không bao lâu sau, máy bay trực thăng đã thành công hạ cánh.
Phía trên có một dòng chữ ‘WHITE’ rất lớn, biểu tượng của đội cứu hộ màu trắng khá nổi tiếng ở thành phố Hải.
Phía sau có người thở phào nhẹ nhõm, cảm thán nói: "Trời đã mưa còn đầy sương, tôi còn tưởng rằng trực thăng sẽ không tìm ra chúng ta cơ..."
Thư ký Vương mỉm cười nói: "Có công nghệ mới nhất của Thụy Từ làm định hướng, sao có thể không tìm thấy được?"
Thụy Từ là doanh nghiệp do Trữ Lễ Hàn đứng tên.
Người đó hiểu ra, vừa run rẩy sợ sệt, vừa lên tiếng khen ngợi: "Lúc trước cậu cả Trữ thật sự có mắt nhìn, cũng rất là cơ trí. Kỹ thuật của Thụy Từ bây giờ ở nước ngoài đang rất nổi tiếng..."
Trữ Lễ Hàn không quay đầu lại đáp lời bọn họ.
Các nhân viên cứu hộ trên chiếc trực thăng nhảy xuống, trong tay còn mang theo hai mũ bảo hiểm.
"Cậu cả Trữ." Đối phương đưa mũ bảo hiểm tới.
Mọi người đều nhìn sang.
Ai cũng biết ngồi trực thăng trở về chắc chắn là nhanh nhất, lúc này tất cả mọi người vừa lạnh vừa đói, tinh thần mệt mỏi, còn cả sự sợ hãi chưa tiêu tán. Nhìn vào mũ bảo hiểm trực thăng, bọn họ trầm trồ đầy ao ước.
Trữ Lễ Hàn cầm lấy một cái mũ bảo hiểm, nhét vào trong ngực Úc Tưởng.
"Lên máy bay." Anh nói.
Úc Tưởng kinh ngạc chớp mắt.
Nhưng cô nhanh chóng thản nhiên tiếp nhận.
Được rồi!
Quay về tắm nước nóng!
Úc Tưởng vội vàng cài mũ bảo hiểm, đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn.
Úc Định vừa đi vừa hỏi: "Thư ký Vương đâu?"
Trữ Lễ Hàn dừng một chút rồi đáp: "Cậu ta ngồi trên du thuyền." Nói xong, Trữ Lễ Hàn xoay người lấy ô từ trong tay thư ký Vương.
Thư ký Vương cũng mặc cho mình chịu bao nhiêu vất vả, chỉ nghĩ đến việc lên du thuyền trở về.
Lấy tiền lương của người ta thì phải làm cho đúng cương vị của mình.
Vì thế tất cả mọi người cứ trơ mắt nhìn hai người bọn họ leo lên máy bay trực thăng. Trực thăng không đáp xuống đất, cứ như vậy lơ lửng trên không trung, nhanh chóng đi xa.
Ninh Nhạn nhìn bóng dáng trực thăng mà tức cái lồng ngực.
Cô ta vốn là con gái cưng của trời thế nên dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng tất nhiên cũng sẽ hy vọng bản thân có thể dẫn đầu trong mọi việc. Còn chưa nói đến việc bị một đứa con gái như Úc Tưởng giành mất vị trí đầu tiên.
Ninh Nhạn thầm nghĩ, Úc Tưởng còn chẳng bằng đứa em gái kia của cô ta nữa.
Cuối cùng thì nhân viên cứu hộ trên du thuyền cũng xuống và chịu trách nhiệm đưa bọn họ lên thuyền.
Còn lý do tại sao lại sử dụng du thuyền ấy hả? Chủ yếu là do du thuyền có thể chịu được tải trọng lớn và gần như sẽ không bị ảnh hưởng khi gặp sóng to gió lớn.
Ninh Nhạn và những người khác lần lượt lên du thuyền, cô ta thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đến khi cô ta quay lại nhìn Lăng Sâm Viễn…
Lăng Sâm Viễn đã nhảy lên ca-nô của nhân viên cứu hộ, anh ta mặc đồ giữ nhiệt và áo pháo rồi lao ra ngoài, trông còn nhanh hơn cả du thuyền.
Ninh Nhạn nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ và liều lĩnh rời đi của Lăng Sâm Viễn, trong lòng cô ta lại dấy lên nỗi ước ao, nhất thời càng cảm thấy chua xót.
Trên chiếc trực thăng.
Nhân viên cứu hộ đưa khăn khô cho bọn họ rồi hô to: “Có nước gừng ở trong bình giữ nhiệt!!!”
Cũng không còn cách nào, bởi vì cánh quạt phát ra tiếng ồn quá lớn.
Úc Tưởng nhìn khuôn miệng của đối phương cũng đoán được ý của người nọ, sau đó cô cúi người sờ soạng, thế mà tìm được một bình giữ nhiệt thật.
Cô vừa vặn nắp bình thì mùi gừng nồng nặc lập tức lan tỏa ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn sang rồi giơ tay ấn đóng nắp, sau đó anh quay sang nói gì đó với cô.
Anh nói gì?
Úc Tưởng chỉ vào lỗ tai mình rồi lại chỉ vào miệng anh sau đó dang hai tay ra.
Ý nói mình không nghe thấy.
Trữ Lễ Hàn kéo bịt tai của cô ra xong lại cúi đầu xuống, gần như kề sát vào tai cô rồi lạnh lùng cất tiếng: “Uống bậy uống bạ, chẳng lẽ cô không muốn… Nữa à?”
Không muốn gì mới được chứ?
Một lúc sau Úc Tưởng mới hiểu ra… Hửm? Có phải ý anh là, không muốn… Mang thai nữa à?
Úc Tưởng thầm nói, đó chẳng phải chỉ là mấy lời ba hoa thôi sao?
Nếu mà uống nước gừng có thể làm chết phôi thai thật.
Thì cô lập tức nốc hết nửa bình luôn.
Úc Tưởng ngẫm nghĩ, cuối cùng cô vẫn chưa thể uống nước gừng được bởi vì trực thăng đã nhanh chóng đáp xuống bờ biển.
Tiếng ồn từ cánh quạt dần không còn nữa, Úc Tưởng giơ tay xoa lấy tai, sau đó đậy nắp bình giữ nhiệt rồi để về chỗ cũ.
Đến khi xuống trực thăng, cô lập tức bị vô số ánh đèn nhấp nháy làm cho lóa cả mắt.
“Cậu cả Trữ! Xin hỏi anh đã xảy ra chuyện gì trên biển vậy? Có phải công kích này là nhằm vào một mình anh không?”
“Anh nghi chuyện này có liên quan đến điều gì? Liệu nó có liên quan đến động thái mới của anh ở nước ngoài vào tháng trước hay không?”
“Nghe nói cùng lúc đó, cậu Lăng Sâm Viễn và anh đều gặp phải công kích?”
Giọng nói của các phóng viên liên tục vang lên.
Có điều bọn họ cũng khá nề nếp, chắc do sợ Trữ Lễ Hàn, nên mặc dù miệng vẫn hoạt động hết công suất nhưng lại đứng cách thật xa, ít nhất cũng tầm một mét rưỡi.
Úc Tưởng tiến về phía trước.
Chủ đề của nhóm phóng viên bỗng thay đổi trong nháy mắt: “... Xin hỏi, cô gái ngồi trực thăng về chung với anh là ai thế?”
Bọn họ mừng như bắt được vàng.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên họ chộp được tin đồn của cậu cả Trữ… Nghe nói lần trước có một tuần san chuyên săn tin sắp nắm được tin tức độc quyền trong tay nhưng sau đó không biết sao mà lại bị đưa đến đồn cảnh sát, phải ở trong trại tạm giam một thời gian mới được thả ra.
Lần này họ bắt được tại trận luôn nha!
Nghe nói có rất nhiều người cùng bị truy đuổi dẫn đến mất tích… Vậy thì tại sao cậu cả Trữ lại mang mỗi một mình cô ấy trở lại? Hơn nữa vẻ ngoài của cô gái này khá xinh đẹp.
Nếu như anh nói giữa bọn họ không có chuyện gì thì chẳng có ma nào tin đâu.
Ngay lúc bọn họ còn đang phấn khích và thấp thỏm không yên vì sợ Trữ Lễ Hàn sẽ lặng lẽ ngăn chặn quyền được phỏng vấn của bọn họ.
Thì lại gặp ngay một cô gái trẻ đẹp ngoắc tay với bọn họ.
Ý gì đây?
Kêu bọn họ… Qua đó phỏng vấn hả?
Nhóm phóng viên càng phấn khích hơn.
Cô gái này quá là thấu tình đạt lý!
Có người mạnh dạn từ từ đến gần Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn ngoảnh mặt làm thinh, không nhúc nhích, có điều nhân viên cứu hộ cách đó không xa lặng lẽ đứng sau lưng anh, đảm đương trách nhiệm của một người vệ sĩ.
“Xin chào.” Phóng viên cất lời.
Úc Tưởng giật lấy micro trong tay anh ta: “Xin chào. Tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô danh, được cậu cả Trữ cứu giúp. Sức khỏe tôi không tốt lắm, lúc còn ở trên đảo chờ đợi cứu viện tôi đã ngất ba lần. Cậu cả Trữ không thể nhắm mắt làm ngơ nên đành đưa tôi trở về bằng trực thăng luôn. Cậu cả Trữ quả thật là một người tốt, tôi đề nghị hãy trao bằng khen Công dân ba tốt cấp Thành phố cho anh ấy.”
Nhóm phóng viên: ???
Trước giờ chưa có ai nói phải trao bằng khen ba tốt cho cậu cả Trữ cả.
Trữ Lệ Hàn: “...”
Anh đảo mắt một vòng rồi nhìn Úc Tưởng.
Một đằng thì giãy nãy muốn kết hôn với anh, đằng khác thì lại đứng giữa chốn đông người phủi sạch quan hệ với anh.
Cô muốn làm gì?
Trữ Lễ Hàn quay đầu lại thì thầm vài lời với nhân viên cứu hộ.
Nhân viên cứu hộ gật đầu liên tục, sau đó đi đến bên cạnh Úc Tưởng.
“Cô Úc à, cậu cả Trữ - công dân ba tốt nói là đã đến lúc cô phải lên xe với cậu ấy rồi, chẳng phải cô đang đói hay sao?” Nhân viên cứu hộ nói.
Úc Tưởng : ?
Nhóm phóng viên: !!!
Thế nên giữa họ vẫn có quan hệ gì đó đúng chứ? Đây có phải là thú vui mới của những người lắm tiền nhiều của hay không?
“Chủ tịch Trữ… Chủ tịch Trữ đến!” Đột nhiên có tiếng ai đó từ trong đám đông vang lên.
Trữ Lễ Hàn lạnh nhạt nhướng mi lên, thấy ba anh là Trữ Sơn đang chống gậy, chậm rãi bước về phía bên này.
Trữ Sơn nhìn anh, sau đó lại nhìn về phía mặt biển, rõ ràng đang muốn hỏi rằng Lăng Sâm Viễn đang ở đâu.
Trữ Lễ Hàn khẽ hỏi: “Ba đến đón tôi à?”
Tay Trữ Sơn run lẩy bẩy, ông ta nói: “... Đúng vậy, tất nhiên là đến đón con. Nhưng mà ba nghe nói còn có rất nhiều người bị mắc kẹt lại chung với con, ba muốn đợi mọi người cùng trở về hết để xác nhận tất cả đều đã an toàn, như vậy mới phải đạo.”
Trữ Lễ Hàn nhìn Úc Tưởng: “Cô Úc yếu đến mức sắp không đứng nổi rồi đúng không?”
Úc Tưởng : ?
Giờ cô nên nói đúng hay không đúng? Cô không đoán được ý của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng liếm môi dưới: “Đúng vậy, sắp phải đặt máy thở đến nơi rồi.”
Trữ Lệ Hàn gật đầu với nơi cách đó không xa, ngay lập tức có một chiếc xe chạy đến. Sau đó Trữ Lễ Hàn mở cửa xe cho cô.
Nhóm phóng viên nhìn chằm chằm vào cô một lúc, vẻ kinh ngạc trong mắt bọn họ hiện rõ mồn một.
Úc Tưởng nghẹn lời.
Thôi được rồi, nếu như anh đã không sợ tin đồn thì tôi sợ gì chứ?
Úc Tưởng vừa mở cửa xe ngồi vào trong, Trữ Lễ Hàn cũng lập tức lên xe theo.
“Đến biệt thự riêng của tôi.” Trữ Lễ Hàn nói.
Cuối cùng, sau khi đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ trong gió biển ở bến cảng thì Trữ Sơn cũng đợi được Lăng Sâm Viễn.
Trữ Sơn vô cùng kiềm chế bản thân trước giới truyền thông.
Nhưng giới truyền thông thì lại không kìm nén được như vậy, bọn họ liên tục đặt câu hỏi: “Cậu Lăng, anh có cho rằng chuyện ngoài ý muốn này có liên quan đến anh hay không?”
Lăng Sâm Viễn đẩy lùi hết máy ảnh rồi nhìn xung quanh.
Anh ta hỏi: “Cô gái xuống từ trực thăng đâu rồi?”
Nhóm phóng viên lập tức xốc lại tinh thần.
Vãi!
Sao đến Lăng Sâm Viễn cũng hỏi về cô ấy?
“Cô ấy nói cô ấy yếu đến mức sắp đặt ống thở…”
“Lên xe của cậu cả Trữ đi rồi.”
“Cậu Lăng cũng biết cô ấy sao?”
Lăng Sâm Viễn: “Không chỉ quen biết.” Chỉ có bốn từ nhưng lại hàm ý sâu xa.
Trữ Sơn run cầm cập ở phía sau, suýt nữa là đánh rơi cả gậy chống.
Có ý gì? Hai… Hai anh em đều có ý với cô gái lúc nãy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...