Lăng Sâm Viễn đứng bên cạnh Úc Tưởng hỏi: “Đang nhìn cái gì vậy?”
Hệ thống cũng đang hỏi: [Có muốn tôi giúp cô kiểm tra hiện tại nữ chính đang ở đâu không?]
Úc Tưởng bĩu môi: “Việc đó thì không cần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hệ thống đã nhanh chóng kiểm tra xong, nó nói: [Nữ chính đang đợi Lăng Sâm Viễn nhưng Lăng Sâm Viễn đang ở đây với cô.]
Hệ thống nói tới đây thì cứ cảm thấy chỗ nào đó sai sai, dường như là ai đó đã cầm nhầm kịch bản.
“Đang nhìn anh trai tôi?” Lúc này Lăng Sâm Viễn cũng nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng rời mắt, quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hỏi: “Anh Lăng không phải muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc anh hay sao? Sao lại xuất viện rồi?”
“Muốn gặp cô Úc một lần phải tốn mất bốn triệu đô la Mỹ.” Lăng Sâm Viễn nói.
Úc Tưởng: ?
Sao, chê đắt à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hà Vân Trác vừa bước một chân lên boong tàu, đúng lúc nghe được câu nói này của Lăng Sâm Viễn.
Được lắm, anh ta biết rồi.
Cái đồng hồ đó là do Lăng Sâm Viễn đưa cho Úc Tưởng.
Hà Vân Trác mới vừa bước lên một bước, trong lúc nhất thời không biết nên bước tiếp hay là thu chân lại.
Một lần gặp là bốn triệu đô la Mỹ.
Lăng Sâm Viễn điên rồi à?
Không, có lẽ bởi vì… Anh ta thật sự quá yêu Úc Tưởng?
Hình như chỉ có nguyên nhân này. Hà Vân Trác nghĩ.
Anh ta đâu có biết, chuyện này nếu không có Trữ Lệ Hàn chen ngang thì chẳng có ai mất nhiều tiền với Úc Tưởng như vậy.
Lăng Sâm Viễn tiếp tục nói: “Năm triệu không mời được cô Úc đến chăm sóc tôi nên tôi chỉ có thể xuất viện trước thời hạn thôi.”
Chủ yếu là một vài hình ảnh do Lăng Sâm Viễn tưởng tượng ra.
Cô gái này, miệng thì nói là thích nhưng mà biểu hiện của cô cũng quá hời hợt. Anh ta không muốn nhìn thấy cảnh cô cất năm triệu với cái đồng hồ bốn triệu đô la Mỹ, ngồi bên cạnh giường bệnh của anh ta rồi đếm túi xách hàng hiệu mới mua, tranh thủ dành chút thời gian ngẩng đầu xem điều dưỡng chăm sóc anh ta như thế nào…
Lăng Sâm Viễn cảm thấy không chừng đến lúc đó, anh ta sẽ tức giận đến mức bệnh càng nặng thêm.
Lúc này Úc Tưởng bị gió biển thổi lạnh đến nỗi rụt hai vai, cô hỏi: “Vậy lần này thì sao? Anh Lăng đã chuẩn bị cái gì khi gặp tôi?”
Lăng Sâm Viễn: “Thứ mà cô mong muốn nhất.”
Úc Tưởng: “Tôi muốn cái gì nhất?”
Hệ thống: [Tôi làm sao mà biết được? Cô phải tự hỏi bản thân mình chứ.]
Úc Tưởng: Nam chính đang muốn giúp tôi thực hiện ước mơ của bản thân sao? Tự nhiên tốt bụng như vậy, tôi không quen.
Hệ thống: [Nữ chính càng thấy lạ lẫm hơn, bây giờ cô ấy còn đang đợi Lăng Sâm Viễn kìa.]
Hà Vân Trác cũng giật nảy mình.
Thứ mong muốn nhất? Chẳng lẽ là trái tim của Lăng Sâm Viễn? Lăng Sâm Viễn không muốn che giấu tình cảm nữa, muốn ở bên cạnh Úc Tưởng? Hơn nữa còn ở trước mặt anh ta, coi anh ta là không khí sao?!
Tiếng sóng biển rì rào.
Du thuyền chậm rãi rời bến.
Bên trong du thuyền, các đồng nghiệp lén lút bàn tán: “Tổng giám đốc Thẩm, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?”
Vẻ mặt tổng giám đốc Thẩm lộ rõ mệt mỏi: “Tôi cũng không hiểu lắm.”
“Là hai cậu ấm nhà giàu cùng tranh giành một người sao?”
“Đâu chỉ có vậy.” Tổng giám đốc Thẩm nói.
“Vậy là còn có người thứ ba sao?”
Tổng giám đốc Thẩm dựa vào sô pha: “Tôi không biết…”
“Dạo này con nhà giàu theo đuổi con gái cũng thật là mạnh bạo. Anh Lăng kia chính là người phụ trách hạng mục đầu tư phải không? Úc Tưởng thật là trâu bò…”
Trên boong tàu, Úc Tưởng hắt hơi một cái.
Cuối cùng Hà Vân Trác cũng tìm được cơ hội, anh ta nhanh tay cởi áo, bước lên khoác cho Úc Tưởng.
Sau đó anh ta nghe thấy Úc Tưởng vừa giơ ngón tay vừa liệt kê cho Lăng Sâm Viễn nghe: “Thứ tôi muốn nhất à, là một cái biệt thự có cửa sổ sát đất, có cả người giúp việc, thêm một còn mèo và một con chó, còn có một cái thẻ vĩnh viễn không tiêu hết tiền, có một công việc nhàn nhã để giết thời gian nhưng không cần phải đi làm mỗi ngày, một anh chàng đẹp trai dính người…”
Lăng Sâm Viễn: ???
Hà Vân Trác: ???
Lăng Sâm Viễn bật cười: “Đó là thứ mà cô muốn nhất? Nhiều như vậy sao?”
Úc Tưởng gật đầu: “Đúng vậy, trong lòng tôi những thứ này đều có vị trí ngang nhau.”
Lăng Sâm Viễn không biết là nên tức giận hay vui vẻ: “... Tôi với mấy thứ đó có vị trí giống nhau sao?”
Chà.
Lúc này Úc Tưởng đã hiểu được Lăng Sâm Viễn muốn nói cái gì.
Úc Tưởng không còn gì để nói: Được lắm, anh ta muốn tặng bản thân cho mình đây mà.
Hệ thống: […]
Nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Trong nguyên tác, rõ ràng là nam chính Lăng Sâm Viễn từ chối nữ phụ thí mạng mười chín lần. Sau này, anh ta cảm thấy phiền đến nỗi thấy nữ phụ Úc Tưởng thì lập tức cho người đuổi cô đi.
Anh ta mới chỉ từ chối có một lần thôi mà!
Bây giờ nam chính đều không có lập trường như vậy sao?
Hà Vân Trác bên cạnh cười, cầm áo khoác lên vai Úc Tưởng.
Anh ta lên tiếng: “Anh Lăng đang cầu hôn cô Úc à?”
Lăng Sâm Viễn rất chướng mắt Hà Vân Trác.
Anh ta chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn lướt qua Hà Vân Trác: “Sao hả? Cậu Hà cũng muốn thò một chân vào hay sao?”
“Đúng vậy. Tôi theo đuổi cô Úc trước, hơn nữa cô Úc đã đồng ý với tôi rồi.” Hà Vân Trác nói.
Dù sao ngày đó Úc Tưởng nói ‘Thật ra tôi rất cảm động’, vậy là cơ bản xem như là đồng ý rồi đi.
Cô ấy không yêu anh đến vậy đâu.
Đây là điều mà Hà Vân Trác muốn nói với Lăng Sâm Viễn.
“Còn có một chuyện, chẳng lẽ anh Lăng còn chưa biết sao?” Hà Vân Trác im lặng một lúc rồi lại nói.
“Chuyện gì?” Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lạnh lẽo.
Chẳng lẽ là Úc Tưởng có qua lại với anh ta?
Hà Vân Trác: “Chuyện Úc Tưởng mang thai.”
Úc Tưởng: “…” Có phải anh ta nghĩ mình rất thông minh phải không?
Lăng Sâm Viễn: “… Tôi đã thấy trên mạng.”
Hà Vân Trác: “Anh Lăng có biết đó là con của ai không?”
Úc Tưởng: “Hay là hai người…”
Lăng Sâm Viễn cắt ngang lời của Úc Tưởng: “Tôi không cần biết, bởi vì Úc Tưởng không mang thai cho nên cũng không có chuyện ba của đứa bé.”
Úc Tưởng: “Mẹ nó, Lăng Sâm Viễn bán đứng tôi!”
Không chỉ có như thế.
Lăng Sâm Viễn nhướng mày, cười khẩy, trong nháy mắt đẩy cơn giận của Hà Vân Trác lên cao. Anh ta nói: “Thì ra thật sự có người tin lời nói xằng nói bậy của Úc Tưởng à?”
Hà Vân Trác sững người.
Gió biển thổi tới, Úc Tưởng cảm thấy ngày càng lạnh hơn.
Úc Tưởng hỏi hệ thống: Lúc trả thù, Hà Vân Trác có đáng sợ hay không?
Hệ thống: [Đáng sợ, là kiểu người sẽ trói cô rồi nhốt vào phòng tối.]
Úc Tưởng: ?
Vẻ mặt Hà Vân Trác từ tốn lễ độ, trong nháy mắt dữ tợn, lại đến nhanh chóng trở lại bình thường.
Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Úc Tưởng: “Tôi muốn cô Úc chính miệng nói với tôi.”
Không chờ Úc Tưởng mở miệng, Lăng Sâm Viễn lại lên tiếng: “Lần này cô Úc định bịa chuyện như thế nào?”
Anh ta đang nhắc nhở cho Hà Vân Trác sao?
Úc Tưởng nghẹn họng.
Hệ thống: [Lộ tẩy rồi.]
Lăng Sâm Viễn nhìn chằm chằm Úc Tưởng để chờ cô mở miệng cầu xin anh ta.
Trong bầu không khí quỷ dị này, hệ thống cảm thấy rùng mình.
Đuôi mắt Úc Tưởng nheo lại, chuyển mắt nhìn sang Lăng Sâm Viễn: “Anh Lăng không phải cũng bị tôi lừa rồi sao?”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Mẹ nó, cô đang làm cái gì vậy? Sao cô cả gan vậy hả? Bại lộ với Hà Vân Trác thì không nói làm gì, cô còn muốn châm ngòi lửa với Lăng Sâm Viễn nữa sao? Cô đang nhảy trên bãi mìn đó cô có biết không?]
Nhưng hệ thống mới vừa gào xong thì phát hiện… Hả?
Vẻ mặt của Hà Vân Trác lại… Hòa hoãn?
Chỉ có điều đúng là mặt Lăng Sâm Viễn càng lạnh lùng.
Lăng Sâm Viễn hỏi: “Cô lừa tôi?”
Úc Tưởng: “Tôi nói tôi thích anh thì anh tin sao? Còn định cầu hôn tôi? Hôm nay anh muốn đưa tôi cái gì? Trái tim của anh à?”
Hệ thống: !
Hệ thống: [Hình tượng nhân vật của cô sẽ bị sụp đổ đó!]
Úc Tưởng: Sụp thì cho sụp đi.
Lăng Sâm Viễn phát cáu nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Từ lâu anh ta đã nghi ngờ Úc Tưởng không thật sự thích mình. Nhưng vì hôm nay anh ta đã nói những câu ve vãn nên hiện giờ có cãi lại cũng không được.
Vì muốn thoát khỏi Hà Vân Trác, vì không muốn cầu xin anh ta giúp đỡ.
Đây là biện pháp mà Úc Tưởng nghĩ ra ư? Dứt khoát lật mặt, đạp anh ta một cái để xử lý chuyện này cho công bằng sao?
Lăng Sâm Viễn lại cười mỉa: “Cô nghĩ sao?”
Giọng nói trầm lạnh lùng như đang ghim Úc Tưởng.
Kẻ thù của Hà Vân Trác là Lăng Sâm Viễn.
Khi Úc Tưởng lên tiếng mỉa mai Lăng Sâm Viễn, chẳng khác nào đứng cùng một chiến tuyến với Hà Vân Trác. Tất nhiên Hà Vân Trác sẽ không truy cứu chuyện nói dối nữa.
Úc Tưởng trêu chọc anh ta, không phải cũng trêu chọc Lăng Sâm Viễn sao?
Trên thế giới này, nhiều người thích Lăng Sâm Viễn như vậy, lại cố tình xuất hiện thêm một cô gái Úc Tưởng. Một Úc Tưởng vô cùng thú vị ha ha!
Hà Vân Trác đẩy Úc Tưởng về phía sau.
Anh ta hạ thấp giọng: “Anh Lăng không phải là người nhỏ nhen vậy chứ? Không phải kiểu người tức giận là đánh phụ nữ đúng không?”
Hệ thống thấy vậy cũng không còn gì để nói.
Hệ thống: [Tôi cảm thấy hai người đàn ông này hết thuốc chữa rồi, lúc này rồi mà còn muốn bảo vệ cô?!]
Trong lòng Úc Tưởng tự nhủ cũng không hẳn.
Dù sao Lăng Sâm Viễn là đối tượng đả kích số một, tình địch cả đời, là kiểu chết cũng không quên được.
Úc Tưởng bị Hà Vân Trác bảo vệ chặt chẽ, tuy vậy, Lăng Sâm Viễn vẫn lên tiếng với tông giọng lạnh như băng: “Cô Úc yên tâm. Bắt đầu từ hôm nay, tôi nhất định sẽ cố gắng, cố gắng theo đuổi cô cho bằng được. Cho dù là lời nói dối thì tôi cũng sẽ biến nó thành lời nói thật. Đợi đến một ngày mà cô Úc thật sự mang thai thì lại mời cậu Hà và anh trai của tôi đến uống chén rượu mừng. Có phải rất tuyệt hay không?”
Hai chữ ‘cố gắng’ được người này lặp lại hai lần.
Có thể nói là ghi thù sâu sắc.
Hệ thống: [Chơi quá trớn rồi…]
Úc Tưởng: Đợi đã.
Hệ thống: [Lo lắng ư? Bây giờ cô hỏi tôi, tôi… Nói thật tôi cũng không biết giải quyết như thế nào, nội dung câu chuyện đã hoàn toàn lệch hướng rồi, hiện tại chỉ có thể xem thế giới này có thể tự mình sửa chữa trở về nguyên trạng…]
Hệ thống còn chưa nói xong thì Úc Tưởng đã quay đầu đi vào du thuyền, nhanh tay lấy điện thoại ra. Cô mở trò chơi, sau đó bắt đầu… Đập tiền?!
Đây là chuyện cấp bách nhất của cô hả?!
Úc Tưởng: Tiêu tiền xong rồi chết.
Hệ thống: [...]
Bên này Hà Vân Trác khẽ cười, mỉa mai trả lời: “Tình cảm nồng nàn của anh Lăng dọa cô ấy sợ rồi kìa.”
“Tôi thật sự không rõ, tại sao anh lại có thù hận sâu sắc với tôi như vậy chứ? Cậu Hà cũng đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận biến thành công cụ của Úc Tưởng. Úc Tưởng không phải là người yếu đuối, nhu nhược, ngốc nghếch như anh tưởng đâu.” Lăng Sâm Viễn không nhịn được mà nhắc nhở Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác: “Anh Lăng không theo đuổi được lại bôi nhọ người ta như vậy thì mất phong độ lắm đấy. Có lẽ tôi nên ghi lại lời này của anh để cho cô Úc nghe một chút.”
Hà Vân Trác không vừa mắt với Lăng Sâm Viễn, cảm thấy Lăng Sâm Viễn đang mắng anh ta ngu ngốc.
“Tôi cũng có lời muốn nói với anh Lăng. Anh Lăng cũng đừng quá tự cao, cho rằng cô Úc thật sự tình thương mến thương với anh để rồi làm ra trò cười như tỏ tình trên du thuyền.” Hà Vân Trác nói xong, tinh thần cảm thấy thoải mái ngay lập tức. Anh ta cũng xoay người vào bên trong du thuyền.
Lăng Sâm Viễn: “…”
Anh ta siết chặt bàn tay, cảm thấy con mẹ nó hoang đường.
Một loạt cảm xúc không thể phát tiết ra được.
Lăng Sâm Viễn ngồi trên boong tàu, gọi điện thoại cho Ninh Ninh.
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh.
“Alo! Là anh Lăng sao?” Ở đầu bên kia Ninh Ninh hỏi.
Lăng Sâm Viễn luôn hiếm khi thể hiện tình cảm của bản thân ở trước mặt Ninh Ninh. Nhưng một kẻ có tiền đột nhiên giúp đỡ một người khác giới xa lạ không vì bất cứ lý do gì cả thì thật sự có thể đoán được chút tâm tư của đối phương.
Ninh Ninh cũng đoán được.
Chỉ là cô ấy tự nhận mình không xứng với Lăng Sâm Viễn nên mới không vạch trần.
Nhưng nhận được điện thoại của Lăng Sâm Viễn, Ninh Ninh vẫn vui vẻ.
Sau khi cô ấy bị đầu độc một cách oan uổng thì sốt cao trong trại tạm giam, vừa ra khỏi trại là lập tức nhập viện. Cô ấy vốn đang muốn đi thăm đàn chị Úc Tưởng, ai ngờ đàn chị cũng đang ở bệnh viện tư nhân.
Khi con người bị bệnh thật sự quá yếu ớt, Ninh Ninh bất giác nhớ đến Lăng Sâm Viễn.
Nhưng cô ấy chờ mãi mới chờ được cuộc điện thoại này.
“Anh Lăng đang ở đâu vậy?” Ninh Ninh hỏi.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chợt lóe lên: “Ừ, ở công ty, bận trăm công nghìn việc, vốn dĩ muốn đến gặp cô nhưng không có thời gian. Hôm nay cô thế nào rồi?”
Cổ họng Ninh Ninh nghèn nghẹn.
Cô ấy nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển ở đầu bên kia, còn có tiếng người, trộn lẫn với âm thanh như đang mở rượu, dù tiếng ồn không rõ ràng nhưng… Anh ta đang lừa cô ấy.
…
Lăng Sâm Viễn nói chuyện điện thoại xong thì vào trong du thuyền.
Thật ra bình thường Hà Vân Trác là một công tử hào hoa biết cư xử, anh ta nhanh chóng tập hợp các nhân viên trong công ty của tổng giám đốc Thẩm, khuấy động bầu không khí, mở cả sâm panh ra.
Vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, tất cả mọi người đều có hơi xấu hổ.
“Anh Lăng.” Mọi người đồng loạt lên tiếng chào.
Lăng Sâm Viễn nhìn Úc Tưởng.
Anh ta nhéo đầu ngón tay.
Anh ta thật sự muốn biết, Úc Tưởng không sợ trời không sợ đất, vậy cô sợ cái gì trên thế giới này? Cô có biết khóc không?
Lúc này Úc Tưởng còn đang nghiêm túc đập tiền.
Cô nói với hệ thống: Tiêu tiền để thăng cấp thật tuyệt! Cả hai kiếp tôi đều không nỡ mua gói quà tặng lớn, bây giờ tôi sẽ mua hết! Tôi phải làm trùm đập tiền!
Hệ thống nghẹn lời.
Úc Tưởng ngồi ở sofa, bên trái là Hà Vân Trác, bên phải là Liêu Giai Phỉ.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lóe lên, đi qua nói với Liêu Giai Phỉ: “Mời nhường chỗ.”
Liêu Giai Phỉ cũng không dám đắc tội với anh ta, chỉ có thể tránh ra.
Sau đó Úc Tưởng đã bị kẹp vào giữa.
Mọi người thấy vậy thì đều không nhịn được mà im lặng một giây, sau đó mới khôi phục lại tự nhiên.
“Lát nữa đi chào hỏi anh cả với tôi được không?” Lăng Sâm Viễn hỏi bên tai Úc Tưởng.
Hà Vân Trác ngước mắt lên: “Anh Lăng muốn đưa cô ấy đi gặp phụ huynh sao? Nhưng Úc Tưởng cũng chưa đồng ý anh Lăng phải không? Huống hồ… Tôi nhớ không lầm thì cậu cả Trữ cũng không muốn gặp anh Lăng đâu. Anh Lăng không sợ anh ta giận chó đánh mèo với Úc Tưởng sao?”
Đám người tổng giám đốc Thẩm nuốt nước bọt, tất cả đều không dám phát ra tiếng nào.
“Gặp phụ huynh?” Lăng Sâm Viễn phì cười: “Anh không biết cô Úc quen biết anh cả tôi sao?”
Hà Vân Trác hơi sững sờ.
Nhà họ Úc có quen biết nhà họ Trữ sao? Không đúng, nếu mấy người này đều quen biết thì sao nhà họ Úc còn nhờ cậy nhà họ Hà giúp đỡ chứ?
Hai người họ ở đây, anh một câu, tôi một câu, đối đầu nhau.
Phía bên này Úc Tưởng chụp màn hình trò chơi rồi chia sẻ lên mạng xã hội.
@Ngư Ngư 232: Cuối cùng cũng đã có cần câu vàng, xẻng vàng [hình ảnh].
Sức nóng của cô còn chưa giảm, đầu tiên là thư của luật sư, bây giờ đến phòng livestream của Hi Hi Tử bị khóa. Mọi người đều đang nghi ngờ có phải liên quan đến Úc Tưởng hay không. Bây giờ thấy cô đăng bài thì lập tức chạy tới.
Kết quả lại thấy…
[Được lắm, lại chơi game à?]
[… Từ đầu đến cuối không ra mặt nói một câu, mở mắt ra là chơi game, rốt cuộc mỗi ngày cô ta đều đang làm gì vậy?]
[Xem ra chị gái này không thiếu tiền nhỉ? Mấy người tự xem thông tin trò chơi của cô ta đi.]
[Cho những ai không biết thì để có được biểu tượng đó, phải đập từ ba mươi nghìn trở lên.]
[Hơn ba mươi nghìn?]
[Hơn ba mươi nghìn? Không thể nào, ba mươi nghìn là một số tiền rất lớn đó, vậy mà lại tiêu từng đó tiền ở trong game. Chúng ta mới thoát nghèo được mấy năm, thật sự cho rằng người trên mạng đều thu nhập hàng triệu mỗi năm à? Ba mươi nghìn cũng không coi ra gì =_=]
Mấy phút sau.
Bọn họ nhanh chóng biết được Úc Tưởng đã chơi bao nhiêu game, bỏ ra bao nhiêu tiền cho game.
Úc Tưởng tặc lưỡi.
Làm trùm đập tiền quá đã! Thậm chí còn có thể thuê người tăng cấp giúp mình!
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lại có nhiều đại gia chơi game trên web như vậy. Bởi vì có thể hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi tiêu tiền và nghiền nát những người chơi bình thường.
Đến khi Úc Tưởng đập tiền xong một hồi thì cảm thấy mỹ mãn, ngẩng đầu uống một hớp nước.
“Khụ khụ khụ…”
“Sao lại là rượu?” Úc Tưởng vội vàng bỏ xuống.
Hà Vân Trác cũng không cãi nhau với Lăng Sâm Viễn nữa, lập tức đứng dậy đi rót nước ấm cho Úc Tưởng.
Mà lúc này trên mạng đã nổ tung.
[Vãi thật! Đây là cách giải sầu của kẻ có tiền sao? Tôi không vui, tôi đi đập tiền vào mấy trò chơi!]
[Trò thì ba mươi nghìn, có trò lại năm mươi nghìn, thậm chí có trò lên tới một trăm nghìn… Trời ơi, cái này còn khiến người hâm mộ ghen tỵ uất hận hơn cả mở ví khoe tiền nữa.]
[Đúng vậy. Tôi chơi game luôn dựa vào thực lực. Rơi nước mắt ngưỡng mộ.]
[Chỗ này có giá trị tương đương mấy chiếc túi xách xa xỉ rồi nhỉ? Tôi không biết cô ta giàu thật hay là giả làm tiểu thư nhà giàu nhưng cô ta thật sự có tiền!]
[Ba nhìn con này, con chơi giúp ba nhé!]
[Kẻ có tiền cũng chơi trò này à? Cảm giác như mình được kéo gần khoảng cách với bọn họ ấy hì hì.]
Hướng đi của khu bình luận này trở nên rất thú vị.
Úc Tưởng không cần khoe túi, không cần khoe xe, cũng không cần đứng ra làm sáng tỏ tại sao túi của mình lại hết hạn sử dụng, hay thật ra đó là xe của anh họ…
Dù sao thì có nhiều tài khoản trong top nạp tiền như vậy, không phải bạn muốn mượn là mượn được.
Úc Tưởng đăng lên mạng xã hội xong thì lập tức tắt đi, hoàn toàn không biết lúc này trên mạng đã tạo nên sóng gió gì.
Bởi vì tổng giám đốc Thẩm muốn phá tan không khí xấu hổ nên lên tiếng đề nghị: “Hay là chúng ta xuống nước chơi một lát? Mọi người đều mang đồ tắm phải không?”
Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn gần như là đồng thời nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng dứt khoát: “Không mang đồ tắm, không biết bơi, không xuống nước.”
Tổng giám đốc Thẩm: “Vậy chúng tôi đi trước?”
Úc Tưởng gật đầu: “Chơi vui nhé.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...