Hai người đi cùng nhau, cho dù đó là hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng cũng không còn cố gắng đến gần hay tránh xa họ nữa.
Mới đi được hai bước, hai bên tai yên tĩnh đáng sợ, chỉ còn lại âm thanh giẫm lên dây hoa hồng vỡ vụn.
Tắt cả âm thanh như bị đóng băng.
Hoa Cẩm Miên có đôi mắt hạnh ngây thơ, khi đi bộ có vẻ đặc biệt chăm chú.
"Cô vào phó bản lần thứ mấy rồi?"
Cô ta ngẩn ra, không ngờ Lâm Khách lại bắt chuyện trước, bước chân thả chậm, đáp lại: "Lần thứ bảy."
'Ừm." Lâm Khách đi lại gần, "Vậy có sợ không?"
Hoa Cẩm Miên suy nghĩ một lát: 'Không sợ."
Lâm Khách cười.
Hoa Cẩm Miên vừa vặn quay lại nhìn thấy gương mặt Lâm Khách, ý cười trong mắt thanh niên là thật, tựa như anh trai nghe em gái kiêu ngạo của mình kể chuyện mới lộ ra nụ cười này.
Cô ta không khỏi giật mình, mím môi không nói lời nào.
Hai người im lặng đi được vài bước, cô ta yên lặng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Khách.
Lúc này Lâm Khách lại rất chăm chú, nhìn không chớp mắt, không chú đến ánh mắt của cô ta.
Đôi môi Hoa Cẩm Miên vừa mở vừa khép, một lúc sau không nhịn được nữa phải hỏi lại: "...Còn anh thì sao?"
Câu nói không đầu không đuôi, cách nhau rất lâu, nhưng Lâm Khách lập tức trả lời.
"Sợ cũng vô ích," cậu nở nụ cười mỉa mai, "chuyện gì đến sẽ đến."
Quả nhiên, một người hỏi một người đáp, Hoa Cẩm Miên thả lỏng hơn lúc trước.
Lâm Khách biết được sau khi cô ta vào thế giới Chủ thần, đã cùng một hội với Kỷ Hồng, "Anh trai, chị gái" rất quan tâm cô ta, đặc biệt là An Nam, nếu không có chuyện quan trọng sẽ dẫn giới thiệu từng phó bản cho cô ta, bảo vệ cô ta.
Mà cô ta chỉ cần làm theo lời An Nam nói, sẽ thuận lợi qua cửa.
Thời gian nói chuyện trôi qua nhanh, đảo mắt một cái hai người đã đi được năm sáu trăm mét.
Lúc này, bóng dáng của các nhóm khác đã hòa toàn biến mất, trấn nhỏ sau lưng cũng khuất dạng, bốn phương tám hướng đều là hoa hồng bị đóng băng trải dài vô tận.
Dấu vết dây leo hoa hồng để lại chỉ về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một chỗ cách đó trăm mét.
Hoa chỗ đó đều bị đổ ngả nghiêng, tạo thành một vết lõm đường kính gần một mét, nhìn xa như mớ hỗn độn.
Hai người đều cảnh giác dừng bước.
Ngoại trừ chỗ lồi lõm ra, bốn phía không có gì khac thường.
Chỉ có dưới chân, một phần dây hoa và rễ cây lộ ra bên ngoài, cuốn chặt lấy nhau như đã xảy ra trận ác chiến.
Vẫn là thắc mắc đó.
Dây hoa muốn con người như chất dinh dưỡng, có thể vùi thi thể ở đâu cũng được, sao lại phải kéo người đến đây?
"Ở đây, đúng không?" Lâm Khách quan sát một lượt, nhấc chân đá dây hoa sang một bên, mới lên tiếng hỏi.
Hoa Cẩm Miên bị hỏi nên hơi ngẩn người, mơ hồ đáp lại: "Ừm."
Cô ta biết điều gì đó.
Lâm Khách đoán An Nam bảo cô ta đưa mình đến đây, về phần tiếp theo xảy ra chuyện gì, có lẽ cô ta cũng không biết rõ...Chính vì cô ta không biết nên mới yên tâm nói ra, vẫn duy trì vẻ ngoài ngây thơ dễ lừa người khác mắc mưu.
Từ góc độ nào đó mà nói, An Nam là tay biết dùng người, không chỉ lợi dụng được Hoa Cẩm Miên, lần trước còn dùng lợi ích bản thân ép Kỷ Hồng đến bắt mình chết chùm.
Trong lòng Lâm Khách cười nhạo, đáng tiếc đối phương quá thông minh dễ xảy ra sai sót, ban đầu cậu chỉ đoán, bây giờ có thể khẳng định...An Nam vẫn còn sống.
An Nam còn sống, sẽ dẫn đến số lượng người chơi hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng không giống nhau, với chuyện xảy ra hôm nay, kết hợp với hôm qua, cơ bản Lâm Khách có thể đoán được cách thay đổi điều kiện tử vong.
Nhưng mà, trước mắt không có thời gian suy nghĩ chuyện này.
"Đợi một chút, có vẻ nơi này rất nguy hiểm." Lâm Khách quan sát phản ứng của Hoa Cẩm Miên, "Tôi đi trước xem sao đã."
Cậu nói xong, bước chân theo con đường nhỏ đi về phía trước.
Hoa Cẩm Miên không đi theo, chỉ im lặng đứng chờ tại chỗ.
Bốn phía chìm trong im lặng.
Kênh chat đang nói đến góc nhìn kỳ lạ, đột nhiên mật đất rung lên.
Cảm nhận được cảm giác chấn động, Lâm Khách nín thở, đột nhiên quay đầu lại.
Tầm nhìn về phía sau, cánh đồng hoa không có gì kỳ lạ, nhưng từ phía xa truyên đến tiếng "rầm rầm" nhỏ nhỏ, giống như thân hoa hồng bị thứ gì đó nghiền nát.
Lâm Khách nín thở, nghiêng tai lắng nghe, hết thảy lại im lặng, ngay cả gió cũng dừng lại, giống như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.
Lâm Khách: "..."
Cậu hít sâu một hơi.
Cậu đã đến cách hố tròn bảy tám mét, vươn tay về trước chạm phải bức tường không khí.
Trái tìm từ từ chùng xuống.
Cậu đoán không sai, chỗ đặc biệt duy nhất của cánh đồng hoa hồng chính là nó là lối vào phó bản, nơi xảy ra tai nạn xa xôi, nhìn như không có gì kỳ lạ này là ranh giới của phó bản.
Lâm Khách ngồi xổm xuống, làm bộ như phát hiện ra gì đó, đang chăm chú quan sát, thật ra ánh mắt đang đảo qua đảo lại trên bức tường không khí.
Phía trên bức tường không khí cũng là hình ảnh vườn hoa vô tận, nếu như không chạm vào nó, không ai có thể tưởng tượng phía trước là đường chết, là cái bẫy chết người.
Đêm qua, Kỷ Hồng không thể lấy mạng cậu trong một lần tấn công, một là vì trong trấn có nhiều cản trở, hai là bốn phương tám hướng đều giúp người ta chạy trốn.
Nói cách khác, nếu cuộc tấn công xảy ra ở đây, có thể Lâm Khách khó mà thóat
Chỉ trong nháy mắt, đáy lòng Lâm Khách đã rõ chuyện sắp xảy ra như trăng sáng.
Xác suất An Nam sẽ tấn công cậu ở đay là rất lớn.
Nói sợ thì không đúng, dù sao luôn có mấy người muốn giết người khác, phần lớn là muốn cướp nhẫn của cậu, chi bằng để bọn họ đến sớm hơn chút, xử hết một lần cho xong.
Còn Cận Thanh Việt gì kia, tất cả hành động khó hiểu lúc trước và vừa nãy đã rõ, thì ra đã tính hết rồi.
Xem ra phải giải quyết xong vấn đề bên trong người chơi mới có thể tập trung giải quyết chuyện người đàn ông mù.
Nhưng mà địa hình ở đây...Đúng là không có chỗ để phát huy, chỉ có thể chờ mong hết thảy đều đi theo hướng cậu dự định.
Suy nghĩ kế hoạch xong, Lâm Khách quay đầu lại nhìn phía chỗ lõm, trong lòng thấy tò mò...Những người này trốn ở chỗ tối không ra tay, cũng vì để mình tiến vào chỗ hố kia, đúng là thú vị.
Rốt cuộc trong hố đó là gì, chẳng lẽ là một cái bẫy khác?
Là cái bẫy có hiệu quả kỳ diệu hay là do bọn họ thấy mình ngốc, biết rõ là bẫy mà vẫn có thể dính chiêu?
"Tôi thấy chỗ này hơi lạ." Lâm Khách suy nghĩ một lúc sau khi đo lường, vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy, đi về phía Hoa Cẩm Miên, "Thì ra là đến biên giới phó bản."
Hoa Cẩm Miên cũng ngạc nhiên: "Hả? Ồ."
"Hắn bảo cô dẫn tôi đến đây, có nói trong hố kia là gì không?" Lâm Khách hỏi.
Hoa Cẩm Miên cũng ngơ người.
ĐÚng là An Nam bảo cô ta dẫn Lâm Khách đi theo con đường nhỏ này.
Hắn từng sắp xếp cho cô ta rất nhiều nhiệm vụ như này, kéo người chơi đến chỗ đã chỉ định trước, sau đó đồng đội khác đào thải bọn họ.
An Nam đã nói với cô ta, thế giới trò chơi này khác với với thế giới thực, chỉ có không ngừng loại đối thủ mới có thể có được đạo cụ giúp mình mạnh hơn, mới có thể sống sót.
Hoa Cẩm Miên tin tưởng không nghi ngờ gì về việc này, bởi vì những người chơi khách luôn có ác ý với cô ta...Ví dụ như người chơi nói "Hoa hồng trắng phải hợp tác với hoa hồng đỏ" ngoài kia, trên thực tế chỉ muốn giết người dẫn đầu của bọn họ la Cận Thanh Việt, giống như ba người chơi hoa hồng đỏ lúc nãy.
Nhưng trước mắt, Lâm Khách hỏi như vậy, càng làm cô ta khó hiểu.
Bở vì Lâm Khách rất khách khí với cô ta, thậm chí còn quan tâm ả, nhưng Lâm Khách là người chơi hoa hồng đỏ, có thể nói cho cậu không?
Nói ra có phá hỏng kế hoạch của An Nam hay không?
Vẻ mặt của Hoa Cẩm Miên thể hiện rõ cô ta đang nghĩ gì, Lâm Khách liếc một cái đã rõ.
"Được rồi.
Cô đứng yên chỗ này, đừng có lại đây." Thấy cô ta khó xử, Lâm Khách đã có đáp án bèn cắt ngang.
Vốn Lâm Khách không trông cậy Hoa Cẩm Miên có thể nói ra gì đó, cho dù có nói ra đáp án, nói không chừng An Nam cũng lừa cô ta, không tin được.
Cậu chỉ đoán từ thái độ của Hoa Cẩm Miên...Người chơi hoa hồng trắng này, không có khả nẳng chủ động tổn thương người khác, xét theo cơ chế của phó bản, đối phương có thể ở lại.
Chỉ có thế mà thôi.
Hoa Cẩm Miên vẫn đang mê mang, "Hả" một tiếng, đã thấy Lâm Khách đi về phía chỗ hố.
Trong nháy mắt cố ta muốn nhắc nhở Lâm Khách nhưng nhanh chóng rút lời lại, tay phải nắm lấy vòng tay trái, vội vàng quay đầu lại nhìn, như đang đợi ai đó đến.
Một loạt phản ứng nhỏ của cô ả đều bị Lâm Khách thấy hết.
Lâm Khách vừa xoay người, sắc mặt liền trầm xuống, toàn thân căng thẳng.
Từ phản ứng của Hoa Cẩm Miên, chắc chắn An Nam sẽ xuống tay với cậu, như vậy cái bẫy ở hố phía trước không thể nào lấy mạng cậu được.
AN Nam vì giết cậu, đã ẩn nấp quan sát nhiều ngày, có thể thấy được hắn rất cẩn thận, nếu như cậu không roi vào bẫy, AN Nam sẽ không xuất hiện.
Để giải quyết vấn đề lớn ngày hôm nay, cậu phải kích hoạt cái bẫy.
Phải thử xem sao!
Lâm Khách nhắm mắt lại, giơ tay vẫy bụi hoa hồng ở trước mặt.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, Lâm Khách chuẩn bị xong trước, nhanh chân né sang một bên...Nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Cậu mím môi, cẩn thận tiến lên hai bước, cúi đầu nhìn.
Chỉ thấy trong bùn đất có một người nằm sấp.
Thân hình người này rất già, bóng lưng gầy gò, Lâm Khách nhìn thấy quen nhưng không nhớ là ai.
Cậu hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống chuẩn bị quan sát kỹ hơn, bất thình lình hoa mắt.
"Thi thể" xoay người lại.
Gương mặt hốc hác, đen kịt, cười dữ tơn rồi vươn tay về phía trước.
Trong nháy mắt Lâm Khách nhìn thấy rõ gương mặt kia, toàn bộ não trống rỗng.
Trống rỗng đến mức không đưa ra được bất kỳ mệnh lệnh nào, trơ mắt nhìn bàn tay kia bóp cổ mình, sức lực không làm cậu chết nhưng đủ khiến cậu không thể nhúc nhích.
Sao lại như thế này?
Ai vậy?
Đầu tiên là Lâm Khách thấy khó tin, sau khi nhìn rõ người trước mặt, cậu thở hổn hển đến run rẩy, hai mắt đỏ như máu.
Bác Trần đã ra đi nhiều năm, khiến cậu không thể nhận ra, nếu không chỉ với bóng lưng cậu đã có thể nhận ra đây là Bác Trần.
Theo bản năng hai tay cậu bám vào hai bàn tay thô ráp đang bóp cổ mình.
Cậu rất ít khi chạm vào tay bác Trần, lần duy nhất là cầm không muốn buông là ngày bác Trần ra đi.
Trong lòng cậu biết đây chỉ là ảo giác, nhưng cậu không thể nào xuống tay.
Cách đó không xa, truyền đến từng đợt "rầm rầm" tiếng cành cây bị nghiền nát, mặt đất lại rung lên.
harry potter fanfic
Âm thanh điềm xấu đang đến, ngày càng gần.
An Nam đang đến.
Lâm Khách biết, lại tựa như không biết, chỉ ngạc nhiên nhìn chằm chằm người trước mặt, giống như muốn nhìn thêm một lúc nữa.
Người trước mắt không có ý thức, vẫn bóp cổ cậu, trong miệng lẩm bẩm gì đó, tựa như nhiều năm trước chê mèo chê chó chửi Lâm Khách.
Tiếng ù ù bên tai ngày càng mạnh.
Đột nhiên Lâm Khách mỉm cười.
Một giây sau, trước mắt cậu tối sầm, ngực đau nhức.
Dây leo hoa hồng mọc dưới đất lên, xuyên qua ngực trái cậu.
Máu thanh niên nhuộm đỏ áo sơ mi, nhìn cậu như đoa hoa hồng đỏ mỏng manh, treo cao giữa không trung.
Hệ thống Chủ thần: "Chúc mừng người chơi Lâm Khách nhận được đạo cụ hạn chế của phó bản, Hoa hông máu x1.
Nghe nói thị trấn hoa hồng lại có người sử dụng vu thật, có được một bông hoa hồng mọc trên mảnh đất sự sống và tình yêu, mụ phù thủy ngủ say nhiều năm đã mở mắt, ả ta từng cho rằng mảnh dất này không thể sinh ra một bông hồng như thế nữa, mà nay cảm nhận được sức mạnh của hoa hồng, ả mang theo đau khổ tỉnh lại.
Ả không thể kiểm soát được cảm xúc, sẽ ca nhưng bài hát tuyệt vời vào ban đêm để giải tỏa cảm xúc của mình.
Người chơi hãy chú ý tránh ra ngoài vào ban đêm, phòng trường hợp gặp phải phù thủy."
Hệ thống Chủ thần: "Giáo chủ rất tức giận khi nghe được tin tức này, thề sẽ quét sạch tất cả tà ác vào đêm nay, người chơi chú ý tránh gặp Giáo chủ đang tức giận vào ban ngày.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...