Lần này tất cả mọi người đều dựng tai lên nghe.
Cao Phi Phàm không còn cách nào khác, đành phải nói: "Lúc đó tình huống khá đặc biệt, mấy người chúng tôi đang thảo luận, đột nhiên bọn Dư Lâm như phát điên, nói cái gì mà không qua cửa sẽ chết, sau đó bọn họ chạy thẳng đến cánh đồng hoa hồng rồi nhảy vào trong."
Nghe đã biết lành ít dữ nhiều.
TRên màn hình, Cận Thanh Việt nhìn chăm chú Cao Phi Phàm: "Cậu nói Dư Lâm dẫn bọn họ đi vào cánh đồng hoa hồng?"
Cao Phi Phàm và Trần Mình liên tục gật đầu.
"Vậy thì chúng ta đi xem thử." Lâm Khách nói.
Mấy chục người đều nhìn về phía cậu.
"À, ý tôi là, người dân trong trấn đều phát điên vào ban đêm, người chơi lại phát điên vào ban ngày, không phải rất là lạ sao? Lỡ như ban ngày cũng có điều kiện tử vong thì sao?" Lâm Khách thuận miệng nói tiếp, "Nếu hai người đã tỉnh táo, làm phiền dẫn đường giúp tôi, không cần quan tâm đến những người khác."
Tần Độ lập tức lên tiếng: "Tôi cũng đi."
Một số người chơi khác của đội hoa hồng đỏ cũng tỏ ý muốn đi xem.
Trong phó bản, bầu không khí chủ yếu dựa vào người chơi dẫn dắt, một hai người đều nói đi, mọi người cũng không lên tiếng nữa, mỗi người chuẩn bị một đạo cụ, chuẩn bị đi theo Cao Phi Phàm.
Cao Phi Phàm và Trần Minh không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo đoàn người từ từ đi về phía "xảy ra tai nạn."
Không khí trong lành trong trấn nhỏ không còn yên ả như đêm qua, thay vào đó là luồng khí lạnh buốt.
Mới hôm qua, người chơi còn cam thấy loại băng giá này làm cho lạnh buốt, mà bây giờ lại giống hầu như người trong trấn, có thể cảm nhận sự an toàn trong đó.
Đến bây giờ họ mới hiểu được câu nói của người dân trong trấn, "Trấn nhỏ xinh đẹp bao phủ bơi băng tuyết làm cho người ta thấy yên tâm" là có ý gì...Nếu ban đêm phải đối mặt với mùi hương nhẹ nhàng đáng sợ như này, thà răng mãi mãi sống trong băng tuyết còn hơn.
Dọc trên đường đi, người dân trấn đã trở lại bình thường, nhìn thấy người chơi đi cũng nhau còn nhiệt tình đến bắt chuyện, hỏi kế hoạch tham quan của họ.
Mãi đến khi biết người chơi muốn đi "ngắm" cánh đồng hoa hồng, họ đều lắc đầu.
"Quá nguy hiểm."
"Mặc dù cảnh đẹp nhưng chỉ nên nhìn từ xa thôi."
Một người, hai người đến ba bốn người đều nói như vậy, trong đội có người dần kéo lê bước chân, không ai có sắc mặt tốt cả.
Lâm Khách cũng hiếm khi lộ ra vẻ suy nghĩ.
Kênh chat đều có thể nhìn ra vấn đề, làm sao Lâm Khách có thể không nhìn ra?
Đâu chỉ mỗi nhìn ra, từ lúc cậu đoán ra điều kiện tử vong, bèn nghĩ đến chuyện cần bảo vệ ai trong đội ngũ nhỏ nhoi.
Nhưng cậu không ngờ dưới tình huống phó bản cấm người chơi tổn thương lẫn nhau vẫn có người chơi nghĩ đến việc giết hại đồng đội để tăng tỷ lệ sống sót cho mình.
Hiện tại trong lòng cậu đang phát lạnh, cảm thấy những người chơi bạc nhược này không thể gọi là người, đồng thời, cậu lại nhớ lúc mới tiến vào phó bản, cậu từng nói ra suy đoán điều kiện tử vong của mình cho Cận Thanh Việt nhưng đối phương lại nói với cậu là "Đừng nói ra với người khác."
Thì ra là vậy.
Đó là một lời khuyên.
Tâm trạng Lâm Khách phức tạp, nhìn về phía Cận Thanh Việt, lại không ngờ đối phương cũng đang nhìn mình, còn mỉm cười với cậu.
Giống như đang nói, "Hiểu chưa? Cũng đừng lo lắng."
Lâm Khách vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, đành gật đầu vài cái.
Rất kỳ lạ, mặc dù tất cả hành động của Cận Thanh Việt đều có nguyên nhân, bây giờ cũng chứng minh lời khuyên của anh ta có hiệu quả, nhưng Lâm Khách vẫn không thể nào thân thiết với anh ta, thậm chí còn theo bản năng quan sát mọi hành động của đdodoisphuongw.
Có thể là sau khi tiến vào thế giới Chủ thần, đã gặp qua rất nhiều chuyện kỳ lạ, có thể do mình quá nhạy cảm.
Lâm Khách thấm nghĩ.
"Là chỗ đó." Cao Phi Phàm dừng lại từ xa, chỉ về phía trước.
Trước mặt vẫn là cánh đồng hoa quen thuộc, trải dài bất tận, giống như họa tiết trang trí tinh xảo nối liền với chân trời, dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ từ các phiến băng, càng làm cảnh tượng thêm mờ ảo.
Cận Thanh Việt đẩy xe lăn tiến lên, Lâm Khách cũng đuổi theo.
Mặt đất trên lối vào trấn nhỏ, có một loạt dấu chân lộn xộn, xen lẫn bùn đất và băng tuyết.
Nhìn kỹ có thể nhận ra là của ba người khác nhau.
Nhìn về phía trước, dấu chân như bị thứ gì đó kéo đi, biến thanh hai lằn đất như vết bánh xe, hai rãnh song song lún sâu vào bùn đất, bên cạnh còn có mảnh đá vụn.
Bên trong rảnh đất có các đường lồi lõm khác thường, giống như gai trên hoa hồng.
Nhìn xa hơn liền không thấy rõ nữa, chỉ có thể nhìn thấy cánh đồng hoa bị hư hại, ba người bọn họ bị kéo thành năm hướng...Cũng có thể ít nhất một người bị kéo đi kéo lại theo ba hướng khác nhau.
Tưởng tượng ra cảnh tượng đó, một thanh niên gầy gò phía hoa hồng đỏ chửi thề một tiếng.
Dọc đường đi Cao Phi Phàm bắt gặp không ít ánh mắt xem thường, lúc này vội vàng thanh mình: "Thấy chưa, bọn họ, bọn họ bị hoa hồng trắng kéo đi, nhưng cụ thể như nào thì chúng tôi không biết."
"Chia nhau ra tìm." Cận Thanh Việt lạnh nhạt cắt ngang hắn.
Mọi người chợt im lặng một lúc.
Lúc trước Cận Thanh Việt nói gì người chơi nghe nấy, bây giờ lại không hé nửa câu.
Quả nhiên, Úc Sanh không chần chờ đi lên đứng cạnh Cận Thanh Việt, hai tay trắng như tuyết vịn lưng ghế xe lăn của anh ta.
Lúc nãy Dương Nguyệt đứng cạnh Úc Sanh cũng tiến lên trước hai bước: "Vậy thì tôi có thể cũng nhóm với anh không Cận thần?"
Tần Độ tiếp lời: "Cao Phi Phàm với Trần Minh đi theo tôi."
Cứ như vậy, lại có thêm hai hai người bên phía hoa hông đỏ đứng ra, cộng với Lâm Khách tổng cộng có hai mươi sáu người, chia thành năm nhóm.
Cận Thanh Việt chỉ dẫn theo Dương Nguyệt và Úc Sanh, dựa theo ý của anh ta, năng lực anh ta khá mạnh, số lượng người trong nhóm có thể ít hơn.
Điều này mọi người đều ngầm đồng ý, không ai dị nghị.
Cùng nhóm với Lâm Khách là ba người chơi hoa hồng đỏ và Hoa Cẩm Miên.
Lúc tạo nhóm, Hoa Cẩm Miên biết vị trí của mình xấu hổi, lại không có đám người Kỷ Hồng để dựa dẫm, đợi đến cuối cùng thấy bên Lâm Khách ít người mới nhỏ giọng gọi cậu.
Lâm Khách suy nghĩ một chút liền đồng ý, ba người còn lại cũng không có ý kiến, dù sao bây giờ thành viên phía hoa hồng trắng đều rất quý, cũng không để ý đối phường và Kỷ Hồng như khối u ác tính hay không, buổi tối còn dựa vào họ sống sót nữa.
Đúng là lạ thật, bởi vì cánh đồng hoa không liên quan gì đến cốt truyện.
Người dân trong trấn bảo bọn họ không được đến, người đàn ông mù không thấy lộ mặt, mà người chơi lại chết trên cánh đồng hoa.
Cho dù có tố chất tâm lý cực tốt như Lâm Khách, khi bước vào cánh đồng hoa cũng cảm thấy phiền...Phó bản kéo dài bảy ngày, đã qua nửa ngày thứ hau rồi, nhưng cậu cũng chỉ nói chuyện với người đàn ông mù có một lần, mặc dù khi nói chuyện như đánh nhau nhưng cũng không biết là có hiệu quả hay không.
Cũng mãy là toàn bộ bối cảnh câu chuyện đã từ từ rõ ràng, mấy NPC quan trọng cũng dần xuất hiện, nhưng đột nhiên lại có người chơi bị đào thải.
Người chơi hoa hồng trắng còn lại đã không còn nhiều, tổng cộng chín người, mà người chơi hoa hồng đỏ còn mười sáu người, mặc dù hiện tại bảo vệ tốt cho người chơi hoa hồng trắng, tối nay ít nhất cũng sẽ đào thải bảy người chơi hoa hồng đỏ, mà trước đó, có thể người chơi hoa hồng sẽ phản bội nhau.
Đay có phải là cuộc tranh giành màu đỏ và trắng hay không? Cơ bản không cần quá nhiều quy tắc, có thể để cho người chơi tự giết nhau.
Quan trọng hơn là, chín so với mười sàu không phải kết quả cuối cùng, trong lòng Lâm Khách còn có hình ảnh một bông hồng trắng, một bông đỏ lắc qua lắc lại, kỳ quặc thật sự.
Hơn nữa thái độ của Cận Thanh Việt cũng kỳ lạ, nhìn qua anh ta không phải người hấp tấp như vậy, đột nhiên lại yêu cầu tất cả người chơi đi vào cánh đồng hoa hồng.
Trong mắt Lâm Khách, những người chơi này cũng không phải muốn ngồi mát ăn bát vàng mới không lên tiếng mà yêu cầu của Cận Thanh Việt có vấn đề.
Không đủ thuyết phục, không đủ an toàn, trái ngược với tác phong làm việc vững vàng của anh ta.
Nhưng mà cũng có thể vì không có nhiều thời gian, dựa theo tốc độ này, người chơi không thể chống đỡ được bảy ngày.
"Mấy người đừng bước xuống." Lâm Khách đang ngồi xổm nghiên cứu thân cây bị bẻ gãu, đột nhiên nghĩ gì đó, ngẩng đầu lên ngăn cản ba người chơi hoa hồng đỏ khác.
Cậu còn chưa dứt lời, một người trong số đó hơi giật mình, bước chân về.
Đột nhiên mấy cây hoa hồng trong bùn trồi lên, nhưng chỉ bắt được khoảng không, tức giận rụt trở về.
Hoa Cẩm Miên đi bên cạnh Lâm Khách sợ hãi tới mức rụt ra sau Lâm Khách.
Lâm Khách thấy thế, nói: "Điều kiện tử vong trên cánh đồng hoa và điều kiện tử vong vào ban đêm giống nhau, số lượng người chơi hoa hồng đỏ và trắng phải như nhau."
Quả nhiên, mấy người chơi hoa hồng đỏ ở đoạn xa hoảng sợ, một lúc lâu mới hoảng hồn bước lên bờ.
NGười chơi hoa hồng đỏ bước chân xuống là Mạnh Đường, người bước vào tuổi trung niên, chăm sóc bản thân rất tốt, động tác nhanh nhẹn không thua gì thanh niên.
Sau khi nghe Lâm Khách nói, lập tức lui về sau hai bước: "Vậy thì làm phiền Tiểu Lâm rồi, tôi với Cường Tử, A Cương chờ ở trên này."
Lâm Khách gật đầu, cuối cùng vẫn liếc mắt nhìn nhóm ba người trung niên trong nhóm.
Từ sau khi tiến vào thế giời Chủ thần, ít khi nhìn thấy người chơi trên bốn mươi tuổi, bỏi vậy trước khi vào trong đã chú ý bọn họ.
Bà thím có phong thái nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, bạn thân của bà là Cường Tử thì rất thẳng thắn.
A Cương thì như em trai của hai người, là một người đàn ồn trung niên gầy gò, cao ráo.
Bọn họ không có cảm giác tồn tại, ở trong đội ngũ như làm nền, lúc nãy lựa chọn nhóm không chút do dự đi theo Lâm Khách.
"Yên tâm đi, nhìn Tiểu Lâm rất đáng tin," Lúc này, ông chú Cường Tử vui vẻ cười haha, giống như không sợ xảy ra chuyện gì, "Mấy đứa con gái tầm thường không lừa được cậu ấy đâu."
Nửa câu đầu là khen Lâm Khách, nửa câu sau là đang cảnh cáo Hoa Cẩm Miên.
A Cương cũng cười nói: "Đúng thế, mấy cô gái đừng có nghĩ có nhiều, mặc dù cánh đồng hoa hồng bị băng sương áp trụ, nhưng cả khoảng lớn như này, sức lây nhiễm tinh thần không thể xem thường, mấy người có ý xấu thường rất dễ dính chiêu."
Đây là lời đe dọa thẳng mặt.
Nhóm ba người trung niên này, mang dáng vẻ người già dọa bọn trẻ y như đúc.
Hoa Cẩm Miên vẫn đứng bên cạnh Lâm Khách, giấu nửa người sau bụi hoa hồng, vẻ mặt xấu hổ.
Lâm Khách cảm thấy đối phương rất giống Úc Sanh.
Cảm tình của cậu với Úc Sanh không quá tệ, bởi vậy biết rõ Hoa Cẩm Miên là người của Kỷ Hồng cũng không làm khó cô ta, chỉ nói: "Được rồi, chúng ta đi vào trong xem một lát."
Hoa Cẩm Miên vội vàng cảm kích nhìn Lâm Khách, xoay người đi vào trong trước.
Nhưng hành động này lại khiến lòng Lâm Khách trầm xuống.
Dường như cô ta biết rất rõ hướng đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...