Lúc này Giáo chủ rất tức giận, động tác bắt người rất mạnh và nhanh.
Cảnh sắc thị trấn nhỏ, bầu trời xám xịt ở trước mắt Lâm Khách xa dần.
Gạch đá trên đất cộm người, nhưng so với việc lục phủ ngũ tạng đau đớn lúc nãy thì tốt hơn rất nhiều.
Thần trí Lâm Khách từ từ khôi phục.
Suy đoán của cậu rất chính xác, hiệu quả đạo cụ của Kỷ Hồng có liên quan đến khoảng cách.
Đau đớn giảm dần khi cậu bị Giáo chủ kéo xa khỏi đám đông.
Hiếm khi Lâm Khách bị sự tức giận cực đoan làm cho choáng váng đầu óc.
Sau khi phân tích xong, cậu đưa ra kết luận khi thoát khỏi sự hạn chế của đạo cụ cấp S, nhắm mắt nhớ lại ngoại hình của tất cả mọi người trong nhóm người, cách bọn họ ở chung và cách đối xử với mọi người xung quanh, quy tắc của phó bản, vẻ mặt bình tĩnh không tỏ thái độ gì.
Có đám hề nhảy nhót, công việc lần này sẽ không dễ dàng gì.
Nhưng mà cũng chẳng sao cả, những người như này Lâm Khách đã gặp rất nhiều, có cả nghìn cách để đối phó.
Đối phương muốn đạo cụ quan trọng của cậu, chắc chắn sẽ đến làm phiền tiếp.
Lần đầu tiên Lâm Khách không để ý nên bị ngã, nếu còn dám đến? Vậy thì đợi xem, ai mới là người phải nghĩ về cuộc sống.
Lâm Khách không suy nghĩ nhiều nữa, dần thả lỏng cơ thể, từ từ lấy lại xúc giác.
Sau đó cậu liền cảm nhận được bàn tay to lớn của người đàn ông đang run rẩy trên cổ mình, vạt áo rộng đảo quả trên mặt Lâm Khách.
Lâm Khách ngước mắt lên nhìn.
Lúc nãy không hề nghĩ lại có thể "phối hợp" nhuần nhuyễn với Lục Chu nhu này.
Trải qua trận cãi vã lần trước, hệ thống Chủ thần đã cam đoan mỗi phó bản sẽ cung cấp cho cậu và Lục Chu một "phòng nhỏ riêng tư", sẽ không lừa cậu bị mất điểm nữa.
Đã như vậy thì, có bị tóm đi cũng chả sao, huống hồ lúc nãy Lục Chu giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm, để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Lần đầu tiên hợp tác phải vui vẻ.
Lâm Khách vừa bị kéo cổ đi, vừa lạc quan suy nghĩ.
Nhưng sự lạc quan đó đẫ vỡ vụn khi cậu bi kéo vào căn phòng nhỏ của Giáo chủ mà cậu không biết ở đâu.
Bố cục căn phòng vừa lạ vừa quen, đợi đến khi cậu nhìn rõ tủ sách, bàn làm việc, thảm trải sàn, chiếc giường có chăn in hoa văn bầu trời, trong nháy mắt Lâm Khách thấy khó thở.
Đây không phải là căn phòng mà cậu, cá mập nhỉ, Tiểu Làn và mấy đứa trẻ nghịch ngợm ở cô nhi viện làm cho viện trưởng sao?
Hệ thống Chủ thần tiết kiệm đến nỗi phải sao chép y nguyên căn phòng kia nữa à?
Hay là Giáo chủ ở đây?
Lần thứ hai Lâm Khách xấu hổ đến tê người, đầu óc trống rỗng bị ép đè lên chăn...Lúc này không phải ở trên mặt đất, bởi vì căn phòng quá nhỏ, không còn chỗ trống trên mặt đất.
Ở phía trên, Giáo chủ mặc quần áo lộng lẫy, không, lồng ngực Lục Chu phập phồng, ánh mắt đỏ bừng nhìn cậu, hiển nhiên đang trên bờ vực phát điên.
Tư thế này giống như vây cả người cậu, cảm giác áp bách nặng nề.
Lâm Khách căng thẳng, theo bản năng muốn giơ tay trái nắm lấy cổ tay đối phương, lại cảm nhận được động tác tiếp theo của Lục Chu, đổi hướng tay nắm lấy tay áo đối phương.
Lục Chu dùng hết sức, gỡ từng ngón tay đang bóp cổ Lâm Khách xuống.
Tay kia của hắn để trên giường nắm chặt thành nắm đấm, mạch máu hiện rõ ràng trên da, dường như đang chiến đấu trên bờ vực sụp đổ.
Thậm chí còn thấy mồ hôi lạnh trên trán của hắn.
Lục Chu có ý thức của bản thân hay không?
Rõ ràng hai người ở khoảng cách rất gần, tình huống rất nguy hiểm, giống như lần đầu hai người gặp ở ở phòng làm việc, nếu như Lục Chu phát cuồng, Lâm Khách sẽ bị thương.
Nhưng là một nhân viên xuất sắc, không bao giờ có thể chỉ vì sợ bị thương mà từ bỏ cơ hội tiếp cận đối tượng phục vụ, hoặc là từ bỏ cơ hội giúp đỡ đối phương, giống như Lâm Khách biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn phải đi tìm Tiểu Ngư, để nó biến thành cá mập nhỏ.
Nếu như Lục Chu có thể tự thoát khỏi trạng thái này, như thế mới là tốt nhất.
Yết hầu Lầm Khách khẽ động, lo lắng vuốt nhẹ vải vóc tinh tế trong tay, tạm thời chưa muốn cộng tình.
Đôi mắt của cậu nhìn chằm chằm vào Lục Chu, cố gắng khuyến khích đối phương kiên kỳ.
Xem ra tình huống miễn cưỡng xem là ổn định.
Sự bối rối duy nhất là quá gần.
Càng lúng túng hơn là ánh mắt Lục Chu quá đẹp.
Lúc trước nhìn từ xa hoặc là không nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy kinh diễm hổ phách.
Bây giờ nhìn gần...
Hai tròng mắt người đàn ông khó nói nên lời, đồng tử nhạt màu nhưng ánh mắt rất sâu, cực kỳ dịu dàng, sự nóng vội thống khổ chỉ để lại vệt sương mù nhỏ không thể xua tan.
Hơn nữa ngoại hình quá đẹp của hắn càng làm dáng vẻ cố gắng chịu đựng của hắn càng thêm thu hút, giống như những câu chuyện thần thoại xưa khi ai đó muốn khống chế bản thân mình hóa ma.
Hơn nữa trong mắt đối phương còn phản chiếu hình ảnh của cậu.
Đột nhiên Lâm Khách không dám nhìn thẳng!
Nhưng làm sao người đàn ông có thể dễ dàng chịu thua như thế được, hắn càng nhìn càng tức giận, càng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình.
Hai anh đẹp trai nhìn nhau, cảnh tượng giống như đang ngầm tranh đấu.
Vài giây sau, dường như Lục Chu không thể chịu đựng được nữa, từ từ rời mắt, nhìn chằm chằm khuyên tai chữ thập bên tai trái Lâm Khách.
Bề ngoài nhìn như hắn đang bình tĩnh khắc chế, căm hận và phẫn nộ không thuộc về hắn đang điên cuồng bao trùm lấy lý trí của hắn, mà một loại cảm giác yếu ớt không cách nào khống chế chính mình, cũng đang điên cuồng đảo lộn trong suy nghĩ của hắn.
Vốn tất cả những điều này không làm cho người ta khó chịu, hắn cũng không thèm để ý.
Là Chủ Thần, cho dù căm hận, điên cuồng, bởi vì không thể khống chế cảm xúc mà hủy diệt trời dất, cũng chỉ là tùy ý mà thôi, bởi vì tất cả những thứ này đều tự tay hắn tạo ra.
Nhưng bây giờ hắn lại có cảm xúc rất khác.
Rất kỳ lạ, vừa giống như cơ thể trong phó bản này mang đến, vừa giống như bản thân hắn tìm ra.
Hắn cảm thấy mình phải xuất hiện trước mặt người thanh niên này, phải thể hiện tốt hơn.
Ít nhất không thể làm tổn thương cậu ấy.
Dù sao con người nhỏ bé này, chưa từng từ bỏ ý định giúp hắn, giúp đỡ các phân thân của hắn, hơn nữa vẫn còn sống đến bây giờ, và chưa có ý định từ bỏ.
Nhưng điều khiến Lục Chu không ngờ đến chính là, hắn chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể hủy diệt cả thế giới chủ thần, chỉ cần nói ra một cậu là có thể tàn phá một thế giới...Mặc dù tinh thần bị phân chia, hắn vẫn có thể làm được...Nhưng muốn thu lại sức mạnh, không muốn làm tổn thương một người, lại khó khăn đến như vậy.
Không được làm tổn thương...
Nghĩ đến đây, đầu Lục Chu rất đau, giống như nhớ đến nguyên nhân lúc trước biến mình thành như này, nhưng lại nghĩ không ra.
Chủ Thần chưa bao giờ chật vật đến như vậy.
Lục Chu cau mày, tay phải lại đưa đến gần cổ Lâm Khách, ngón cái không không kiềm chế được vuốt ve cổ Lâm Khách, mạch máu đập rất nhỏ.
Cảm nhận được xúc cảm nguy hiểm, cả người Lâm Khách cứng đờ đề phòng, toàn bộ cơ thể căng thẳng.
Không thể chịu đựng được nữa.
Hai người như nghĩ cùng lúc, ngay khi ánh mắt Lục Chu trầm xuống, đột nhiên tay phải dùng sức, Lâm Khách nắm lấy cổ tay trái của hắn.
"Rất tốt, làm rất tốt." Lâm Khách mở miệng liền khen, vừa khen xong mắt tối sầm, hoàn toàn ròi vào một loại cảm xúc nôn nóng.
Lâm Khách mơ hồ, một cảm xúc kỳ lạ, vừa hận không thể hủy diệt hết thảy, vừa hận không thể mang mọi thứ đưa cho người khác.
Nó có liên quan gì đến phó bản này không?
...
Trên quảng trường, đài phun nước, người chơi bình tĩnh lại chia làm ba đội.
Đa số mọi người không nhìn thấy cảnh Lâm Khách bị bắt đi, chỉ phát hiện thiếu người.
Điều này quá bình thường trong phó bản, không ai hỏi cả.
Lúc nãy Cận Thanh Việt gom hoa hồng trong tay mọi người ngoại trừ Kỷ Hồng, dùng một đạo cụ chim gõ kiến cấp A ở phía sau giáo đường...Anh ta đã chú đến điểm quan trong trú ẩn của chim gõ kiến ở mấy tòa nhà.
Bên cạnh anh ta, cô bé đứng yên, cúi đầu nghịch ngón tay; Phía sau, người chơi hoa hồng đỏ nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Mấy người Kỷ Hồng không biết lấy đạo cụ gì ra, đốt hoa hồng ngay tại chỗ.
"Đau bụng à?" Cận Thanh Việt hỏi nhỏ.
Úc Sang lắc đầu, nhìn về phía người chơi hoa hồng trắng đang chia thành hai đội.
Người chơi hoa hồng trắng tự chia thành hai đội, một đội là đám người Kỷ Hồng, An Nam không có ở đây, ngoại trừ Kỷ Hồng, còn có một người đàn ông cao gầy đang nói chuyện với người đàn ông mặt ngựa gầy gò, một người đàn ông mập mạp đang lo lắng, và một cô gái thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt rất sáng.
Đội còn lại là mười sáu người chơi khác ngoại trừ đội nhỏ Kỷ Hồng và Úc Sanh, hình như đội trưởng là một người đàn ông có vẻ kỳ cựu, cân thận, vẻ mặt của hắn rất khách khí với mọi người trên sân, ánh mắt nhìn Cận Thanh Việt rất giống Kỷ Hồng, thái đội kính trọng, phối hợp, xem ra không muốn dựa dâm vào bất kỳ bên nào.
Nếu như đội phía Kỷ Hồng không có ở đây, chắc chắn hắn sẽ hợp tác với Cận Thanh Việt, nhưng lúc nãy Cận Thanh Việt làm lơ thái độ của đám người Kỷ Hồng, nhìn ra hai bên có mâu thuẫn, hắn theo bên nào cũng không thể chịu nổi tội.
Kỷ Hồng vừa mới trơ mắt nhìn "thịt" đến tay còn rơi mất, hết lần này đến lần khác cướp mất thịt vẫn là Boss mà cô ta không thể trêu chọc, trong lòng Kỷ Hồng không quá vui.
Cô ta gãi tóc, bỗng nhiên bật cười, nhìn sang cô gái ở bên cạnh nói: "Cẩm Miên, xem ra mọi người không thích chúng ta đúng không?"
Cô ta vừa nói ra, trái tim mọi người đều hẫng đi, sợ cô ta không nói một lời liền gây chuyện, tất cả mọi người đều phải hoàn thành trò chơi, dù sao rất nhiều người chơi ở đây không còn nhiều điểm tích lũy, không ít người đều tỏ ra "Tại sao tôi lại trải qua chuyện này."
Mấy người chơi nhỏ bé không có cách gì, dịch đến gần nhóm Kỷ Hồng hơn một chút, miên cưỡng làm cho đội ngũ người chơi hoa hống gộp lại một chỗ.
Kỷ Hồng cười thản nhiên, khiêu khích Cận Thanh Việt, sau đó ánh mắt dừng trên người Úc Sanh.
Đôi môi cô ta khe mấp máy, nói "Tên phản bội."
Năm ngón tay Cận Thanh Việt siết chặt lấy nắm tay cầm xe lăn, anh ta cúi đầu, làm cho mọi người không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ta, đợi đến khi ngẩng đầu lên, đã bình tĩnh trở lại.
"Không có thời gian, tôi có tin tức, chia sẻ một chút." Cận Thanh Việt nói nhẹ nhàng, dường như không nhìn thấy Kỷ Hồng khiêu khích, "Mặc dù phó bản này chia người chơi thành các nhóm, những không phải không thể giải quyết, tìm được nguyên nhân tại sao lại chia thành hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ và tại sao lại bị đóng băng, là có thể tìm được cách qua cửa."
"Điều kiện được biết đến bây giờ là thị trấn hoa hồng bắt nguồn từ cây hoa hồng đỏ từ một phù thủy biến thành, người đàn ông mù quay về tìm kiếm người phù thủy, có thể đoán ra rằng phù thủy vì người đàn ông mù mới trồng hoa hồng, từ góc độ nào đó mà nói, lúc ấy người đàn ông mù đã từ chối phù thủy, bây giờ lại vì nguyên do nào đó mới hối hận, quay về tìm kiếm hoa hồng."
"Mạch truyện rất đơn giản, "truy thể hỏa táng tràng"?*
(*) Truy thê (追妻): sử dụng nhiều các theo đuổi người mình yêu để họ đồng ý làm vợ mình.
Hỏa táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...