Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Khi Dư Dao Dao đang nói chuyện với con trai, cô bất giác nhớ lại cuộc đối thoại của người chăn nuôi trong sở thú.
Có người từng là phú hào ở địa phương nhưng sau này công ty phá sản, nợ nần chồng chất.
Cuối cùng nhà và xe bị người ta cầm đi gán nợ, ông ấy lưu lạc đầu đường xó chợ, ngày nào cũng rượu chè và nhặt rác, rơi vào cảnh nghèo đói bần cùng mấy năm, cuối cùng chết đói ở ngoài đường.
Lúc đó cô cũng không để ý gì, chỉ nghe thôi.
Nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu sau này Thẩm Nghị Sùng cũng thế thì thê thảm quá, vả lại con trai còn quá nhỏ, phải làm sao bây giờ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy trước mắt bọn họ vẫn có thể ở trong ngôi nhà lớn, ăn no mặc ấm.
Nhưng nhỡ đâu sau này không còn nhà và xe nữa, được ăn no hay không cũng là vấn đề thì hai ba con họ có chịu nổi không?
Phải tiết kiệm tiền từ bây giờ thôi.
Một là để cho bọn họ chậm rãi thích ứng với cuộc sống thế này, hai là tích cóp chút tiền để về sau nhà mình có thể sống thoải mái hơn chút.
Dư Dao Dao nghĩ thế rồi quyết định từ hôm nay trở đi phải ăn mặc tiết kiệm, không được mua mấy thứ đắt đỏ linh tinh nữa.
Sau đó cô và Thẩm Nghị Sùng tiếp tục phấn đấu, tranh thủ tạo mọi điều kiện tốt để con trai lớn lên.
“Yên tâm đi con trai, ma mi ăn thịt thì con và ba con cũng được ăn thịt.”
“Sau này đổi thành ma mi nuôi con!”
Dư Dao Dao vỗ ngực nói với con trai.
Lấy tiền cát xê quay chụp ngày hôm nay của cô mua mấy thứ đó vẫn còn dư dả.
Dù sao cũng không đến nỗi để cả nhà chết đói nơi đầu đường.
Đúng thế, cô càng phải nỗ lực đóng phim!
Mà bánh bao nhỏ sau khi nghe ma mi báo là trong nhà không còn tiền nữa thì nghiêng đầu, chỉ vào thợ quay phim sau lưng cô.
“Quay chương trình là có tiền á~”
“Ba mươi lăm triệu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trí nhớ của bánh bao nhỏ Thẩm Duệ rất tốt, vẫn còn nhớ rõ cuộc trò chuyện lúc đạo diễn đến khách sạn thuyết phục ba cậu bé tham gia chương trình.
Nhưng cu cậu vẫn chưa biết số tiền này là nhiều hay ít, cũng không hiểu tại sao chớp mắt một cái đã tiêu hết rồi.
Dư Dao Dao nghe cu cậu nói thì thở dài.
Tiền cát xê của [Thê tử] là một trăm lẻ năm triệu, nếu đổi thành tôm hùm thì có thể ăn cả đời.
Nhưng... trên mạng nói công ty của Thẩm Nghị Sùng thiếu ngân hàng cả ba bốn trăm triệu...
Phải kiếm gấp ba lần một trăm lẻ năm triệu mới đủ tiền trả hết nợ!
Nhưng nghĩ đến cái gì đó, mắt cô sáng rực lên.
Quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Triệu Vũ: “Đạo diễn, chương trình này của chúng ta có mùa hai không? Nếu có thì đến lúc đó nhớ tìm tôi nữa nha!”
Quay ba mùa là có thể trả hết nợ rồi.
Nghĩ thế, cô hận không thể lập tức kéo Triệu Vũ qua ký hợp đồng kỳ sau, nhân tiện tăng giá.
Triệu Vũ đã nghe hết cuộc đối thoại của bọn họ.
Trên thực tế thì trên đoạn đường hai mẹ con đi, bọn họ đã nói những gì đều đã được người ghi âm theo sau thu âm lại.
Tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.
Triệu Vũ suy nghĩ một lúc là đã biết ý định của cô, anh ấy dở khóc dở cười.
“Được, sẽ mời cô.”

“Nếu tỉ suất người xem vẫn cao thế này.”
Dư Dao Dao hài lòng ra dấu OK.
*
Đến khi Thẩm Nghị Sùng nói chuyện điện thoại xong quay về thì đã thấy Dư Dao Dao ngồi xổm dưới đất, chụm đầu thủ thỉ với bánh bao nhỏ.
Không biết hai người đang thảo luận cái gì mà lúc thì bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lúc thì cười trộm ha ha, lúc thì ôm nhau một cái.
Sau khi quay về, anh nhanh chóng phát hiện sự kỳ lạ của hai mẹ con.
Khi anh lấy ba tảng thịt bò trong tủ lạnh ra bỏ vào trong xe đẩy hàng thì Dư Dao Dao đã ngăn lại.
“Chồng ơi ... không cần mua nhiều thịt như vậy đâu~”
Cô nhìn giá tiền!
Đắt thế!
Một tảng đã bảy trăm ngàn rồi!
Chẳng phải đã nói là chắt chiu số tiền này để ăn ba bữa cơ mà?
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày, người bình thường thích ăn thịt nhất nay lại đổi khẩu vị à?
“Chút tiền này không mua nổi mấy nguyên liệu cao cấp đâu.”
Bào ngư, hải sâm, tôm hùm ấy hả? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Không không không!”
Dư Dao Dao vừa nghe anh nói thế thì giật mình, còn muốn thứ cao cấp hơn hả? Bây giờ anh đang thiếu nợ đó.
“Chúng ta...”
Nói được một nửa, cô nhìn thoáng qua hoa văn xinh đẹp trên tảng thịt bò trong tay anh, chất thịt dày dặn... cô không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Cô vốn định nói không cần nhưng bây giờ khựng lại.
“Không ấy, chúng ta lấy một tảng thôi?”
Mỗi ngày ăn một tảng, có thể ăn ba ngày!
“Không đủ ăn.”
Thẩm Nghị Sùng không chút nghĩ ngợi, thẳng thắn phủ quyết.
Tuy con trai còn nhỏ nhưng đang trong thời kỳ phát triển. Nếu cắt nhỏ miếng thịt thì một đứa nhỏ cũng có thể ăn được nửa miếng.
Dư Dao Dao thì càng khỏi nói.
Không cho cô ăn no thì cô sẽ lập tức ăn vạ hu hu bên tai anh, nước mắt của cô nhiều đến mức có thể dùng để rửa chén luôn.
Nhưng không ngờ, Dư Dao Dao lại làm nũng ôm lấy cánh tay đang cầm thịt bò của anh, khẽ lắc lắc.
“Chồng à~”
“Hôm nay ba người chúng ta ăn một tảng thôi~ còn đồ ăn khác nữa~ rau dưa, hoa quả và cơm đó, phải cân bằng dinh dưỡng.”
“Đâu thể chỉ ăn thịt được~”
Đây là những câu lúc đầu anh đã nói để thuyết phục cô.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng giật giật, anh liếc nhìn cô, rồi nhìn thợ quay phim theo mình.
"Có nhiệm vụ ẩn giấu à?"
Dư Dao Dao: "Hả?"
"Tuần trước em nói một mình cũng có thể ăn ba tảng thịt."

Thẩm Nghị Sùng đã vạch trần cô không thương tiếc.
Dư Dao Dao ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng: "Chồng à... buổi trưa đoàn làm phim cho ăn cơm hộp nhiều lắm nên buổi tối em ăn ít. Em chỉ ăn một miếng bò bít tết thôi, ừm... hai miếng!"
Vừa nói, cô vừa đau lòng nhắm mắt lại, không nhìn miếng bít tết ngon mắt kia!
"Phần còn lại, anh với con trai chia nhau. Thằng bé đang trong thời kỳ trưởng thành thì ăn ba miếng, còn lại thì chồng ăn ~”
Có lẽ trong cái nhà này chỉ có cô là người có khả năng chịu đói.
Trong khoảng thời gian khó khăn này cũng chỉ có thể để cô ăn ít đi!
Ôi, không sao, vẫn tốt hơn một tuần mới ăn một lần như lúc trước.
Khi ngủ đông, một tháng cô mới ăn một lần mà, có là gì đâu!
Vẻ mặt bi tráng của Dư Dao Dao lập tức bị Thẩm Nghị Sùng bắt gặp.
Anh không biết cô lại bày trò gì nhưng trong lòng không khỏi đau xót.
Anh ấy biết rất rõ gần đây cô thích ăn đến mức nào.
Bây giờ không biết vì lý do gì mà cô lại kiềm chế bản thân nhường món thịt yêu thích của mình cho anh và con trai.
"Em chắc chứ?"
Thẩm Nghị Sùng nheo mắt.
"Ừm ừm!"
Dư Dao Dao vội vàng kéo anh đi, sợ nhìn quầy thịt thêm lần nữa bản thân sẽ buồn lòng.
Thẩm Nghị Sùng ban đầu còn nghĩ cô muốn tiết kiệm tiền để mua hải sản.
Nhưng không ngờ cuối cùng cô chọn tới chọn lui, lại chọn một con cá vền to với giá rất rẻ.
Ngay cả khi anh muốn cân vài con tôm, cô cũng hét lên ngăn anh lại.
Đắt quá, gần ba trăm nghìn nửa ký!
"Chồng à, con tôm này không ngon, anh xem cái đầu nó lớn chưa kìa, chắc không ngon đâu!”
Không ăn được đầu tôm đâu!
Nếu cô còn trong hình dáng rắn thì còn có thể tiêu hóa được.
Còn con người thì không thể!
Không ăn được thì chỉ có thể vứt đi nhưng phải cân tính tiền, lỗ lắm!
Cá vền vẫn ok hơn, vừa rẻ, đầu vừa nhỏ nữa!
Có gai nhỏ cũng không ảnh hưởng gì hết!
Thẩm Nghị Sùng híp mắt, chưa được bao lâu đã bị cô lôi ra khỏi hàng hải sản.
Nhưng cuối cùng anh lấy chút rau thì Dư Dao Dao không hét lên nữa.
Con trai lại vọt ra.
“Ba, rau này mắc hơn rau bên kia~”
Do không ngồi trên xe đẩy mua sắm nên bánh bao nhỏ Thẩm Duệ chỉ có thể lạch bạch chạy trước chạy sau.
Trên mặt cu cậu viết hẳn hai chữ tự hào, lúc nãy cậu bé đã so sánh giá cả của mấy hàng rồi.
Bánh bao nhỏ quả quyết cầm một cây hành baro lên: “Cái này rẻ nhất.”

Thẩm Nghị Sùng cúi đầu nhìn cu cậu, lặng lẽ vỗ đầu con trai.
“Tiền tổ chương trình cho đủ mua mà.”
“Có thể mua rất nhiều rau và thịt, không cần lo vượt chi tiêu.”
Anh vẫn lấy rau dưa mình chọn vào trong xe nhưng anh vừa không để ý tí là đồ đã bị con trai và Dư Dao Dao để lại chỗ cũ rồi.
Thẩm Nghị Sùng: “...”
Đợi đến khi đi chọn hoa quả, Dư Dao Dao thẳng thắn chọn một đống chuối và táo.
Toàn là những thứ giá cả ổn định.
Trước đây cô thích ăn dâu tây nhất nhưng bây giờ cô không thèm nhìn một cái đã vội vàng lướt qua.
Thẩm Nghị Sùng cau mày, dừng bước.
“Hai người mua sắm tiếp đi, anh có chút việc, lát gặp ở quầy thanh toán.”
Anh vừa nói dứt câu là đã thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của hai mẹ con, anh nhíu mày càng chặt.
Sau khi tách nhau ra nửa tiếng đồng hồ, Dư Dao Dao đã sải bước dẫn bánh bao nhỏ, đẩy xe mua sắm đến quầy thanh toán.
Cá, thịt, rau, hoa quả có đủ cả.
Gương mặt được trang điểm của cô nhíu chặt, nhìn chằm chằm nhân viên thanh toán như gặp kẻ thù.
“Thưa cô, tổng cộng là chín trăm chín mươi tám.”
Hai mẹ con òa lên hoan hô!
Dư Dao Dao nhe răng cười: “Oh yeah, còn hơn hai triệu!”
Haizz, nếu Thẩm Nghị Sùng không mua tảng thịt bò đắt tiền đó thì có lẽ bọn họ chỉ tiêu tầm ba trăm rưỡi thôi.
“Ma mi giỏi quá đi!”
Bánh bao nhỏ giơ ngón tay cái với cô, thậm chỉ còn nghiêm túc xoa bụng mình.
“Vậy thì ngày mai con đi nhà trẻ cũng ăn nhiều hơn chút, thế thì tối có thể ăn ít thịt lại.”
Dư Dao Dao lập tức vỗ về khuôn mặt phấn hồng của cậu bé: “Thông minh quá!”
Triệu Vũ và các thợ quay phim ở bên cạnh nghe mà xúc động.
Rõ là buồn cười nhưng sao nước mắt bọn họ cứ muốn rơi nhỉ?
Tuy tổng giám đốc Thẩm đã phá sản nhưng lại có cô vợ như hoa như ngọc, cần cù chịu khó và đứa con trai thông minh từ nhỏ như thế thì đã đi đến đỉnh đời người rồi!
Ngưỡng mộ!
Triệu Vũ muốn cắn khăn tay luôn này.
Dư Dao Dao nắm tay bánh bao nhỏ, vui vẻ cầm túi mua sắm, cất kỹ số tiền còn dư lại, vui vẻ đi tìm Thẩm Nghị Sùng nhưng lại phát hiện anh đã đứng trước cổng tính tiền, vẫy tay với bọn họ.
Trong tay anh là hai túi đồ to đùng!
“Chồng, cái gì thế này!”
Dư Dao Dao hoảng hốt!
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng lộ ra vẻ cưng chiều hiếm thấy.
Anh đưa tay ra lau mồ hôi trên chóp mũi cô.
"Em muốn ăn mà."
Thẩm Nghị Sùng mỉm cười, mở túi ra cho cô nhìn rõ.
Bên trong là hai tảng bít tết lớn mà cô đã cất lại và những loại rau nhập khẩu đắt tiền đã bị bánh bao nhỏ cất đi.
Ngoài ra còn có loại dâu tây mà khi xem TV cô có thể ăn cả ký và những quả anh đào siêu đắt tiền.
Thậm chí anh còn mua con tôm có cái đầu to hơn, vỏ nặng hơn nữa!
Dư Dao Dao tí thì nghẹn không thở nổi.
Cô vội vàng sờ lên tiền lì xì cất trong ngực!
“Chồng ơi, hết tiền rồi!
“Xài hết tiền rồi!”

“Chúng ta không mua nổi nữa!”
Cô hoảng sợ nói liên mồm.
Bánh bao nhỏ cũng gật đầu lia lịa nhưng gật đến nửa chừng thì bày ra vẻ mặt buồn rầu, lắc tay mẹ: “Mẹ, ba đã thanh toán rồi nên mới có túi đựng như chúng ta”
Dư Dao Dao: “!”
Thẩm Nghị Sùng: “Ừ, anh quẹt thẻ của anh.”
Anh kiếm tiền tất nhiên không thể để cho hai mẹ con bấm bụng nhịn được.
Dứt lời, anh không khỏi liếc mắt nhìn Dư Dao Dao.
Lúc nãy, dáng vẻ muốn ăn nhưng không nỡ tiêu tiền của cô rất đáng yêu.
Cô còn định nhường anh ăn nữa chứ.
Nghĩ đến đây, anh không nhịn được cong môi cười khẽ.
“Tảng thịt của anh cũng để lại cho em, ngày mai cho em đem đến đoàn làm phim ăn.”
Anh vươn tay, khẽ xoa đầu cô rồi lại xoa đầu con trai.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Thẩm Nghị Sùng xoay người bế con trai lên, để cu cậu ngồi lên vai mình!
Một tay anh xách túi đồ, tay còn lại nắm bàn tay nhỏ bé của Dư Dao Dao vẫn đang định đi loanh quanh quầy hàng.
Dư Dao Dao giật mình, cảm giác như bàn tay nhỏ bé của mình bị bao bọc bởi một quả cầu lửa khiến tim cô đập thình thịch.
Ý định hỏi nhân viên rằng cô có thể trả lại sản phẩm hay không lập tức biến mất.
Thôi vậy, Thẩm Nghị Sùng muốn ăn thì cứ để cho anh ăn đi.
Anh đã sống trong giàu sang bao năm nay, ngày nào cũng được ăn thịt cá.
Haizz.
Bây giờ anh vẫn chưa chấp nhận được cuộc sống một trời một vực thế này!
Thôi thì cô chăm chỉ làm việc kiếm tiền vậy~
Cô mím môi, nhìn sườn mặt đẹp như tạc của Thẩm Nghị Sùng.
Chẳng mấy chốc cô đã nhìn thấy bánh bao nhỏ nghiêng đầu, lặng lẽ thở dài với cô và im lặng mấp máy môi thành khẩu hình.
'Ma mi, chăm sóc ba khó quá đi.’
Dư Dao Dao lặng lẽ gật đầu.
Đúng, siêu khó luôn!
Haizz.
Nhưng cô còn chưa bước ra khỏi siêu thị thì điện thoại của cô đã đổ chuông.
Dư Dao Dao trao đổi ánh mắt với bánh bao nhỏ nên không thèm nhìn tên trên màn hình đã ấn nghe.
Giọng của một cô gái có vẻ cực kỳ thân mật lập tức vang lên.
"Chị, cuối cùng chị cũng chịu nghe điện thoại của em rồi."
Dư Tâm Khiết!
Dư Dao Dao thầm chửi thề một tiếng, suýt thì làm rơi điện thoại.
“Đờ mờ, trượt tay ấn nhầm rồi!”
“Đáng lẽ phải cúp luôn mới đúng!”
“Ai dô ôi!”
Dư Tâm Khiết ở đầu dây bên kia: “...”
Thẩm Nghị Sùng đã đưa túi đồ cho Thẩm Lâm, một tay anh đỡ nửa trên người bánh bao nhỏ, nghe cô nói chuyện thì khóe môi khẽ cong lên.
Không biết trong nhóm thợ quay có người nào phì cười khanh khách.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận