Người nhà.
Thẩm Nghị Sùng cảm thấy lồng ngực mình chấn động.
Đã rất nhiều năm rồi anh không nghe thấy từ này.
Từ nhỏ mẹ rời nhà trốn đi, ba thì quanh năm làm ăn bên ngoài, trong ký ức của mình, anh gần như không có bữa cơm nào ăn cùng người nhà.
Mà sau khi kết hôn, rất ít khi bà xã ăn nói nhẹ nhàng với anh, sau khi sinh con cô lại mắc phải bệnh trầm cảm, chui đầu vào ngõ cụt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nhà giống như từ ngữ xa lạ nhất.
Có con trai rồi anh mới giảm tần suất ra ngoài công tác tối đa hết mức, ngày nào cũng về nhà đúng giờ.
Nhưng cho đến bây giờ, con trai còn nhỏ, vẫn đang trong cái tuổi còn chưa biết thông cảm cho ba mẹ, còn đang nghịch ngợm quậy phá.
Thẩm Nghị Sùng híp mắt, dưới ánh đèn ảm đạm của khách sạn, anh lờ mờ nhìn được sườn mặt tinh tế và đôi môi đỏ hơi bĩu ra của Dư Dao Dao.
Lúc mới kết hôn, anh cũng từng hy vọng khi mình về đến nhà sẽ có bà xã đứng chờ, có người nhà bầu bạn.
Nhưng ngày này qua ngày khác, điều đợi chờ anh chỉ có cánh cửa ngày ngày đóng chặt và ánh mắt né tránh, sợ hãi của cô.
Thời gian lâu dần, anh cũng không còn hy vọng gì nữa.
Nhưng hôm nay...
Ánh mắt trong trẻo của Dư Dao Dao tựa như đã sưởi ấm trái tim cứng rắn, lạnh lẽo của anh, khiến cõi lòng anh rối bời.
Tựa như có một luồng không khí ấm áp dũng mãnh tràn vào trong lồng ngực, quấy phá sự bình lặng trong trái tim của anh.
Cánh tay vốn đang giơ lên bỗng khựng lại giữa không trung.
Cuối cùng anh hạ tay xuống, sau đó đổi ý giữa chừng, nhẹ nhàng đặt lên… Da đùi mịn màng của cô.
“Lần sau gửi ảnh chụp cho anh xem.”
“Không được... để hở nhiều như thế này.”
Anh khẽ mím môi mỏng, trong cảnh mờ tối, khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dư Dao Dao cố gắng quay đầu, muốn ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh.
Nhưng lại bị bàn tay to lớn ấn lại, không cho cô động đậy.
“Ngủ đi.”
“Anh đi tìm Thẩm Lâm bàn chuyện công việc.”
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng hơi tối lại.
Dư Dao Dao thương cảm “ồ” một tiếng: “Khuya thế này rồi vẫn phải đi ạ?”
Làm người đàn ông kim cương cũng chẳng dễ dàng gì.
Thẩm Nghị Sùng khàn giọng “ừm” một tiếng.
Anh chậm rãi kéo chiếc chăn bị cô đạp xuống cuối giường lên cao ngang cổ cho cô, đắp kín cơ thể duyên dáng đang mặc áo ngủ của cô lại.
Nhìn bóng dáng được đắp kín chăn không còn lộ ra chút da thịt nào nữa, vẻ mặt của anh mới dịu lại phần nào, sau đó anh quay người ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Hai năm, anh cho cô cơ hội rời đi trong vòng hai năm.
Nếu như cô không đi, anh sẽ bắt cô ở lại bên anh mãi mãi.
Kể cả cô có khóc anh cũng sẽ không thả cô đi!
Thẩm Nghị Sùng đứng bên ngoài cửa.
Phòng khách rộng lớn như vậy nhưng không hề có bất kỳ chiếc bóng đèn nào được bật sáng.
Nghê Dịch ra ngoài rót nước, bị bóng đen cao to dọa sợ suýt tiểu ra quần.
Khó lắm mới nhận ra đối phương là ai, cậu ta đang định lên tiếng thì bị ánh mắt thô bạo và dứt khoát của Thẩm Nghị Sùng lúc này dọa sợ tới độ phải nuốt nước bọt.
Nước còn chưa rót, cậu ta đã trốn về phòng rồi!
...
Ngày hôm sau, Thẩm Nghị Sùng đi cùng Dư Dao Dao đi quay chụp quảng cáo pudding.
Anh lấy danh nghĩa đường hoàng là đến đây để gặp một người bạn đã lâu không gặp.
Nhưng suốt dọc đường, vẻ mặt của Nghê Dịch và Thẩm Lâm đều rất ly kì.
Loại bánh pudding này là sản phẩm của một tập đoàn thực phẩm rất lớn, được xem như cánh chim đầu đàn của ngành bánh kẹo quà vặt trong nước.
Tổng giám đốc mới nhậm chức của tập đoàn là cậu con trai kế thừa sự nghiệp của ba mình, giá trị con người của người này hiện tại ước đạt trên vài trăm tỷ.
Một nhân vật nổi tiếng có tên trong danh sách những người giàu có top đầu lại cố ý đến studio để xem phần hậu kỳ quay chụp quảng cáo pudding, dù nhìn nhận từ khía cạnh gì cũng đều cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ.
Quả nhiên, vừa đến hiện trường, từ xa bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn mặc áo sơ mi màu hồng với mái tóc chải sáp, được đám đông bao quanh.
Vừa thấy họ đến, người đàn ông anh tuấn kia lập tức đi thẳng tới chỗ họ, nở nụ cười, đưa tay ra định khoác vai Thẩm Nghị Sùng.
“Ồ, anh đến rồi đấy à, anh Sùng.”
“Em vừa mới nhận được tin tức anh sẽ đến đây, tám giờ em đã đến studio rồi. Kích động thật đấy, hiếm khi anh nói muốn cùng bà xã đến quay quảng cáo cho nhà em...”
Nói được một nửa, anh chàng đẹp trai kia đã bị Thẩm Nghị Sùng sầm mặt lại, túm chặt bả vai, đau tới độ sắp tái cả mặt.
Nghê Dịch và Thẩm Lâm nhìn nhau.
Quả nhiên, ông chủ cố ý đi cùng với bà xã, thăm bạn bè vốn chỉ là cái cớ.
Dư Dao Dao không phát hiện ra chi tiết này.
Vừa bước vào studio, mắt cô đã dán chặt vào từng dãy pudding trong phòng.
Nếu không phải Thẩm Nghị Sùng vẫn luôn đi theo cô thì từ lâu cô đã không thể kìm nén nổi, nhào vào đống pudding ấy rồi.
“Chị dâu, lần đầu gặp mặt, từ nhỏ em với anh Sùng đã sống trong cùng một khu nhà, em ngưỡng mộ chị đã lâu nhưng anh Sùng lúc nào cũng giấu chị như Kim ốc tàng Kiều*, không cho bọn em gặp mặt. Em là Lý Đào, nhỏ hơn anh Sùng ba tuổi, chị gọi em là...”
*Kim ốc tàng Kiều nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.
Lý Đào lập tức chỉnh lại cà vạt, cực kỳ đứng đắn duỗi tay về phía Dư Dao Dao, sắc mặt có chút cung kính.
Nhưng khi nhìn Dư Dao Dao thật kỹ, anh ta lại không khỏi sững sờ.
Mọi người đều biết chuyện cô vợ trẻ của Thẩm Nghị Sùng rất đẹp.
Thậm chí, trong hội nghị lần này, giám đốc marketing của tập đoàn còn mang tới cả video đã được biên tập của Dư Dao Dao để đề xuất kế hoạch chuyên đề marketing được thiết kế với chủ đề xoay quanh cô.
Trong [Sân khấu], những thước phim đẹp mê hồn của cô và biểu cảm khó lòng cưỡng lại nổi trước chiếc bánh pudding nhỏ của cô đều để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm cho anh ta.
Dẫu vậy, anh ta vẫn không ngờ được rằng, khi người thực bước ra khỏi màn ảnh, gương mặt cô lại khiến người ta rung động như gặp được tiên nữ như vậy.
Lý Đào cũng sắp ba mươi rồi, điều kiện gia đình đáp ứng được cuộc sống xa xỉ của anh ta, trước nay anh ta từng thích vô số cô gái, cũng tự nhận mình là người có gu thẩm mỹ rất kén chọn, những người bạn gái mà anh ta từng quen đều là các mỹ nhân đẹp tuyệt vời, cực kỳ hiếm thấy.
Vậy mà lúc này đây, khi nhìn thấy Dư Dao Dao, anh ta vẫn cảm thấy những cô bạn gái cũ trước đây của mình đều rất... tầm thường!
Vẻ đẹp của Dư Dao Dao toát lên phong thái cực kỳ đẳng cấp, sang trọng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, da dẻ đẹp mịn màng như ngọc, mặt mày sắc nét, lộ ra một chút đơn thuần nhưng lại cực kỳ gợi cảm, quyến rũ.
So với cô, anh ta cảm thấy những người bạn gái cũ của mình chỉ có gương mặt của những cô nàng hot girl mạng, thực sự chẳng thể sánh bằng, không có gì đặc sắc.
“Tiểu Đào Đào?”
Dư Dao Dao chuyển hướng sự chú ý về với cuộc nói chuyện.
Lý Đào sững sờ.
Cái gì cơ?
Tiểu Đào Đào...
“Chị dâu...”
Tốt xấu gì thì anh ta cũng là một tổng giám đốc có thể diện, đằng sau còn có giám đốc marketing của công ty anh ta đang đứng ở đây!
Thẩm Nghị Sùng day trán, im lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt không cảm xúc.
Còn Dư Dao Dao lại chẳng hề cảm thấy cách xưng hô này có vấn đề gì.
Không biết trong nhà của người đàn ông pudding trước mặt có bao nhiêu pudding nhỉ?
Nghĩ vậy, đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô bất ngờ ánh lên vẻ ngưỡng mộ và trông ngóng khó lòng kìm chế nổi.
“Bình thường mỗi ngày cậu được ăn bao nhiêu chiếc pudding vậy?”
Không cần mất tiền, miễn phí, lại còn có đủ các vị.
Lý Đào nhướn mày: “Ăn...”
Anh ta không khỏi nhìn Thẩm Nghị Sùng bằng ánh mắt cầu cứu.
Đôi môi mỏng của Thẩm Nghị Sùng khẽ giật giật, anh kéo Dư Dao Dao lại.
“Cậu ta không ăn, từ nhỏ cậu ta đã ăn chán rồi.”
Sau đó, anh bước lên trước một bước, chặn bàn tay Lý Đào vừa chìa ra lại.
“Wow.”
Lập tức, Dư Dao Dao lại càng ngưỡng mộ đối phương hơn.
Lý Đào bị cô nhìn như thế, trong lòng cũng hốt hoảng.
Cho đến khi cô được chuyên gia trang điểm mời đi trang điểm, anh ta mới hơi hoàn hồn lại, sau đó kinh ngạc thì thầm hỏi Thẩm Nghị Sùng.
“Em tưởng trong chương trình, chị dâu chỉ đang diễn thôi. Em còn cho rằng tất cả là anh dạy chị ấy.”
Ánh mắt Thẩm Nghị Sùng độc đáo có tiếng trong ngành.
Mấy năm nay, anh chưa bao giờ đầu tư lỗ vốn.
Chỉ dẫn bà xã mình lựa ý hùa theo sở thích của mọi người, tạo ra một hình tượng đáng yêu, tiện thể quan tâm tới chuyện kinh doanh của anh em.
Sau khi xem xong chương trình, Lý Đào vẫn luôn cảm thấy là như vậy.
“Không phải.”
“Cô ấy thực sự thích... pudding của nhà cậu.”
Thẩm Nghị Sùng nói xong ấn thái dương của mình.
Đến tận giờ, anh vẫn không hiểu được, rốt cuộc tại sao đột nhiên cô lại cố chấp với đồ ăn như thế.
Đặc biệt là đối với thực phẩm rác, cô tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.
Lý Đào nghe vậy lập tức cảm thấy kinh ngạc.
“Trời ạ! Còn có người con gái thần tiên như thế sao?”
Thẩm Nghị Sùng hơi giật mình.
Mấy lời Lý Đào lẩm bẩm trong lúc thất thần đã lọt vào tai anh rồi.
“Ánh mắt hạnh phúc khi ăn pudding của chị ấy thế mà lại là thật...”
“Trời ạ... Em chỉ thấy lúc nhận được trang sức hay những chiếc túi số lượng có hạn thì các chị em mới có ánh mắt thỏa mãn, kinh ngạc xen lẫn vui mừng như thế thôi.”
Thẩm Nghị Sùng nghe xong, khuôn mặt lạnh như băng đột nhiên như đang suy nghĩ gì đó.
Còn giám đốc marketing đằng sau Lý Đào đã tiến lại gần thêm một bước, kích động tham gia vào cuộc trò chuyện.
“Ông chủ, trước đây tôi đã nói rồi, chắc chắn cô ấy sẽ khiến sản phẩm của chúng ta trở thành sản phẩm nổi tiếng trên mạng, hơn nữa rất có khả năng sẽ trở thành một trào lưu dài hạn, rất lâu không hết hot.”
“Tôi từng xem nhiều quảng cáo thực phẩm rồi, chỉ có nét mặt của cô ấy là toát lên được niềm yêu thích chân thật, khiến tôi rung động... Cảm thấy chỉ mong sao ngày nào cũng được ăn, ăn xong rồi lại muốn để dành một đống nữa, giấu đi để từ từ thưởng thức!”
Thẩm Nghị Sùng bĩu môi mỏng, lập tức nhớ đến ngày đó ở trong phòng khách sạn, anh vừa mở ngăn tủ đầu giường ra đã nhìn thấy cảnh tượng pudding nhỏ đầy hộc tủ làm anh giật cả mình.
Anh bảo Nghê Dịch dọn hai phần ba chỗ pudding ấy đi, biểu cảm của cô cứ như thể trời sụp đất nứt.
Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy hết sức đau đầu.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Dư Dao Dao đã trang điểm xong, bước ra.
Sau khi trải qua bàn tay kỳ diệu của nhà tạo hình, vẻ đẹp trên người cô đã nâng cấp thêm một bậc.
Theo như kịch bản quảng cáo, cô chỉ cần diễn vai chính mình là được.
Vì thế, cách trang điểm lần này của cô thiên về hướng nghệ sĩ lộng lẫy lóa mắt.
Cô mặc một chiếc váy dài lệch vai màu vàng lấp lánh kéo dài quét đất, phô ra phần xương quai xanh xinh đẹp.
Mái tóc đen hơi xoăn được vén sang một bên vai, rủ xuống phần eo nhỏ được tôn lên nhờ chiếc váy vừa vặn, trong tay cô còn cầm một chiếc túi xách nhỏ màu phớt hồng của Chanel.
Lý Đào há hốc miệng, rồi vất vả khép miệng lại.
Chẳng trách... Anh Sùng lại không dẫn cô ra ngoài cho bọn họ gặp... Thật quyến rũ!
Sao con mắt đầu tư của anh Sùng đã giỏi rồi, đến cả mắt chọn phụ nữ cũng tinh tường như thế cơ chứ?
Đạo diễn quảng cáo Quách Minh Húc đã đứng chờ ở bên cạnh từ lâu, vừa nhìn thấy Dư Dao Dao xinh đẹp bước ra, đôi mắt thất thần của ông ta chợt vụt sáng!
Ông ta làm làm việc cho tập đoàn thực phẩm Trác Hòa đã nhiều năm, có thể coi là có kinh nghiệm trong lĩnh vực quảng cáo thực phẩm.
“Cô đã xem kịch bản chưa?”
“Thực ra rất đơn giản, giống như cô tham gia một buổi tiệc buổi tối, sau đó quay về, cô cảm thấy cả người mệt mỏi, thậm chí còn uống không ít rượu nhưng tối nay lại vẫn chưa ăn no. Về đến nhà, cuối cùng cô cũng nhân lúc tỉnh rượu, vào phòng của con, lấy món pudding – một thứ đồ ăn vặt của cậu bé ra, nhân lúc cậu bé ngủ, cô đã ăn vụng hết pudding của cậu bé.”
“Ban đầu cô chỉ muốn ăn một cái cho đỡ thèm thôi, kết quả ăn một cái xong lại không nhịn được, cuối cùng mỗi một vị pudding của cậu bé cô đều ăn thử một lần.”
“Cô vừa đấu tranh, giãy giụa với lý trí, vừa bị pudding thơm ngon quyến rũ, cuối cùng lộ ra biểu cảm thỏa mãn không thôi.”
Đạo diễn Quách Minh Húc để râu quai nón, phía sau đầu còn buộc một bím tóc nhỏ, trông rất đậm chất người làm nghệ thuật.
Nhưng lúc nói đến phim, ông ta vẫn bình thường như mọi người, giảng giải vô cùng cặn kẽ.
Vừa nghe đạo diễn Quách nói, Thẩm Nghị Sùng đã đỡ trán.
Lần này cô thực sự diễn chính bản thân mình rồi.
Quả nhiên, Dư Dao Dao không sợ chút nào mà ngược lại cô còn nhảy cẫng lên, hưng phấn gật đầu: “Vâng, vâng ạ.”
Vừa nhìn thấy người chuẩn bị đạo cụ mang đến một sọt pudding, bên trong có ít nhất mười mấy cái, nhất thời cô cười không khép được miệng.
“Được, không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu thôi!”
Đạo diễn Quách hô một tiếng, nhân viên hiện trường lập tức đánh bảng.
Bắt đầu quay, Dư Dao Dao đi về vị trí đã trao đổi... căn phòng cất giấu pudding đầy bất ngờ.
Cô lắc lư lảo đảo, giống như gã say cô nhìn thấy khi còn trong sở thú, đi đường chân nam đá chân chiêu, thậm chí đâm cả vào cánh cửa phòng của đứa nhỏ nhưng trên gương mặt xinh đẹp kia lại không có chút đau khổ nào. Ngược lại cô còn lộ ra vẻ mặt như chó săn đánh hơi thấy con mồi.
Cô hít hít cái mũi nhỏ cao thẳng, ngẩng mặt đứng ngoài cánh cửa, trong đôi mắt long lanh như nước hiện lên khát vọng và trông mong vô hạn.
Thơm quá, nước bọt cũng ứa cả ra rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...