Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Mạnh Hân Nhiễm vừa đi bước vào, Dư Dao Dao đã ngăn cản cô ta lại: "Trong phòng tôi có đàn ông hay không thì liên quan gì đến cô?"
Rắn đây không phải là đồ ngốc, nhìn Mạnh Hân Nhiễm thì nháy mắt hiễu ra.
Mấy tấm ảnh khách sạn trước đó, tám phần là có liên quan đến cô ta.
Nhìn là biết, dẫn người chạy đến chỗ cô muốn bắt gian?!
Chặc chặc chặc!
Tiểu hoa đán thật không đơn giản, cô thật dự là xem nhẹ trình độ vô sỉ của cô ta.
"Mạnh tiểu thư, hình như tôi và cô không thân, cô tốt nhất đừng có mà bước vào nơi này của tôi!" Dư Dao Dao quyến rũ cười khẽ.
"Rốt cuộc trong phòng tôi có không ít đồ vật quý giá đắt tiền, lỡ biến mất...!Vậy chuyện sẽ không ngừng ở đây đâu!"
Mạnh Hân Nhiễm sắc mặt biến đổi.
Dư Dao Dao lại quay trở lại ghế sô pha trong phòng khác, bắt đầu ăn tiếp.
"Chị Dư, có phải chị giấu thứ gì rất quý hay không?" Mạnh Hân Nhiễm nhéo vuốt ngón tay, ánh mắt lập loè.
Dư Dao Dao tay cầm đũa, hút một miệng to mì, cô cười hì hì: "Đừng nói bậy, nếu không..."
Mắt ngập nước thình lình trở nên lạnh băng như là nhiễm sát khí vô hình: "...!Hậu quả...!Cô tự chịu!"
Mạnh Hân Nhiễm mặt chuyển trắng, dừng lại bước chân nhưng cô chuyển tròng mắt, lập tức cười.
Chột dạ?!
Cho nên mới có ánh mắt mơ hồ như thế, biểu tình còn mất tự nhiên, cố tình nói chuyện lớn tiếng.
Tất cả những chi tiết đó đều giống biểu hiện trước mắt của Dư Dao Dao.
Mạnh Hân Nhiễm nhanh chóng thăm dò ánh mắt nhìn thoáng qua vào phòng ngủ, nhanh chân đi sâu vào trong.
Kết quả, vừa đi hai bước đã thấy một cái nón lưỡi trai màu đen nằm ở bên trái bàn trà.
"Í, cái nón này có chút quen mắt nha, hình như em từng gặp qua ở đâu rồi thì phải?!" Mắt Mạnh Hân Nhiễm sáng lên, lập tức bước đến nhặt lên.
Đây là cái nón cô tự tay đưa cho người đàn ông kia, chính là kiểu dáng này như là sợ Dư Dao Dao hủy hoại chứng cứ, cô nắm chặt cái nón ở trên tay.
"Hiệu gì vậy chị? Còn rất đặc biệt, a, còn có dây lưng màu đen này nữa..."
Đám người đứng trước cửa nâng cổ nhìn vào, lập tức có người nhận ra tình huống như thế nào, sắc mặt lập tức chuyển đổi.
"Cái nón này, hình như là cái nón người đàn ông trong tấm ảnh khách sạn..."
"Đúng vậy, tôi nhớ rất rõ, bởi vì cái nón là nhãn hiệu cao cấp, số lượng có hạn, một cái đến mấy chục ngàn chứ chẳng chơ!"
Vốn dĩ phó đạo diễn phải đi, sắc mặt lập tức thay đổi và rất nhanh, anh nhìn sang nữ nhân viên kế bên làm một động tác ám chỉ.
"Dư Dao Dao, có chút việc gấp, tôi muốn mời cô nói chuyện riêng một chút.
Những người khác trở lại phòng ăn, tiếp tục bữa tiệc chia tay đi."
Đây là muốn giữ gìn mặt mũi cho Dư Dao Dao.
Nếu thật sự lục soát ra có đàn ông núp ở trong phòng cô ta như vậy, trước mắt bao người, thanh danh của cô ta sẽ thúi hoắc, hơn nữa cũng sẽ gây ảnh hưởng lớn cho chương trình nhưng mọi người đều muốn ở lại hóng chuyện.
Nhất là Mạnh Hân Nhiễm, thật sự là gấp chờ không nổi mà muốn tìm ra người đàn ông kia bị cô ta giấu ở nơi nào.
Dư Dao Dao nhai nhai, sắc mặt lại khó coi, không còn cảm thấy ngon miệng nữa.
"Cái nón! Tôi đếm tới ba, cô tốt nhất bỏ xuống cho tôi!"
Mạnh Hân Nhiễm ha cười mỉa một tiếng.
Rốt cuộc cô ta đã nhịn không được?!
Thứ đầu óc vụng về như Dư Dao Dao vậy mà còn muốn hấp hối giãy giụa, chứng cứ rõ ràng như vậy mà còn không chịu đầu hàng.
"Chị Dư, em nhớ ra rồi!" Cô trực tiếp dí sát màn hình di động vào trước mặt Dư Dao Dao, suýt nữa là chạm phải đỉnh mũi của cô.
"Cái nón đó giống hệt cái nón của người đàn ông ôm hôn chị trong tấm ảnh qua đêm ở khách sạn, chính là nó, kiểu dáng rất giống! Theo kinh nghiệm mua sắm của em thì chính là một!" Từ trước đến nay, gương mặt của Mạnh Hân Nhiễm rất điềm đạm, giờ phút này đều là biểu tình nắm chắc thắng lợi.
"Chị Dư, chị giấu người đàn ông đó ở nơi nào trong phòng này vậy? Chị nói nhanh lên, tụi em cũng biết trước mà che giấu giúp chị, chúng ta có nhiều người, mỗi người sẽ nghĩ cách giải quyết giùm chị." Cô ta nói xong, nhanh chóng bưng kín miệng, che giấu nụ cười đắc ý.
"Nếu là chương trình xảy ra gièm pha tai tiếng về thí sinh, chị bảo tổ ê-kíp phải làm sao bây giờ, nhà sản xuất phải làm sao đây?"
Dư Dao Dao híp mắt nhìn Mạnh Hân Nhiễm diễn kịch, quả thực muốn cười ra tiếng, không khỏi nhướng mày: "Nghe nói cô tốt bụng, đáng yêu, biết điều, hiểu chuyện?!"
Mạnh Hân Nhiễm đang muốn trả lời.
Dư Dao Dao nhanh quay đầu, giả vờ động tác ói, còn có âm thanh rất chân thực, còn vỗ vỗ ngực: "Ọe! Tôi phải hỏi lại chồng của tôi mới được, có phải mắt có vấn đề hay không mà ký hợp đồng với loại hoa nhỏ ghê tởm như cô, quả thực làm tôi muốn ói!"
Mạnh Hân Nhiễm giật mình ngạc nhiên, mặt đỏ lên vì xấu hổ: "Chị Dư, chị tức giận không biết xấu hổ công kích em cũng vô dụng! Em là vì tốt cho chị thôi, chị cần phải thừa nhận sai lầm, mới được mọi người tha thứ!"
Cô ta nói, nhanh chân vọt vào phòng ngủ, khom lưng mò tìm dưới đáy giường, xem Dư Dao Dao có giấu đàn ông ở chỗ đó không.
Dư Dao Dao thấy hành động vô lễ đó của cô, cười khẽ, cầm di động đi tới trước mặt phó đạo diễn, người hiện đang có biểu tình vô cùng nghiêm túc.
"Đạo diễn, mời ngài nhìn cho thật kỹ, người con gái này là tôi sao?"
Phó đạo diễn từng đọc qua tin tức đó nhưng Thẩm Nghị Sùng đã nhanh chóng ra mặt làm sáng tỏ, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua tấm ảnh đó.
Bây giờ anh cầm di động, cẩn thận mà nhìn vào tấm ảnh trong màn hình.
Phó đạo diễn thực mau nhíu mày.
Tấm ảnh chụp một người đàn ông ôm hôn một người con gái, còn hôn rất nồng nhiệt nhưng từ góc độ chụp cũng chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt người con gái, đúng thật là hơi giống Dư Dao Dao nhưng trên thực tế, không thể chắc chắn người này đến tột cùng có phải là cô hay không.
Paparazzi vì chế tạo dư luận, tin tức gì cũng đều có thể lấy ra tới, mặc kệ thật giả.
Phó đạo diễn truy hỏi: "Vậy cái nón này là..."
Dư Dao Dao ha ha cười: "Đó là của anh chàng giao hàng."
Phó đạo diễn kinh ngạc: "Giao hàng?"
"Đúng vậy, tôi order lẩu tự sôi..."
"Không phải như thế!" Mạnh Hân Nhiễm dạo qua một vòng phòng ngủ, đang muốn rủ thêm một số nữ thí sinh khác cùng đi lục soát khắp nơi trong phòng.
Nghe Dư Dao Dao nói xong, tức giận cười mỉa.
Cô ra tiền mời người đến bỏ thuốc ngủ cô ta, sao có thể chỉ là người giao hàng bình thường được? Cô rõ ràng thấy người đó đội nón đen, mặc áo khoác gió màu đen, mang theo hộp lẩu tự sôi trèo tường vào không làm gì đã đi?!
Không có chuyện đó, cô trả tiền để ngủ cô ta, anh ta điên mới không làm gì!
"Người đó sao sẽ chỉ là người giao hàng bình thường là? Người giao hàng không thể mua nổi cái nón này!" Mạnh Hân Nhiễm nhìn Dư Dao Dao như là nhìn thiểu năng trí tuệ.
Dư Dao Dao cười mà không nói.
Trong nháy mắt, Mạnh Hân Nhiễm dẫn theo mấy nữ thí sinh và nhân viên chương trình mò tìm khắp trong phòng, không chừa một ngốc ngách nào.
Đừng nói đàn ông, ngay cả một sợi lông chân cũng không thấy!
Mạnh Hân Nhiễm không tin, tự tìm những nơi chưa tìm, cô ta nhào tới khu chưa quần áo, mở cửa ra giật hết quần áo của Dư Dao Dao treo xếp gọn gàng trong tủ xuống đất.
Kết quả, bên trong có hai cái túi xách nằm trong túi chống trầy xước, trực tiếp rớt đến trên mặt đất, nằm tán loạn.
Cô cũng nhìn thấy rõ ràng, trừ bỏ quần áo, bên trong cái gì đều không có!
"Đây là bản giới hạn nha." Dư Dao Dao mắt đẹp nhìn hành động như điên như dại của cô ta, thổi thổi miếng chả phô mai rồi cho vào miệng.
Gương mặt điềm đạm xinh xắn của Mạnh Hân Nhiễm đều vặn vẹo, nhặt hai cái túi từ trên mặt đất lên tới, làm trò trước mặt mọi người dùng khăn giấy lau lau.
"Chị, là lỗi của em, em giúp chị lau khô."
Dư Dao Dao môi đỏ cong cong, tay phải ưu nhã chạm vào sườn mặt: "Đồ rơi trên mặt đất, tôi sẽ không sử dụng nữa."
Mạnh Hân Nhiễm lập tức khựng bước chân, ngón tay đang lau chùi đều cứng đờ.
Người nữ nhân viên kia nhìn phó đạo diễn lắc lắc đầu.
Không có người khác.
Tất cả mọi người đều là nhân chứng.
Phó đạo diễn gật đầu, nhìn Dư Dao Dao cười cười: "Vậy mọi người trở về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải ngoại cảnh..."
Đang lúc mọi người tính đi, Mạnh Hân Nhiễm lại không chịu bỏ qua, gắt gao cắn răng: "Chị, chị có phải chị giấu người đó ở nơi nào khác rồi hay không?"
"Phòng huấn luyện? Hay là người đó trèo tường chạy thoát! Nón còn ở tại đây, chị còn muốn gạt ai? Nếu trốn ở khu ký túc xá, lỡ bị truyền thông chụp được, vậy mọi người ở đây có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!"
Lời này vừa ra, mọi người dừng bước chân lại.
Dư Dao Dao thong thả ung dung lấy khăn giấy lau miệng, sau đó vươn tay lấy di động nằm ở trên sô pha, cô cười tủm tỉm nhìn Mạnh Hân Nhiễm, giơ lên: "Có phải người đàn ông này hay không?"
Giờ phút này, trên màn hình là video chưa phát, phần hình ảnh đầu là chân dung rõ ràng của một người đàn ông có hình hình xăm kéo dài từ sườn mặt đến cánh tay, hai bên lổ tai còn xỏ bông tay hình xương người.
Mắt Mạnh Hân Nhiễm sáng lên: "Đúng vậy, là anh ta, chính là anh ta! Chị, rõ ràng là chị gọi tình nhân tới, vậy mà còn giấu giếm không khai thật, chị muốn hại tụi em hả?! Anh ta trèo tường vào, đúng không?"
Dư Dao Dao cười, chạm vào biểu tượng nút play nằm giữa màn hình.
Lập tức phát ra giọng đàn ông, còn kèm theo tiếng khóc nức nở:
"Nữ thần!"
"Tiên nữ!"
"Kẻ hèn không mua được hiệu pudding kia, em mua hiệu khác được không chị, đủ các loại mùi vị luôn, còn kèm theo hộp lẩu tự sôi cho chị nữa nè!"
"Cầu xin chị, chị thả em đi đi! Cầu chị đó, chị tiên nữ!"
Mọi người giật mình ngớ người, thậm chí không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào màn hình di động của Dư Dao Dao.
Đây là người đàn ông trong tin hot search?
Là người đàn ông ôm hôn Dư Dao Dao ở khách sạn?
Pudding...?
Tất cả mọi người đều mê mang.
Riêng Mạnh Hân Nhiễm lại hoảng hốt.
Trong di động phát ra tiếng của Dư Dao Dao, cô hừ một tiếng: "Vô dụng, ngay cả pudding cũng mua không được, giữ ngươi lại làm gì?"
Người đàn ông kia lập tức bị dọa khóc: "Tiên nữ, đừng đừng đừng, đừng nóng giận! Em lại đi mua..."
"Được rồi, mua cũng không có, mấy giờ rồi hả?! Cửa hàng có bán pudding đều đã đóng cửa hết rồi, mau lấy nón rồi cút đi!"
"Đừng đừng đừng, tiên nữ, em không cần nó, nếu chị thấy chướng mắt thì cứ quăng vào thùng rác, tất cả đồ em mua, em đặt ở đây, em, em cút đi ngay, cút ngay!"
Dư Dao Dao ừ một tiếng, người đàn ông kia quỳ bò ra khỏi cửa, sạch sẽ lưu loát cút đi.
Dư Dao Dao tắt màn hình di động, nhìn Mạnh Hân Nhiễm cười: "Mạnh hoa nhỏ, nghe rõ chưa?"
Mạnh Hân Nhiễm cắn răng.
Thời gian ngắn như vậy mà Dư Dao Dao đã lên giường với đối phương, còn có thể uy hiếp đối phương dưới tình huống khẩn cấp đó, giúp cô ta thoát khỏi nghi ngờ! Con hồ ly tinh già này, thủ đoạn khống chế đàn ông thật không tầm thường: "Chị, chị không thẳng thắng, phóng viên cũng sẽ..."
"Phóng viên sẽ như thế nào?" Dư Dao Dao híp mắt, lạnh lùng đứng lên, bước từng bước một ép sát cô ta: "Hay là cô chuẩn bị hại tôi ra sao?"
Mạnh Hân Nhiễm lui ra phía sau một bước, sắc mặt trắng bệch: "Chị, chị nói cái gì, liên quan gì đến em!"
"Ha? Không liên quan?! Vậy tại sao cô lại nhìn ra người đàn ông trong video này?" Dư Dao Dao nói năng có khí phách, chất vấn đúng trọng tâm: "Tại sao cô lại biết người đàn ông này chính là người ở khách sạn? Rõ ràng không có chụp được gương mặt, tại sao cô lại nhận ra tới?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều thay đổi.
Vừa nãy, Mạnh Hân Nhiễm chính miệng nói người đàn ông trong video chính là người, họ đều nghe rõ ràng.
Bây giờ nhớ lại, đúng thật là tấm ảnh đó chỉ chụp được sườn mặt, hoàn toàn không thể nào nhận ra được!
Ánh mắt Mọi người nhìn Mạnh Hân Nhiễm tràn ngập nghi ngờ.
Mạnh Hân Nhiễm trong lòng lộp bộp một tiếng, nắm chặt tay: "Người đàn ông này xăm đầy mình, vừa nhìn là biết không phải người tốt!"
Dư Dao Dao phụt cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn ra cửa người: "Chị chuyên viên trang điểm ơi, cô ta nói chị không phải người tốt kìa.
Í, anh trai camera man này nữa, hình như cô ta cũng mắng anh luôn thì phải đó ~"
Gương mặt Mạnh Hân Nhiễm trắng xanh: "Em, em không có ý này!"
"Chị, chị đừng nói vậy mà oan cho em! Em nói như vậy, đó là bởi vì, nhân viên giao hàng không có khả năng vào tận trong này! Cũng không có khả năng có cái nón giống như người đàn ông kia, sao có thể tình cờ đến như vậy!"
Dư Dao Dao cười lạnh: "Người đó giao không đúng sản phẩm, làm tôi không hài lòng, cô không nghe được?"
Mạnh Hân Nhiễm cả người phát run.
Không có khả năng, cô ta rượu có chứa thuốc kích dục, chắc chắn sẽ có phản ứng.
Chỉ có lên giường mới có thể giải được.
Cô ta đột nhiên nhìn về phía giường đệm, chạy lại, xốc lên chăn.
Mắt cô ta chợt sáng ngời!
Nếu đã làm chuyện đó, trên ga chăn nhất định sẽ để lại dấu vết, còn có mùi hoan ái...!Thậm chí Mạnh Hân Nhiễm còn ngửi khắp giường, hành động của cô ta làm mọi người ở đây sợ ngây người.
Phó đạo diễn nhìn không được nữa: "Tiểu Mạnh, chúng tôi đi đây, ai trong ngành này mà không biết tin tức giả giả thật thật..."
Mạnh Hân Nhiễm lại không tin, coi như không nghe thấy, cô ta lại quỳ lên trên giường Dư Dao Dao.
Trên giường cũng rất sạch sẽ...
Mạnh Hân Nhiễm cắn răng.
Sao có thể! Tuy nhiên, khi cô ta ngẩng đầu thì nhìn thấy Dư Dao Dao vẫn ngồi trên sô pha, không nhúc nhích dựa người vào ghế, kế bên chân ghế có một cái thùng rác.
Mạnh Hân Nhiễm lập tức nghĩ tới...!Bao cao su!!!
Đúng vậy, nếu anh ta dùng bao cao su, và không quan hệ ở trên giường thì sao, nhất định sẽ quăng vào thùng rác trong căn phòng này!
Mạnh Hân Nhiễm nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Dư Dao Dao, nghĩ đến giây tiếp theo cô có thể xé lạn gương mặt của con này, cô ta hưng phấn nhịn không được cười ra tiếng.
"Chị, tại sao chị lại giấu thùng rác ở dưới chân như vậy?"
"Trong đó có cái gì không muốn người ta biết sao?"
Dư Dao Dao rốt cuộc nhịn không được mà ha mà cười ra tiếng.
Tiếng cười đó cực kỳ chói tay, đủ để cho cô ta hoảng hốt, phảng phất như một đóa hoa hồng xinh đẹp có gai.
"Nhiễm Nhiễm ơi là Nhiễm Nhiễm, cô tự xưng là thiếu nữ thuần khiết nhưng lại rất hiểu chuyện về phương diện này.
Nói nghe đi, là sugar daddy dạy cô hay là bạn giường? Ừm, hay là người đàn ông thứ N của cô?"
Mạnh Hân Nhiễm đột nhiên giật mình hoảng hốt, trên mặt cô cắt không còn một giọt máu.
Hết chương 28.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...