Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Có nằm mơ Dư Tâm Khiết cũng không dám ngờ, chỉ với cuộc điện thoại chưa đầy một phút mà tình thế đảo lộn hoàn toàn!
Dư Dao Dao không chỉ đưa máy cho Thẩm Nghị Sùng nghe, cô còn ghi âm!
Trước đây cô ta hành động rất thận trọng, lần nào đòi tiền cũng không để lại bằng chứng bằng văn bản hay gì mà gọi trực tiếp cho Dư Dao Dao.
Nhưng hôm nay, trong vài giây hoảng hốt rối loạn, mọi thứ xoay chuyển quá nhanh, đầu óc cô ta mất khống chế, để Dư Dao Dao nắm bắt được cơ hội!
“Dư Dao Dao, thứ đê tiện nhà chị…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hốc mắt Dư Tâm Khiết ửng đỏ.
Cô ta bán tin tức cho các phóng viên, thậm chí là bỏ tiền mua hot search, thận trọng suốt bao nhiêu năm nay, cuối cùng vẫn thành miếng mồi béo bở cho Dư Dao Dao!
“Anh anh ~”
Dư Dao Dao ậm ừ hai tiếng.
“Không phải chị, chị không có mà… Em đừng nói bậy, sao chị đê tiện bằng em được? Sao vô sỉ bằng em chứ?”
“Em mắng chị thế này, chị sợ quá~”
“Đúng rồi, vừa nãy em nói muốn giao chứng cứ gì cho phóng viên cơ? Hình như chị quên mất rồi~”
Dư Tâm Khiết nghiến răng ken két.
Rõ ràng cô ta đang ngồi trong phòng khách và bật điều hoà, nhưng không hiểu sao Dư Tâm Khiến lại có cảm giác như rơi vào động băng!
Một làn gió lạnh đâm thẳng vào cổ áo cô ta, khiến cơ thể cô ta mất khống chế rồi run lẩy bẩy, đầu óc trống rỗng.
Làm sao bây giờ? Cô ta phải làm sao đây?
Nếu Dư Dao Dao giao đoạn ghi âm này cho phóng viên thì coi như cô ta xong đời!
Cuộc sống ở Trung Quốc trong tương lai của cô ta sẽ không khác gì lũ chuột hôi thối, chỉ chạy ngang qua đường cũng bị người đời rượt đuổi đòi đánh đập.

Cô ta hoảng đến nỗi nước mắt trực trào.
“Chị, vừa này em chỉ, em chỉ nói giỡn với chị thôi… Giống như trò chơi lúc chúng ta còn nhỏ ấy…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng nói mềm mại của Dư Dao Dao vang lên, cô hừ lạnh một tiếng.
“Em đang nói đến trò chơi bỏ mẹ nào nhỉ? Là trò trốn tìm, em vứt chị ở bãi rác không người rồi kéo bạn bè đi ư? Hay là trò chơi lúc ở nhà, em bắt chị đóng giả làm tiểu tam cướp chồng em, rồi nhân cơ hội nhào vào đánh chị?”
Lúc đọc tiểu thuyết, cô cảm thấy nguyên chủ quá ngu ngốc. Giờ xuyên vào cơ thể nguyên chủ, đọc được ký ức nguyên chủ, tự nhiên cô lại thấy nguyên chủ thật… Đáng thương!
Cô em gái đã dối trá mưu mô từ khi còn nhỏ!
Cổ họng Dư Tâm Khiết tắc nghẹn như bị giọng nói lạnh lẽo man rợ của Dư Dao Dao bóp chặt. Trong chốc lát, những làn sóng sợ hãi dần đánh úp thẳng mặt cô ta!
Dư Dao Dao nhớ rất rõ, cô biết đó không phải chuyện ngoài ý muốn cũng không phải trò chơi?
Vậy là tới tận bây giờ, Dư Dao Dao vẫn luôn nung nấu suy nghĩ trả thù cô ta?
“Chị…”
Cô ta nói với giọng điệu run rẩy, không thốt nên lời dù chỉ một chữ!
Giống như bị ma quỷ ám.
Dù có muốn phản bác, cô ta cũng không biết nên nói như thế nào!
“Dao Dao!”
Đột nhiên, Triệu Mai như phát điên, bà ta vội giành chiếc điện thoại từ tay con gái.
“Dù Tiểu Khiết thật sự làm những chuyện có lỗi với con trong lúc nó bốc đồng, nhưng con nhớ rõ chứ? Từ lúc bước chân vào nhà họ Dư tới giờ, mẹ đối xử với con thế nào?”
“Tiểu Khiết được tổ chức sinh nhật, con cũng được tổ chức sinh nhật. Lúc trước, ba con không tin tưởng mẹ, hàng tháng ông ấy chỉ cho mẹ mấy đồng chi tiêu thông thường thôi, chính mẹ đã dùng tiền tiết kiệm từ công việc trước đây để mua khăn quàng cổ, mua kim cài áo… cho con.”

“Con tha thứ cho Tiểu Khiết đi, coi như là nể mặt mẹ. Chuyện hôm nay là do con bé sai, mẹ thay mặt con bé xin lỗi con.”
Dư Tâm Khiết sửng sốt, quay đầu nhìn bà ta, khóe miệng run rẩy: “Mẹ…”
Giờ khắc này, cô ta không còn tâm trạng vào vai cô chủ nhà giàu danh giá nữa rồi, cũng không gọi mommy nữa…
Nước mắt lăn dài hai bên má cô ta.
Tại sao phải xin lỗi Dư Dao Dao?
Cô ta muốn giật lại điện thoại, nhưng bị Triệu Mai ngăn cản.
Triệu Mai siết chặt điện thoại trong tay, ôm mặt khóc nức nở, không còn điệu bộ thanh lịch, nho nhã của một quý bà nữa.
“Dao Dao, con có coi mẹ là mẹ con không?”
“Năm đó, chính miệng con nói mẹ con chết rồi, con muốn mẹ trở thành người mẹ thứ hai của con. Con vẫn nhớ rõ chứ? Thời điểm ấy mẹ đối xử với con rất tốt…”
Một tiếng hừ nhẽ vọng qua microphone.
Giọng nói Dư Dao Dao lộ rõ vẻ châm biếm.
“Tôi nhớ rõ, dì nói câu này rất nhiều lần mà, dì Triệu.”
“Mỗi lần muốn sai khiến tôi đi đòi tiền Thẩm Nghị Sùng, dì sẽ nói những lời khách sáo như vậy. Hay mỗi lần muốn tôi nhường đồ tốt cho Dư Tâm Khiết, dì cũng nói những lời khách sáo tương tự thế này.”
“Không đến một trăm lần thì ít cũng cỡ tám mươi lần chứ nhỉ? Tôi nghe đến nỗi thuộc lòng luôn rồi!”
Triệu Mai sửng sốt: “Dao Dao, dì…”
“Dì dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình để mua khăn quàng cổ cho tôi ư? Hay là do con gái dì không thích, dùng chán rồi nên thải cho tôi? Dì giặt sạch sẽ xong đưa nó cho tôi, để tôi cảm nhận được tình thương người mẹ? Kim cài áo là thứ dì đã dùng qua, năm đó, hình như đưa cho tôi cái kim cài áo cũ xong dì quay ra khóc lóc làm loạn đòi ba tôi mua cây kim cài áo mới bồi thường dì! Dì cho rằng đó là tình thương của mẹ?”
Khóe miệng Triệu Mai phát run, bà ta ôm mặt gào khóc: “Dao Dao, con đang nói cái gì vậy? Không, không phải vậy!”

Mà giờ phút này, ở đầu dây bên kia, Dư Dao Dao đang nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, đôi chân thon dài quấn quanh hông Thẩm Nghị Sùng. Khi nghe tiếng khóc thút thít không biết xấu hổ vọng qua tai nghe, cô liếc nhìn màn hình điện thoại bằng ánh mắt khinh thường.
Dựa theo tình tiết trong tiểu thuyết, nguyên chủ không hề hay biết những chuyện này.
Nhưng vào thời khắc cuối cùng, khi nguyên chủ nằm liệt trên giường bệnh, chính Dư Tâm Khiết đã nhục mạ cô và nói những điều này.
Lúc ấy, nguyên chủ gần như suy sụp hoàn toàn, không chỉ suy sụp về mặt thể xác mà đến tinh thần cũng vậy, cô tuyệt vọng thật sự. Thời khắc đó, cô nhận ra tình yêu mà đứa em gái tốt và người mẹ tốt dành cho mình chỉ là dối trá! Cuối cùng, cái chết của con trai khiến cô bị đẩy đến hang cùng ngõ hẻm!
Giờ phút này đây, Dư Dao Dao đang nằm trên người Thẩm Nghị Sùng, khuôn mặt nhỏ căng cứng, tay trái siết chặt cánh tay anh.
Ngày đầu tiên xuyên vào cơ thể này cô đã từng thề sẽ đòi lại công lý cho nguyên chủ, giành lại tất cả những gì thuộc về cô!
“Đủ rồi!”
Qua những lời thêm mắm dặm muối từ mồm hai mẹ con bọn họ, dường như chính Dư Dao Dao cô mới là nhân vật phản diện.
Không biết xấu hổ!
Khóc lóc thảm thiết như vậy, nói những lời tình ý chân thành như thế? Nếu không phải cô đã đọc qua tiểu thuyết, biết những tình tiết phía sau thì chắc cũng suýt tin!
“Cái tình thương của người mẹ như bà chẳng bằng cái rắm! Đừng có kể chuyện cười nữa! Bà định khiến tôi cười chết hay cư dân mạng cười chết đây?”
Cô hét một câu, quả nhiên, Triệu Mai ở đầu dây bên kia không đề cập đến tình thương của người mẹ nữa.
Dư Dao Dao chống tay lên cơ ngực có độ đàn hồi nhất định của Thẩm Nghị Sùng, khoanh chân ngồi dậy.
“Được rồi, tôi không rảnh nghe hai mẹ con mấy người nói nhảm! Nếu muốn việc hôm nay có kết cục tốt đẹp, tôi chỉ có ba yêu cầu!”
“Các người nghe cho rõ!”
Cô giơ ngón tay.
“Thứ nhất, chuyển trả toàn bộ số tiền các người lừa lấy của tôi lúc trước, lát nữa tôi sẽ gửi số tài khoản ngân hàng của công ty chồng cho mấy người. Cả gốc lẫn lãi, tôi cũng lười tính, tổng cộng hơn chín mươi chín tỷ đồng! Tôi muốn nhận được số tiền đó trong vòng ba ngày.”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt Thẩm Nghị Sùng tối sầm, kéo bàn tay nhỏ bé đang đặt trên lồng ngực mình tới bên miệng, hôn một cái.
Dư Dao Dao không thể kiềm chế trước nụ hôn của anh, không nhịn được rên một tiếng khe khẽ.
Nhưng Dư Tâm Khiết và Triệu Mai ở đầu dây bên kia lại không hề nghe thấy tiếng thở dốc của cô, bọn họ vẫn đang sửng sốt há hốc mồm trước câu nói kia!
“Dư Dao Dao, chị chớ có đòi hỏi nhiều! Lần trước chị ghi trong sổ nhớ, chúng tôi chỉ hỏi mượn chị hơn bảy mươi sáu tỷ! Lãi bỏ bà gì mà tận hơn hai mươi ba tỷ chứ hả? Chưa kể, tôi nói cho chị biết, trong đó có hơn ba mươi ba tỷ là gửi cho Trần…”

Dư Tâm Khiết bỗng gào rống lên.
Nhưng cô ta chỉ vừa nói được một nửa lại im bặt như bị ai bịt miệng.
Chẳng mấy chốc, tiếng Triệu Mai vang lên.
Triệu Mai không diễn tiếp vai người mẹ già khóc lóc than thở như vừa nãy nữa, giờ phút này đây, bà ta nói với giọng điệu bình tĩnh và hờ hững tới cực điểm.
“Dao Dao, con không muốn nhắc tới tình mẹ con cũng đúng.”
“Nhưng còn vụ chuyển tiền, tiền gì mới được? Con cho mẹ, đó gọi là tặng quà. Con còn trẻ chưa hiểu chuyện thì hỏi chồng thử xem.”
“Tặng quà cho người nhà, chi tiền phụng dưỡng mẹ, thử hỏi có luật yêu cầu mẹ hoàn lại toàn bộ số tiền dựa trên mặt pháp lý không?”
Dư Dao Dao bị Thẩm Nghị Sùng gặm đến nỗi thở dốc không nổi, chỉ đành trừng mắt lườm anh với vẻ ai oán.
Mà nghe Triệu Mai nói vậy, cô nhướng mày cúi đầu, há cái miệng nhỏ cắn cánh tay Thẩm Nghị Sùng, dùng sức để lại dấu răng tinh xảo trên da anh!
Thẩm Nghị Sùng cũng là tên coi tiền như rác!
Lúc ấy anh không cho nguyên chủ tiền, để nguyên chủ bực tức khóc lóc làm loạn thì có sao?
Giờ Triệu Mai này còn ham tiền hơn cả Dư Tâm Khiết, không muốn trả tiền, đúng là loại vô liêm sỉ!
Còn dám nói là tặng? Da mặt dày thật đấy!
Thẩm Nghị Sùng nhếch môi cười, giống như biết cô vợ nhỏ không vui, mở miệng nói vọng vào chiếc điện thoại trên tay cô.
“Nếu bà muốn chuyện con gái mình làm bị phơi bày trước ánh sáng, muốn thanh danh con gái mình bị ô uế trong giới thượng lưu, không thể lấy chồng thì cứ cầm số tiền vợ tôi tặng để hưởng tuổi già trong an nhàn.”
“Có thể truy ngược lại địa chỉ IP các giao dịch chuyển khoản qua ngân hàng, và trong các khu trung tâm mua sắm đều lắp camera giám sát. Chúng tôi hoàn toàn có thể điều tra rõ ràng từng chi tiết rằng ai là người vận hành số tiền đó vào thời gian đó. Tôi sẽ khởi tố, dù toà án đưa ra phán quyết tôi là người thua, nhưng từ lúc thụ lý vụ án rồi thu thập chứng cứ đến khi đưa ra phán quyền cuối cùng, bao gồm cả việc kháng cáo sẽ mất khoảng một đến hai năm.”
“Dù tôi thua kiện, chúng tôi vẫn còn những vấn đề khác và có thể yêu cầu toà án lập án xử lý lần lượt.”
Thẩm Nghị Sùng tạm dừng, một lát sau mới tiếp tục.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận