Buổi gặp mặt đọc kịch bản trong ngày đầu tiên kết thúc vô cùng thuận lợi.
Một vài diễn viên chính đã cân nhắc lời thoại nhân vật của mình rồi đưa ra ý kiến để sửa đổi.
Chỉ trong vòng một ngày, họ thảo luận về những vấn đề cần chỉnh sửa trong kịch bản, hoàn thành một phần ba tiến độ.
Tốc độ này được coi là chậm, nằm trong dự kiến của Thẩm Nghị Sùng.
Buổi tối, anh dẫn bánh bao nhỏ tới phòng khách sạn của Dư Dao Dao, nhất quyết đòi ở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ ơi, mẹ có bị đau họng không?”
“Anh mang thêm đười ươi đến cho em đây, về khách sạn nhớ kêu người nấu cho.”
“Anh cũng mang canh nóng ở nhà đi, em uống xong rồi ngủ tiếp.”
Hai ba con là vu nịnh nọt online.
Ban đầu Thẩm Nghị Sùng không định tới quấy rầy Dư Dao Dao làm việc, nhưng anh không chịu nổi khi thấy cái điệu bộ lo lắng của con trai lúc vừa ăn xong bữa cơm chiều.
Con trai bám đuôi anh suốt cả tối, khiến tâm trạng anh dần trở nên tồi tệ, nhớ Dư Dao Dao muốn chết.
Cuối cùng hai ba con bọn họ chỉ đành mặt dày vô sỉ tới thăm đoàn.
Mà vào lúc Dư Dao Dao đang hưởng thụ sự chăm sóc ân cần của hai ba con, tiếng chuông điện thoại cô vang lên.
Thẩm Nghị Sùng đang xoa bóp tay trái giúp cô, còn bánh bao nhỏ mát xa tay phải. Cuối cùng, cô chỉ đành nhờ bánh bao nhỏ ấn nút nghe rồi bật loa ngoài hộ.
Điện thoại vừa kết nối, giọng một người đàn ông xa lạ vang lên.
“Chào, cho hỏi cô có phải cô Dư Dao Dao không?”
Động tác mát xa của Thẩm Nghị Sùng dừng lại, hàng lông mày cau chặt, mở miệng đáp lời thay Dư Dao Dao: “Ai vậy?”
Dư Dao Dao vốn đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, giọng nói lạ lẫm trong điện thoại truyền đến khiến cô tỉnh táo.
“Tôi là Lý Nam – một phóng viên của tờ báo nhỏ phía Nam, có số điện thoại nặc danh gửi thông tin cho chúng tôi. Họ nói về việc cô Dư có mối quan hệ không hoà hợp với ba mẹ, gần năm năm nay không quay về nhà mẹ đẻ. Nghe nói mẹ cầu xin cô ấy về nhà ăn cơm, nhưng cô ấy nhất quyết không về, thậm chí còn phớt lờ lời bà ấy suốt mấy ngày trời.”
Dư Dao Dao hoàn toàn tỉnh táo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài khoản nặc danh cái bỏ mẹ gì chứ?
Còn ai ngoài Dư Tâm Khiết được đây?
Cô bận rộn suốt cả ngày trời, làm gì có sức để ý mấy chuyện đó, đứa em này đúng là hăng hái.
Cô không nhịn nổi nữa, buột miệng thốt: “Cái con…”
Thẩm Nghị Sùng giơ tay bịt miệng cô, chặn đứng mấy lời thô tục phía sau.
Nhưng rất rõ ràng, điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối, điều này lại càng khiến phóng viên Lý Nam kia thêm hưng phấn.
Trên thực tế, anh ta mới nhận được tin nhắn từ mười phút trước.
Đối phương dùng sim rác, tự xưng là bà con xa của Dư Dao Dao, và không thích cái hành động vứt bỏ mẹ già của cô. Hơn nữa, người nọ liên lạc với Dư Dao Dao lại không nhận được sự tôn trọng, cho nên mới tìm tới anh ta để bóc mẽ, hy vọng các phóng viên quan tâm và vạch trần thứ nghệ sĩ bất lương ra ánh sáng.
Ban đầu Lý Nam sốt ruột cực kỳ, muốn lên bài ngay lập tức.
Nhưng ngẫm nghĩ một hồi, anh ta vẫn quyết định tìm đủ mọi cách để lần mò ra số điện thoại Dư Dao Dao.
Dù sao thì ai chẳng muốn sở hữu cuộc phỏng vấn độc quyền!
Mà nói cũng trùng hợp thật, chị họ của anh em anh ta từng trang điểm cho Dư Dao Dao khi cô làm thực tập sinh sáu năm trước, lúc ấy cả hai đã trao đổi số điện thoại.
Năm đó Dư Dao Dao chưa kết hôn với Thẩm Nghị Sùng.
Ban đầu anh ta chỉ định gọi thử chứ không đặt quá nhiều kỳ vọng, ai ngờ Dư Dao Dao vẫn chưa đổi số, càng không ngờ cô lại nhận một cuộc gọi từ số lạ. Thậm chí lúc nghe nói anh ta là phóng viên cũng không tắt máy.
Lý Nam kích động hơn bao giờ hết: “Cô Dư, người kia không phải mẹ ruột của cô đúng không? Vậy tức là mối quan hệ giữa hai người rất tệ nhỉ? Theo lời người trong cuộc, trước đây người mẹ này đã dùng chính của hồi môn của mình để mua quần áo cho cô, thậm chí mỗi năm bà ấy còn chuẩn bị những món quà sinh nhật đắt tiền cho cô. Nhưng bây giờ tới sinh nhật mẹ cô lại chẳng thèm hỏi thăm lấy một câu?”
Anh ta còn chưa nói dứt câu, tiếng thở dốc ở đầu dây bên kia truyền đi, chẳng mấy chốc, tiếng khóc nức nở khó tin vang lên.
“Bọn họ… Bọn họ nói tôi như vậy thật sao?”
Giọng nói nghe như thể trời sụp đất nứt tới nơi.
“Tôi, tôi… Tôi… Hoá ra bao nhiêu năm nay, trong mắt mẹ và em gái tôi… Tồi tệ như vậy?”
Lý Nam sửng sốt, anh ta cảm giác tình hình có vẻ không ổn.
“Chẳng lẽ có uẩn khúc gì trong chuyện này sao?”
Anh ta tung ra câu hỏi theo hình thức.
Nhưng anh ta biết rõ, công chúng vốn không quan tâm tới những chuyện uẩn khúc bên trong. Từ trước đến nay, thứ bọn họ để ý chỉ là những tin tức máu chó nóng hổi.
Tất nhiên, còn tiêu đề nào nóng hổi bùng nổ hơn việc một nghệ sĩ nữ không hiếu thảo và tôn trọng ba mẹ?
Dù cô có nói thế nào cũng vậy, tóm lại hôm nay anh ta sẽ không thay đổi cách xuất hiện của tiêu đề.
Cùng lắm thì anh ta sẽ thêm một dấu chấm hỏi khó coi vào cuối bảng tin.
#Sau khi nổi tiếng, một diễn viên nữ không thèm quan tâm tới nhà ba mẹ đẻ, sống bạc tình bạc nghĩa, đạo đức chôn vùi, nhân tính vặn vẹo…#
Sự chú ý của Lý Nam bị phân tán, anh ta bắt đầu soạn sẵn lời lẽ cho bài báo của mình.
Đại khái thì anh ta sẽ xếp những lời Dư Dao Dao nói cuối cùng, và thêm một dòng chữ mánh lới “ngôi sao nữ tự phản bác”!
Nhưng chẳng mấy chốc, một tiếng khóc thút thít nức nở vang trong ống nghe, khiến Lý Nam kinh ngạc!
Anh ta cảm thấy da đầu tê rần!
Vậy là anh ta có thể thêm dòng chữ “Dư Dao Dao khóc không thành tiếng trong điện thoại”, quả là hoàn mỹ!
Không bao lâu sau, anh ta lại nghe thấy tiếng khóc trẻ con, nói là mẹ ơi đừng khóc…
Và giọng nói thút thít nức nở của Dư Dao Dao lại vang lên.
“Mẹ không sao đâu, mẹ chỉ đang nói chuyện điện thoại với chú… Chồng à, anh đưa con trai sang phòng bên cạnh chơi đi.”
“Cục cưng, em không sao thật mà, đây là chuyện giữa em và em gái, mẹ… Chuyện này… Em, em sẽ tự giải quyết…”
Nói xong mấy câu đơn giản, cô lại khóc không thành tiếng.
Lý Nam nghe xong, đợi một lúc vẫn không thấy cô nói tiếp, anh ta bắt đầu ngứa ngáy, không nhịn được bèn hỏi.
“À, cô Dư, có thể nói cụ thể chút được không?”
Anh ta chỉ mới nói một câu đã khóc tới mức này rồi.
Anh ta chưa từng gặp trường hợp này khi phỏng vấn các ngôi sao nữ khác.
Mà trên thực tế, ngay giờ phút này, trong phòng khách sạn.
Thẩm Nghị Sùng định giằng lấy điện thoại, anh muốn nói chuyện thay Dư Dao Dao, nhưng bị cô ngăn cản.
Đây là chuyện giữa nguyên chủ với người mẹ tiểu tam không biết xấu hổ, và đứa em gái có mắt không tròng!
Là cuộc chiến của cô!
Lúc ấy bọn họ đã dùng mọi chiêu trò để lừa gạt, dụ dỗ nguyên chủ. Mặc dù lỗi do nguyên chủ quá ngây thơ ngu xuẩn, nhưng những hành động hai mẹ con họ làm cũng đủ khiến người ta buồn nôn.
Ban đầu Dư Dao Dao đã nghĩ tới chuyện giành lại tất thảy những gì thuộc về nguyên chủ.
Nhưng gần đây cô hơi bận, mà bọn họ lại không biết kiềm chế nhịn nhục, từ lao đầu tới trước họng súng của cô!
Vì thế cô chu miệng, cố tình để tiếng khóc nức nở truyền tới điện thoại.
“… Tại sao bọn họ lại nói tôi như vậy chứ… Tôi đã làm gì sai… Tôi có nhà nhưng không thể về, tôi đã làm tròn bổn phận một người vợ trong suốt năm năm.”
“Tới tận bây giờ, khó khăn lắm tôi mới tự nuôi sống được bản thân, tay làm hàm nhai. Tôi dựa vào những vai diễn hay quảng cáo đã tiết kiệm cho mình một khoản, mua quần áo và đồ chơi cho con trai, không còn là người phụ nữ vô dụng nữa.”
“Vậy mà bọn họ lại sẵn sàng bôi nhọ tôi, chỉ vì, chỉ vì…”
Cô nức nở, nói đến đây bỗng ngừng lại.
Lý Nam nghe xong thì sốt ruột muốn chết, không nhịn được đành mở miệng: “Vì cái gì vậy? Có phải cô đã làm chuyện gì không phải với bọn họ không?”
“Không có! Sao có thể như vậy được chứ? Mặc dù năm năm qua tôi là vợ của đại gia, nhưng tôi tiêu xài rất tiết kiệm. Chồng cho tôi bao nhiêu tiền tiêu vặt tôi sẽ đưa hết cho em gái và mẹ dùng, coi đó là phí trợ cấp sinh hoạt cho bọn họ! Thử hỏi tôi đối xử không phải với họ ở đâu?”
Tiếng gào khóc khản đặc vọng qua microphone, nghe giống như cô đang khóc lóc vô cùng thảm thiết.
“Trời ơi, tôi phải làm thế nào mới được nữa đây? Tôi phải làm thế nào thì họ mới cảm nhận được tình cảm của tôi? Giờ tôi có thể tự làm việc kiếm tiền nên ăn thêm nhiều món hải sản và bò bít tít… Những món ăn vặt khác nhận từ việc quảng cáo, chứ tôi không tự bỏ tiền mua… Dường như tôi đã đưa hết tiền của mình cho em gái rồi…”
Lý Nam ở đầu dây bên kia trợn tròn mắt: “Ý của cô là, dù được gả vào nhà giàu có quyền quý nhưng phải đưa toàn bộ tiền tiêu vặt của mình cho em gái và mẹ ư? Vậy mà giờ họ vẫn chưa hài lòng? Nói cô không chịu về nhà?”
Thẩm Nghị Sùng nhướng mày.
Bánh bao nhỏ chỉ biết há hốc mồm nhìn mẹ, nhưng chẳng mấy chốc đã bị ba đưa đi.
Thấy bánh bao nhỏ sang phòng bên cạnh, tiếng khóc ô oa của Dư Dao Dao lại càng lớn hơn.
Tiếng khóc nghe vô cùng đau lòng, âm thanh như là đỗ quyên khóc chảy máu mắt, đâm thủng trái tim người ta!
“Làm gì có chuyện tôi không thèm về nhà, tôi không dám về mới đúng…”
“Chẳng lẽ giờ tôi với chồng tôi về nhà rồi đứng trơ mắt nhìn người mẹ là bậc bề trên cao kính ngồi khóc lóc kể lể rằng bà ấy không có tiền, rồi xin chồng tôi – một người phận bề dưới phí sinh hoạt lúc về già? Hay là muốn tôi ngồi xem đứa em gái chưa gả chồng khóc lóc xin tiền học phí của anh rể đây?”
“Tôi, tôi… Ô ô ô, tôi không thể để bọn họ vứt hết liêm sỉ, sĩ diện đi như vậy được. Tôi cũng không muốn chồng mình khó xử… Tôi, tôi không biết… Tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ mới phải!”
Những lời này khiến Lý Nam sợ ngây người.
“Còn, còn có chuyện như vậy nữa sao?”
Người nhắn tin cho anh ta nói cô không chịu về nhà thăm ba mẹ, cũng không thèm quan tâm tới em gái, sau khi cưới đại già rồi thì vô ơn bạc nghĩa!
“Đồng chí phóng viên, có phải anh chưa lập gia đình đúng không? Chắc chắn anh không thể hiểu cảm giác của tôi đâu. Chồng tôi là người có tiền, điều đó không sai, nhưng anh ấy kiếm tiền cũng không phải dễ. Còn tôi, mặc dù tôi là ngôi sao nổi tiếng, mọi người nhìn bên ngoài thì tưởng hào nhoáng, mà thực chất tôi còn phải kiếm tiền nuôi cả một đội ngũ e-kip…”
“Tôi vừa mới quay lại làm việc được mấy tháng, đúng là khoảng thời gian này tôi không gửi tiền về nhà.”
Lý Nam có cảm giác da đầu mình sắp nứt toạc!
Hoá ra là như vậy… Sao anh ta không hiểu cho được?
“Tôi hiểu, tôi hiểu! Trước đây mẹ vợ tôi cũng như vậy!”
Lúc nói đến đây, giọng anh ta bỗng cao hơn nửa độ!
Hai người còn chưa kết hôn, mẹ bạn gái đã nói bóng nói gió trong bữa tiệc là giày bà ta đã mòn đế, quần áo không phải đồ hàng hiệu… Muốn anh ta mua coi như quà cho mẹ vợ tương lai!
Có khác nào thứ quỷ hút máu…
Người nhà mẹ đẻ Dư Dao Dao cũng chẳng khác gì quỷ hút máu!
Cô vừa về tới nhà, mẹ kế và đứa em gái cùng ba khác mẹ sẽ mở miệng đòi tiền chồng cô?
Bản thân cô là một người vợ, họ làm như vậy thì cô còn thể diện gì với bên nhà chồng nữa, khó xử thật sự!
“A, vậy là anh hiểu cho hoàn cảnh của tôi ư? Không phải chứ, anh cũng thảm vậy à?”
Dư Dao Dao có vẻ rất kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...