Lam đã được băng bó kĩ càng và được lau chân, tay, mặt bằng khăn ước. Trên xe, Lam chợt tỉnh dậy, cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô không quen
ai cả, nhưng cô nhận ra “anh trai” (đổi cách xưng tí ^^) đã giúp mình
lúc này. Cô dụi mắt, ngước lên nhìn người phụ nữ mà cô đang ngồi trong
lòng. Bà ta tầm tuổi mẹ cô, cô cảm nhận được sự ấm áp bao la từ cơ thể
này nên cô, bà ta có một khuôn mặt hiền hậu cô tin chắc là người tốt
Ngay khi gặp được ánh mắt của đứa trẻ ngước lên nhìn mình, Cẩm Yến
mới thấy được cô bé này có một gương mặt phụng phịu đáng yêu, làn da
trắng ngần mịn màng vốn có của 1 đứa trẻ, nổi bật là đôi mắt to tròn
long lanh nhìn bà, bà mỉm cười lại nhìn cô bé rồi nói :
-Con thức rồi hả? Con tên gì nè?
Lam hơi giật mình nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lại :
-Dạ con tên Ngọc Lam. Năm nay con 4 tuổi_Cô đáng yêu trả lời, đưa tay thành 4 ngón về phía trước
-Vậy sao?! Cô tên là Cẩm Yến, Lam gọi cô là Cô Yến nha!_Bà cười rồi
dịu dàng nói với Lam. Bà quay sang nhìn cậu con trai bé bỏng đang quay
mặt sang một bên mà cười thầm, bà đưa tay chỉ về phía cậu rồi nói với
Lam :
-Đây là Cu Bin! Cu Bin lớn hơn Lam 1 tuổi đó!
Lam quay sang nhìn anh trai lúc nãy rồi xòe bàn tay ra đếm. Cô quay sang nói :
-Vậy là–
-5 tuổi!!!_Lam chưa nói xong Cu Bin đã lạnh lùng quát
-Cu Bin dữ quá a~_Lam nhăn nhó mặt, giở giọng giểu cợt nói. Bà Cẩm Yến nhìn bộ dạng đứa con trai thân yêu rồi chỉ cười
-Hừ!_Anh chỉ hừ lạnh một tiếng. Gì chứ? Anh chính là đang tức đây.
Không tại con bé này thì anh lại được ngồi trong lòng mẹ mình rồi! Đúng, là ghen tị đấy!
Sau một hồi ngồi trên xe nói chuyện, mọi người đã chở Lam đến bến xe để gặp gia đình. Lam mừng lắm! Và cũng từ đó cả 2 gia đình quen biết nhau. Dù đã về lại nhà nhưng ba mẹ hay dẫn Lam đến nhà của Cu Bin chơi.
*End flash back*
Đúng vậy, cô mang ơn anh ta. Thật bất ngờ khi lên tiểu học hai đứa có thể học chung, nhưng càng ngày lại càng ít thân nhau hơn…
Nghĩ đến đây, Lam bật dậy rồi lấy đồ đi tắm. Còn cả 1 câu chuyện dài
năng nẳng ở phía sau, nhưng tốt nhất cô không nên để bản thân nhớ lại
-~-~-~-~-
Phía dưới bếp…
Khánh đang xào đồ ăn, mùi thơm ngào ngạt bay khắp gian bếp… Tại sao
anh phải làm việc này? Rõ ràng Lam mới là người phải làm? Thôi đành vậy, một lát anh cũng sẽ giao việc cho cô ấy thôi!
Không phải chỉ Lam mới đang nhớ về những chuyện cũ. Khánh cũng vậy!
Sau khi cứu cô, thì cô có đến nhà anh 1-2 lần cùng với ba mẹ xem như cảm ơn. Sau này mới biết cả 2 đứa ở chung nhà trẻ.
Mãi khi anh lên lớp 1 thì khoảng cách 2 đứa càng xa và cứ thế càng ngày càng ít gặp nhau.
Đến khi anh lên cấp 2, vì hoàn cảnh gia đình nên anh đã chuyển sang nước ngoài được 2 năm và khi anh quay về anh cũng không còn bất cứ liên lạc với
Lam. Thậm chí, Lam cũng chuyển nhà đến chỗ gần trường cô học nên không
còn ai biết địa chỉ của ai
Cấp 3, đó là lúc anh gặp cô. Lúc đầu nhìn thấy Lam anh vẫn chưa nghĩ
ra là cô bé lúc ấy. Sau bao nhiêu năm cô thay đổi là chuyện đương nhiên, nhưng sau 1 thời gian tiếp xúc anh mới phát hiện ra chính là cô…Nhưng
tại sao cô không chịu nhận anh chứ? Cô rõ ràng biết là anh mà phải
không?
Khoảng 1 lúc sau, Lam bước xuống lầu với mái tóc giả, 1 chiếc áo thun cả nam nữ đều có thể mặc, và 1 chiếc quần short dành cho nam khác màu
và hiển nhiên cô cũng đã hóa trang, nhưng giọng nói cô lại không đổi vì
cái thứ giọng đó rất phiền hà.
Khánh ngồi trên bàn ăn thấy cô bước lại sững sờ nhìn…Anh nói:
-Tôi nấu rồi! …’Cậu’ dọn ra đi!_Anh hơi ngập ngừng về cách gọi, đúng
là đang trong bộ dạng của 1 thằng con trai ,nhưng, cả 2 đều biết rõ cô
chính là nữ mà!
Lam cứ thế quay người đi lấy chén và đồ ăn. Cô lạnh lùng hơn nhỉ? Với cái quan hệ mờ nhạt này thì chính xác là điều cô muốn, tốt nhất kể từ
bây giờ cô sẽ không hó hé với Khánh và sẽ ở tạm đây 1 khoảng thời gian
rồi khi tìm được việc làm mới liền “say : Goodbye!” với tên đó và căn
nhà này.
Cô vừa múc đồ ăn vừa thầm ca ngợi mình thông minh,, không biết khi
nào cô có cảm tưởng rằng đang có vầng hào quang đang sáng lấp lánh quanh mình (bệnh tự tin + tự kỉ chưa bỏ __ __||||) Nghĩ đến thế tâm trạng cô
lại tốt hơn, cô hí ha hí hửng múc đồ ăn vào dĩa một cách nhanh chóng
không may là mém văng vô người. Và cái miếng thịt đang nằm lăn lốc cạnh
dĩa thức ăn đã bị cô nhanh chóng bỏ vò miệng
Cô nhai nhòm nhoàm rồi thản nhiên đem đồ ăn và cô đến bàn. Cô vừa
ngồi xuống liền nhanh tay lấy đôi đũa cầm lên, cô vội định gắp 1 miếng
thịt vào chén cơm thì từ đâu xuất hiện 1 đôi đũa đánh mạnh vào đôi đũa
cô đang hướng về dĩa thịt ngon lành, khiến cho đôi đũa trên tay cô bị
bật ra
Người ta nói “Trời đánh tránh bữa ăn!”. Cô nhăn nhó, chau mài nhìn kẻ đã và đang cản trở bữa ăn của cô
-Không biết mời người lớn ăn trước à?_Khánh cũng chau mài nhìn cô gái không phép tắc trước mặt. Anh dù gì cũng lớn tuổi hơn cơ mà!
“Chết tiệt! Rõ ràng đang kiếm chuyện!!” Cô tức tối thầm chửi bới tên con trai không lấy nửa phần thật thà trên gương mặt. Cô gượng cười, ánh mắt cứ trừng lên nhìn Khánh :
-Thế mời ‘người lớn’ ăn cơm!_Cô nghiếng răng nghiếng lợi gặng ra từng chữ.
Chẳng phải cô đang chê anh già đó sao? Anh không giận dữ mà chỉ cười nói :
-Ha ha! Ngoan lắm ‘nhóc con’!_Đùa chứ, đấu võ mồm ? Khánh cũng đâu thua kém.
Cô đã chê anh già anh chửi ngược cô là ranh con? Mà còn ”Ngoan lắm”?! Xin lỗi, cô đâu dễ cho leo lên đầu ngồi vậy!
Ngay khi thấy bộ dạng hậm hực của cô, Khánh vui vẻ gắp đồ ăn, nhưng
đang gắp 1 miếng rau vừa lên được khỏi dĩa lại bị một đôi đũa khác kẹp
lại phần dưới mà giựt ngược lại. Anh trừng mắt nhìn cô. Cô chỉ lấy tay
còn lại che miệng cười nói :
-A, xin lỗi người lớn. Chỉ tại nhóc con đây đang muốn ăn cái này!_Cô kìm chặt không buông miếng rau
-Trên dĩa còn nhiều sao nhóc con không gắp miếng khác nhỉ?_Khánh cười lạnh đáp, đương nhiên, anh cũng chẳng muốn nhường
-Tại vì không hiểu sao miếng rau này lại hấp dẫn vậy nên nhóc con đây rất muốn ăn nó!
-Nhóc con cũng biết ăn rau cơ à?_Khánh bắt đầu giở giọng giểu cợt kèm theo đó anh giật mạnh miếng rau về phía mình
-Đương nhiên là biết chứ! Rau rất tốt cho sức khỏe mà!_Lam trừng mắt, lại giật ngược miếng rau về phía mình
-Thế cơ à?_Khánh cười giật lại
-Đúng vậy!_Lam không buông giật ngược lại
-Chắc chắn?_Lại giật về phía này
-Chắc chắn!_Lại giật ngược lại
-Khẳng định?_Lại không buông tha
-Khẳng định 100%!_Càng giật mạnh hơn
-………
(Tiếng gào thét đâu đó : Buông tha tôi đi!!! Tôi chỉ là miếng rau tội nghiệp thôi mà!!!>
Đúng vậy, thật sự hai con người này không ai nhường ai, nhây qua nhây lại không thể chịu nổi. Cho đến khi Khánh lại đổi động tác, đũa cầm
chặt miếng rau, đẩy mạnh về phía chén cơm của nhóc con trước mặt mà nói :
-Thôi! Người lớn không tranh chấp với trẻ con làm gì!
Gì chứ? Ý bảo ta còn nhỏ không xứng làm người cùng anh ta hơn thua,
tranh giành. Lam lại thêm phần tức giận, đẩy ngược miếng rau về phái
chén cơm của Khánh mà ôn nhu cười nói :
-Không! Người ta có nói phải biết “Kính lão đắc thọ”!
-Không! Cũng có câu “Kính trên, nhường dưới” ! Người lớn nhường miếng rau này cho nhóc con! _ Khánh lại đẩy ngược về phía Lam
-Cũng như câu đó đã nói, nhóc con đây cũng biết “Kính trên” !_Lam lóe lên 1 sự nham hiểm rồi đẩy ngược về phía Khánh
-Không! Nhóc-con-còn-nhỏ, nên ăn nhiều rau để chóng lớn!_Từng chữ của Khánh như muốn bóp nát cái nụ cười đầy nguy hiểm của Lam, anh cũng
không quên đẩy ngược lại
-Không! Người- lớn -đã -có -tuổi, ăn nhiều để có nhiều sức khỏe mà sống-lâu-với-con-cháu!_Lam cười gian đẩy ngược lại
-Không! Ta phải biết yêu thương trẻ nhỏ!_Đẩy ngược lại
-Nhóc con đây phải biết quan tâm người lớn chứ ạ!_Đẩy ngược lại nữa
-…….._Đẩy qua, đẩy lại
Hết giành rồi lại nhường…(Tiếng gào thét đâu đó: Tui sắp nát bấy rồi! T^T )
Cả 2 đã bắt đầu tức giận lên, cùng dùng sức đẩy về phía đối phương,
kết quả, miếng rau bị văng ra khỏi 2 đôi đũa và nằm yên vị trên mặt bàn
-Dơ rồi! Có lẽ ta nên ăn cái khác!_Khánh nhìn miếng rau mà cười lạnh nói
-Chắc phải vậy!_Lam nhìn miếng rau mà nuối tiếc.
Bất phân thắng bại rồi! Thôi đành để lần sau…
Cả 2 trừng mắt nhìn nhau rồi im lặng mạnh ai nấy ăn…
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...