Tôi Sống Cùng Hot Face

Bài hát kết thúc với tiếng vỗ tay "Bốp...Bốp..." không ngừng. Lam lại còn hưng phấn hơn, vỗ tay kịch liệt nhất.
Khi Khánh trả đàn và về lại chỗ của mình thì bao nhiêu là ánh mắt theo dõi anh. Tới khi anh ngồi vào chỗ của mình thì mọi người ai lại vào việc nấy
-Oa oa, hay lắm luôn đó!_Khánh vừa về Lam đã hưng phấn khen ngợi. Cô chẳng thể nào phủ nhận được...nó rất hay mà!
-Cám ơn!_Khánh hơi ngại ngùng xoa cổ cám ơn
-Sao anh không thi vào trường nghệ thuật?_Lam uống một ngụm cafe xong quay sang hỏi.
Tại sao anh ta phải bỏ phí 1 năm trời của bản thân như vậy? Và nếu anh ta không thi vào trường nghệ thuật thì nước ta sẽ mất một nhân tài ! ( ̄▽ ̄)
-...Bỏ qua chuyện đó đi! Cô có tài cáng gì không?_Khánh im lặng 1 hồi rồi đánh lãng qua chuyện khác. Anh dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lam
-Hừm...Hình như là...Hừm...Tôi chẳng biết nữa!_Cô đắn đó suy nghĩ. Nghĩ đi nghĩ lại...cô chẳng có ước mơ ở phía trước cũng chẳng có tài năng gì nổi trội
So với Khánh, cô thấy rất xấu hổ. Anh ta là người có chí hướng, có khát vọng, ước mơ. Cô...chẳng có gì cả! Cô chỉ muốn sống bình yên qua ngày thôi...
-Thật là!_Khánh khi nghe câu trả lời của Lam liền tức cười nói.
Anh cười đây không phải khinh khi cô mà là hài hước đối với 1 người đã rơi vào cảnh như vậy mà vẫn chưa chịu đặt ra chí hướng riêng cho mình. Vô lo, vô nghĩ
Cả hai im lặng, mỗi người ngồi bấm điện thoại của mình. Được 1 lúc lâu, Khánh mới buông điện thoại xuống nói :
-Nếu tôi đi thi thì sẽ như thế nào?
-Rớt từ vòng gửi xe!_Lam rời mắt khỏi điện thoại. Đáp 1 câu ít à có "duyên"
Đùa thôi! Tài năng của Khánh đương nhiên cả anh và cô đều thấy cả!
Khánh cũng hiểu ý Lam nói đùa. Anh vừa tức vừa cười
-Hỏi nghiêm túc đấy!

-Thì trả lời nghiêm túc đấy!_Lam vội buông điện thoại xuống. Trả lời với giọng hơi to hơn thường
Lam à, định troll đến khi nào?╮(╯3╰)╭
-...
-Được rồi! Tôi nghĩ anh nên đi thi!_Lam bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Khánh liền thành thực trả lời
-Vì sao?
-Thì vì anh muốn đấy!_Ơ , lại đùa. Lam quá "nhây"╮(╯▽╰)╭
-Hửm?_Khánh trợn mắt, hơi nghiêng hỏi lại
-À thì, nếu anh thi thì xác định anh không bị loại mau chóng. Nếu không dành được chiến thắng chung cuộc ít nhất sau này anh có tiếng tăm dễ thi vào các trường Đại học và cũng dễ ra nghề hơn!...
-..._Khánh chăm chỉ nghe kĩ. Đầu không ngừng gật gù
-Mà tôi thấy các cuộc thi Idol bây giờ cũng rất nhiều! Nếu thi vào đó anh có thể quen biết được với các ngôi sao nổi tiếng ( máu tham nổi lên ) Còn tương lai nếu anh làm ca sĩ...cứ để tương lai tính_Lam luyên thuyên đến khúc cuối lại hơi ngập ngừng.
Cô hay xem trong phim và cũng thấy ngoài đời là Showbiz rất nhiều thị phi, chỉ sợ Khánh sẽ chẳng yên.
Cô không muốn ngăn cản ý muốn, cũng chẳng muốn hôi thúc. "Tương lai" cứ để sau này tính! Cô chỉ đơn giản nêu ý kiến cá nhân thôi!
Khánh hiểu ý kiến của Lam. Anh cũng rất lo, nhưng đây là con đường duy nhất để anh có 1 cuộc sống bình yên. Không chanh chấp tài sản gì với gia đình anh
-Thôi tính sau vậy! Sắp tối rồi, về thôi!_Khánh đắn đo một hồi đành tạm gác qua một bên
Anh và Lam của ai nấy tính tiền (keo kiệt đến vậy ._.)
~~
Vừa bước ra khỏi quán thì Khánh và Lam tình cờ gặp một cô gái rất xinh đẹp và đáng yêu. Cô ấy cao tầm Lam, tuổi có lẽ xê xích nhau

Điều đáng nói khi vừa bắt gặp Khánh cô đã nở nụ cười tươi rồi nói khiến Khánh và Lam phải dừng lại :
-Anh 2!_Trương Diệp Hạ tóc xõa ngang lưng, đôi mắt to tròn, miệng xinh xắn, gương mặt trang điểm không ít. Nhìn qua là biết đi chơi. Không ngờ tình cờ gặp Khánh ở đây
-À, Diệp Hạ!_Khánh chẳng mừng cũng chẳng buồn tiến gần lại Diệp Hạ
Lam hơi giật mình đánh giá Diệp Hạ từ đầu đến chân...
1 phần cũng chẳng giống Khánh! Thế sao lại kêu "Anh 2"? Theo cô nhờ Khánh đâu có em gái nào lớn vậy đâu?
Lam chẳng nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào 1 cái. Cô để ý đằng sau cô gái ấy là Ngọc đây mà?!
-A, Ngọc!_Cô vui mừng chào hỏi. Cũng đã vài hôm không gặp Ngọc rồi
Ngọc mắt dán lên người Khánh, nghe tiếng chào bỗng giật mình lại :
-A, Khánh với Lam đi đâu đây?
Khánh và Lam nghe câu hỏi hơi bị bất ngờ, cả 2 liếc nhìn nhau. Lam ấp úng nói :
-À, tình...cờ...gặp ở quán cafe ấy mà!_Lam cười hì hì
Nếu nói thẳng ra thì cô và Khánh sẽ bị hiểu lầm. Nên còn cách nói dối thôi!
-Vậy à...!_Khúc Hạ nhìn Lam rồi lại nhìn Khánh nở nụ cười nham hiểm gật gù nói
Có gian tình!
-À anh bận rồi! Anh về trước!_Khánh chưa gì đã kiếm cớ "rút lui"trước. Tưởng đâu dễ dàng rời khỏi ai ngờ lại bị Khúc Hạ kéo lại

-Anh 2! Mấy ngày không gặp rồi! Còn chưa nói chuyện gì nữa mà!_Khúc Hạ nũng nịu nói
-Có gì về nói chuyện sau! Anh hơi...mệt!_Hơi mệt? Quá mệt luôn ấy! Đi từ trưa đến giờ, anh đuối lắm rồi!
Anh nhanh chóng rời đi không quên liếc mắt với Lam 1 cái như ý bảo cô "Tự xử nha!"
Lam hơi tức giận vì Khánh bỏ cô mà đi! Nếu giờ về chung sẽ bị phát hiện...Làm sao đây?
-Cô là bạn của anh tôi?_Khúc Hạ dẹp bỏ bộ dạng đáng yêu lúc nãy nhìn Lam hỏi
-À...à...Đúng đúng!_Lam lo lắng chẳng tâm trạng trả lời cho trọn
-Giới thiệu với em luôn! Đây là Ngọc Lam học chung trường với em ấy, năm nay đã năm cuối rồi!_Ngọc xung phong ra giới thiệu
-Lam đây là Khúc Hạ, em gái Khánh!_Ngọc chỉ về phía Khúc Hạ chẳng thèm nở nụ cười với Lam
Lam cũng kệ. Con bé này nhìn qua chẳng phải người thân thiện mấy! Mà có phải em hay không cô cũng chẳng quan tâm!
-À, chào em! Chị cũng hơi bạn tại mai thi rồi! Chị về trước nhé!_Lam hơi ấp a ấp úng định "chuồn" về. Chưa gì đã bị Ngọc làm khó dễ
-Mai Ngọc với Hạ cũng thi mà! Hay mình đi chơi xíu đi!_Mục đích chính là muốn moi thông tin của Khánh từ Lam
Lam đương nhiên hiểu rõ Ngọc và Hạ muốn gì! Họ đang nghi ngờ cô đây mà ><
-À..à..._Lam ấp a ấp úng. Trời đang lạnh mà chẳng hiểu sao cô vẫn chảy mồ hôi
Đang lo lắng, đắn đo cô bất ngờ gặp được "vị cứu tinh" như có hào quang xung quanh khiến cô không thể không để ý.
Tạ ơn trời! Cảm ơn người đã mang "thiên sứ" đến cứu vớt con!
Lam vui mừng muốn rơi lệ, vội vã tiến lại chàng trai đang từ xa đi lại :
-Dương ơi!
Dương Dương đang định mua cafe uống thì bắt gặp Lam người như nở hoa đang vui vẻ tiến lại phía anh.
Khúc Hạ và Ngọc theo hướng Lam chạy lại nhìn xem ai. Khúc Hạ mắt tròn xoe nhì chàng trai phía trước.

Cô thật sự rất muốn thốt lên : Má ôi !! Trai đẹp!! (Máu mê trai gióng ta :3 )
Từ đó anh đã xác định : Có chuyện rồi!
Anh né sang bên phải lại bị Lam chặn, né sang trái cũng bị chặn
Đến cuối cùng, Lam trưng cái mặt đầy "dọa người" uy hiếp Dương. Anh đã ngoan ngoãn nghe theo cô.
Anh ngoan ngoãn nghe theo cô dặn, vì đứng cách chỗ Khúc Hạ không xa nhưng anh vẫn cố tình hét lớn :
-Chị 2 ơi về nhà mau lên! Con Bin nó đột nhiên đi không nổi kìa!!!
Lam trong lòng hí hửng, cô chỉ muốn xoa đầu Dương và nói "Giỏi lắm! Giỏi lắm!" nhưng vì đang diễn nên cô vờ lo lắng hét lớn đáp lại :
-Thật sao??? Chị phải về đưa nó đi khám mới được!!_Nói rồi cô chạy vội lại chỗ Khúc Hạ với Ngọc nói
-Con Bin nhà Lam bị gì rồi! Lam về trước nhé!_Lam diễn quá đạt! Khiến Ngọc và Hạ sắc mặt cũng lo lắng theo vội gật đầu đồng ý. Còn định dẫn nó đi khám chung nữa nhưng lại bị Lam từ chối
Con Bin- nghe qua đã biết là 1 con chó. Nhưng Lam đâu có nuôi chó! Và con "chó" ở đây là nói xấu "Khánh - Pin" đây mừ!
Vừa trốn thoát thành công, vừa được nói cho hả dạ. Này gọi là "1 mũi tên trúng 2 đích"
Lam hí ha hí hửng tự khen mình tài giỏi.
Cô đi bộ đến trạm dừng để chờ xe.
Cô lo tự khen bản thân mà chẳng biết mình tới lúc nào không hay. Xe buýt chưa tới nên cô đành ngồi chờ
Đột nhiên từ đâu một chiếc xe moto dừng trước mặt cô. Người trên xe ấy cô có thể dễ nhận ra đó là Dương Dương, có lẽ anh ta mới mua cafe về
-Cô nợ tôi 1 lần! Tạm biệt!_Vừa nói dứt câu anh đã chạy đi
What the...Lại nói 1 câu giằng mặt rồi "thả" khói vào mặt Lam...
Nợ thì nợ! Cô chẳng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận