Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma


"Một mình chị mà giải quyết chuyện của hai tập đoàn lớn, vậy có ổn không"
Bình thường cô chỉ giải quyết những công việc quan trọng ở Hàn thị và Mạn Hy Dạ, tham gia vài cuộc hợp còn những hợp đồng khác thì đã được Diệp Tử Kiệt, Châu Khải Hiên, Mạn Mạn và Duy Khánh giải quyết và kiểm duyệt qua rồi mới cho cô xem.
Bốn người này giải quyết công việc rất nhanh chóng và có hiệu quả nên ngày thường cô mới có nhiều thời gian đi chơi.

Còn tình hình hiện giờ thì không ổn lắm, việc Chước Tư mất đã ảnh hưởng đế tâm lí của mọi người và nhiều việc anh còn đang làm dang dỡ.
Hiện giờ mà cô nhảy vào làm hết phần việc của Mạn Mạn, Tử Kiệt và của bản thân mình thì rất cực.

Nhưng biết sao bây giờ, tình thế đã như này nên cô không còn sự lựa chọn.
Tình trạng của Mạn Mạn không ổn lắm nên khi để cô nàng đưa Chước Tư đến nơi an nghỉ cuối cùng xong thì mọi người đưa cô nàng về bệnh viện.


Nhận thấy cô nàng có dấu hiệu ám ảnh và tự làm hại bản thân nên các y bác sĩ đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần.
Từ ngày hôm đó trở đi, Diệp Viên Hy trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Ban ngày thì cô sẽ thường xuyên đến bệnh viện để nói chuyện, bầu bạn với Mạn Mạn.

Cô mong có một ngày cô bạn thân của mình sẽ thoát ra khỏi cái ám ảnh tâm lý đó và trở lại như xưa.
Ngoại trừ thời gian ở cùng bạn của mình ra thì cô chỉ toàn ở công ty làm việc, những lần căn bệnh của mình tái phát thì cô chỉ rán uống thuốc rồi tiếp tục gượng dậy rồi lại làm việc.
Cho đến khi bản thân cạn kiệt sức lực, bản thân không chịu nổi thì cô mới đi ngủ, ngủ cho đến hôm sau thì lại thức dậy làm việc tiếp.
Cứ như vậy cho đến hai tuần sau thì tình trạng của Mạn Mạn dần có chuyển biến tốt và cô ấy nói muốn ra ngoài.
Cùng là bạn thân như Diệp Viên Hy và Mạn Mạn lại rất khác nhau, khi nghe tin Hàn Chiêu Dạ mất dưới biển thì cô sẽ chạy ra biển làm loạn và tìm anh.
Mãi cho đến sau này cô còn mua một căn nhà gần biển để được ở gần anh, cô xem gió đêm như là vòng tay của anh mà dang ra để đón lấy rồi cùng nhau âu yếm.
Còn Mạn Mạn thì lại có khuynh hướng chạy trốn, đơn giản là cô nàng xem đây như là một mảnh đất chứ đầy những tổn thương, cũng tại đất này người mà cô nàng yêu đã ra đi mãi mãi.
Nói đi thì cũng phải nói lại, tuy nỗi đau là giống nhau nhưng tính tình và hoàn cảnh khác nhau nên sẽ có những cách hành xử khác nhau.
Nếu như cô nàng đã muốn rời đi rồi thì cô cũng không ép cô nàng để làm gì, nói không chừng khi rời khỏi đây rồi thì tâm trạng và bệnh tình cũng sẽ có tiến triển tốt.
Một tháng sau.
Khi Diệp Tử Kiệt xử lí xong việc ở tổ chức thì cậu quay lại giúp cô quản lý cả Hàn thị và Mạn Hy Dạ.

Cuộc sống của Mạn Mạn ở nước ngoài cũng đã ổn định và cô nàng đang quản lý chi nhánh của Mạn Hy Dạ ở bên đó.
Hiếm lắm hôm nay mới có thời gian rảnh thế nên Diệp Viên Hy liền chuồng đến sòng bài, cả tháng nay không được gặp anh nên cô cũng có chút nhớ rồi.


Cô đến đây chơi được một lúc thì Huân Phong xuất hiện, hai người đang cùng nhau chơi thì đột nhiên bên ngoài cửa của sòng bài có một tiếng động lớn rồi tiếp đến là các tiếng động như va đập mạnh, đồ vật bể lần lượt vang lên.
"Mau gọi ông chủ của chúng mày ra đây"
Bên ngoài có một đám người xã hội đen, trong tay ai nấy đều cầm dao, cầm gậy và mã tấu đứng trước cửa sòng bai la hét, có vài người còn dùng dao chỉa vào các bảo vệ của sòng bài để uy hiếp họ tránh sang một bên.
Có một hai bảo vệ đứng ra ngăn cản thì bị chúng đánh, có người còn không mai bị đâm mấy nhát dao.

Bọn chúng tràn vào trong sòng bài uy hiếp, cướp hết tiền của những khách chơi bài và cả đập phá đồ đạt.
Huân Phong cảm thấy tình hình không ổn nên lấy điện thoại gọi cho Minh Kỳ, gọi xong thì anh đi ra ngoài.

Thấy anh đi nên Diệp Viên Hy nối gót bước theo sau.
"Tụi bây đang làm gì ở chổ của tao vậy"
Nghe Huân Phong nói thì tên đứng đầu đám người xã hội đen kia cười điểu một cái rồi trả lời lại bằng một giọng nói không xem ai ra gì:
"Mày xây sòng bài và làm ăn trên khu vực của tao vậy mà lại không chịu trả tiền"
Chưa để đối phương nói hết thì anh đã lên tiếng cắt ngang:

"Đất này là tao mua của người khác và đã có chuyển nhượng giấy tờ đàn hoàn thì mắc mớ gì phải đưa tiền cho mày"
"Mày là dân làm ăn mà sao ngu thế, mày không biết cái gì gọi là phí bảo kê à"
"Tao không biết cái gì gọi là phí bảo kê thật như tao biết được một điều là đám côn đồ tụi mày nghèo đói không có tiền ăn nên mới đến chổ tao để nhận được sự bố thí.

Tụi tao không bố thí nên tụi mày đến kiếm chuyện để nhận được sự bố thí"
Một tên trong đám đó nghe vậy thì chỉa con dao về phía anh, gương mặt tỏ ra dữ tợn rồi lên tiếng:
"Mày dám nói như vậy với tụi tao"
"Tụi mày đứng ở sòng bài của tao, đất của tao thì nên biết đều.

Đừng có hở ra là dỡ cái giọng bố đời với tao, nếu tụi mày chân thành một chút, nói chuyện dễ nghe một chút thì tao sẽ suy nghĩ lại mà bố thí cho một ít".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận