Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma
Thoáng chốc trong căn phòng này chỉ còn lại ba người, hai phụ nữ và một hồn ma.
Do là có khách đến nên cô phải rời khỏi chổ làm việc đi đến sofa thư thả ngồi xuống rót một tách trà rồi lên tiếng:
Không biết hôm nay cơn gió nào đã đưa cô Triệu đến đây vậy"
Nhìn cô thảnh thơi như vậy thì Triệu Mai Lâm chịu không được mà lớn tiếng:"Cô hại anh Vân Nam của tôi bị người ta truy nã rồi bây giờ cô lại ngồi đây thư thả uống trà sau"
"Bốp"
Ly trà cô vừa uống hết nước bay thẳng về phía Triệu Mai Lâm và nhẹ nhàng đáp xuống đất và cách chân cô ấy một khoảng ngắn:
Chắc cô Triệu đây cũng biết làm người thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu.
Nếu cô nói tôi hại anh Vân Nam của cô vậy thì cô hãy đưa ra bằng chứng cho tôi xem"
Vừa nói cô vừa lấy một cái tách khác thư thả rót trà, Triệu Mai Lâm nhìn động tác của cô mà trong lòng không khỏi dân lên cảm giác sợ hãi.
Cứ như nếu cô nói sai một lời thì cái tách ấy sẽ trực tiếp bay đến mặt của cô vậy.
"Là anh Vân Nam gọi điện nói cô đã hại anh ấy rồi sau đó chiếm đoạt công ty không chỉ như vậy mà cô còn khiến cho anh ấy bị truy nã đến cả đám tang của ông nội mà anh ấy cũng không dám quay về"
Hàn Vân Nam ghét tôi thay anh ta đứng trên vị trí tổng giám này nên việc anh ta nói xấu và gán ghép những tội danh đó cho tôi là việc bình thường.
Cái tôi cần là bằng chứng chứng minh tôi hại anh ta chứ không phải là những lời nói vô nghĩ đó cô hiểu chứ"
Triệu Mai Lâm không biết sau giờ phút này xung quanh người cô gái đang nhàn nhã uống trà kia lại tỏa ra một cái gì đó làm cho khiến người đối diện cảm thấy rất đáng sợ và miệng cũng không nói nên lời.
Tôi..i tôi"
"Làm một giám đốc vận hành cả một công ty có rất nhiều việc phải làm nên bây giờ tôi không tiện tiếp tiểu thư.
Hay là như vầy đi, đợi đến khi nào cô tìm được bằng chứng tôi hại anh Vân Nam của cô thì cô lại đến đây tìm tôi được chứ"
Cô cô
"Triệu tiểu thư còn có chuyện gì muốn nói"
Nghe cô hỏi của cô thì Triệu Mai Lâm tức đến nỗi dẫm chân một cái rồi quay người rời đi.
Ngay giây phút cánh cửa được đống lại thì Diệp Viên Hy khẽ rùng mình.
Hàn Chiêu Dạ:Có chuyện gì vậy"
Một tiếng cũng anh Vân Nam, hai tiếng cũng anh Vân Nam làm cho tôi nổi hết da gà da vịt lên hết rồi.
Anh nghe cô nói thế thì chỉ khẽ cười.
"Mà tôi không hiểu được một chuyện.
Bây giờ những tội lỗi của Hàn Vân Nam đã phơi bài ra anh sáng rồi mà cô gái đó vẫn tin anh ta vô tội sau đó còn đến đây chất vấn tôi nữa chứ.
Một cô gái xinh đẹp, có gia thế tốt vậy mà lại đem lòng yêu một tên rác rưởi"
Cô chưa nói xong thì đột nhiên cánh cửa được mở ra:
"Tôi nghe nói Triệu tiểu thư đến đây gây khó dễ cho cô"
Thấy gương mặt khẩn trương của Châu Khải Hiên thì cô chỉ nhàn nhạt mở miệng:
Người ta về đến nhà ngủ luôn rồi anh mới đến"
Người đi rồi??? Còn cái đống miễn này là sau vậy"
"Là tôi lỡ tay làm rơi tách trà thôi, àk nếu như cậu rãnh thì dọn dẹp giúp tôi"
Nói rồi cô lại đi phê duyệt tài liệu như không có chuyện gì xảy ra.
Còn Châu Khải Hiên thì thầm than trong lòng:
'Không biết từ khi nào một trợ lí lại thành một lao công.
Haiz...!làm mấy cái này không biết cuối tháng có được tăng lương không nhỉ'
................
Sau một tháng bận bù đầu bù cổ thì danh thu của công ty cũng tăng lên một cách đáng kể.
Tình hình làm việc của mọi người cũng được trở về trạng thái làm việc khi Hàn Chiêu Dạ nắm quyền khiến cho những người trước đây nghi ngờ năng lực của cô cũng đã trở nên đầy thán phục.
Ổn định công ty xong thì cô lại cuốn gói chuẩn bị lên đường qua một đất nước khác để xử lí triệt để cái tên Hàn Vân Nam kia.
Lần này đi cô có mang theo Diệp Tử Kiệt để thằng bé hổ trợ và cũng như học hỏi.
Từ nhỏ cậu nhóc này đã được cha mẹ cho đi học võ với mấy cái kiến thức về kinh doanh lên kế hoạch này nọ nên bây giờ chỉ cần nâng cao thêm năng và học mấy môn như bắn súng nữa là ok.
Diệp Tử Kiệt vốn đã có tư chất lại thông minh và có lẻ thứ quyết định tất cả là do lòng thù hận của cậu quá lớn đã tạo nên một ý ý quyết tâm và một tinh thần thép vì thế chỉ một thời gian ngắn cậu bé đã tin thông hầu hết những gì mà mọi người dạy:
Diệp Viên Hy vừa mới gặp lại Diệp Tử Kiệt sau một tháng huấn luyện thì lên tiếng châm chọc
Nhìn nhóc dạo này có vẻ đen hơn trước rồi đấy"
Cô vừa bẹo má Diệp Tử Kiệt vừa cười giỡn
Tôi đâu phải là con nít đâu mà chị bẹo má tôi hoài vậy, hơn nữa tôi huấn luyện ở ngoài nắng thì làm sau mà trắng được"
Chị đây cứu nhóc một mạng vậy mà bây giờ nhóc nói chuyện với chị kiểu đó hả"
Nghe cô nói thế thì cậu bé chỉ hừ một cái rồi quay mặt qua hướng khác.
Cô thấy thế thì quay qua nói chuyện với Tỉnh Lâm:"Các anh dạy cậu nhóc này đấm đá mà quên mất phải dạy cách giao tiếp rồi à".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...