Tôi Solo Hết Cái Phó Bản Này

4.

Cha dượng Thẩm Phàm của tôi biết chuyện cũng không nói một ời.

Mẹ tôi thay mặt tôi xin lỗi anh ấy, nói rằng cái gì mà do tôi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ông ấy cũng chỉ cười xuề xòa nói rằng không sao cả.

Buổi tối, mẹ tôi nấu một canh gà rất to ý là để hóa giải hiểu lầm của tôi và “anh trai” thân yêu, cha dượng rất vui mừng vì không khí gia đình ấm cúng đã lâu không có được này.

Tôi và mẹ nhìn nhau.

Chẳng qua cũng chỉ là bầu trời bình yên trước giông tố mà thôi, hóa giải cái chóa gì với thằng cha đó.

Hừm! Tôi đúng là nhà tiên tri vũ trụ.

Nửa đêm, anh ta hé cửa lẻn vào phòng tôi, nắm cằm tôi bắt nhìn thẳng vào mặt anh ta, trên môi anh ta vẫn đang nở nụ cười nhưng ánh mắt sắc như dao lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi:

“Em gái thân yêu của anh, em nghĩ anh nên trừng phạt em như thế nào để hả lòng hả dạ đây?”

Trong lúc anh ta vẫn đang nghĩ cách trừng phạt bà đây như thế nào, tôi đã lặng lẽ rút chân ra khỏi chăn, không vang lên bất cứ một tiếng động nào.

Rồi sao? Rồi tôi giơ thẳng chân lên, chỉ với một cú đá đã sút trúng đích, thẳng tưng không lệch một mi li nào đúng vùng ngã ba tử thần.

Trong bóng tối, tôi thậm chí còn nhìn rõ ràng được đôi mắt đang trợn ngược của anh ta,

Thẩm Phương rên rỉ dưới đất, cuộn tròn như một con tôm luộc.

Tôi cúi đầu xuống, khiêu khích nhìn anh trai yêu quý.

Thằng chóa má này, cây muốn lặng mà còn dám nổi bão lên à?

“Anh trai ơi, anh có biết là nửa đêm nửa hôm xông vào phòng của con gái mới lớn nguy hiểm như thế nào không? Mình là con trai thì phải biết bảo vệ mình nhé, nhất là…hừm con trai mà đẹp trai nữa!”

Thẩm Phương thở hồng hộc, mắt tóe lửa nhìn tôi.

Tận dụng thời gian không thể không nghỉ của “anh trai”, tôi vội vã đánh thức cả căn biệt thự để đến giải cứu cho anh ấy.

Tôi vừa khóc nức nở vừa hiểu chuyện kể với cha dượng: “ Anh trai con có tiền sử bị mộng du ạ? Sao tự dưng hôm nay anh ấy lại chạy vào phòng con? Vừa rồi con đang ngủ nên không để ý theo bản năng đá vào anh ấy mất rồi, không biết có làm anh trai bị thương không?”

Lần đầu tiên mẹ tôi giận dữ đỏ bừng cả mặt, kéo tôi sang một bên kiểm tra khắp người.

“ Con có sao không?”

Tôi lắc đầu.

Nói xong, bà quay sang nhìn cha dượng: “ Nên làm gì, không nên làm gì thì ông tự biết, đừng có đổ lên đầu con gái tôi.”

Đêm thứ 2 kể từ ngày cưới, mẹ mang tôi ngủ trên chiếc giường Kingsize rộng 2,5m.

Đằng sau cánh cửa, cha dượng và anh trai yêu quý của tôi vẫn đang mắng chửi nhau không ngừng.


Chưa bao giờ tôi thấy tiếng mắng chửi lại êm tai như vậy, hỗ trợ đi vào giấc ngủ rất tốt.

Một đêm ngủ ngon không mộng mị.

5.

Ngày hôm sau, cha dượng chuẩn bị riêng cho tôi một chiếc ô tô sang trọng để đến trường.

Mặc dù tôi cảm thấy hơi say xe và muốn hueeee.

Nhưng không sao, vì tội ác mà tôi gây ra nên hình phạt này tôi đáng phải chịu. Tôi cố gắng một chút là được thôi!

Trước khi ra khỏi nhà, cha dượng còn xin lỗi tôi vì lỗi lầm của anh trai yêu quý, tôi vui vẻ nói rằng không sao hết.

Ông ấy rất hài lòng với tôi.

Chuẩn bị lên xe, tôi kéo tay mẹ thì thầm: “ Mẹ nhớ để ý điện thoại nhé, khả năng cao là hôm nay con sẽ cần đến mẹ đấy.”

Mẹ tôi nhướng mày:

“Con lại chuẩn bị bày trò gì đấy?”

Tôi nháy mắt, cười lém lỉnh với mẹ:

“Mẹ nghĩ con là người như vậy sao?”

Mẹ tôi ân cần xoa xoa đầu tôi:

“Đừng lo, mẹ sẽ lo chu toàn cho con.”

Quả nhiên, vừa bước chân vào lớn thì mọi người đều quay ra nhìn tôi với ánh mắt hả hê.

Thẩm Phương bắt chéo chân ngồi ở một góc, nở nụ cười giễu cợt nhìn tôi.

Quay đầu nhìn về phía bàn học của mình, cả bàn và ghế tôi được phủ đầy bằng những thứ đồ kinh tởm.

Hừm! Tôi tự hỏi tại sao não bọn họ lại vừa ngắn vừa không có nếp nhăn được như thế nhỉ.

Tôi nhặt chiếc ghế ngồi, mạnh tay ném thằng đến cạnh chân của con công nhỏ bé.

Cô ta ré lên:

“Mạnh Nam Nhứ, cô bị điên à, cô làm cái trò gì đấy?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô ta: “ Có phải tác phẩm của cô không?”

Cô ta nhìn chằm chằm: “ Vậy nếu tôi làm thì sao, cô định làm gì tôi?”


Dám khiêu khích như thế này, nghĩa là sau lưng cô ta có bối cảnh.

Học sinh nam trong lớp này nghe lời của Thẩm Phương trong khi mấy học sinh nữ thì phải nhìn sắc mặt của con công nhỏ.

Ông bà ta đã dạy rồi, muốn bắt giặc thì phải gi.ết vua.

Vì thế, không cần phải suy nghĩ làm gì cho nhức đầu, tôi giơ tay vả “Bốp” một tiếng vang rồi vào mặt cô ta.

Con công nhỏ không tin nổi trợn trừng mắt nhìn tôi.

“Aaaaaa… tao phải gi.ết mày.”

Cô ta điên cuồng lao tới.

Tôi còn ngại chắc, lập tức xông vào đáp trả.

Một lúc sau, mấy đứa con gái cũng tham chiến.

Bọn hộ trông thì đông đấy.

Nhưng mà đánh nhau thì phải dựa vào kỹ năng.

Giật tóc, cào mặt, giẫm chân, cắn!

“Aaa…..”

“Aaaa……”

“Aaaaa……”

“Này này….sao các người lại lôi kéo đánh nhau!” Con gà chọi ở bên ngoài gào lên.

“Dừng lại! Mau dừng lại cho tôi.”

Anh ta lao vào lôi tôi ra, nhìn chằm chằm vào mặt tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Tôi nhìn lại bề ngoài của mình từ trên xuống dưới, tóc lòa xòa, quần áo rối tung, đôi giày nhỏ mới tinh sáng nay tôi vừa mới đi được một lần này đã vinh dự biến thành màu lông chuột, cũng đẹp đấy.

Thẩm Phương nghiến răng nghiến lợi:

“Mạnh Nam Nhứ, cô gây phiền phức đủ chưa?”

Tôi không thèm dây dưa với thứ gà chọi mào đỏ này.

Trong lúc cả lớp vẫn đang hỗn loạn và bàng hoàng vì trận thảm chiến thì tôi đã bê bàn bỏ chạy.


“Mạnh Nam Nhứ, cô đang làm cái gì đấy?”

Đằng sau là tiếng gầm như bị chọc ti.ết của Thẩm Phương.

Tôi gào lên đáp lại: “Ha hả, bà đây đi mách cô đây.”

6.

Tôi chạy thẳng lên phòng hội đồng mách giáo viên chủ nhiệm.

Đương nhiên tôi và tất cả những kẻ tham gia cuộc hỗn chiến đều bị gọi lên văn phòng.

Cô chủ nhiệm xinh đẹp nền nã ngực phập phồng tức giận:

“Mạnh Nam Nhứ, ngày đầu tiên đi học thì dùng rắn dọa bạn học ngất xỉu, ngày thứ hai đi học thì lôi kéo bạn học khác đánh nhau. Tôi đi dạy nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp một học sinh nào bướng bỉnh như em.”

Tôi chớp chớp mắt tỏ ra vô tội nói:

“Cô giáo, bạn không đánh em, em cũng sẽ không đánh bạn. Nhưng mà bạn đánh em, em đương nhiên phải đánh trả, gặp thần gi.ết thần, gặp Phật em cũng gi.ết Phật. Nói tóm lại không phải lỗi của em.”

Cô trợn mắt:

“Em đang trả treo với tôi đấy à?”

“Em không hề.”

“Em….Mạnh Nam Húc, em nói rõ ràng cho tôi, tại sao em lại đánh nhau?”

Tôi hất cằm: “ Cô cứ trực tiếp gọi điện cho phụ huynh của em đi cô! Em còn chưa đủ 18 tuổi nên sẽ không có nghĩa vụ trả lời bất kỳ một câu hỏi nào của cô trước khi mà phụ huynh em đến.”

Thầy hiệu trưởng tức giận đập bàn:

“Gọi phụ huynh, lập tức gọi phụ huynh cho tôi. Tôi đương nhiên muốn gọi phụ huynh của em đến, xem xem em sẽ giải thích như thế nào!”

Mười phút sau khi nhận được điện thoại, mẹ tôi đã khoan thai đến.

Tôi được phép nghi ngờ rằng mẹ tôi đã đợi sẵn ngay cổng trường học.

Mẹ tôi húng hắng “e hèm”:

“Mẹ đang mua sắm ở ngay gần đây.”

Tôi bước tới ôm chầm lấy mẹ, ôi, tôi vẫn còn yếu đuối quá!

Mẹ tôi bực bội đẩy đầu tôi ra:

“Bẩn quá, con vừa rớt vào bãi rác chui ra đấy à?”

Tôi bặm môi: “ Mẹ ơi, có người đánh con.”

“ Đánh ai cơ?”

Tôi đứng thẳng lưng, không ngần ngại chỉ thẳng vào đám người.

“Bọn họ b.ạo lự.c học đường con.”

Con công nhỏ đăm đăm nhìn tôi:


“Mạnh Nam Nhứ, cô có biết xấu hổ không, rõ ràng là cô gây sự trước.”

Thầy hiệu trưởng cũng đen mặt:

“Mẹ của Mạnh Nam Nhứ đây sao, Mạnh Nam Nhứ mới chuyển vào trường đã gây rối, lôi kéo bạn học đánh nhau, tôi cần nói chuyện trực tiếp với bà.”

“Chờ đã.” Mẹ tôi cắt ngang: “ Thầy hôm nay bị tắc tai sao? Không nghe thấy con gái tôi nói là bọn họ bắt nạt con gái tôi sao?”

“Mạnh Nam Nhứ ra tay trước.” Thẩm Phương không biết từ lúc nào chui ra, thản nhiên lên tiếng.

Sau đó như nhận được tín hiệu, con công nhỏ và đám bầy hầy kia cũng nhao nhao tố cáo.

Tôi nhún vai tỏ vẻ vô tôi:

“Vậy các người có đánh lại không?”

Con công nhỏ phát điên: “ Tôi đánh trả thì sao? Cô được phép đánh tôi mà không cho tôi đánh lại sao!”

“Vậy sao?”

Tôi xòe tay vung vẩy: “ Tôi đánh trước thì sao nào? Dù sao nói qua nói lại thì cũng là chúng ta đánh nhau mà!”

“Cô…”

“À đấy…” Tôi đá cái bàn ra trước mặt.

“Chính bọn họ đã xúc phạm và vu khống em trước, em cũng chỉ đang cố gắng bảo vệ quyền lợi chính đáng mà em được nhận thôi.”

Thầy hiệu trưởng gào lên:

“Vậy là em có thể đánh người sao? Mạnh Nam Nhứ, không phải em nên tự xem lại bản thân của mình trước hả, tại sao bọn họ lại chỉ nhằm vào một mình em mà không nhằm vào người khác? Bọn họ trước đây đều là những đứa trẻ ngoan, chưa từng lôi kéo bất kỳ một ai đánh nhau. Từ khi em chuyển đến trường…”

Mẹ tôi ngoáy ngoáy tai, ngắt lời: “ Thầy hiệu trưởng, thầy đang nói luyên thuyên gì đấy?”

“Gì cơ?”

Trước ánh mắt ngơ ngác của thầy hiệu trưởng và tất cả mọi người, mẹ tôi giơ tay tát thẳng vào mặt cô chủ nhiệm.

Rất vang, rất mạnh, rất êm tai.

“Sao cô đột nhiên lại đánh người?” Cô chủ nhiệm bị mẹ tôi vả nổ đom đóm mắt, không biết là cô có đang đếm sao không.

Mẹ tôi cười cợt: “ Sao tôi lại chỉ đánh một mình cô mà không đánh người khác? Cô có nên tự kiểm điểm, xem lại bản thân trước không?”

Mẹ tôi rút điện thoại ra chụp từng dòng chữ trên bàn lưu làm bằng chứng:

“Gia đình chúng tôi sẽ tiến hành nhận dạng chữ viết. Những người ở đây, ai xúc phạm con gái tôi, ai nói xấu con gái tôi, tôi tin là nhà chúng tôi có đủ tiền để khiến tất cả những người đó phải hầu tòa.” Mẹ tôi giơ ngón tay chỉ vào mặt từng người có ở trong phòng.

Trước khi rời đi, mẹ không quên nói với Thẩm Phương: “ Nếu cậu có gan cãi vã với bố cậu, có gan cãi nhau với tôi, tôi thậm chí rất coi trọng cậu. Nhưng tôi nói nhỏ cho cậu biết này, cậu cố tình làm con bé xấu hổ, khiến con bé bị xúc phạm, cậu đây là con nít ranh mới lên ba tuổi hả? Sao mà hèn thế?”

Thẩm Phương căng cứng người, sắc mặt tối sầm. Tôi còn thấy cả người anh ta đang run lên bần bật.

Trước khi được mẹ dắt tay ra khỏi cửa, tôi nhìn chằm chằm anh ta, nở nụ cười mỉm.

Sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận