Một đêm trôi qua trong yên bình, tầm giữa trưa hôm sau, Tiêu Linh mới nghe thấy tiếng khởi động xe của Diệp Thiên. Cô rất muốn gặp mặt nói chuyện trực tiếp, nhưng có vẻ hắn sẽ trốn tránh, vì vậy cô gọi điện thoại cho hắn.
Diệp Thiên chần chờ một lúc lâu mới bắt máy:
“Sao vậy?”
“Anh biết em muốn nói gì phải không?”
“Là chuyện của Liên Liên à?” Diệp Thiên đã nghĩ đến rất nhiều chuyện trước khi rơi vào cơn say quên trời đất.
“Ừm, anh thấy sao?”
“Anh…” Diệp Thiên tấp xe vào lề đường, xoa xoa cái đầu đau nhức của mình. “Anh muốn nuôi con bé.”
Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Linh, trước khi mất, bạn của Diệp Thiên đã nhờ hắn chăm sóc cho con gái của mình. Vậy nên nếu nói ai là người thích hợp nhất để nuôi Liên Liên thì chỉ có thể là hắn, thậm chí tên của con bé còn lấy theo tên của hắn kia mà.
“Một mình anh chăm sóc Liên Liên có ổn không?”
“Không sao, một mình anh là được.”
“Em hiểu rồi. Hợp đồng nhà vẫn còn ba tháng nữa, em sẽ trả tiền cho đến lúc đó. Cảm ơn anh vì hai năm qua.”
Tiêu Linh không nói lời dư thừa, sau khi nói xong cô liền cúp máy. Khuôn mặt của Diệp Thiên cứng đờ lại, khiến người ngồi ở ghế phụ cười hắn:
“Không phải hôm qua nói sẽ buông tay à?”
“Tôi buông tay rồi.” Diệp Thiên nói dối không chớp mắt.
Hàn Tuyết nhún vai:
“Vậy được rồi. Đưa tôi về khách sạn đi.”
“Sao cô không về từ đêm qua?”
Vậy mà dám ngủ lại nhà hắn, thật sự là một người phụ nữ gan dạ. Hàn Tuyết như đọc hiểu được tiếng lòng của hắn, cười nói:
“Anh say như vậy thì tôi sợ gì chứ? Lương tâm không cho phép tôi vứt bỏ một người đang say xỉn, sợ anh gặp bất trắc.
“Cô có dự định gì không?” Diệp Thiên vừa khởi động xe vừa hỏi.
“Không biết, chắc là sẽ ở lại nơi này một thời gian.”
Hàn Tuyết lang thang ở rất nhiều chỗ, sau đó mới quay về đây để gặp mặt Tiêu Linh, một phần cũng vì thích không khí ở thành phố ven biển này.
Hai người im lặng một lúc lâu, trên đoạn đường đến bệnh viện ấy, chỉ có tiếng xe ồn ào bên tai. Hàn Tuyết nghiêng người ra ngoài, để gió thổi bay những sợi tóc của mình.
…
Tiêu Linh sắp xếp vài bộ quần áo và những vật dụng thật sự quan trọng, còn lại đều để cho người của Hoắc gia lo. Liên Liên biết cô muốn đi xa thì khóc rất nhiều, dỗ mãi cũng không được, phải đợi đến khi Diệp Thiên trở về mới có thể khiến con bé ngừng khóc.
Một lần nữa chạm mặt, Hoắc Tư Thần và Diệp Thiên không còn như trước nhìn nhau như kẻ thù truyền kiếp, mà chỉ đơn giản như những người đàn ông trước lạ sau quen, nói chuyện đôi ba câu.
Tiểu Hạo nhìn em gái trên tay cha nuôi, nước mắt lưng tròng nói với Tiêu Linh:
“Mẹ, mình không đưa Liên Liên đi cùng ạ?”
Liên Liên cũng mếu và sắp khóc.
Tình cảnh này khiến Tiêu Linh thật sự rất không nỡ, đành nói với con trai:
“Chờ có thời gian rỗi, chúng ta lại về thăm Liên Liên được không?”
“Con muốn đi cùng em.” Tiểu Hạo vùi đầu vào ngực cô, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước vô cùng đáng thương.
“Không được rồi, bé Hạo ngoan đừng khóc nha.” Tiêu Linh sờ sờ đầu thằng bé.
Tiểu Hạo đưa tay về phía Liên Liên, trong lòng bàn tay bé nhỏ là một cái vòng tay mà nhóc được người trong xóm tặng cho vào ngày hôm qua.
Diệp Thiên giúp con gái nhận lấy, nhưng bởi vì vòng tay quá to nên không thể đeo lên được, đành cất tạm đi. Bấy giờ Liên Liên vẫn sụt sịt khóc, nấc lên từng hồi.
Thời gian chia tay ngắn ngủi trôi qua, Diệp Thiên ôm Diệp Liên ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người gồm Hoắc Tư Thần và hai mẹ con cô.
Thấy em gái đi mất, Tiểu Hạo khóc nấc lên, ôm cổ mẹ không chịu nói gì, cứ khóc như vậy một lúc lâu. Nước mắt nước mũi thằng bé thấm ướt cả cổ Tiêu Linh, cô đành phải thả thằng bé xuống sofa, vừa an ủi vừa lau nước mắt cho con.
Hoắc Tư Thần chịu không được cảnh đau lòng này nữa:
“Khi về nhà mới, chỉ cần con nói nhớ Liên Liên thì cha… chú sẽ đưa con về thăm con bé ngay, đừng khóc nữa, nam nhi có thể đổ máu không được đổ lệ.”
Câu nói này mà để Mặc Phong nghe được thì sẽ cười vào mặt anh, bởi vì khi Tiêu Linh đi, có một lần anh đã uống say bí tỉ và khóc nói nhớ cô.
Hoắc Tư Thần đưa ngón tay út về phía Tiểu Hạo, thằng bé không hiểu ra sao nhìn anh. Anh chậm rãi nói:
“Lập lời hứa, đưa tay của con ra đây.”
Tiểu Hạo khóc xong rồi thì dùng bàn tay bé nhỏ của mình nắm ngón út của Hoắc Tư Thần, nói:
“Chú hứa rồi đó.”
“Được, hứa với con.”
Tiêu Linh nhìn một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau hài hòa mà nước mắt suýt tràn ra, cô đã nghĩ đến cảnh tượng trước mắt không biết bao nhiêu lần, ngay cả ngủ cũng mơ thấy nó. Nếu có thể, cô thật muốn thời gian ngừng lại vào khoảnh khắc này, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Hoắc Tư Thần mang theo Tiêu Linh và con trai rời khỏi khu chung cư của Diệp Thiên.
Tiểu Hạo ngồi trên xe, mắt vẫn nhìn về phía sau, nhìn căn nhà có Liên Liên đang ngày càng xa khỏi tầm với. Mặc dù chú đã hứa với nhóc sẽ về khi nhóc thấy nhớ Liên Liên, nhưng tâm trạng vào lúc chia ly vẫn rất tệ.
Sau khi lên phi cơ riêng, Hoắc Tư Thần nhận được tin báo:
“Hoắc tổng, Bạch Lạc Y nghe nói anh trở về nên đã đến Hoắc gia gặp Hoắc phu nhân, đang chờ anh ở đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...