Sáng hôm sau, Thanh Trúc đưa Phi Diên đi gặp Đại học sĩ Hạ Lan Du, thầy dạy của bọn họ.
Lúc hai cậu nhóc đến thì thấy mấy đứa trẻ khác đang túm năm tụm ba trò chuyện.
Khi thấy hai đứa đến, chúng lập tức chỉ trỏ, nhìn về phía hai đứa mà xì xào bàn tán, khiến Phi Diên rất khó chịu.
Vẻ mặt của Thanh Trúc thì điềm tĩnh, tự nhiên như thể đã gặp phải chuyện này quá nhiều.
Thanh Trúc kéo Phi Diên vào trong phòng.
Hạ Lan Du cũng đang ở trong phòng nên Thanh Trúc dẫn Phi Diên đến chào thầy.
Một chốc sau thì Tử Hằng tới chính thức giới thiệu Phi Diên với Hạ Lan Du.
Phi Diên đứng phía sau Tử Hằng, im lặng nghe người lớn nói chuyện.
Ánh mắt cậu nhìn sang Thanh Trúc đang ngồi ở trong lớp học.
Thanh Trúc ngồi ở bàn trên cùng, phía sau cậu ta những đứa trẻ khác xì xào bàn tán, chỉ trỏ.
Nhìn là biết chúng chẳng có thiện ý gì.
Phi Diên nhíu mày.
"Con ở đây chăm chỉ học hành.
Đừng làm cha con thất vọng." Tử Hằng xoa đầu Phi Diên, dặn dò.
"Vâng."
Thanh Trúc đang ngồi chăm chú đọc sách, hoàn toàn không chú ý gì đến xung quanh.
Có một cục giấy nhỏ từ phía sau ném lên nhằm vào đầu cậu ta.
Phi Diên xuất hiện kịp thời, vung chân đá lại cục giấy đó đúng chóc vào giữa trán của tên nhóc thủ phạm.
"Ui da! Ngươi dám đánh ta?!" Thằng nhóc đó kêu lên.
Phi Diên cũng rất kinh ngạc, không ngờ mình đá chuẩn thế.
Giữa lúc cậu nhóc vẫn còn đang ngẩn người, nghe bị mắng liền làm mặt lạnh mà nói:
"Sao hả? Ngươi cầm giấy ném người khác thì được lại không cho ta ném ngươi sao?"
"Ngươi… ta…"
Cậu nhóc đó có vẻ lớn hơn Phi Diên ba tuổi, chỉ tay vào Phi Diên mà tức không làm gì được.
Chúng đều biết Phi Diên là hoàng tử nên ai cũng dè dặt không dám động vào cậu.
Phi Diên ngồi xuống bàn bên cạnh Thanh Trúc, tức giận mắng:
"Tại sao bị bọn chúng bắt nạt mà ngươi lại im lặng thế hả? Ngươi không biết phản kháng à?"
"Phiền phức.
Kệ bọn chúng đi."
Tính cách của Thanh Trúc trước giờ rất hướng nội.
Bình thường đều không thích nói chuyện với người khác.
Lúc nào cũng chỉ có một mình.
Gương mặt thì lãnh đạm, ít thể hiện cảm xúc.
Cho nên chẳng có mấy người muốn nói chuyện với cậu ta.
Thanh Trúc dường như chỉ có một sở thích duy nhất là đọc sách.
Cứ rảnh ra là lại thấy lấy sách ra đọc.
Thanh Trúc cũng rất thông minh, lại chăm chỉ nên thành tích học tập rất tốt.
Hạ Lan Du rất thích cậu ta, thường xuyên khen ngợi, dùng hình ảnh của Thanh Trúc để làm hình mẫu cho những người khác noi theo.
Vì vậy mà Thanh Trúc lại càng bị ghét.
Phi Diên nhìn gương mặt lãnh đạm cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra của Thanh Trúc, chán chẳng buồn nói.
...***...
Hồng Thanh chuyển đến cung Phụng Nghi cùng ngày hôm đó.
Tuy Tử Hằng đã nói không cần hắn phải dọn đi trong hôm nay, nhưng dù sao hắn cũng chẳng có đồ gì cần dọn, lại thêm cái tính tò mò nên muốn đi xem cung Phụng Nghi như thế nào.
"Nương nương, Trang Tiệp Dư cầu kiến.
Nói là muốn vấn an người."
Hắn vừa mới đến Phụng Nghi cung chưa đầy một tuần trà đã có người tìm đến rồi.
Xem ra nhất cử nhất động của hắn ở đây đều bị theo dõi rồi.
Hồng Thanh không để ý lắm.
Chuyện này hắn cũng đã đoán trước rồi.
"Bổn cung đang mệt, không muốn tiếp khách.
Bảo cô ta về đi."
"Cái này… Vâng."
Trang Tiệp Dư đứng đợi bên ngoài cung, trên tay cầm theo hộp điểm tâm, vốn muốn đến lấy lòng tiện thể thăm dò xem Hồng phi là người thế nào.
Ai dè chân còn chưa vô đến cửa đã bị tiễn ra.
Cô ta tức anh ách.
Vậy là Trang Tiệp Dư đi đồn khắp cung rằng Hồng phi ngạo mạn, cho rằng mình có chức vị lớn hơn liền khinh thường, đối xử tồi tệ với những người khác.
Đến cửa còn đuổi không cho vào.
Vậy là những cô nàng khác được đà lại càng nói xấu Hồng phi ở khắp nơi.
Lan phi và Hoà phi ngồi uống trà cùng nhau ở đình viện.
Ngồi nghe mấy kẻ rỗi hơi kia tám chuyện nói xấu Hồng Thanh, Lan phi quay qua hỏi Hoà phi, người từ đầu đến giờ vẫn không hề có bất cứ thái độ nào đối với việc hoàng thượng nạp một nam nhân làm phi.
"Muội muội, ta biết muội có tấm lòng nhân từ, nhưng chẳng lẽ cứ để mặc hoàng thượng bị tên hồ ly đó nắm trong lòng bàn tay vậy sao?"
Uyển Dư đang mải mê đan len, nghe Lan phi nói vậy mỉm cười đáp:
"Vậy tỷ tỷ nói xem muội có thể làm gì.
Bệ hạ rõ ràng rất thích Phương Hồng Thanh, đến mức gạt bỏ mọi sự phản đối để đưa hắn nhập cung, thậm chí còn làm phi tử giống như chúng ta.
Bệ hạ vốn đã không thích chúng ta, nếu bây giờ chúng ta bày tỏ thái độ quá rõ ràng thì sẽ khiến bệ hạ càng lạnh nhạt với chúng ta hơn."
"Muội muội nói đúng nhưng ta tức không thể nhịn được.
Cứ nghĩ đến việc chúng ta cố gắng bao nhiêu năm vẫn không thể leo lên giường của bệ hạ, còn hắn ta chỉ mất có vài tháng để nắm được trái tim của bệ hạ, là ta lại tức anh ách.
Chỉ muốn băm vằm hắn ta thành trăm mảnh."
"Nhưng tỷ không thể làm thế đúng không? Vậy thì tức giận có ích gì.
Chi bằng cứ giống như muội, làm một phi tử sống an nhàn, vô lo vô nghĩ.
Càng thảnh thơi biết bao."
Lan phi nhíu mày nhìn Hoà phi.
Tình hình này mà vẫn còn vui vẻ ngồi đan len được.
"Muội đan cho ai thế? Nếu là bệ hạ thì không cần đâu.
Người thích quà tặng của tên hồ ly đó hơn là muội đấy."
Hoà phi đỏ mặt đáp:
"Muội đan cho vui thôi."
Đan cho vui thì việc gì phải đỏ mặt.
Rõ ràng là đan cho hoàng thượng.
Lan phi bĩu môi quay đi.
Cô ta thích đan thì cứ làm đi, dù sao hoàng thượng cũng sẽ không nhận.
Công chúa Uyển Dư vốn là người của Vân Quốc đến nơi này hoà thân.
Tính tình hiền dịu, nhu nhược, ai nói gì, bắt nạt hay nói xấu mình cũng chỉ mỉm cười đáp lại.
Lan phi cực ghét kiểu người như thế, nhưng vì nghĩ cô ta dù sao cũng giống mình, cũng bị hoàng thượng bỏ mặc suốt ba năm.
Lâu dần tiếp xúc Lan phi cũng dần quen, không cảm thấy khó chịu giống như lúc trước nữa.
Đột nhiên Hoà phi che miệng ho khụ khụ.
"Sao thế?"
"Không sao đâu, tỷ tỷ.
Có lẽ do ở bên ngoài hơi lâu nên muội bị nhiễm phong hàn nhẹ.
Nghỉ ngơi chút sẽ ổn thôi."
"À, trời hôm nay đúng là hơi lạnh."
"Vậy muội xin phép đi trước nhé!"
Hoà phi vẫn còn che miệng thi thoảng lại ho nhẹ, cho đến khi khuất dạng.
Lan phi nhìn theo tự hỏi không biết sức khoẻ của Hoà phi yếu như vậy từ lúc nào.
Chẳng qua chỉ ngồi ở ngoài có một lúc mà cũng nhiễm phong hàn được.
Sau khi đảm bảo Lan phi không còn trông thấy mình nữa thì Uyển Dư ngừng ho.
Gương mặt trở nên lạnh lùng, sắc sảo khác hẳn ban đầu.
"Hắn ta hiện tại đang làm gì?" Uyển Dư hỏi thị nữ thân tín của mình.
"Chỉ đang dạo chơi trong cung của mình thôi ạ."
Tin đồn xấu về mình lan ra trong cung như thế nhưng hắn ta một chút cũng không có hành động gì.
Phải người khác thì đã nóng lòng tìm cách thanh minh rồi.
Mà thông thường càng thanh minh thì sẽ càng làm rối lên, càng khiến danh tiếng của bản thân thêm xấu đi.
Rõ ràng xuất thân chỉ là một thường dân, tại sao mấy thủ đoạn trong cung cấm này lại có thể xử lý tốt như vậy.
"Thứ kia phụ vương ta nói thế nào?"
"Nương nương, bệ hạ nói khoảng một tuần nữa sẽ có."
Đã từng là một công chúa cao quý của Vân Quốc, gả đến Vạn Lịch hoà thân, ngoài các danh phi tử của hoàng đế thì chẳng có cái gì.
Ngoài trừ đêm động phòng ra thì hoàng thượng chẳng thèm động vào người mình.
Thậm chí đêm hôm đó cũng chẳng làm đến nơi đến chốn nên dù Uyển Dư có cố gắng thế nào cũng không thể mang thai.
Bây giờ lại mọc ra thêm một kẻ cản đường vô cùng phiền phức.
Làm sao có thể không khó chịu, không tức giận cho được.
Lần này Uyển Dư muốn dứt khoát hơn.
Hoà phi không chỉ muốn tiêu diệt hồ ly kia mà còn phải cùng lúc có được trái t của hoàng đế.
Nếu đã dùng cách bình thường không được thì dùng thứ kia vậy.
...***...
Chỉ mới học đến giữa buổi, trong lúc Đại học sĩ Hạ Lan Du cho tất cả học trò của mình nghỉ ngơi, Phi Diên đã kéo theo Thanh Trúc lén lút chạy một mạch ra khỏi lớp học, đi thật xa.
"Ngươi kéo ta đi đâu đấy? Chạy xa vậy có biết đường không? Bị lạc thì sao?"
"Không sợ lạc.
Không phải còn có ngươi à?"
Thanh Trúc tức giận, không hiểu tên nhóc này định giở trò gì.
Cả hai đi càng lúc càng xa, nếu bây giờ không trở lại lớp ngay sợ sẽ trễ giờ học mất.
"Hoàng tử, quay về đi! Không đi thêm được nữa đâu."
Phi Diên ngạc nhiên quay lại hỏi:
"Hả? Ngươi không nhớ đường về rồi?"
"Dĩ nhiên không phải.
Chỗ này ta biết.
Nhưng chúng ta đã chạy xa quá rồi.
Mau quay về đi, kẻo không kịp giờ học mất."
"Không kịp thì không kịp.
Ta vốn muốn trốn học mà."
"Ngươi…" Thanh Trúc giận dữ: "Mới đi học ngày đầu mà đã muốn trốn học rồi.
Hạ sư phụ mà biết sẽ bị phạt nặng đó.
Mau quay về đi!"
"Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của ngươi là đủ biết trước giờ chưa từng trốn học rồi.
Ngươi hốt hoảng cái gì.
Ngươi học giỏi như vậy, có vắng một buổi cũng chẳng yếu đi được đâu."
"Ta không thèm nói với ngươi.
Ngươi không về thì ta về."
Nói xong Thanh Trúc định quay đầu trở về.
Phi Diên giả vờ kêu than:
"Nhưng mà ta không biết đường a.
Cha ta đã giao ta cho ngươi, bảo ngươi chỉ cho ta học.
Giờ ngươi bỏ mặc ta ở đây tự về một mình khiến ta bị lạc đường.
Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra…"
"Vậy thì theo ta cùng về.
Nói nhiều làm gì." Thanh Trúc nắm tay Phi Diên kéo đi, nhưng cậu ta lôi không được.
Phi Diên chỉ thấp hơn cậu ta một chút, sao lại khoẻ thế.
Đứng im như tượng, không chút nhúc nhích.
"Ta chưa muốn về.
Ta muốn đi chơi cơ."
"Ngươi… Tức chết ta!"
Phi Diên mỉm cười, nháy mắt nói:
"Thôi nào, học trò ngoan.
Dù sao cũng đã lỡ trốn rồi thì trốn luôn đi.
Ta dẫn ngươi đi chơi trò hay."
* Diên nhi a, con đừng có dạy hư người ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...