"Chàng điên rồi! Tại sao chàng lại có thể làm chuyện táng tận lương tâm như thế?" Hồng nương tức giận đánh thùm thụp vào vai phu quân của mình.
Đêm qua tên phu quân đáng chết này hạ thuốc mê cô và hai cha con Hồng Thanh.
Đến sáng nay cô dậy đã không thấy họ đâu.
Hỏi ra mới biết tên này đem bán họ cho chủ nợ.
Cô phẫn nộ và đau lòng đến phát khóc.
"Nếu ta không làm thế chúng sẽ bắt Tầm nhi đem bán, không chỉ vậy chúng còn lấy luôn cái nhà này.
Ta làm vậy cũng là bất đắc dĩ.
Ta muốn bảo vệ gia đình chúng ta mà thôi."
"Chàng đừng giảo biện! Chàng đã hứa với thiếp sẽ không đánh bạc nữa kia mà.
Đồ trong nhà bị chàng bán đi chưa đủ sao? Tại sao lại còn dính vào cờ bạc lần nữa? Chàng trả không nổi thì đi bán khách của thiếp.
Chàng không phải là người nữa!"
"Ta biết lỗi rồi! Ta sẽ không chơi bạc nữa! Ta hứa mà!"
"Ta không tin chàng nữa! Chàng là đồ độc ác! Táng tận lương tâm! Ta sẽ bỏ chàng! Ta và con sẽ đi khỏi đây!"
"Không! Hồng nương!"
Cổng nhà đột nhiên bị người bên ngoài thô bạo đạp hỏng.
Châu Tử Hằng nổi giận bừng bừng bước vào, quanh người toả đầy sát khí, cất giọng lạnh như băng:
"Ngươi nói đem bán ai?"
...***...
Hồng Thanh bị hắt một chậu nước làm cho tỉnh.
Không hiểu sao người lại cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Hắn mở mắt đã thấy đứng trước mặt mình là ba tên nam nhân cao to.
Một tên trong số đó vừa mới cầm chậu nước hất thẳng vào mặt hắn.
Xung quanh khá tối nên hắn không nhìn rõ mặt bọn chúng.
Hình như hắn đang bị nhốt trong một cái chuồng ngựa bỏ hoang, tay bị trói chặt ra sau lưng.
Hồng Thanh nhận ra mình đang bị bắt cóc.
"Tên này trông cũng được đấy chứ.
Hoá ra ngươi cố tính bôi đen mặt à? Sau khi rửa sạch sẽ nhìn lại thì ra một mỹ nhân nha." Một kẻ ngồi xổm xuống cúi nhìn Hồng Thanh.
Hồng Thanh nhận ra kẻ này.
Đây không phải là một trong ba vị khách mà chồng của Hồng nương tiếp đón ở nhà trưa nay sao? Hắn chợt nhớ lại sau khi ăn bữa tối, chồng của Hồng nương rót cho hai cha con hắn chén nước, uống xong hắn chợt thấy rất buồn ngủ.
Sau đó thì ngủ gục.
Hắn vẫn còn nhớ mang máng trước khi hoàn toàn ngất đi hắn lờ mờ nhìn thấy người chồng đó nhìn hắn đầy áy náy nói nhỏ: "Xin lỗi." Giờ rơi vào hoàn cảnh này tức là hắn bị chính gã ta bẫy sao? Xui xẻo thật.
Hồng Thanh giật mình khi nhớ lại không chỉ hắn, Phi Diên cũng bị đánh thuốc mê.
Hắn hốt hoảng hỏi:
"Con trai ta đâu?"
"Nằm ở kia.
Vẫn còn đang ngủ."
Hồng Thanh nhìn ở góc phòng, trong bóng đêm hắn nhìn thấy một cái bóng trẻ con bị trói nằm trong góc tường.
Tuy không nhìn được rõ mặt nhưng hắn biết chắc chắn đó chính là Phi Diên.
Hồng Thanh gào lên, vùng vẫy nhưng bị một tên đạp lên ngực hắn đè lại.
"Nơi này rất hoang vắng.
Ngươi có kêu la khản cổ cũng không có ai tới cứu ngươi đâu."
"Thả con ta ra! Nó còn quá nhỏ.
Ngươi tha cho nó đi, muốn ta làm gì cũng được."
"Tha cho nó? Ngươi nghĩ tại sao bọn ta lại bắt cả hai cha con ngươi mà không bắt mình ngươi đi? Bởi vì thằng bé rất dễ thương.
Bán nó đi cho nhà giàu có sẽ được khối tiền."
Hồng Thanh phẫn nộ: "Ngươi dám…"
"Ngươi tức giận cái gì.
Ngươi nghĩ xem bọn ta bán con trai ngươi cho môt gia đình giàu có.
Nó sẽ được ăn học đàng hoàng, được sống cuộc sống sung túc chứ không phải là cuộc sống đến nhà cũng không có mà về như bây giờ.
Quá tuyệt vời còn gì."
"Im đi! Thằng bé là con ta.
Nó sẽ không đi đâu hết.
Ngươi đem bán ta đi.
Ngươi nói ta đẹp mà.
Ngươi bán ta là đủ tiền rồi.
Để thằng bé lại! Tha cho nó! Ta van xin các ngươi!"
"Không được.
Bọn ta đã bắt nó đến đây rồi sao có thể thả về.
Ngươi chịu khó giữ họng nghỉ ngơi đi.
Chiều mai ta sẽ đem ngươi bán cho kỹ viện.
Lúc ấy ngươi muốn hét gì cứ thoải mái."
Hồng Thanh phẫn nộ.
Dám bán hắn vào kỹ viện? Hắn tuy thích nam nhân thật nhưng không bao giờ chấp nhận làm món hàng cho kẻ khác chà đạp.
Nếu thật sự bị đem bán vào kỹ viện, hắn sẽ tự sát.
Bọn chúng bỏ Hồng Thanh lại đó rồi đi ra ngoài uống rượu.
Hồng Thanh nằm im, giống như đã chấp nhận bỏ cuộc.
Thực tế hắn đang cố gắng suy nghĩ tìm cách cắt đứt dây trói.
Hắn quan sát khắp nơi trong chuồng ngựa phát hiện chỗ cánh cửa rỉ sét kia có khả năng cắt đứt dây liền nhẹ nhàng bò đến chỗ đó.
Mấy kẻ kia mua đồ ăn và rượu ăn uống ồn ào bên ngoài.
Nơi này cũng rất vắng người, chúng đoán con tin không thể chạy thoát được nên ăn nhậu rất thoải mái, cũng không bố trí người canh gác.
Hồng Thanh ở bên trong chuồng ngựa cật lực mài dây trói gần nửa canh giờ cuối cùng cũng đứt.
Hắn liền bò qua gọi Phi Diên dậy.
"Đừng nói gì cả.
Nhẹ nhàng thôi, đi theo cha."
Chuồng ngựa này được đóng bằng gỗ, lâu ngày nên đa phần đều mục hết cả.
Cái khe nhỏ phía sát đất rất vừa vặn để Phi Diên có thể chui qua.
Hồng Thanh dặn con trai chạy trước tìm người cứu, hắn sẽ tìm cách thoát ra sau.
Nhưng người tính không bằng trời tính, giữa lúc Hồng Thanh đang loay hoay tìm cách thoát ra ngoài thì một tên bắt cóc say rượu đi tới mở cửa chuồng ngựa.
Có lẽ do kẻ đó không được tỉnh táo, lại thêm việc trước đó Phi Diên vốn bị ném nằm trong góc tường nên y không phát hiện ra thằng bé đã trốn thoát.
Hồng Thanh giả vờ như mình vẫn đang bị trói, nằm im không động đậy.
Kẻ kia cả người đầy mùi rượu tiến tới gần Hồng Thanh.
"Ngươi làm gì vậy?" Hồng Thanh kinh hoàng ngồi bật dậy khi thấy kẻ kia định kéo áo mình.
"Mỹ nhân, hầu hạ ta đi!"
"Đồ điên! Ta là nam nhân."
"Nam nhân thì đã làm sao? Nam nhân thì lão tử không thể đụng tới à? Ngày mai đằng nào ngươi cũng bị bán vào kỹ viện rồi, hôm nay phục vụ cho ta trước đi."
Hồng Thanh vùng dậy giơ chân đạp thẳng vào bộ hạ của y rồi vùng chạy ra ngoài.
Hai kẻ còn lại vốn đang lờ đờ vì ngấm rượu, thấy con tin chạy thoát đầu óc đột nhiên thành tỉnh, lập tức vùng dậy đuổi theo.
Sức khoẻ Hồng Thanh không quá tốt, đặc biệt là sau khi phải di chuyển một đoạn đường dài, lại còn bị hạ mê dược, hắn chạy khá vất vả.
Mấy tên say rượu kia thì đuổi gần đến nơi.
Hắn vừa chạy vừa chửi thề.
Say rượu mà sao vẫn khoẻ như thế.
Rốt cuộc Hồng Thanh chạy không lại.
Hắn vấp vào một rễ cây cổ thụ trồi lên, ngã oạch xuống đất.
Hai kẻ kia tóm được hắn, lập tức đá đấm túi bụi vào người hắn, chỉ chừa mặt ra.
Hồng Thanh bị đá mạnh vào bụng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo lên.
Chúng nắm lấy hai cánh tay Hồng Thanh kéo trở về.
Hai kẻ đó vừa quay lại phía sau đã ngay lập tức bị đánh cho ngất đi.
Lục Ly và Danh Thần nhanh chóng trói bọn chúng lại.
Tử Hằng vội vàng đỡ Hồng Thanh dậy.
Phi Diên nhào tới ôm lấy cha mình khóc oà.
"Đừng khóc… Cha không sao…" hắn cố gắng gượng cười an ủi cậu bé.
"Xin lỗi! Nếu ta đến sớm hơn một chút thì…"
Hồng Thanh nhìn thấy được sự lo lắng và hối hận trong ánh mắt của Tử Hằng.
Hắn không ngờ rằng y lại xuất hiện kịp thời để cứu mình.
Nhưng chợt nhớ đến việc Tử Hằng đòi đưa con mình đi, hắn kháng cử đẩy y ra.
"Này, ngươi đang bị thương.
Đừng động!"
"Ngươi tránh ra cho ta, ta phải đi."
"Ngươi đang bị thương, đi đâu chứ?"
"Đi đâu cũng được.
Ta tuyệt đối… sẽ không giao con cho ngươi."
Tử Hằng hối hận vô cùng.
Hắn ôm chầm lấy Hồng Thanh, tha thiết nói:
"Ta xin lỗi.
Là do ta quá tức giận nên nói năng xằng bậy.
Ta không hề có ý định muốn chia cách hai cha con ngươi đâu.
Ta nói thật đấy."
Hồng Thanh nhìn hắn, hai mắt lờ đờ, có vẻ đã quá mệt.
"Thật… sao? Không bắt...!con ta nữa?"
"Không bắt.
Ta hứa."
Hồng Thanh nghe xong liền ngất đi.
Tử Hằng hốt hoảng đưa y đi khám đại phu.
...***...
Vết thương của Hồng Thanh không nặng, chủ yếu bị chấn thương bên ngoài và bị gãy mất hai xương sườn, phải nghỉ ngơi mất một tháng.
"Ba kẻ kia ta đã giao chúng cho quan phủ rồi.
Bọn chúng chuyên cho vay nặng lãi rồi cướp đồ nhà con nợ để cấn trừ.
Tin chắc chúng sẽ bị trừng trị thích đáng.
Còn kẻ đã bán hai cha con ngươi đi, có muốn ta giúp ngươi trừng trị y không?"
"Có.
Thay ta đấm cho hắn một cái là được."
Tử Hằng ngạc nhiên: "Chỉ đấm một cái thôi?"
"Phải.
Người ta cũng là đường cùng mới làm thế.
Đấm một cái là đủ rồi."
Nhìn miếng vải băng trắng trong áo Hồng Thanh, Tử Hằng đau lòng không thôi.
Tất cả đều là do hắn nóng nảy, hành động vội vàng.
Hắn tức giận đấm bản thân một cái vào mặt khiến một bên mặt sưng vù lên.
Hồng Thanh kinh hoàng ngồi bật dậy nhưng vì chạm đến vết thương nên đành đau đớn nằm xuống.
"Ngươi đang bị thương, đừng cử động mạnh." Tử Hằng đỡ Hồng Thanh nằm xuống.
"Ngươi làm gì đấy hả? Không dưng lại tự đánh mình là thế nào?"
"Ta có lỗi.
Ta cần phải nhận trừng phạt.
Hay là ngươi đánh ta đi!"
Hồng Thanh nhìn một bên mặt sưng vù của Tử Hằng.
Hắn không đánh được như vậy.
Hắn cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Tử Hằng cư xử như thế, khác hẳn với khi đó y lạnh lùng đòi cướp Phi Diên khỏi tay hắn.
"Ngươi sẽ không bắt con ta đi thật sao?"
"Không đâu.
Ta thề đấy.
Nhưng việc ta yêu thằng bé, muốn nuôi nấng thằng bé là sự thật."
Hồng Thanh nhíu mày.
"Ngươi…"
"Ngươi yên tâm.
Ta không hề có ý định tách hai người ra đâu.
Phi Diên vẫn là con của ngươi.
Ta chỉ muốn hỏi, ta có thể nhận thằng bé là con nuôi được không?"
* Không.
Nó vốn là con của ngươi mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...