Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế FULL


Rơi vào hoàn cảnh này Hồng Thanh cảm thấy khó mà giải thích được.

Hơn nữa nhìn gương mặt Tử Hằng giận dữ như vậy hắn nghĩ mình vẫn là nên lánh đi trước.

Hắn trốn vào đám đông chạy đến cửa sau của Di Hồng Viện.

Sau khi ra ngoài rồi không thấy có người đuổi theo hắn mới an tâm thở phào một nơi.

Không hiểu tại sao Châu Tử Hằng lại xuất hiện ở đó bất thần như vậy.

Y giàu như thế có khi đến đó tìm thú vui rồi tình cờ bắt gặp hắn ở đấy.

Mấy công tử giàu có không phải đều như vậy sao?
"Ngươi đứng lại đó!"
Giọng nói của Tử Hằng đột ngột vang lên từ phía sau khiến Hồng Thanh giật mình.

Biết mình trốn không thoát, hắn quay lại mỉm cười đối mặt với người kia.
"Tử Hằng, thật tình cờ.

Ngươi đến đây chơi sao?"
Tử Hằng tiến tới gần Hồng Thanh, mặt hiện tại đã đen như đáy nồi, giọng cũng trở nên gắt gỏng.
"Tình cờ thật đấy.

Ta nghe Diên Diên nói ngươi đến kỹ viện.

Ta còn cho rằng mình nghe nhầm.

Không ngờ…"
"Ta đến kỹ viện thì đã làm sao? Ta đâu có làm gì phạm pháp."
Đúng là hắn chẳng làm gì cả.

Hắn chỉ đơn giản đùa cợt với mấy nàng ấy thôi mà, đâu có gây tội gì.
"Ngươi còn có mặt mũi nói câu đó? Ngươi xem lại bản thân đi! Ngươi có con rồi, phải biết làm gương cho thằng nhỏ chứ.

Ngươi làm như thế có xứng đáng làm cha không?!"
Hồng Thanh nổi cáu.

Hắn ghét nhất là bị người khác chỉ trích tư cách làm cha của mình.

Đúng là hắn không có tiền để cho con học hành chu đáo, đúng là hắn đưa con cùng đi nhặt rác vào mỗi buổi sáng, công việc bẩn thỉu đó không tốt cho nó.

Nhưng hắn như vậy không phải vì bản thân quá nghèo sao? Nghèo cũng là một cái tội à?
"Ta đã nói rồi.

Ngươi không có tư cách chỉ trích ta.

Ta không có tư cách làm cha đó thì sao, cũng không liên quan đến ngươi.


Ta đã nói hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau, từ nay đường ai nấy đi.

Tại sao ngươi cứ phải quấn lấy ta làm gì?"
"Ta không phải là đang quấn lấy ngươi.

Ta đi tìm Diên Diên.

Ta biết ngươi nghèo.

Ta cũng biết ngươi đã rất vất vả nuôi dạy Diên Diên.

Nhưng cho dù là nghèo thì cũng có cái liêm sỉ của nghèo chứ.

Ngươi không thể… không thể bước vào một nơi như thế được."
"Nơi như thế là ý gì? Kỹ viện là nơi phạm pháp à? Nếu nó phạm pháp quan phủ còn để cho nó hoạt động sao? Tại sao mấy công tử giàu có như các ngươi vào đó ăn chơi đàn đúm thì được còn bọn ta nghèo hèn thì không thể vô sao? Ngươi khinh người nghèo bọn ta sao?"
Tử Hằng hơi sững lại, vội nói: "Ta không nói thế."
"Ngươi là nói thế.

Từng lời ngươi nói đều có ý khinh miệt bọn ta nghèo."
"Ta…"
Tử Hằng muốn nói lại thôi.

Hắn nhận ra mấy lời vừa nãy hắn nói hình như ít nhiều cũng có ý như thế.

Nhưng mà hắn thực sự không nghĩ vậy.

Nếu hắn khinh miệt người nghèo thì sao có thể đối tốt với cha con họ như vậy? Năm lần bảy lượt để Hồng Thanh lấy tiền trên người mình.
"Ta biết ngươi thích Diên nhi nên mới tiếp cận bọn ta.

Ta cũng không ngại nói thật với ngươi, ta chính là luôn lợi dụng việc đó để lấy tiền của ngươi.

Ta vốn là kẻ vô liêm sỉ như vậy, hám tiền như vậy.

Vì để có tiền ta không ngần ngại làm bất cứ việc gì.

Cho nên ngươi tránh xa ta ra.

Cũng đừng có làm phiền cuộc sống của ta.

Ta cũng sẽ không chấp nhận để Diên nhi gặp mặt ngươi.

Thằng bé không cần thân thiết với một người khinh miệt xuất thân của nó."
"Ta đã nói là ta không có ý đó.

Ta chỉ nói… ta chỉ không muốn ngươi đem tiền ta cho ngươi làm mấy chuyện tiêu xài phung phí.

Ta sẵn sàng đưa thêm tiền cho ngươi, chỉ cần ngươi dùng nó lo cho Diên Diên ăn học đàng hoàng."
Hồng Thanh kinh ngạc tròn mắt nhìn Tử Hằng.


Vẻ mặt hắn dường như rất sốc.

Tử Hằng vốn không định nói thẳng lý do của mình như thế nhưng nếu không nói Hồng Thanh sẽ lại nghĩ hắn khinh miệt người nghèo.
"Tại sao ngươi lại đối tốt với Diên nhi như thế? Ngươi muốn cướp Diên nhi của ta sao?"
"Ta không có.

Ta không định cướp…"
"Hoá ra lúc đó ngươi chịu bỏ ra hai mươi lượng bạc dễ dàng như thế là muốn ta bán Diên nhi cho ngươi?"
"Ngươi nói cái gì vậy? Ta không có ý đó."
"Vậy thì là ý gì? Làm gì có ai chấp nhận bỏ ra hai mươi lượng để mua mấy cái đèn lồng xấu hoắc đó mà không có mục đích?"
"Không phải ngươi bảo ta trả tiền cho việc ngươi đưa ta đi gặp Trần Cảnh sao?"
"Ngươi bị ngu à?"
Tử Hằng nổi giận.

Bình sinh hắn chưa từng bị ai chửi thẳng mặt là ngu.

Đến phụ hoàng còn chưa nói hắn như thế.

Vậy mà tên này dám...
"Ta chẳng qua chỉ là đưa ngươi một bức di thư của Trần Cảnh.

Thứ đó không đáng giá đến hai mươi lượng.

Ngươi biết rõ như thế nhưng vẫn chấp nhận bỏ tiền.

Lại còn bảo ta dùng nó lo cho Diên nhi ăn học.

Có cái lý nào như thế? Còn chẳng phải bảo ta thay ngươi nuôi nó.

Sau này Diên nhi lớn ngươi sẽ đến đưa thằng bé đi?"
Tử Hằng ôm đầu.

Không hiểu tại sao cuộc nói chuyện lại đi đến cái chủ đề quái gở này.

Nhưng mà Hồng Thanh nói cũng không sai.

Ban đầu hắn quả thực có suy nghĩ như thế, nếu Phi Diên thực sự là con của hắn.
Nhưng bây giờ hắn nói là hắn chưa có ý đó thì Hồng Thanh sẽ tin ư? Từ nãy đến giờ y không ngừng cho rằng hắn khinh y nghèo hèn, muốn đưa Phi Diên rời khỏi y.

Nếu y cứ nhất quyết gán cho hắn cái ý nghĩ đó vậy thì được thôi.

Hắn cũng lười giải thích.
"Ta đúng là rất vừa ý Phi Diên.

Thằng bé là đứa trẻ thông minh, sáng dạ.


Nếu cứ để nó đi cùng ngươi thì mãi mãi không có cơ hội ngẩng mặt với người đời.

Ta có điều kiện hơn ngươi.

Chi bằng ngươi giao Diên Diên cho ta.

Ta sẽ thay ngươi nuôi dạy nó thật tốt."
Hồng Thanh bàng hoàng, tức giận đến run người.

Hắn vung tay muốn đấm Tử Hằng nhưng dễ dàng bị y chặn lại.
"Ngươi… ngươi quả nhiên có ý định muốn cướp con của ta."
Đây chẳng phải là điều ngươi muốn nghe hay sao? Là ngươi cứ ép ta phải nhận còn gì?
"Ta không cướp.

Ta chỉ là không yên tâm để thằng bé sống với ngươi.

Dù sao nó vẫn cần một người mẹ.

Một mình ngươi khó có thể nuôi dạy tốt cho nó.

Ở chỗ ta có rất nhiều người có thể làm mẫu thân của thằng bé…"
"Ngươi im đi! Thằng bé không cần mẹ."
Tử Hằng định phản bác cách nói chuyện vô lý của Hồng Thanh.

Đứa trẻ nào mà không cần mẹ chứ.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như muốn đốt cháy mọi thứ của Hồng Thanh, hắn không khỏi giật mình.

Hắn chưa từng thấy y giận dữ đến như thế.

Hắn từng sai Lục Ly đi tìm hiểu thân thế của cha con Hồng Thanh.

Tất cả những thông tin hắn biết là Hồng Thanh cùng một bà cụ họ Lý đến từ một địa phương khác.

Cả hai đều làm nghề nhặt rác.

Thời gian đó đột nhiên Hồng Thanh biến mất thay vào đó là một cô gái xuất hiện bên cạnh.

Cô gái đó còn mang thai.

Bà Lý nói đây là thê tử của Hồng Thanh.

Vì Hồng Thanh phải đi xa tìm việc làm nên gửi thê tử ở đây nhờ bà chăm sóc.

Cô gái đó ở đây cho đến khi sinh hạ ra một đứa bé trai.

Sau đó cô gái đột ngột biến mất, thay vào đó là Hồng Thanh đột nhiên trở về.

Nghe bà Lý nói là mẹ đứa trẻ không chịu được nghèo khó nên giao con cho hai người rồi bỏ đi.

Sau đó đứa trẻ sống cùng với hai người họ cho đến ba năm trước thì bà Lý bị bệnh mà mất.

Đứa trẻ đó chính là Phi Diên.
Một điều kì lạ là việc mẹ của Phi Diên từ cách xuất hiện cho đến lúc biến mất đều rất chóng vánh.

Tất cả câu chuyện diễn ra đều là qua lời kể của bà Lý và một người phụ nữ đỡ đẻ.


Lúc ở đây cô gái tự xưng là thê tử của Hồng Thanh cũng chẳng mấy khi xuất hiện nên gần như không ai nhớ được gương mặt cô.

Lâu lâu chỉ ló mặt ra ngoài một lần.

Rồi sau đó thì biến mất không chút tăm hơi.

Cho nên từng có tin đồn ác ý rằng đứa trẻ là do bà Lý và Phương Hồng Thanh cướp về.

Thê tử Hồng Thanh mang thai gì đó chỉ là do bà và Hồng Thanh dựng nên để hợp lý hoá việc bọn họ nuôi một đứa trẻ không rõ xuất thân mà thôi.

Tin đồn này sau đó nhanh chóng bị bác bỏ vì Hồng Thanh và bà Lý sống với mọi người rất tốt.

Người tốt sẽ không bao giờ làm một việc tồi tệ như thế.

Nhưng ngày hôm nay chứng kiến sự kích động khó hiểu của Hồng Thanh khi nhắc đến chuyện tìm mẹ cho Phi Diên khiến Tử Hằng không khỏi nghi ngờ trong chuyện này hẳn có một bí mật nào đó mà Hồng Thanh không muốn để ai biết.

Sự nghi ngờ rằng Phi Diên là con trai mình càng dâng lên trong lòng hắn.
"Làm sao có thể không cần mẹ.

Đứa trẻ nào cũng mong muốn có một người mẹ ở bên mình.

Không thì ngươi nói cho ta biết mẹ của Diên Diên là ai.

Ta giúp ngươi tìm cô ta về chăm sóc cho thằng bé."
"Ta đã nói không cần.

Suốt năm năm qua ta vẫn một mình nuôi Diên nhi.

Không cần ai giúp cả."
"Ngươi nói như thế là không đúng.

Không lẽ ngươi định để Diên Diên cả đời không có mẹ sao, hay ít nhất cũng phải để cho thằng bé biết mẹ của nó là ai chứ."
"Ta đã nói không cần.

Việc của cha con ta không cần ngươi quan tâm.

Ngươi cút đi cho ta.

Đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.

Ta mà còn thấy ngươi lảng vảng quanh đấy ta sẽ quăng thẳng bao rác vào mặt ngươi đấy.

Ta nói được làm được."
Nói xong Hồng Thanh bỏ đi.

Tử Hằng đứng thần người nhìn theo.

Gương mặt dần hiện lên sự giận dữ.

Hai bàn tay siết chặt.
Không cho hắn biết tưởng hắn không có cách tra ra sao? Hắn nhất định phải tìm cho ra mẹ của đứa trẻ là ai.
* Tìm đâu xa.

Mẹ của nó đang đứng trước mặt ngươi đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui