Ngày hôm nay Ninh Cảnh Thần dẫn Hồng Thanh đi gặp một người bạn đặc biệt.
Tử Hằng cũng muốn đi cùng nhưng Văn Phương không cho.
Đi cùng bọn họ chỉ có Hoa Thiên Vũ.
Địa điểm đến là Đông Vân quốc.
“Bình thường không phải cha đi đâu phụ hoàng cũng đòi đi theo à? Vậy mà lần này lại chịu ở lại không đi?”
“Là ta không cho hắn đi.
Hắn và Thượng Nguyên mà gặp nhau thì chỉ cãi nhau thôi.
Nhức hết cả đầu.”
“Thượng Nguyên? Có phải là người mà cha định đưa con đến gặp không?”
“Cũng gần như thế.
Người mà ta muốn đưa con đến gặp có hoàn cảnh khá giống ta và con đó.”
Hồng Thanh kinh ngạc, ghé sát hỏi nhỏ Cảnh Thần:
“Ý cha là người đó…”
“Cũng là người xuyên không.
Chỉ khác là ta và hắn đến từ cùng một nơi.”
Hồng Thanh ngẩn người.
Hoá ra bị xuyên không cũng có nhiều người như vậy sao?
Đến địa phận Đông Vân quốc, Thiên Vũ đánh xe ngựa dừng trước một quán ăn ba tầng tên “A Thành”, nhìn khá là khang trang và rộng rãi.
Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn không ngừng xuýt xoa.
“Mấy năm không tới ‘A Thành’ lại càng lớn hơn rồi.”
Một thanh niên rất trẻ đang đứng gần cửa ra vào có vẻ đang giám sát hoạt động trong quán ăn.
Nhìn thấy nhóm người Cảnh Thần, cậu ta liền vui vẻ chạy tới.
Cậu ôm chầm lấy Cảnh Thần kêu lên:
“Ninh bá, Vũ bá, hai người đến chơi sao?”
Cảnh Thần vỗ vai cậu thanh niên vui vẻ nói:
“A Ly cao quá này, cao hơn bá bá rồi này.
Cha con cho con quản lý quán rồi?”
“Vâng.
Con phải năn nỉ mãi cha mới đồng ý đấy.
Con đã mười tám tuổi, đã thành niên rồi mà cha con cứ luôn xem con như con nít ấy.”
“Con là tiểu vương gia, không lo học theo phụ thân con quản việc nước lại theo cha học quản lý quán ăn làm gì?”
“Con vẫn học chăm chỉ mà.
Nhưng thi thoảng ra quán chơi vẫn cảm thấy thoải mái hơn.
Ngay cả phụ thân cũng thích ra quán chơi đó thôi.”
“Được rồi.
Để Ninh bá bá giới thiệu với con.
Đây là Phương Hồng Thanh, con dâu của ta đó.
Cứ gọi là Thanh ca ca đi.
A Thanh, đây là Tần Uyên Ly, con trai của Tần Thượng Nguyên và Lâm Thành.”
Hồng Thanh được Ninh Cảnh Thần giới thiệu sơ qua lúc ở trên xe ngựa.
Người mà Cảnh Thần muốn giới thiệu cho hắn gặp tên Lâm Thành, là vương phi của Thành vương gia vô cùng nổi tiếng ở Đông Vân quốc.
Hai người họ có một chuyện tình rất đẹp nhưng cũng vô cùng khổ sở.
Hai người nhận nuôi một cậu con trai tên Uyên Ly, chính là cậu thanh niên trước mặt hắn.
Uyên Ly liếc nhìn Hồng Thanh rồi nói:
“Đầu năm nay đoạn tụ nhiều thật.”
Hồng Thanh còn đang ngơ ra không hiểu lắm thì Hoa Thiên Vũ phá lên cười.
“Cái này bây giờ đang thịnh hành lắm đấy.
Con có vừa ý cậu nhóc nào chưa?”
“Vũ bá bá đừng hòng dụ dỗ con.
Con thích nữ nhân.
Sang năm con thành thân rồi.”
“Thật đấy hả? Nhanh vậy sao?”
“Sang năm là con mười chín rồi, có còn nhỏ nữa đâu.”
Hoa Thiên Vũ vò đầu Uyên Ly muốn rối lên, mỉm cười hỏi:
“Cha con đâu?”
“Ở bên trong ạ.
Cha đang tiếp khách.”
“A Nguyên cũng ở trong hả?”
“Con không nói sao Vũ bá biết phụ thân cũng ở trong đó?”
“Hắn giống y như tên nhóc Tử Hằng còn gì, lúc nào cũng dính lấy thê tử như sam ấy.”
Uyên Ly dẫn ba người vào bên trong quán ăn.
Ở đó có một căn phòng riêng biệt, cách âm khá tốt.
Bên trong phòng ngoài đôi phu phu Lâm Thành còn có một người nữa.
Vừa nhìn thấy người đó, cả Hoa Thiên Vũ lẫn Cảnh Thần đều vội chắp tay thi lễ:
“Bệ hạ.”
Hồng Thanh thấy vậy cũng vội vàng thi lễ theo.
Thì ra đang ngồi bên trong chính là đương kim hoàng đế của Đông Vân quốc, Tần Thịnh Nam.
“Đây chẳng phải là Thiên Vũ và Cảnh Thần đấy sao? Lâu lắm không gặp.
Hai huynh còn đưa theo ai đến đây nữa kia?”
Cảnh Thần kéo Hồng Thanh lại gần, tươi cười nói:
“Giới thiệu với mọi người, con dâu của ta đó.”
Ba người trong phòng sững lại trong chốc lát.
Rồi bỗng nhiên Tần Thượng Nguyên bật cười như nắc nẻ.
“Thế ra con trai của Văn Phương cũng là đoạn tụ à? Vậy mà mấy năm trước ta hỏi hắn còn khăng khăng nói không phải cơ.”
“Cũng may A Phương không có ở đây.
Hắn mà nghe thấy ngươi nói thế kiểu gì cũng cho ngươi ăn đấm.”
“Thì ta nói thật còn gì.
Chẳng qua hắn không dám thừa nhận thôi.
Ủa, mà hắn không cùng đến à?”
Hoa Thiên Vũ nhún vai đáp:
“Còn không phải là do ngươi sao? Lần nào hai người các ngươi gặp nhau cũng không yên nên Thần Thần bắt hắn ở nhà rồi.”
“Huynh nói cứ như thể ta là đầu têu gây chuyện vậy.”
“Ngươi quản cái miệng của ngươi lại là yên chuyện được đấy.”
“Được rồi.
Tiểu Thanh Thanh hôm nay lần đầu tiên đến đây, chúng ta đừng cãi nhau gây ấn tượng xấu cho thằng bé chứ.
Mọi người ngồi xuống hết đi!”
Lâm Thành bảo Uyên Ly ra ngoài gọi thêm mấy món ăn mang vào.
Cảnh Thần lúc này mới quay qua hỏi Thịnh Nam:
“Sao hôm nay bệ hạ lại rảnh rỗi đến đây vậy?
“Thỉnh thoảng ta cũng rất muốn ăn món ăn của A Thành nấu mà.
Ở trong cung cũng đã dùng món của A Thành rồi nhưng ăn ở bên trong quán thế này vẫn mang đến một cảm xúc rất đặc biệt.”
“Chứ không phải là huynh thấy mệt mỏi quá nên kiếm cớ để ra ngoài trốn việc à?” Thượng Nguyên liếc mắt.
Hắn còn lạ gì mấy trò của ông anh này.
Thịnh Nam nổi giận mắng:
“Đệ biết vậy còn không trở về mà giúp ta đi? Suốt ngày ra ngoài chơi ném lại một đống việc cho ta mà còn dám mở miệng nói vậy à?”
“Huynh đừng giận.
Ăn xong đệ sẽ về, được không?”
“Đừng có dạy hư A Ly.”
Cảnh Thần vỗ vai nói nhỏ với Hồng Thanh đang ngồi ngệt ra: “Đừng ngạc nhiên.
Mấy người này trước giờ vốn là như vậy.”
...***...
Sau khi Thịnh Nam lôi Thượng Nguyên trở về cung, Tần Uyên Ly ra ngoài trông quán, Thiên Vũ đi gặp vài người bạn, trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Thế ra con dâu này của huynh cũng là người xuyên không à?”
“Ừ.
Có hơi khác chúng ta một chút.
Thế giới cũ của thằng bé vẫn là thế giới cổ đại nhưng tồn tại phép thuật.
Nghe cũng thú vị lắm.”
Rồi Cảnh Thần kể một thôi một hồi về thế giới cũ mà Hồng Thanh đã sống một cách vô cùng hào hứng.
Bản thân Hồng Thanh lúc đầu còn chưa quen lắm với nhóm người vừa gặp đã ào ào nói chuyện, sau một lúc đã nhanh chóng hoà nhập vào không khí.
Hắn cùng vui vẻ ngồi kể cho Cảnh Thần và Lâm Thành nghe về thế giới trước kia mà mình sống.
“Nếu ta và huynh mà ở thế giới đó có khi sẽ có cơ hội về lại thế giới trước của mình ấy nhỉ?” Lâm Thành nói.
“Chỉ tiếc là chính bản thân con cũng không có cách để về lại nơi đó.
Mà bây giờ nghĩ những điều này cũng chẳng có ích gì.”
Lâm Thành và Cảnh Thần mỉm cười nhìn nhau.
Bọn họ cũng có chung suy nghĩ như thế.
Đã ở thế giới mới lâu như thế rồi, cuộc sống cũng khá viên mãn, bọn họ sớm đã quên mong muốn được quay về nơi cũ rồi.
“Lâu nay Y Tịnh có ghé qua thăm ngươi không?”
“Có.
Thường xuyên ghé.
Dạo này còn thường xuyên hơn.
Phu quân của đệ ấy phải đi giám sát quân doanh mấy ngày nên ngày nào đệ ấy cũng chạy đến đây.
Tầm giờ này là đến rồi đấy.”
Lâm Thành vừa nói dứt câu đã thấy có tiếng gõ cửa, một giọng nam nhân nhẹ nhàng cất lên:
“Thành ca, A Tịnh đến rồi này.”
“Ừ.
Vào đây.”
Cảnh Thần ghé tai Hồng Thanh nói nhỏ: “Người này là huynh đệ thân thiết của Lâm Thành tên Cố Y Tịnh, là đại học sĩ đứng đầu triều đình, còn là phu nhân của Giang tướng quân, đại tướng quân hàng đầu của Đông Vân quốc.”
Giờ Hồng Thanh đã hiểu câu nói của cậu thanh niên Uyên Ly lúc nãy.
Hắn lẩm bẩm: “Đầu năm nay đúng là đoạn tụ nhiều thật.”
Cố Ý Tịnh mở cửa bước vào trong, hơi ngạc nhiên khi thấy bên trong đông người như vậy.
Y Tịnh nhìn người đang ngồi cạnh Lâm Thành một chốc rồi ồ lên mừng rỡ.
“Cảnh Thần, huynh đến lúc nào thế? Sao không cho đệ biết?”
“Ta mới đến.
Lâu rồi không gặp đệ vẫn khỏe chứ?”
“Đệ vẫn rất khỏe.
Huynh nhìn là thấy rồi.
Hôm nay huynh đưa ai tới thế này?”
Lần này Hồng Thanh đứng lên chủ động tự giới thiệu:
“Y Tịnh thúc thúc, con tên Phương Hồng Thanh, là con… con dâu của cha…” Tuy đã khá hoà nhập vào không khí của gia đình mới nhưng tự thừa nhận mình là con dâu của cha vẫn khiến Hồng Thanh không khỏi ngượng ngùng.
Cố Ý Tịnh nghe mà cười thích thú.
“Vậy là nhóc Tử Hằng cũng cưới nam nhân làm thê à? Đại gia đình chúng ta thật thú vị nha.”
“Được rồi, Y Tịnh.
Đệ ngồi qua một bên đi.
Đừng chọc con dâu của ta.”
Cảnh Thần kéo Y Tịnh ngồi xuống ghế bên cạnh.
Hồng Thanh quan sát người này có dáng dấp khá nhỏ bé, còn nhỏ hơn cả hắn, nhưng hơi đầy đặn một chút, nhìn rất dễ thương.
Mặc dù tuổi tác đã hơn tứ tuần nhưng nhìn vẫn rất trẻ trung, có lẽ do tính cách của y cũng rất trẻ con.
“Nhìn đệ béo núc lên thế này chắc bình thường Giang tướng quân rất chiều chuộng đệ nhỉ?”
“Béo gì chứ? Huynh cứ nói quá.
Chỉ hơi… hơi tròn một chút thôi.”
“Ừ thì hơi tròn một chút nhưng vẫn rất đáng yêu.”
“Đệ từng tuổi này rồi, đáng yêu gì nữa.
Nếu nói đáng yêu thì phải là nhóc Thanh Thanh này mới phải.
Đã đưa con dâu theo đến đây rồi sao huynh không đưa luôn Tử Hằng cùng tới? Đệ còn chưa được gặp thằng bé lấy một lần.”
“Đệ bảo Giang tướng quân đưa đệ đến Vạn Lịch quốc chơi vài ngày là sẽ gặp ngay ấy mà.
Tử Hằng là hoàng đế, đâu phải cứ muốn đi là đi được đâu.”
“Đệ biết rồi.
Vậy còn hai vị phu kia nhà huynh đâu? Đừng nói là cũng để bọn họ ở nhà nhé.
Bọn họ mà chịu để huynh đi một mình mới lạ đó.”
“Đệ đoán đúng đó.
Thiên Vũ huynh cùng tới.
Huynh ấy đi thăm bạn cũ rồi.” Lâm Thành đáp thay.
Nói đến Cảnh Thần không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Từng này tuổi rồi mà đi đâu hai người họ cũng đòi đi theo, không thì phải để ít nhất một trong hai người đi cùng mới yên tâm.
Hắn trông vô dụng đến vậy sao?
“Nếu giờ ta muốn trốn bọn họ đi một ngày, các đệ có chịu giúp ta không?”
Lập tức Cố Y Tịnh và Lâm Thành đồng loạt xua tay:
“Không được đâu.
Bọn đệ còn yêu đời lắm.
Bọn đệ chưa muốn chết đâu.”
Hồng Thanh vỗ vai cha mình cố gắng nén cười nói:
“Cha đừng quên Vũ thúc là ai.
Cha vẫn là nên từ bỏ ý định đó đi.”
* Nếu ai đã từng theo dõi các tác phẩm của Au chắc cũng nhận ra những người này rồi.
Bọn họ thuộc một hệ liệt khác tên là “Nhật ký tẩy trắng của ác bá xấu xí”.
Tính cả bộ truyện đang biết thì mình có ba bộ cùng hệ liệt với bộ đầu tay “Xuyên làm NPC phản diện.” Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...