Chương 40
Vốn là bảy người chúng tôi cùng đến đây, nhưng sau khi đến lại phân ra nhóm. Hưng với Thảo nắm tay nhau rời đi trước, nói là muốn có thời gian ở riêng với nhau. Năm người còn lại mắt to trừng mắt nhỏ với nhau một lát, Diễm, Sang và Trí lôi kéo nhau đi, lại nói là không muốn làm phiền tôi với Vũ. Trước khi đi, bọn họ còn quay lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt rất chi là mập mờ, tôi bất giác cảm thấy nóng mặt.
Nghe tiếng cô nhóc gọi, tôi chậm rãi dời tầm mắt của mình, hướng đến chỗ trước mặt. Không thấy thì thôi, nhưng thấy rồi thì xanh cả mặt. Tôi miễn cưỡng cười cười, nhìn Hà Vũ, cô ta lại biểu tình hào hứng, nhìn chằm chằm vào con tàu vẫn đang di chuyển trên không với tốc độ cao.
-Kiến Kha, là tàu lượn siêu tốc đó.
"Dĩ nhiên là tôi biết nó là tàu lượn siêu tốc. Tôi đâu có bị ngu." Tôi âm thầm gào thét trong lòng, trên mặt vẫn giữ nụ cười đầy miễn cưỡng đáng ghét đó, đột nhiên có một loại xúc động muốn bỏ chạy ngay lập tức. Quay sang một bên, cố gắng hít sâu một cái, quay trở lại, nói với cô nhóc vẫn đang ngắm đến mê mẩn kia:
-Hà Vũ, tôi đói rồi. Chúng ta đi ăn đi.-sau đó tràn đầy hi vọng mà nhìn cô ta, kết quả thấy người kia săm soi cái đồng hồ đeo tay một lát, sau đó nhíu mày phàn nàn:
-Chúng ta mới đi được có nửa tiếng, cậu đã vội đòi đi ăn? Đừng quên trước khi đi cậu đã ăn bánh mì rồi, đói mới là lạ đó.
Tôi lấy tay chỉ chỉ vào đồng hồ, đáng thương nói:
-Nhưng mà bây giờ cũng đã 11 giờ rưỡi rồi.
Hà Vũ nhìn tôi một lát, lại quay đầu nhìn tàu lượn siêu tốc, thở dài nói với tôi:
-Cũng được. Nhưng mà lát nữa chúng ta phải quay lại đây chơi.
Đúng là vẫn không thoát được. Thôi trốn được bao lâu thì trốn vậy.
**************************
-Chỗ đó...chỗ đó... -tôi nuốt nước miệng, ấp úng hỏi.
-Sao? À, chỗ đó hả? Chỉ là uốn lượn trên không thôi mà. Đừng lo.
-Chúng ta sẽ... lộn ngược?
-À, ừ. Có vài giây thôi. Trôi qua nhanh lắm. Đi mua vé nào. Lâu lắm chưa được chơi trò này.
Nói xong liền dùng vũ lực kéo tôi chen vào hàng người đang đứng. Tôi định trốn ra mấy lần, nhưng không được. Sau đó còn bị Hà Vũ ôm cánh tay cứng ngắc, không cho tôi có cơ hội thoát. Cuối cùng vẫn phải ngồi lên, thắt dây an toàn, chuẩn bị tinh thần... Chuyện gì đến sẽ đến.
...................................
-Sao rồi? Sao rồi? Còn muốn nôn nữa không?
Tôi liếc mắt nhìn cô ta, còn không phải tại cậu sao. Đầu óc vẫn còn choáng váng, vẫn chưa xác định được phương hướng, chân như nhũn ra. Tôi ngồi bệt xuống đất, cảm thấy cơn buồn nôn đã giảm bớt liền không nhịn được thở dài. Cũng phải, ăn được cái gì là đều nôn ra cả rồi. Tôi nghi ổ bánh mì ăn lúc trước khi đi cũng đều đã ra hết. Tôi chỉ còn cái bụng trống rỗng, nhưng không có muốn ăn gì. Còn ăn được mới là lạ đó.
-Thôi. Cậu nghỉ ngơi một lát. Tôi đi mua nước với khăn giấy.
Tôi chỉ kịp nghe câu đó xong, ngước nhìn lên thì đã chẳng thấy người đâu cả. Tôi bước lại cái ghế đá gần đó ngồi xuống nhắm mắt nghỉ mệt. Lát sau cảm thấy đã khá hơn, liền đứng dậy đi tiếp, chỉ có điều, có người cứ kè kè bên người, Quàng tay ra sau đỡ lấy vai tôi rất chặt, cứ như chỉ cần buông ra thì tôi sẽ lập tức ngã xuống. Lúc đầu còn thấy hơi ngại một chút, nhưng thấy Hà Vũ kiên quyết dìu tôi, cũng lười phản đối, thành ra cũng mặc kệ người ta đứng cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. Dù sao cũng toàn là người lạ, cớ sao phải để ý họ làm gì. Sau đó, chúng tôi lại chơi thêm mấy trò gì đó tương đối nhẹ nhàng. Đến nửa tiếng sau, người kia mới chịu thả tay tôi tôi ra, để tôi tự đi. Lúc đó trời nắng khá gắt, chúng tôi chen vào một cửa hàng mua hai cái nón đội, nhìn rất ngố. Tôi mệt mỏi nhìn xung quanh, chợt thấy cái gì đó, mắt sáng lên:
-Vũ, chúng ta chơi cái kia, thế nào?
Hà Vũ nhanh chóng lau mồ hôi trên trán, nhìn về hướng tôi vừa chỉ, lập tức vẻ mặt trở nên kì quái, rõ ràng là không muốn chơi. Sau đó hoài nghi nhìn tôi, hỏi:
-Cậu đang nói cái nhà kia. Là "lâu đài quỷ ám" sao?
Thấy tôi gật đầu, cô ta hít một hơi thật sâu, nụ cười đầy miễn cưỡng:
-Cậu có chắc muốn chơi cái đó chứ? Thật ra chúng ta có thể chơi những trò khác. Ví dụ như là...
-Không cần. Chúng ta mua vé đi.-giọng tôi rất chắc chắn. Thấy vẻ mặt đau khổ của Hà Vũ, tôi lại cảm thấy tự tin. Đến lúc phải trả thù cô ta vì cái vụ "tàu lượn siêu tốc" gì gì đó rồi. Thậm chí trước khi vào cửa, cô ta quay sang hỏi tôi lần cuối cùng:
-Cậu chắc chứ? Không được hối hận nha.-thấy vậy tôi cũng hơi lo lắng trong lòng, nhưng với bản tính cố chấp của mình vẫn kiên quyết kéo người kia vào bên trong.
Tôi vốn cũng không suy nghĩ nhiều. Lúc trước khi tách nhóm Hưng có kéo tôi qua một bên dặn dò rằng không được để Hà Vũ chơi những trò chơi như thế này. Cậu ta không nói rõ lý do, nhưng tôi liền có thể đoán rằng có lẽ cô nhóc này sợ ma. Nhưng kết quả là, tôi phải thừa nhận là mình quá đã khinh địch. Trong khi tôi vừa đi vào bên trong chứng năm mét đã lập tức thấy hối hận vì quyết định nông nỗi của mình thì con nhóc kia vẫn ung dung mặt lạnh đi trước dẫn đầu cả đoàn người.
Bên trong là một mảng tối đen. Tôi phải nói rằng mình rất sợ tối, bám sát Hà Vũ không rời. Cô ta có vẻ hiểu nỗi sợ của tôi, giơ tay ra nắm chắc lấy bàn tay của tôi. Tôi cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác, chỉ một lòng muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Khi đi qua một ngã rẽ, chợt có một tấm khăn trắng lướt qua đầu. Mọi người hoảng sợ hét lên, ngồi thụp cả xuống. Tôi vốn sắp ngã xuống nhưng bị một lực đỡ lại, kéo tôi đi nhanh về phía trước, vượt qua khúc rẽ, bỏ xa mọi người. Hai người chúng tôi đơn độc tiến về phía trước, bỗng trên không xuất hiện một cái đầu, tóc đen dài chấm đất, trên khuôn mặt trắng bệch đều là thứ chất lỏng màu đỏ ghê rợn...
***********************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...