Edit:Ross
trên đường vắng lặng, cửa xe dần hạ xuống, gió lạnh lập tức ùa vào khắp khoang xe.
Ban đêm nhiệt độ hơi thấp, Kỳ hạ cởi áo đưa cho Chúc Nam Tinh, Chúc Nam Tinh cũng không ra vẻ, cô phủ áo lên người.
Áo khoác anh còn thoang thoảng mùi thuốc lá, gió thu thôi qua lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
Đầu ngón tay Chúc Nam Tinh khẽ cọ lên viền áo, làm phẳng lại những nếp nhăn, cô khẽ thở “Anh bớt hút thuốc lại, nhiều quá cũng không tốt cho sức khỏe!”
Rượu ít nhiều có chút chức năng lưu thông máu, còn thuốc lá chỉ có hại chứ chẳng lợi lộc gì.
Chúc Nam Tinh nhớ rõ trước kia mẹ cô đã từng rất đau đầu quản lý ba cô hút thuốc, lúc đó cô thực sự không hiểu tại sao mẹ lại làm vậy, một chút tự do cũng không có.
Mãi ssau này khi trải qua chuyện này, cô mới hiểu được nỗi lòng của mẹ.
Chắc là sợ đi, sợ người thân của mình không khỏe mạnh, sợ nó sẽ gây hại tới sức khỏe của mọi người xung quanh.
Nói đến cùng vẫn là do quan tâm mà ra.
Đàn ông bị phụ nữ quản chế, phần lớn họ sẽ phản kháng.
Chúc Nam Tinh nghĩ rằng Kỳ Hạ cũng giống như ba mình, ít nhiều sẽ oán thầm vài câu, không nghĩ người đàn ông này lại sảng khoái đáp ứng như vậy.
“Được!” Khóe môi Kỳ Hạ cong lên, bị quản thúc mà bộ dáng vẫn vui vẻ, ánh mắt anh hơi nghiêng, nhìn Chúc Nam Tinh một cái.
Làn da phụ nữ như tuyết trong bóng tối, ôn nhu mị mị ánh mắt.
Như một bức tranh.
Dừng một chút, Kỳ Hạ mới rời đi ánh mắt, ý vị thâm trường nói “Vừa lúc cũng có kế hoạch!”
“Hửm?” Chúc Nam Tinh nghi hoặc nghiêng đầu “Kế hoạch gì?”
Kỳ Hạ không đáp, cười rất thần bí.
Chúc Nam Tinh liếc anh một cái,cô luôn cảm thấy trong nụ cười của anh ẩn chứa rất nhiều mũi dao, thật không có hảo ý.
Cô bất lực, không tài nào đoán được suy nghĩ của Kỳ Hạ, đành bó tay.
Ngay lúc Chúc Nam Tinh dịch chuyển tầm mắt, chợt thấy bụi cỏ ven đường phát ra một mạt ánh sáng trắng.
Cô vội vàng chạm vào cánh tay của Kỳ Hạ “Này, chậm một chút!”
Cô đột ngột hét lên làm Kỳ Hạ trở tay không kịp.
Kỳ Hạ còn tưởng cô bị sao liền đạp phanh dừng xe bên đường.
“Sao vậy?” Kỳ Hạ dùng tay trái siết chặt cổ tay Chúc Nam Tinh, vẻ mặt lo lắng.
Chúc Nam Tinh xua tay, “Em không sao!”, nói rồi mở cửa xuống xe.
Đi chưa được mấy bước, hai người rõ ràng nghe thấy tiếng mèo kêu.
Chúc Nam Tinh theo bản năng cong eo, nhẹ nhàng thả lỏng bước chân.
Cô đi đến lùm cây bên cạnh, đôi mắt trừng lớn.
“gì vậy___?”
“Suỵt!” Chúc Nam Tinh quay đầu lại, đưa ngón trỏ vào giữa môi Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ nhướng mày, nắm lấy ngón tay trắng nõn thuận thế đan chặt hai ngón tay vào nhau, thấp giọng nói:”Gì vậy?”
Chúc Nam Tinh nhìn hai bàn tay nắm chặt, bất đắc dĩ “Em vừa nhìn vậy con mèo trắng, nó rất nhỏ!”
“Ừm!” Kỳ Hạ cũng nhìn về phía lùm cây, nhưng bụi cây rậm rạp, bầu trời tối tăm khiến anh không nhìn thấy gì “Mắt của em rất tốt đó!”
Chúc Nam Tinh nhẹ “Hừ” một tiếng, ngữ khí kiêu ngạo, “Đương nhiên, thị lực của em tốt lắm đó, em cũng từng giúp anh dạy dỗ tên tóc đỏ…”
Nói tới đây, Chúc Nam Tinh ngẩn người, nhớ tới An Thần.
“Anh thấy rồi!” Kỳ Hạ bỗng nhiên nói, một chân bước vào lùm cây, cúi nửa thân trên chui vào.
Khi anh bước ra, trên tay ôm một con mèo trắng nhỏ.
Con mèo không lớn bằng tay Kỳ Hạ, lông trắng xù lên, móng vuốt loạn xạ túm lấy cánh tay của anh, kêu đến tê tâm liệt phế.
Suy nghĩ của Chúc Nam Tinh lập tức bị kéo trở lại hiện tại, cô nhìn con mèo đang giãy giụa trong tay Kỳ Hạ, nhỏ giọng mà “Oa” một tiếng, ánh mắt bắn ra hào quang tứ phía, háo hức ngửa đầu nhìn Kỳ Hạ, “Được nuôi không?”
Khóe môi Kỳ Hạ đều là ý cười, mặc cho trên tay bị cào đau, gật đầu, “Đều cho em nuôi!”
“Mua một tặng một a!” Chúc Nam Tinh mặt đỏ lên, nâng cánh tay muốn ôm mèo, lại bị Kỳ Hạ né tránh.
“Nó lạ người!” Kỳ Hạ xách cổ bé mèo còn có chút thịt, tiểu gia hỏa nháy mắt liền ngoan ngoãn không ít, chỉ là móng vuốt vẫn cào loạn xạ trong không trung.
“Đáng yêu quá đi!” Chúc Nam Tinh bị dáng vẻ bán manh của nó chọc cười.
Kỳ Hạ nghe cô nói vậy “ừm” một tiếng, giơ tay vỗ đầu Chúc Nam Tinh “Lớn nhỏ đều đáng yêu, anh vớt được vàng rồi!”
Chúc Nam Tinh ngốc nghếch cười.
Trở lại xe, anh đặt con mèo vào ghế sau, đóng tất cả các cửa sổ lại để nó không nhảy ra ngoài.
Cả đoạn đi Chúc Nam Tinh liên tục quay đầu lại, “Đặt tên gì cho nớ giờ?”
Kỳ Hạ có lệ nói, “Tiểu Hắc”
Chúc Nam Tinh: “…… Nó rõ ràng là một con mèo trắng mà.”
“Chà, Tiểu Hắc”
Chúc Nam Tinh: “Không cần,em tự nghĩ!”
Kỳ Hạ ẩn ẩn cưới, “Ừm”
Trên đường về, Chúc Nam Tinh vui vẻ vào Taobao tìm kiếm thức ăn, quần áo, nhà ở đủ các đồ dùng cho mèo.
“A, cát dành cho mèo dùng làm gì vậy?”
“Dùng để vệ sinh!” Kỳ Hạ nói.
Chúc Nam Tinh như được khai sáng, cô một bên chốt đơn một bên nói “Anh rất hiểu biết nha!”
“An Thần trước đây từng nuôi rất nhiều mèo!”
Chúc Nam Tinh sửng sốt, thanh âm hạ thấp “Chưa từng nghe anh kể qua!”
Kỳ Hạ không để lộ biểu cảm gì khác thường, “Nuôi không sống nổi!”
“A….”
Trong xe bầu không khí ban đầu bất giác lạnh xuống mấy phần, chỉ có tiếng mèo nhỏ kêu đứt quãng.
Trầm mặc thật lâu, Chúc Nam Tinh mới đem toàn bộ nghi vấn cất giấu trong lòng ra, “An Thần….hắn…mẹ anh..
Em nghe nói..”
Sau một hồi nói năng lộn xộn, cô vẫn không hỏi được.
Kỳ Hạ thở dài, đưa tay xoa đầu Chúc Nam Tinh “Đừng lo lắng!”
Anh biết chính xác Chúc Nam Tinh muốn hỏi điều gì, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể hỏi trực tiếp.
Có những điều chỉ khi nói ra mới buông xuống được.
Động tác dịu dàng của anh khiến hai mắt Chúc Nam Tinh đỏ bừng, sống mũi chua xót, trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Một lúc lâu sau, cô thở dài, ngước đôi mắt đẫm nước nhìn Kỳ Hạ, “Trước đây em có gọi cho anh nhưng anh không nghe máy, em liền gọi cho bạn cùng phòng của anh.
Anh ấy nói nhà anh xảy ra chuyện, hình như là em trai và mẹ anh”
Thật ra nếu cô muốn biết sự tình cũng không khó khăn gì, dù sao chú Kỳ và ba cô cũng là bằng hữu.
Nhưng cô thật sự không có cam đảm hỏi.
Giống như bây giờ cô có thể coi mọi thứ chưa từng xảy ra.
Giống như bây giờ, cô có thể coi Kỳ Hạ không thể vượt qua nổi nỗi ám ảnh đó,anh chỉ đơn giản muốn đi lính.
Vẻ mặt sầu não của cô khiến Kỳ Hạ xót xa, mím môi, một lúc sau mới thở dài nói: “Đừng để vẻ mặt này, anh đng lái xe không ôm em được!”
Chúc Nam Tinh nghe thấy anh nói, vành mắt càng đỏ hơn.
Sau đó, Kỳ Hạ mới chậm rãi kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Có lẽ là một ngày sau khi Chúc Nam Tinh gửi cho anh tin nhắn từ biệt, Kỳ Hạ vốn dĩ muốn mua vé để về, hai mặt một lời với Chúc Nam Tinh.
Anh cảm thấy Chúc Nam Tinh đột nhiên nói không muốn liên lạc với anh mà không có nổi một nguyên do nào, hẳn là có chuyện gì mà anh không biết, chỉ là cô gái nhỏ không muốn nói cho anh biết.
Khoảng cách xa như vậy, câu được câu không cũng chẳng dễ dàng gì.
Cho nên anh chọn gặp mặt trực tiếp, nào biết vừa đến sân bay, liền nhận được điện thoại từ Kỳ Phong.
Trong điện thoại, Kỳ Phong nói An Thần cùng Triệu Vân nhảy lầu tử vong, cách đây một giờ trước.
Kỳ Hạ lúc ấy bị dọa phát ngốc, cho dù là vô số lần cảm thấy chính mình đối với hai mẹ con nhà đó không có một tình cảm, thậm chí chỉ còn lại hận thù cùng chán ghét.
Nhưng khi biết tin, anh vẫn chết lặng.
Giống như lạc vào khoảng không vô biên, anh không thể nghe thấy gì cũng chẳng thể nhìn thấy gì.
Anh lỡ đáp xuống Hoa Thành, đờ người ở sân bay rất lâu, tận đến khi một cơn gió lạnh thổi qua, mùa đông đến rồi.
Kỳ Hạ ngồi trên ghế chờ, nhìn mọi người ra vào, đôi mắt đã đỏ hoe.
Sau khi dần bình tĩnh lại và chấp nhận sự thật, Kỳ hạ một lần nữa mua vé máy bay trở về Thanh Thành, nhìn rõ nguyên do.
Không bao lâu sau khi Kỳ Hạ nhập học, An Thần nằng nặc đòi đi thủ đô, Triệu Vân biết Kỳ Hạ lên thủ đô học đại học, cũng có thể ngờ ngợ đoán ra nguyên do.
Đương nhiên Triệu Vân một mực không chịu để An Thần đi, An Thần đại náo một hồi làm Triệu Vân đau đầu đến phát run, bà túm lấy An Thần cầu xin hắn đừng chọc phá Kỳ Hạ nữa, mẹ con họ cũng ra nước ngoài sống một cuộc sông tôt đẹp, vô ưu vô lo.
Nguyên nhân chính là tìm bác sĩ ở nước ngoài, Triệu Vân hy vọng An Thần có thể được điều trị tốt, sau đó sẽ bình phục như một đứa trẻ bình thường.
Ngay cả khi thể chất hắn không còn lành lặn nữa, bà vẫn còn một chút hy vọng, mong hắn được sống một cuộc sống hạnh phúc thay vì chìm đắm trong đau đớn vô tận và những cơn trầm cảm phát tác.
Chỉ là những chuyện này bà không nói cho An Thần.
Bà sợ An Thần nghĩ nhiều, sợ An Thần cho rằng bà muốn nhốt hắn.
Không biết Triệu Vân có khuyên nhủ hiệu quả không nhưng An Thần thật sự đồng ý.
Triệu Vân hạnh phúc vỡ òa, ngày ngày mong đến lúc xuất ngoại.
Trước ngày đi, chả biết An Thần vào thư phòng lôi ra quyển lộ trình trị liệu từ đâu.
Khi Triệu Vân phát hiện ra, hắn đã nhìn thấy tất cả mọi thứ.
Triệu Vân sợ An Thần đổi ý, vội vàng giải thích.
Nào biết An Thần căn bản không nghe khuyên bảo, xé nát quyển lộ trình cùng hộ chiếu.
Lúc đó ba An Thần không ở trong nước, Triệu Vân chỉ có thể gọi điện cầu cứu Kỳ Phong.
An Thần ném điện thoại sang một bên, túm lấy Triệu Vân điên cuồng hét lên: “Tại sao? Mẹ không yêu con sao? Không phải mẹ luôn coi con là con trai duy nhất của mẹ sao? Tại sao mẹ còn quan tâm đến anh ta như vậy? Mẹ không biết sao? Mẹ chỉ sợ con tìm tới thủ độ làm phiền anh ta! Mẹ cũng giống bọn họ1 Mẹ luôn cho rằng hắn là tuyệt nhất, là giỏi nhất! Các người đều là rác rưởi!”
Triệu Vân không nghĩ tới An Thần lại phản ứng như vậy, bà cơ hồ bị hắn bóp chặt khí, không tài nào thở nổi.
Bà liên tục nhấn mạnh câu “Mẹ yêu con, mẹ chỉ yêu con, con là tất cả đối với mẹ”.
An Thần chế nhạo “Vậy sao? Vậy mẹ có dám cùng con chết không? Dù sao cũng không sống được bao lâu, thà chết cùng nhau, chúng ta bên nhau cả đời!”
Triệu Vân thất kinh, cô liều mạng gọi cho Kỳ Phong, kêu Kỳ Phong mau tới.
An Thần cầm lấy điện thoại nói “Ba, người không hận mẹ sao? Người không nghĩ con là rác rưởi sao? Con nói cho ba biết, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ quấy rầy các người!”
Lời vừa dứt, hắn hung hăng cúp điện thoại lôi Triệu Vân ra khỏi ban công.
Căn hộ của bọn họ ở trên tầng 34.
Hai ngày, Kỳ Hạ hoàn toàn rong tình trạng mê man.
Anh đi theo Kỳ Phong xử lý hậu sự cho hai mẹ con họ, chờ mọi chuyện kết thúc, anh không quay lại thủ đô mà trộm về Hoa Thành.
Thực tình cờ hôm đó là chủ nhật.
Khi anh đến cũng đã đến giờ tan tầm, người rất nhiều nhưng vẫn nhìn thoáng qua được Chúc Nam Tinh.
Anh nhìn thấy cô đang khóc trong vòng tay của Chu Thư Đồng.
Kỳ Hạ theo bọn họ bước vào quán trà sữa, im lặng ngồi bên cạnh hai người.
Giữa hai bàn có tấm rèm che, có thể nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện.
Anh nghe thấy tiếng Chúc Nam Tinh hụt hơi vì khóc, cô nói cô không làm tốt bài thi.
Chu Thư Đồng không tài nào an ủi được Chúc Nam Tinh, cô chỉ có thể khóc cùng.
Cũng không biết tại sao lúc đó Kỳ Hạ không xuất hiện.
Có thể những lời trong tin nhắn của Nam Tinh là sự thật, bởi vì anh, cô không thể học, cô không thể trở thành người mà cô ấy muốn trở thành.
Tất cả đều do anh.
Hôm đó, Kỳ Hạ ngồi tận đến khi Chúc Nam inh rời đi.
Sau đó, Kỳ Hạ dừng học đăng ký nhập ngũ,Ngày ra quân, tất cả nhân sự đều tập trung ở quảng trường.
Một phút trước khi lên xe, Cung Tiêu Vũ chạy đến và nói với anh rằngChúc Nam Tinh đã gọi cho anh vào ngày anh đánh rơi điện thoại di động ở khách sạn.
Nhưng có những chuyện khi biết được sự thật thì đã quá muộn.
Anh thậm chí không thể nói lời giải thích với Chúc Nam Tinh.
Mấy năm sau, anh mai danh ẩn tích, để cô có thể tỏa sán, cũng để cô trưởng thành.
Tình yêu chỉ vững khi cả hai đủ trưởng thành.
Sau đó anh gặp Cung Tiêu Vũ.
Cung Tiêu Vũ nói cô ấy muốn đến tìm Chúc Nam Tinh, nói cho cô biết chân tướng thật sự.
Tiếc là sau khi thi đại học, Chúc Nam Tinh ra nước ngoài.
Mọi người không cố ý nhưng chỉ trách ông trời thích trêu đùa người.
May mắn thay, sau tất cả họ trở về với nhau.
Ngay cả khi anh đã quyết tâm, chắc chắn rằng mình sẽ không để mất cô một lần nào nữa.
Nhưng giây phút đoàn tụ này, anh vẫn không khỏi cảm ơn trời, cảm ơn trời đã ưu ái cho anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...