Edit:Ross
Sau khi nhìn rõ nụ cười đó, Chúc Nam Tinh lập tức tỉnh táo.
Giây phút này, Kỳ Hạ_người vừa mới “bắt nạt” cô trong giấc mơ, hiện tại đang đứng trên bục giảng.
Cậu mặc một chiếc áo len tối màu, cùng quần tây, vẫn như cũ một cây đen.Cà lơ phất phơ, không có chút dáng vẻ nào của học sinh.
Chúc Nam Tinh di chuyển mắt lên trên, ngơ ngác dừng lại ở gương mặt cậu.
Mí mắt cậu rũ xuống, khẽ nâng cằm, nhìn về phía mọi người.
Thật giống mèo a, là một con mèo lớn kiêu ngạo!
Lười biếng lại kiêu ngạo.
Một cơn gió nữa thổi qua, khiến tóc con của cậu tán loạn, Nam Tinh liền trông thấy vết thương trên trán.
Hơi đỏ, có vẻ như bị trầy da, trên làn da trắng nõn ấy đặc biệt rõ ràng.
Cô khẽ thở dốc, im lặng “A” lên một tiếng, cũng có chút nghiêm trọng.
Không chỉ có một “quả dâu” trên cổ, mà còn mọc thêm “quả” ở trên đầu nữa.
Kỳ Hạ bất ngờ quét mắt qua.
Hai người liền nhìn nhau, một người trừng to đôi mắt, người kia nheo mắt lại,mang theo ý thăm dò.
Nam Tinh hơi kinh ngạc, nhanh chóng cúi đầu xuống, hai tay đè lên ngực, cảm giác nhịp tim tăng nhanh không thể giải thích.
Không tốt, mí mắt nhảy lên liên tục.
Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai*
*: Câu gốc 左眼跳财右眼跳灾_Một câu nói phổ biến mà mọi người thường sử dụng để giải thích cho những điều tốt hay xấu gần đây của họ.
Ví dụ, nếu mí mắt trái của bạn nhảy gần đây, bạn có thể hiểu rằng bạn sẽ gặp may mắn trong thời gian gần đây.
Đối với mắt phải thì ngược lại.
Trái tim Chúc Nam t*ng trùng xuống, che lại mắt phải rồi nghiêng đầu nhìn Đồng Đồng, giọng cực kì nghiêm túc:”Nếu sáng mai tớ không đến trường, hãy báo cảnh sát”.
Thư Đồng giật giật khóe môi, chậm rãi đặt tay lên trán cô:”Tinh Tinh à, cậu có phải hay không chưa uống thuốc, ơ,mắt bị sao vậy?”
Cô bẹp miệng, mếu máo.
Thư Đồng bị cô chọc cho bật cười, “Làm sao?”
Chúc Nam Tinh cẩn thận xoay chuyển tròng mắt,lạy ông tôi ở bụi này mà che miệng, đè thấp giọng xuống”Trúc mã bạo lực.”
Thư Đồng”?”
Chúc Nam Tinh” là trúc mã đó”
Chu Thư Đồng khiếp sợ nhìn lên bục giảng”!?”
Lúc này, cả lớp đều chú ý tới Kỳ Hạ,tiếng bàn tán sôi nổi.
Chúc Nam Tinh mơ hồ nghe thấy:”đẹp trai quá!”, “Dáng vẻ thật ngầu a!”, “biểu cảm thật lạnh lùng”, “đúng vậy, đúng vậy”
Chúc Nam Tinh”….”
Kỳ thật, nếu không phải cậu đi so đo chuyện tấm biển với cô, thì đúng là cũng rất đẹp trai.
Tiếng thảo luận càng lúc càng lớn, Kỳ Hạ khẽ liếc nhìn thầy chủ nhiệm đang trầm mặc, cậu nhíu mày, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.
Mấy giây trôi qua, thẩy chủ nhiệm vẫn như cũ không nói gì.
Kỳ Hạ thay đổi tư thế, trầm giọng nói:” Kỳ Hạ, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”
Dứt lời, cậu nghiêng đầu hỏi Nguyên Thuần:”Thưa thầy, em ngồi ở đâu ạ?”
Thầy chủ nhiệm sững sờ, không có phản ứng.
Học sinh bên dưới cười ồ lên, không còn thấy buồn ngủ nữa.
Tôn Dương đập bàn hô:” Người anh em tuyệt quá! Mau ngồi đây.”
Nguyên Thuần nâng mắt nhìn lên, gật gật cằm:”Được rồi, cứ ngồi chỗ đó đi!”
Kỳ Hạ lập tức bước xuống, trên vai khoác một cái balo màu đen, dáng vẻ trông ung dung vậy mà mỗi bước chân đều rất lớn.
Thời điểm đi ngang qua Chúc Nam Tinh, cô len lén đưa mắt lên nhìn, liền bị balo cậu làm cho dọa sợ.
Không nghĩ tới cậu sẽ dùng nó.
Cái balo này là chính cô tự mình chon, lúc đầu sợ nó hơi lớn, nhưng có vẻ lại rất vừa vặn với cậu.
Quả là một con mèo lớn mà!
*
Sau tiết tự học buổi chiều, Chúc Nam Tinh vội vàng lôi Chu Thư Đồng vào phòng y tế.
Thư Đồng nghĩ rằng cô bị làm sao, lo lắng hỏi:”Cậu bị bệnh thật à?”
“Không có” Chúc Nam TInh nhìn xung quang, biểu tình thận trọng, rồi ngoắc ngón tay về phía Thư Đồng.
Thư Đồng hơi khom khom lưng, dỏng lỗ tai lên nghe.
Nam Tinh kiễng chân nhỏ giọng nói:” Thật ra vết thương trên chán Kỳ Hạ là do tớ làm”
Vết thương trên cổ dù sao cũng không ai thấy, nên cô không nhắc tới.
Chu Thư Đồng tròn mắt ngạc nhiên, hít một hơi.
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, ôm ngực bày tỏ sự đau lòng cùng hối hận.
Chu Thư Đồng bật cười”Không phải, cậu đánh cậu ấy, lại còn đánh vào đầu nữa” Chúc Nam Tinh nặng nề gật đầu.
Chu Thư Đồng lùi lại một bước, từ trên xuống dưới đánh giá cô vài lần,hai tay ôm vai cười ra nước mắt như đang xem chương trình hài cuối năm” cậu vừa đi cà kheo vừa đánh cậu ấy?”
Chúc Nam Tinh:”….
Không thèm nói chuyện với cậu!”
Khi trở lại lớp học, Chúc Nam Tinh trước tiên nắm lấy khung cửa, nghiêng nửa người nhìn vào bên trong.Phát hiện ra, Kỳ Hạ không có trong lớp, cô lập tức túm lấy cánh tay Thư Đồng nháy mắt.
Chu Thư Đồng ra hiệu “OK” bày tỏ mình đã hiểu, sau đó nghênh ngang đi hướng cửa sau.
Kỳ Hạ ngồi ở hàng cuối cùng trong góc, không ngồi cùng ai, chỉ ngồi một mình.
Trước mặt cậu là Tôn Dương cùng Lý Hạo, hai người này đều trong băng Sơn Đại Vương.
Đến lớp chỉ cho có, không thèm học hành, cũng chả thèm đặt ai vào trong mắt.
Nhưng hai người họ lại rất sợ Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng bước tới, đứng phía sau Tôn Dương, Lý Hạo, tay choàng qua vai một người che đi vị trí của Kỳ Hạ ở phía sau.
Tôn Dương cùng Lý Hạo đang đứng đối diện nhau, bị Chu Thư Đồng làm cho sợ, suýt quăng luôn cái điện thoại.
“Mẹ kiếp, giữa ban ngày ban mặt lại tính làm gì vậy?”Lý Hạo hét lên.
“Chính là cái người từng dọa mày suýt chui lại vào bụng mẹ a”Tôn Dương không thèm ngẩng đầu lên than thở.
Chu Thư Đồng thò đầu ra xem”Ồ, tôi đã trở lại và lợi hại hơn xưa”
“Chính là, cuối tuần làm một hiệp không?” Lý Hạo nhướng mày đắc ý.
“Được thôi, ai sợ ai” Chu Thư Đồng lơ đễnh đáp, quay đầu lại nhìn Chúc Nam Tinh.
Lúc này Chúc Nam Tinh đang cẩn thận tiến về chỗ ngồi của Kỳ Hạ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, chột dạ, trên mặt thiếu chút nữa viết năm chữ” Tôi đang làm chuyện xấu”.
Thật vất vả Chúc Nam Tinh mới đến được bàn của Kỳ Hạ, cô bí mật lấy từ trong túi ra một hộp băng cá nhân, nhét nó vào ngăn bàn với tốc độ nhanh như chớp.
Thành công hoàn thành nhiệm vụ, Chúc Nam Tinh liền thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định gọi Thư Đồng, cô bỗng thấy một thân ảnh cao dài.Lơ đễnh bước hụt một bước, thiếu chút nữa ngã dập mặt.May mắn Chu Thư Đồng tay nhanh mắt lẹ đỡ lấy cô, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Kỳ Hạ đứng ở cửa sau, ánh mắt cô hận rèn sắt không thành thép mà nhìn Nam Tinh.
Hai người phát ra tiếng động lớn tới mức, Tôn Dương cùng Lý Hạo ở phía sau phải thò mặt vào nhìn “Trời ơi”, ” Sao hôm nay ngôi sao nhỏ lại rảnh rỗi tới thăm hậu cung của chúng ta vậy”.
Chúc Nam Tinh xua xua tay, khô khan nói” tùy tiện, là tùy tiện thôi”
Dứt lời, liền túm lấy Chu Thư Đồng chạy trối chết.
Tôn Dương thấy bọn họ kỳ quái, lẩm bẩm vài tiếng, tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
Kỳ Hạ tiến vào, cậu thoáng nhìn được bóng dáng nhỏ nhắn chớp lóe, khẽ cười một tiếng.
Cứ tưởng” học sinh tiểu học” tay chân gầy gò, dáng người nhỏ nhắn, vậy mà khi chạy cũng rất linh hoạt.
Cậu chậm chạp trở về chỗ ngồi, dựa vào tường.
Bởi vì phía sau không có bàn nên rất rộng, cậu ngồi khá thoải mái.
Tùy ý gác chân lên đùi, lấy trong ngăn bàn một quyển sách.
__”Bang”
Cái hộp nào đó rơi xuống đất.
Nhìn xuống.
Dưới gầm bàn, có một cái hộp nhỏ màu hồng phấn, không nhìn ra là cái gì.
Lý Hạo nghe thấy tiếng động, cúi đầu, nhặt lên, buồn cười.
Cậu ta quay đầu đặt lại lên bàn Kỳ Hạ, giọng nói bợt cỡn:” Không ngờ nha, Kỳ ca vậy mà cũng có trái tim thiếu nữ”.
Kỳ Hạ không để ý tới hắn, cầm lên, cậu phát hiện thì ra là một hộp băng cá nhân.
Mở hộp, lấy ra một cái, giống hệt với màu bao bì, còn có….Hello Kitty?
Cậu đút lại vào hộp, dùng đầu ngón tay nghịch nghịch một hồi, khẽ cười:”tâm hồn thiếu nữ”
Vừa nhìn liền biết, thứ đồ này chỉ dùng cho học sinh mẫu giáo.
Gọi cô là học sinh tiểu học đúng là có phần coi thường..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...