Edit:RossBởi vì thích cậu!Trong phòng, đèn bàn mờ ảo, gương mặt cô gái được ánh sánh dịu dàng chiếu vào.
Chúc Nam Tinh cúi đầu, nhớ tới Kỳ Hạ vừa nói sẽ giúp cô học bù, lông mày thiếu niên kiêu ngạo, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ lông mi cũng đều là đắc ý.
Nhìn xuống tờ giấy kiểm tra môn toán trải trên bàn, đâu đâu cũng là vết đỏ sửa chữa.Chúc Nam Tinh thở dài,thú nhận số phận phải gạch bỏ ba quy tắc đã đặt ra cho Kỳ Hạ để cải tạo thiếu niên bất lương.Cô nhìn ba dòng chữ nhỏ trên cuốn sổ, chợt thấy chạnh lòng.
Có lẽ từ bây giờ……cô sẽ không còn lý do gì để kéo cậu vào thế giới của mình nữa.
Trong nháy mắt, trái tim bình lặng hơn mười mấy năm dường như bị nước biển tràn vào.Thủy triều xuống vào ban đêm, hơi ẩm ngưng tụ thành sương giá, muối biển khô và se lại.Cảm giác mất mát này, Chúc Nam Tinh chưa bao giờ trải qua.
Nhớ tới những lời đạo lý mà Chu Thư Đồng từng nói, Chúc Nam Tinh cảm thấy lồng ngực nhảy lên càng thêm mãnh liệt.
Sau một lúc lâu, cô mới đặt tay lên ngực,thổ lộ từ tận đáy lòng mình.
Cô hình như,thích Kỳ Hạ!
Lúc này, một tiếng gõ cửa vang lên.
Chúc Nam Tinh vội vàng đóng sổ lại, tùy tiện nhét vào kệ sách.
Sau đó mới đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, Kỳ Hạ nhàn tản đứng, đầu hơi cúi xuống,vừa ngước mắt lên liền nghe thấy tiếng động.
Đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, tạo thành những nếp gấp sâu.Ánh sáng từ trong phòng chiếu vào đôi mắt đen của thiếu niên,đôi đồng tử ánh lên tia sáng mong manh.
“Nước ấm!” Kỳ Hạ cầm bình nước lớn trong tay, lắc lắc trước mặt Chúc Nam Tinh, ánh mắt hơi trầm xuống,dừng ở trên bụng Chúc Nam Tinh, nhướng mày:”Đau bung?”
Chúc Nam Tinh sửng sốt một chút, phản ứng lại liền giơ tay đem bình thủy tinh, ôm vào lồng ngực.
Bên tai hơi phiếm hồng, khẽ phủ nhận:”Không có!”
Kỳ Hạ cười nhẹ, không tiếp tục trêu cô nữa:”Sao vẫn còn chưa ngủ?Không phải chờ tôi cầm nước lên cho đấy chứ?”
“Không phải!” Chúc Nam Tinh xoay người vào phòng, rót ra ly của mình nhấp một ngụm.Mặc dù cũng không mở miệng nói lời nào mời Kỳ Hạ vào phòng, nhưng cô muốn âm thầm làm điều đó.
Kỳ Hạ không khách sáo, bước vào, dùng tay trái đóng cửa lại.
So với lần đầu bước vào, bây giờ phòng của Chúc Nam Tinh vào mùa đông có vẻ ấm hơn, dễ khiến người ta cảm thấy lười biếng.
Dưới sàn trải thảm lông màu trắng, bộ trải giường cũng được thay bằng hình búp bê tóc ngắn.Chiếc giường công chúa dài 1m5, giữa giường có một con gấu bông lớn, nhìn còn cao hơn cô.
Kỳ Hạ chợt nhớ tới hồi đi khu giải trí, Chúc Nam Tinh có tặng cậu một con gấu bông màu hồng, cậu cũng không nhớ rõ mình đã để đâu, để chốc nữa về tìm thử xem.
“Cậu muốn uống nước không?”Chúc Nam Tinh cầm cốc nước của mình:”Trong phòng tôi không có ly giấy dùng một lần, à có một cốc để uống cà phê.”
“Không cần, chỉ ngồi một lát thôi!” Kỳ Hạ nhìn cái được gọi là cốc cà phê kia:”Cậu mới có bao lớn mà đã đòi uống cà phê!”
Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm vào bài thi,loáng thoáng liếc,rồi lẩm bẩm nói:”Mười sáu!”
“Cậu còn chưa có mười sáu đâu!” Kỳ Hạ nhớ sinh nhật Chúc Nam Tinh vào thời điểm tết Nguyên Đán.
“Không!” Nhắc tới sinh nhật, Chúc Nam Tinh lại thở dài:”Nó còn phụ thuộc vào bài kiểm tra Toán này như thế nào này!”
Sinh nhật Chúc Nam Tinh căn bản là diễn ra vào kỳ nghỉ đông hàng năm,và chỉ vào thời điểm này Chúc Cửu Tứ và Trình Ninh Diệc mới cho phép cô đi chơi một mình.Đôi khi là đi với nhóm du lịch, có lúc lại cùng bạn học tổ chức đi tham quan các thành phố lân cận.
Đến khi gặp Chu Thư Đồng hồi sơ trung, ngày sinh nhật chính là ngày du lịch ngắn hạn của bọn họ.
Năm nay, Chu Thư Đồng cũng đã dự định sẵn,hình như là một ngọn núi ở Lâm Thành, nghe nói phong cảnh vào mùa đông rất đẹp.
lại ít người,nếu may mắn còn có thể nhìn thấy mèo lăn lộn trong tuyết.
Mọi người đều nói mèo trên núi đó có linh khí.
Từ nhỏ, Chúc Nam Tinh đã rất yêu mèo,chỉ tiếc là Trình Ninh Diệc lại dị ứng với lông động vật,vì vậy trong nhà chưa một lần có cơ hội được nuôi động vật.Cho nên, khi nghe thấy trên núi có mèo,Chúc Nam Tinh lại càng muốn đi.
Nhưng mà____
Chúc Nam Tinh nhìn vào bài thi, lại thở dài, đúng là khổ đại cừu thâm.
Kỳ Hạ thấy Chúc Nam Tinh đang cầm cốc nước, khuôn mặt nhỏ phồng lên như hamster, không nhịn được vươn ngón tay ra chọc chọc.
Cậu híp mắt,vui vẻ nói:”Lo lắng cái gì?”
Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt,đưa tay chỉ vào bài thi.Kỳ Hạ nhìn sang “ồ, chiến tích của cậu thật ngoạn mục!”
Chúc Nam Tinh trợn trắng mắt.
Kỳ Hạ:”May là bây giờ chưa có phân ban lý văn, nếu không cậu cùng lớp với tôi cũng khó đó!”
Chúc Nam Tinh nâng mắt, ra vẻ dữ tợn.
Kỳ Hạ bóp mặt cô:”Buồn ngủ sao?”
Buồn ngủ.
Rất rất buồn ngủ.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Kỳ Hạ, Chúc Nam Tinh yên lặng lắc đầu.
Bất đắc dĩ phải rời xa cậu….Luyến tiếc chăng!
“Nào, kêu thầy Kỳ coi!” Kỳ Hạ duỗi cánh tay ra, cầm lấy cái bút.Ngón tay cậu thon dài, trở nên mềm mại hơn dưới ánh đèn mờ ảo.Khi nói, cậu thiếu niên hơi nhướng mày, tuổi trẻ tùy ý.
Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm cây bút trong tay cậu, nó có màu hồng, đầu nắp có hình con thỏ.Các khớp xương rõ ràng nắm chặt, thật đáng yêu.
Chúc Nam Tinh mắt cong lại,cười thành tiếng.
“hả?”Kỳ Hạ không biết cô hiện tại đang vui vẻ cái gì.
“Đưa đây, tôi lấy cho cậu một cái khác!”Chúc Nam Tinh láy ra một cái khác màu xanh trong ống đựng bút,tâm tình tốt nhìn một chút, cùng Kỳ Hạ trao đổ.
Tầm mắt Kỳ Hạ rơi vào cái bút trong tay,khóe môi cong lên”Tình___sư sinh bút!”
“Vâng!”Chúc Nam Tinh gật đầu “Thầy Kỳ”
Kỳ Hạ nghe thấy đột nhiên căng thảng, nắm chặt cây bút, quay mặt đi chỗ khác, lưỡi áp vào má trái:”Được rồi hôm nay thầy Kỳ sẽ cho em thấy được niềm vui của môn Toán!”
Chúc Nam Tinh ôm mặt, ghé sát vào người cậu.
Mùi hương trên người thiếu niên tỏa ra chóp mũi cô,từ khoang mũi đến tận tim,khiến cả người cô nóng ran.Màn đêm càng ngày càng sâu, cho đến khi không còn rõ đường nét.Cảm thấy buồn ngủ, Chúc Nam Tinh buông lỏng cổ tay, áp mặt xuống bàn.
“Ngủ đi!” Kỳ Hạ đứng dậy”Tôi cũng đi đay!”
Chúc Nam Tinh kinh ngạc ngẩn đầu, “Ồ”, nhìn Kỳ Hạ rời đi, đóng cửa phòng lại.
Trước khi đi ngủ, cô tìm cuốn sổ vừa mới đặt trên kệ, mở ra.
Bước đầu tiên để theo đuổi thiếu niên có vấn đề:
Đến gần thế giới của cậu ấy,học giỏi môn Toán!
Bên kia, Kỳ Hạ đã tắt đèn, lăn qua lộn lại hết lần này tới lần khác vẫn không ngủ được.
Nghĩ tới con gấu bông bằng nhung trên đầu giường của cô, cậu bắt đầu ngồi dậy, lục đục đi tìm, cuối cùng cũng thấy trong túi đựng khăn.
Đặt ngay ngắn trên kệ tủ đầu giường rồi mỹ mãn vào giấc ngủ.
Đối với sự phản nghịch của Chúc Nam Tinh,Chu Thư Đồng nghiến răng nghiến lợi dậm chân, giận hơn phân nửa tiết.
Cuối cùng nhờ cốc trà sữa của Chúc Nam Tinh liền tha thứ.
“Cậu cũng thật không có tiền đồ!”Chu Thư Đồng đem ống hút cắm cái” bụp”, suýt chút nữa cắn luôn ống hút,nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt.
Miệng thì đầy oán hận nhưng lòng thì chua xót.
Ngay cả Kỳ Hạ nong tính như vậy cũng chủ động đến tìm Chúc Nam Tinh cúi đầu lấy lòng,, vậy tai sao con heo ngốc trước mặt lại không làm vây?
Tức chết!!!
A!!!
Chu Thư Đồng cùng Tôn Dương giận dỗi nhau đến tận kỳ thi cuối kỳ.Trong suốt Giáng sinh, Ngày đầu năm mới và vô số ngày cuối tuần.
Về việc này, Chúc Nam Tinh chỉ có thể thở dài, cũng không giúp được gì nhiều.
ngày 15 tháng chạp.
Hai ngày sau, trường đem thông báo thi.
Hai ngày nay, thời tiết đột nhiên lạnh hơn.
Bài kiểm tra đầu tiên là Ngữ Văn,đến lúc viết văn,lớp học ban đầu yên tĩnh bắt đầu trở nên xao động.Chúc Nam Tinh ngồi bên cửa sổ,nghiêng đầu nhìn, hai mắt sáng ngời.
Tuyết rơi!
Trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Môn thi thứ hai là Toán,có 20 phút nghỉ giữa giờ.
Trường sắp xếp các phòng thi theo thứ tự thi đợt trước,các phòng thi cho biết điểm sàn từ cao xuống dưới.Chúc Nam Tinh thành tích tốt, ở phòng cao nhất.Chu Thư Đồng ở phòng bên cạnh, Kỳ Hạ là học sinh mới, chưa trải qua cuộc thi nào, nên xếp ở phòng cuối cùng.
“Lạnh, lãnh, lạnh chết mất!”Chu Thư Đồng nhìn thấy Chúc Nam Tinh bên cạnh lan can, co vai chạy tới,ôm chặt lấy cô từ phía sau,đút tay vào túi áo Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh thấp bé,dưới lầu hơi khó nhìn, chỉ có thể phóng tầm mắt ra xa để nhìn phong cảnh.
“Đang nhìn gì vậy?”Chu Thư Đồng hỏi.
“Tùy tiện nhìn thôi!”Chúc Nam Tinh nói, “Thả lỏng đôi mắt một chút!”
“Còn bài kiểm tra Toán, cố lên nha!” Chu Thư Đồng cách một lớp quần áo gãi gãi bụng Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh sợ ngữa, trốn tránh.Hiệu quả lớp phụ đạo của Kỳ Hạ trong tháng này rất tốt,Chúc Nam Tinh có thể tự tin lần thi này chắc chắn sẽ “Tốt!”
Hai ngươi vẫn đáng náo loạn một trận, Chu Thư Đồng bỗng nhiên dừng lại.Chúc Thư Đồng hướng theo ánh mắt của cô ấy dõi ra phía hành lang, cũng ngẩn người theo.
Hai bên cầu thang chật kín người, một đường rất hẹp ở giữa bị bỏ trống.Tôn Dương đi đằng trước, đôi tay đặt sau lưng, bộ dáng chính là thiếu đòn.Nhưng người thu hút Chúc Nam Tinh lại là người đứng sau Tôn Dương-Kỳ Hạ, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu trắng, để lộ đôi chân dài,tỷ lệ cơ thể rất đẹp.
Vào mùa đông, đôi lông mày lạnh lùng của thiếu niên càng trở nên sâu hút, đôi mắt đen, có chút ướt át.Gió lạnh làm rối tung mái tóc của cậu, như thể cả lông mi cũng đang bay lơ lửng.
Dáng điệu đi vẫn như trước, lười biếng và bất cần.Nhưng lại vô cùng hấp dẫn.Nhiều cô gái trẻ xung quanh đã để mắt đến, một số lại thận trọng, một số táo bạo và nóng bỏng.Chúc Nam Tinh im lặng mà cắn môi, đột nhiên cũng đồng cảm với tâm trạng của Chu Thư Đồng.
Ghen…….Thật sự rất chua nha!
Kỳ Hạ chưa làm gì đã khiến cô khó chịu rồi,thật sự rất khó tưởng tưởng nếu cậu ấy giống như Tôn Dương, cô sẽ vì một cô gái khác mà…… nổi điên lên mất.
Thậm chí còn sẽ…cắn người!
“Này!” Tôn Dương đi tới trước mặt Chu Thư Đồng,từ phía sau lấy ra một con người tuyết nhỏ, xem kỹ xảo này, thậtvừa vặn với hình tượng hảo hán của Tôn Dương:”Cho cậu!”
Chu Thư Đồng lập tức đỏ mặt,cô nhìn xung quanh, vỗ vào tay Tôn Dương:”Đồ thần kinh!”
Tôn Dương”Ai nha”, nắm lấy tay Chu Thư Đồng đặt con búp bê rồi ấn vào lồng ngực cô,cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống một cầu thang khác.
Chúc Nam Tinh nhìn Tôn Dương, rồi lại quay ra nhìn Chu Thư Đồng, không nhịn được cười.Cô càng cười càng vui, mắt cong thành hai đường.Chu Thư đồng lần đầu tiên thẹn thùng đến mồm miệng không rõ,:”Cậu, cậu ấybị sao vậy?Trời ơi, điên rồi!”
Nhìn đến bộ dáng xem diễn của Chúc Nam Tinh,Chu Thư Đồng liền ngứa răng, duỗi tay muốn xoa tóc cô.
Xoa không khí.
Chúc Nam Tinh bị Kỳ Hạ kéo sang một bên.
Kỳ Hạ cúi đầu xem Chúc Nam Tinh, hai má bị gió thổi đến đỏ ửng,đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Lạnh lắm sao?”
Chúc Nam Tinh lắc đầu, “Quên đeo khăn quàng cổ,ở trong phòng thi rồi!” Kỳ Hạ gật đầu, sau đó từ trong túi lấy ra một quả cầu thủy tinh, bên trong còn có người tuyết.
Cậu nhét vào trong tay Chúc Nam Tinh, xoa mái tóc cô, sau đó mới vuốt nhẹ lại một chút:”Nhà người ta có, học sinh nhà tôi đương nhiên cũng phải có”
Gió đông ngày càng mạnh,bọc theo cả bông tuyết.
Nhưng trái tim Chúc Nam Tinh lúc này,dường như có thể đốt cháy cả một nồi than.
Trước khi bắt đầu bài kiểm tra,Chu Thư Đồng không ngừng nheo mắt, cũng không ngừng thở dài:”Ai nha! không ngờ A Đấu này được đích thân Kỳ ca đỡ tới chân tường”
Chúc Nam Tinh đang thưởng thức quả cầu pha lê,lật đi lật lại để xem những bông tuyết rơi.Chu Thư Đồng cũng thò qua xem”Của cậu là mua, còn của tớ là được làm nha!”
Chúc Nam Tinh cười “Hì hì” mà không hề bác bỏ.
Rất hiếm khi thấy Chu Thư Đồng hạnh phúc.
Kết quả Chu Thư Đồng không thể hạnh phúc sau khi thi kỳ thi kết thúc.
Chúc Nam Tinh ra khỏi phòng thi liền thấy vẻ mặt mít ướt của Chu Thư Đồng, vì nghĩ rằng cô ấy không hoàn thành tốt bài thi, cô nhanh chóng an ủi:”Có chuyện gì vậy? Bị bí ý à? Không sao! Mọi người chắc chắn cũng đều làm không tốt! Đề thi lần này rất khó!”
Chu Thư Đồng lắc đầu.
Chúc Nam Tinh: “Vậy có chuyện gì?”
Chu Thư Đồng lật túi của Chúc Nam Tinh ra mà không nói một lời, quả cầu thủy tinh vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí vẫn còn hơi ấm.
Thoạt nhìn nó vẫn được giữ gìn cẩn thận.
“A” Chu Thư Đồng hét lên.
Chúc Nam Tinh ngạc nhiên.
“Người tuyết của tớ mất rồi!”Chu Thư Đồng giậm chân”Nó chảy ra! Làm ướt luôn giấy kiểm tra của tớ! Tớ phải giết chết con lợn ngu ngốc Tôn Dương này mới được!”
Chúc Nam Tinh: “……”
Nhón chân, đưa tay lên chạm vào đầu Chu Thư Đồng.
Chu Thư Đồng tức giận thành cá nóc:”Làm gì vậy?”
Chúc Nam Tinh:”Đau khổ!”
Chu Thư Đồng: “…… A!!”
Ba ngày kiểm tra tiếp theo, Chu Thư Đồng đã không cho Tôn Dương sắc mặt tốt.
Tôn Dương người không biết rõ chân tướng rất ủy khuất.
“Kỳ ca, nữ sinh đều như vậy ao!”Trong sân thể dục, Tôn Dương treo ngược trên xà ngang.
Kỳ Hạ rất muốn hỏi cậu ta tại sao trời lạnh này lại ra ngoài sân thể dục, muốn trúng gió à,”Kiểu nào?”
“Không chắc chắn, giống như đề thi toán năm nay vậy!”Nhắc đên bài thi môn Toán, Tôn Dương lại muốn nhào thêm mấy vòng nữa.
Kỳ Hạ cười nhạo một tiếng, nghiêng đầu nhìn thấy Chúc Nam Tinh đang đi đến.Cô gái có vẻ tâm trạng tốt, vừa đi vừa nhảy, mái tóc dài bị gió hất vào mặt, phun ra hai lần rồi tiếp tục chạy.
“Hẳn là không phải.” Kỳ Hạ dựa vào xà đơn, nhấc mí mắt,gió thoảng qua đáy mắt, một tia nhàn tàn của thiếu niên xẹt qua không trung.
Mấy giây, Kỳ Hạ mới chậm rì rì nói:”Nhìn mấy đứa nhóc của chúng ta kìa, không phải họ đang rất vui vẻ sao?”
Cùng mấy đứa trẻ ở lớp lá mẫu giáo giống nhau như đúc.
“Tới đây!” Chúc Nam Tinh chạy đến chỗ Kỳ Hạ:”Mẹ tôi bảo tối nay sẽ làm món sườn heo om mà cậu thích!”
“Mẹ cậu bảo bao giờ?” Kỳ Hạ đứng yên, đôi mắt đen tinh xảo.
“Tối hôm qua”Chúc Nam Tinh nhìn thấy Tôn Dương liền “A”, chạy sang, ngẩng đầu”Cậu bị làm sao vậy?”
“Suy nghĩ về nhân sinh” Tôn Dương nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hình ảnh khiến cậu buồn bã.
“Đồng Đồng đi rồi!”Chúc Nam Tinh càng nói càng khiến cậu buồn hơn
“Ồ” Tôn Dương không có tâm tình:”Đi thì đi thôi!”
Dù sao cũng ở cạnh nhà nhau để xem ai về nhà sớm hơn ai.
“Cô ấy sang nhà bà ngoại”Chúc Nam Tinh nói.
Tôn Dương nghe đến câu này, hai mắt mở to:”Cái gì?”
Chúc Nam Tinh gật đầu, “Nhà bà ngoại đi tới đi lui cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ!”
Tôn Dương nghĩ không sao cả,lần cãi nhau tồi tệ nhất trong ngần ấy năm của cậu cùng Chu Thư Đồng là cô nháo đến hết một kỳ nghỉ hè không để ý tới cậu là nhiều, nhưng hiện tại lại về nhà bà ngoại!
Từ trên xà ngang nhảy xuống, cậu chạy rất nhanh mà không một lời chào.
Chúc Nam Tinh nhìn bóng lưng Tôn Dương, sờ sờ mũi:”Đúng thật là như vậy!”
“Thật cái gì?” Kỳ Hạ từ sau lưng nghiên người
“Đồng Đồng bảo, chỉ cần nói như vậy chắc chắn Tôn Dương sẽ chạy về ngay lập tức” Chúc Nam Tinh nói, “Kỳ thật Đồng Đồng không có về bà.
trời quá lanh!”
Kỳ Hạ nghe vậy mặt tối sầm,cánh tay đặt ở trên đầu Chúc Nam Tinh:”Nói dối là không tốt,biết không?’
Chúc Nam Tinh khó khăn gật đầu.
Kỳ Hạ vừa lòng mà xoa xoa tóc cô,quấn khăn cho cô:”Đi về nhà ăn sườn!”
Trên đường trở về, Kỳ Hạ hỏi: “Thi như thế nào!”
Chúc Nam Tinh đứng bên cạnh trạm xe buýt, bước từng bước nhỏ:”Không sao, ra ngoài chơi chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Đi đâu?”Kỳ Hạ nhướng mày,nghĩ thầm nên ăn Tết ở đâu, vì cậu làm gì có nhà?
Chúc Nam Tinh lúc này mới nhớ tới cô chưa có đề cập vấn đề này với Kỳ Hạ:”Nếu tôi thi tốt, kỳ nghỉ đông này ba mẹ nhất định sẽ cho đi chơi!”
“Sao nghỉ hè không đi?”Kỳ Hạ hỏi.
“Nghỉ hè đi cùng với bố mẹ!”Chúc Nam Tinh nói, “Nghỉ đông thì khác.
Có thể đi cùng nhóm hoặc với bạn bè”.
“Năm nay tôi vẫn đi cùng Đồng Đồng, không biết Tôn Dương có đi không?”Chúc Nam Tinh rất mong đợi.
Kỳ Hạ nhớ tới cái gì đó, giả vờ lơ đãng hỏi: “Lý Hạo không đi?”
“Lý Hạo phải làm việc bán thời gian” nhắc tới Lý Hạo Chúc Nam Tinh rất đau lòng:”Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt, mẹ bị bệnh, bố đã qua đời, trong nhà còn có một em trai lại đang đi học, cậu ấy là trụ cột của gia đình.
“.
Những điều này Kỳ Hạ thật không ngờ tới, ngày thường Tôn Dương không đề cập, nhìn Lý Hạo như vậy cũng không thể nhận ra được.
“Dù sao chúng ta vẫn thường đi chơi, cuối tuần, ngày lễ, hiếm khi cùng nhau tụ tập.”Chúc Nam Tinh thở dài:”Cậu ấy rất bận!”
“Ừ.” Kỳ Hạ thấy cô trầm mặc trong chốc lát, liền bắt đầu nói, “Xe tới rồi.”
Hệ thống máy sưởi trong xe đều rất đầy đủ, vừa lên xe liền muốn cởi khăn.Kỳ Hạ liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ của Chúc Nam Tinh, dùng hai tay nắm lấy đầu và đuôi khăn, “Muốn cảm lạnh sao?”
Chúc Nam Tinh ngẩn ra, đỡ tay vịn, ngửa đầu nhìn Kỳ Hạ.Dường như dần dần, từ đôi mắt này, những gì cô nhìn thấy không còn là sự thù địch nữa.
Mà là sự tronng sáng của tuổi trẻ.
Ngay cả trong mùa đông, hơi thở vẫn rất nóng hổi.
Chúc Nam Tinh biết tại sao.
Vì cô thích cậu.
Thích cậu ấy rất nhiều.
“Cậu có muốn về nhà ngay không?” Chúc Nam Tinh mở miệng, “Nếu không chúng ta ở cùng nhau một chút?”
Kỳ Hạ:”Hả?”
Chúc Nam Tinh cong đôi mắt:” Đi cùng nhau!”
Bằng cách đó, chúng tôi đang hẹn hò!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...