Edit: Ross
Trời càng ngày càng trở lạnh, nhắm mắt cái đã tới cuối tuần, ngoài đường cũng vì thế mà thưa thớt bóng người.
Không phải ở trong phòng điều hòa thì cũng làm tổ trong chăn ấm đệm êm,hoặc trong chăn bông với điều hòa.
Vùng ngoại ô không còn sự che chắn của các tòa nhà cao tầng,có thể nhìn rõ các lớp sương mù bao vây trên trời cao,trắng xóa, dần dần cùng với màu lá xanh hòa làm một.
Vùng Duyên Hải Hoa Thành,lạnh hơn trong thành phố rất nhiều, nhiệt độ cũng thấp hơn.
Thỉnh thoảng còn có mưa nhẹ rải rác,nhiệt độ còn xuống tới mức âm.
Hôm nay còn đỡ, mới chỉ ở 12-13 độ.
Xe dừng ở trạm,Chúc Nam Tinh cùng Kỳ Hạ đứng cùng nhau.
Chờ xe buýt ở cái thời tiết khắc nghiệt này chính là cực hình,Chúc Nam Tinh chỉ có thể tuyệt vọng co cổ lại, giấu mặt vào khăn len.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo lông màu hồng có phủ một lớp nhung mềm mại, nhìn từ xa có chút giống gấu bông nhỏ.
Trên cổ quàng khăn len lông cừu màu sữa,lông tơ bị gió điều hòa thổi nhẹ càng làm gương mặt thêm bừng sáng, mềm mại.
Kỳ Hạ nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua,nhấc chân tiến về phía trước, chắn gió.
Lúc này xe buýt đến,cậu liếc cô gái bên cạnh đang cúi đầu, đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô”Đi thôi!”
Chúc Nam Tinh”Ồ”,theo sát lên xe.
Cả hai đều ngồi ở hàng ghế cuối cùng,Kỳ Hạ dựa vào lan can,chân cậu hơi dài,phải khom người,một chân nâng cao đầu gối,một chân tùy ý duỗi ra.
Hơi hơi nghiêng đầu,thoáng nhìn cô gái đang nhẹ nhàng thở dốc,kéo chiếc khăn quàng cổ của mình.
Do thời tiết, hơi thở phả vào khăn, khí loãng sẽ dần tan thành những giọt nước nhỏ làm ướt khăn.
Chúc Nam Tinh cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ ba vòng, khuôn mặt cô đã hơi đỏ, vết ửng hồng đã lan rộng trên làn da trắng nõn, giống như những quả mận đỏ trên cành hồng mai mùa đông trên mặt cô.
Sau khi cởi khăn, chiếc cổ mảnh mai lộ ra.
Không có khăn che đậy, mái tóc ngang vai nháy mắt không có trở ngại dán vào cổ cô.
Cô gái nhỏ thỉnh thoảng cúi đầu, mái xõa ra thành một đường cong mỹ lệ.
Con ngươi Kỳ Hạ sâu thẳm:”Muốn cắt tóc?”
Chúc Nam Tinh khẽ “ừm”, ” Tôi không hay buộc tóc, mà cũng không biết buộc kiểu gì, quá tốn thời gian”
Cô chỉ muốn dành chỗ thời gian quý giá đó để ngủ, không muốn lãng phí nó trên mái tóc của mình.
Chỉ là, lý do này làm Kỳ Hạ có chút không vui,chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình lại khó chịu.
“Có tay có não, không học được sao?” Kỳ Hạ gắt gỏng nói.
“Ai”,Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, đôi đồng tử đen lánh, nói” Rất phiền phức”
“tsk” Kỳ Hạ chẹp miệng rồi không nói thêm gì nữa.
Lúc này Chúc Nam Tinh đang sốt ruột gọi cho Chu Thư Đồng, không quá để ý tới biến hóa tâm trạng của Kỳ Hạ.
Cô rất nhanh kết nối được với Chu Thư Đồng” Này”,thành khẩn nói:”Đồng Đồng à,Kỳ Hạ nói muốn dẫn tớ đi cắt tóc!”
Chu Thư Đồng vừa nghe tới Kỳ Hạ đưa cô đi, lập tức vui vẻ đáp ứng:”Không sao, không có việc gì, người bạn kia hiện tại rất bận, tớ sợ cậu phải ngồi đợi lâu!”
Nghe xong, cảm giác tội lỗi của Chúc Nam Tinh giảm đi phân nửa,cô nói:”Vậy bây giờ cậu có muốn qua đây không? Buổi tối đi ăn lẩu mình đi chung luôn!”
“Thôi, thôi!” Chu Thư Đồng lập tức từ chối” Cắt tóc xong, cậu có thể đi dao loanh quanh đâu đấy, đúng 5:30, tớ sẽ tới tìm cậu!”
Vì phòng ngừa Chúc Nam Tinh mang Kỳ Hạ về nhà, Chu Thư Đồng liên tục nhấn mạnh:”Các cậu cứ đi chơi trước đi,tùy tiện vòng mấy vòng qua trung tâm thương mại hay siêu thị gì đó, hoặc ngồi ở quán trà sữa, khi nào xong việc tớ lập tức tới tìm hai người!”
Kết thúc cuộc gọi,Chúc Nam Tinh ngẫm lại bản thân cũng chưa cần mua thêm thứ gì,vì thế liền đưa mắt nhìn Kỳ Hạ.
Nhận thức được ánh mắt của người bên cạnh,Kỳ Hạ không mở mắt ra nói:”Có việc gì?”
“Cậu có cần mua cái gì không?”Chúc Nam Tinh suy nghĩ một chút:”Mùa đông đến rồi, cậu có đem theo nhiều quần áo không? Hay muốn mua thêm khăn quàng cổ không?”
Kỳ Hạ xốc mắt, quay đầu,hai mắt không gợn sóng nhìn Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh bị nhìn tới chột dạ,ngập ngừng hỏi:”Cái kia…..Buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm nhé! Có cả Đồng Đồng, Tôn Dương, a còn có thêm Lỳ Hạo nữa, trước đó vẫn muốn đi ăn cùng nhau, nhưng vẫn chưa có cơ hội!”
Chủ yếu chính là do cậu không cho cơ hội đó, Chúc Nam Tinh mắng thầm trong lòng.
Thẳng đến lúc cô không thể giữ được bình tĩnh, liền nghe thấy Kỳ Hạ từ trong cổ họng thốt ra một tiếng”ừm”
Thanh âm rất trầm, mang theo chút khàn của gió đông.
Chúc Nam Tinh thấy Kỳ Hạ đồng ý nhanh như vậy, hơi bất ngờ, lại nói:”Đồng Đồng đang có việc,cắt tóc xong chúng ta đi loanh quanh đi? Có thể mua mấy thứ cần thiết!”
Kỳ Hạ nghe vậy lại lần nữa nhìn sang.
Chúc Nam Tinh vội nói thêm:”Tôi tặng” sau đó giơ túi lên” Tôi có tiền nha”
Nhìn đôi ắt tròn xoe mang chút hoảng sợ của cô gái,Kỳ Hạ không khỏi nhếch mép.
Tiếng cười ngắn ngủi rồi nhanh chóng tan biến trong không khí.
Thiếu niên bỗng nhiên khom người tiến tới,đôi mắt đen nhìn chằm chằm Chúc nam Tinh, lông mày mang theo ý vị ngả ngớn.
“Không phải bảo là anh trai sẽ không đánh em hay sao?”Khóe môi hơi cong lên, giọng đầy trêu chọc”Sao vẫn còn sợ vậy?”
Hoocmon của thiếu niên mạnh mẽ ập vào mặt,Chúc Nam Tinh ngây người,cô chớp chớp mắt,chậm rãi vươn đầu ngón tay ra,hướng xuống khóe mắt của Kỳ Hạ khoảng hai phân.
“Chỗ này của cậu…..hình như nổi mụn!”
Ngay lúc này mặt Kỳ Hạ liền tối sầm.
Cậu chướng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chúc Nam Tinh, không biết cô đã hiểu hay thật sự giả ngốc.
“Nếu không mua sản phẩm trị mụn đi!”Chúc Nam Tinh vẫn đắm chìm trong thế giới của mình”A, cậu có hay sử dụng sữa rửa mặt không? Nhãn hiệu gì vậy?”
Kỳ Hạ cười ạnh.Giơ ngón trỏ ấn lên trán Chúc Nam Tinh”Tránh xa tôi ra một chút đi!”
Chúc Nam Tinh tưởng nhầm:”Thị lực của tôi rất tốt đó, dù xa đến mấy vẫn thấy rất rõ!”
Kỳ Hạ: “……”
Buồn bực cho đến tận lúc xuống xe, Chúc Nam Tinh vẫn không biết Kỳ Hạ im lặng vì cái gì,còn nghĩ cậu đang lo lắng vấn đề mụn trên mặt, liền vỗ vai an ủi:”Không sao đâu, tuổi dậy thì mà, thỉnh thoảng tôi cũng mọc vài cái, chỉ cần thoa kem trị mụn với dán miếng dán lên là hết mà!”
Kỳ Hạ nghiến răng nghiến lợi, “Xin cảm ơn!”
Chúc Nam Tinh lộ ra nụ cười xán lạn.
Trước khi nói:”Không có chi”, Kỳ Hạ đã tóm lấy cô kéo ra khỏi xe, đi thẳng về phía trước.
Lúc này, Chúc Nam Tinh mới nhận ra hướng này….là tiệm xăm đó!
“cậu muốn đi tìm bạn trước sao?”vì bị Kỳ Hạ kéo nên Chúc Nam Tinh đi đường có chút loạng choạng.
“Không” Kỳ Hạ buông lỏng tay,một tay cho vào túi:”Bạn của tôi có thể cắt tóc!”
“Là cô gái đó sao?” Mắt Chúc Nam Tinh sáng lên” Đỉnh thật, cô ấy biết xăm còn biết cắt tóc!”
“Ừm” Kỳ Hạ cao hứng gật đầu.
Hai người một trước một sau bước vào,Hồ Mộc đang bận bịu, đeo khẩu trang, tay đeo găng, gương mặt rất nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng động cũng không nâng mắt:”Trước tiên xin cứ ngồi đợi một lát!”
Kỳ Hạ không trả lời,nhưng Chúc Nam Tinh lại rất nhiệt tình,”Được, Không có việc gì, bà chủ cứ bận việc đi.”
Hồ Mộc nghe thấy tiếng nâng tay lên, tháo máy xăm ra.
Nhìn thấy Kỳ Hạ bất ngờ một lúc:”Sao cậu lại rảnh rỗi tới đây?”
“Mang cô ấy tới cắt tóc!”Kỳ Hạ ngồi trên sô pha,gác chân lên đùi, dáng vẻ lười biếng:”Chị còn phải làm mất bao lâu nữa?”
“Hai, ba phút”Hồ Mộc nhìn Chúc Nam Tinh, rất nhanh liền dời mắt,trở lại làm việc, nói với khách:”Hôm nay không phun màu, tuần sau trở lại đây!”
Vị khách đang toát mồ hôi vì đau, không có sức mà trả lời.
Chúc Nam Tinh kiễng chân nhìn biểu tình của vị khách đó, hai vai liền run lên, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Hạ.
Kết quả vì ghế sô pha rất mềm,Chúc nam Tinh ngồi không vững,liền trượt vào lòng Kỳ Hạ.
Lúc này, cậu đang một tay ôm đầu gối, một tay mở ra tựa vào thành ghế.Nhìn thế nào cũng giống Chúc Nam Tinh được Kỳ Hạ ôm vào lòng.
Cả hai đều sửng sốt, cùng bất động.
Chúc nam Tinh ngẩng đầu, nhìn Kỳ Hạ đầy ngạc nhiên.Kỳ Hạ cụp mắt, gương mặt tròn trịa của cô gái hiện lên trong ngươi đen của cậu.
Điều làm gián đoạn cuộc” nhìn nhau” này, là tiếng kêu đau đớn của vị khách kia, anh ta hét lên”Au” rồi bắt đầu chửi thề.
Hồ Mộc nhỏ giọng nói:”Cố lên! Kiên nhẫn một chút”
Vị khách kia hỏi:”Sao tự nhiên tôi cảm thấy đau đột ngột vậy?”
“Do cánh tay thô!”Hồ Mộc mặt không cảm xúc nói.
Khách hàng đau đớn thở ra một hơi đầy hối hận.
Lúc này, Chúc Nam Tinh đã thoát ra khỏi vòng tay của Kỳ Hạ.
Cô cứng ngắc đứng ở bên cạnh, có chút ngẩn người,trong mắt như ẩn chứa một tia suối ấm nóng.
Kỳ Hạ ngửa đầu ra sau, khóe mắt bất cần đời, cậu không nhúc nhích,chỉ là phát ra tiếng cười nhẹ,”Được nha, cậu dám học cách chiếm tiện nghi của tôi!”
“Cậu nói bậy!” Chúc nam Tinh phản bác.
Trước kia, không có ai trêu chọc cô như vậy bao giờ cả, toàn chỉ gọi cô là tiểu khả ái, ngôi sao nhỏ, nhưng bây giờ lại có người tùy tiện ném cho cô cái danh này.
Lòng tự trọng cùng sự xấu hổ của cô gái như vỡ tan:”Kỳ Hạ đừng nói hươu nói vượn nữa!”
Kỳ Hạ chỉ là cười, sau một lúc lâu mới chậm rãi từ sô pha đứng lên,khi ngang qua Chúc Nam Tinh, cậu vô tư xoa xoa tóc cô:”Được rồi, ngồi xuống đi”
Chúc Nam Tinh nhìn bước chân bất cần của Kỳ Hạ,lại nhớ tới nụ cười nơi khóe miệng vừa rồi, trong lòng đột nhiên có nhịp đập bất thường.
Kỳ Hạ này, thật không khiến người ta bớt lo.
Công việc của Hồ Mộc rất nhanh được hoàn thành,vị khách kia trức khi đi còn nhìn vào gương,trên mặt liền xóa sạch sự đau đớn, nhẹ nhõm hài lòng.
Anh ta đưa tiền cho Hồ Mộc rồi chân thành nói:Cảm ơn!
Chỉ là vừa nãy soi gương có liếc qua Kỳ Hạ.
Hồ Mộc không để tâm, nhàn nhạt “ừm”,cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Chúc Nam Tinh ngồi ở trên sô pha, cảm thấy cô gái này có vẻ ít nói,, khí chất này trong trường cũng chưa thấy bao giờ.
Tóc ngắn, vài sợi nhuộm xanh, trông dáng người gầy nhưng rất khỏe khoắn.Làm người khác thấy được khí chất lạnh lùng.
Vẻ lạnh lùng này trên người cô ấy khác hoàn toàn với dáng vẻ của Chu Thư Đồng.Dường như phải có trải nghiệm nào đó mới có được khí chất như cô ấy.
“Muốn cắt kiểu gì?”Hồ Mộc cởi găng tay để rơi tự do, chỉ với hai ba động tác liền gấp giường thành ghế.
Chúc Nam Tinh nhìn sợ ngây người,nhanh chóng đi qua:”Cắt ngắn thôi………”
“Đem phía đuôi tóc tỉa khoảng 3 phân là được” Kỳ Hạ ngắt lời Chúc Nam Tinh.
Chúc Nam Tinh “A” một tiếng, nhìn về phía Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ cũng không biết điếu thuốc đã ngậm vào trong miệng từ lúc nào,trong tay đang nghịch bật lửa, chưa kịp châm.
Khi nói có chút mơ hồ.Chúc Nam Tinh nghe đến lỗ tai ngứa ngáy.
“Nhìn cái gì?” Kỳ Hạ nhìn chúc Nam Tinh,”Ngồi xuống đi!”
Có vẻ do chột da, Chúc Nam Tinh”Ồ” thậm chí còn quên mất phải phản bác lại lời của Kỳ Hạ, ngoan ngoãn ngồi vào ghế.
Ghế được điều chỉnh hơi cao hơn một xíu, Chúc Nam Tinh ngồi lên chân không chạm được xuống đất,Kỳ Hạ chú ý thấy chi tiết hỏ này, không nhịn được cắn cắn đầu thuốc.
Hồ Mộc từ phòng nghỉ lấy dụng cụ cắt tóc, khoác áo choàng lên người Chúc Nam Tinh, giữa ngón tay cầm một chiếc kéo bạc.
“Cắt nhiều hay ít?”ánh mắt Hồ Mộc rơi trên gương mặt phì nộn của Chúc Nam Tinh, nhẹ nhàng hỏi.
Không đợi chúc Nam Tinh trả lời, Kỳ Hạ liền lên tiếng mang theo vài tia cảnh cáo:”Hồ Mộc!”
Hồ Mộc khựng lại cổ tay, quay đầu:”Cậu cắt hay cô ấy cắt?”
Dứt lời Hồ Mộc cảm thấy trên tay mình có một chút hơi ấm.Cô cúi đầu,tầm mắt rơi trên bàn tay trắng nõn mềm mại,Chúc Nam Tinh nhỏ giọng:”Cứ nghe theo cậu ấy đi ạ!”
Vừa nãy, khi Hồ Mộc hỏi câu đó, cô thấy rõ ánh mắt cau có của cậu ở trong gương.Đại khái lúc trên xe,Chúc Nam Tinh nghĩ có vẻ Kỳ Hạ không thích cô cắt tóc ngắn lắm.
Vậy cứ để dài đi.
Từ đầu đến cuối,Chúc Nam Tinh cũng không có bất kỳ thắc mắc gì về việc tại sao bản thân lại phải làm theo sở thích của Kỳ Hạ.
Vì Chúc Nam Tinh đã gội đầu sẵn ở nhà, nên chỉ cần xịt một ít nước xuống đuôi tóc, không cắt tỉa gì nhiều, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong mười phút.
Hồ Mộc tuy còn rất trẻ, nhưng tay nghề lại rất chắc chắn, kỹ thuật cắt cũng gọn gàng sắc bén.
Những ngọn tóc xù bỗng trở nên mềm mượt, Chúc Nam Tinh vén lọn tóc ra sau tai, cảm thấy tóc dài cũng không quá phiền phức.
“Xong rồi!” Hồ Mộc cởi bỏ áo choàng trên người Chúc nam Tinh ra, lấy một cây lược ra chải lại giúp cô:”Em nhìn đi!”
Chúc Nam Tinh rất ưng ý, vội vàng gật đầu nói:”Ừm,tay nghề của chị rất tuyệt!”
Hồ Mộc không mặn không nhạt”ừm”, xoay người lại về phòng nghỉ.
Chúc Nam Tinh vội vàng kéo tay cô ấy:”Bao nhiêu tiền ạ!”
Hồ Mộc không trả lời, ngược lại nhìn về phía Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ đang chơi game,linh hoạt trượt ngón tay lên màn hình điện thoại,nghe thấy giọng Chúc Nam Tinh không ngẩng đầu nói:”Lát nữa mời tôi ăn lẩu!”
Chúc Nam Tinh cũng không hiểu mối liên hệ giữa cắt tóc và lẩu:”Cũng đâu phải cắt cho cậu!”
Kỳ hạ nghe thấy thao tác tay trên điện thoại,trên màn hình hiện lên dòng chữ:”Ở lại chăm chỉ hơn, sau ăn gà!”
Cậu khẽ”Tsk”, ngẩng đầu, xốc mắt,rõ ràng là không vui:”Ý của tôi được chưa?”
Được rồi, Bạn là nhất!
Chúc nma Tinh cong môi,bí mật lấy trong túi ra từ 50 tệ, nhét vào tay Hồ Mộc, nhưng lại bị cô ấy từ chối thẳng thừng:”Cắt có hai ba phân mà thôi, không lấy tiền!”
Chúc Nam Tinh từ nhỏ đã được Chúc Cửu Tứ cùng Trình Ninh Diệc giáo dục, làm người không thể coi người khác làm không công được,trả tiền vẫn là điều đương nhiên,:”Hai ba phân cũng là cắt rồi, nếu đổi lại là em, em cũng cắt không nổi!”
Hồ Mộc nhìn Chúc Nam Tinh,lại ngó xem Kỳ Hạ.Cậu một tay chống cằm, nhìn hai ba giây mới đứng dậy.
Đi đến bên cạnh Chúc Nam Tinh, giơ tay lên kéo Chúc Nam Tinh, chậm rãi ra ngoài.
Chúc Nam Tinh bị kéo ở phía sau lưng cậu, bước đi lảo đảo,”Ai”, ” Kỳ Hạ! Buông tay!”
Kỳ Hạ lười biếng nghiêng đầu nhìn cô:”Nhiều tiền vậy à?”
Chúc Nam Tinh không trả lời,giả vờ tức giận:”Tôi đang bực mình!”
“Ôi! Tôi sợ chết khiếp!” Kỳ Hạ cười:”Chọn cho tôi bộ sản phẩm trị mụn đi!”
“chọn cho cậu?”Chúc Nam Tinh cúi đầu,thoát ra khỏi cánh tay của Kỳ Hạ,cô dùng ngón tay nắm lấy góc áo cậu, nghiêm túc:”Nhìn chị ấy tự mở cửa vất vả như thế nào?Không thể vì cậu quen chị ấy mà không trả tiền được!”
Kỳ Hạ lớn lên chưa từng thấy người có đầu óc như vậy, suy nghĩ một chút liền nói:”Sao tôi ở nhà cậu, mà ba cậu không thu tiền nhà của tôi?”
Chúc Nam Tinh trố mắt:”Còn có thể như vậy sao? Trong lòng ba ba cậu chính là người trong nhà!”
Kỳ hạ dừng lại,đôi mắt bất giác tối sầm như một vực nước sâu thẳm, trong đó có một tia gợn sóng mờ ảo.
“Vậy? Tôi là gì của cậu!”Cậu cúi người, ghé sát mặt vào hỏi.
Chúc Nam Tinh mím môi, thật cẩn thận mà nhìn Kỳ Hạ,ngập ngừng nói:”Anh trai”
Trên mặt Kỳ Hạ nở một nụ cười mãn nguyện, cậu dụ dỗ nói:”Cái gì anh cơ?”
“Anh Kỳ Hạ!
Nhìn gương mặt nghiêm túc của Chúc Nam TInh, không tự chủ được cười lớn, lại nhịn không được xoa xoa đầu cô:”:”Đi thôi, cô ấy cắt tóc rất rẻ,có hai mươi mấy tệ thôi, giảm giá cho cậu, còn mười tệ”
Chúc Nam Tinh hứng khởi gật đầu,trước khi quay lại còn không quên trừng mắt hờn dỗi với Kỳ Hạ”Vừa mới cắt tóc gội đầu xong, đã bị cậu làm cho rối tung hết rồi!”
Kỳ Hạ liếc cô một cái, còn chưa mở miệng Chúc Nam Tinh đã chạy mất.
Nhìn thấy bóng lưng nhỏ xinh của cô gái, Kỳ Hạ khẽ nheo mắt.
Cho đến khi có cơn gió thổi qua cậu mới thấy trong miệng khô khốc.
“Anh trai?” hai chữ cứ lặp đi lặp lại trong miệng, Kỳ Hạ cười khẽ, dùng mũi giày đá đá viên sỏi dưới đất:”Ai thèm làm anh trai cậu?”
Bên kia, Chúc Nam Tinh cười tủm tỉm chạy vào tiệm,đưa 10 tệ nhét vào tay Hồ Mộc, cười tươi:”Kỳ Hạ nói có giảm giá!”
Đối mặt với Chúc Nam Tinh, Hồ Mộc có điểm không ngờ được,lại hình như cũng đoán trước được,cô rũ mắt, không khách khí nhận lấy.
Với thị lực của cô, Chúc Nam Tinh dường như có thể thấy được một vết sẹo trên mí mắt của Hồ Mộc.Tuy không dài, nhưng không thể bỏ qua được.
Đây là mí dưới, rất gần với mắt.
“Đôi mắt của chị….”Chúc Nam Tinh cười”….rất đẹp!”
Hồ Mộc thoáng giật mình,đôi mắt nâu nổi lên một làn sóng lớn.
Cô dừng lại, khẽ thì thào:”Cảm ơn!”
Chúc Nam Tinh nói:”Sau này muốn cắt tóc có thể lại đến tìm chị không?”
Hồ Mộc gật đầu, “Có thể.”
“Vậy em đi nhé,nhân tiện, em là Chúc Nam Tinh”
“Tôi là Hồ Mộc”
Bóng dáng cô gái lững lờ trôi đi, dừng lại bên thân ảnh chàng trai.
Hồ Mộc nheo nheo mắt,thấy Kỳ Hạ đang không ngừng xoa tóc Chúc Nam Tinh, và cô ấy cũng không ngừng nắm lấy cổ tay Kỳ Hạ, lẩn trốn.
Kỳ Hạ rũ mắt, khóe miệng giơ lên, cánh tay cũng nâng lên cao.Cuối cùng, nhìn thấy Chúc Nam Tinh phồng má giả vờ tức giận, liền mỉm cười đưa cánh tay cho cô,
Sau vài tháng, có thể thấy tâm trạng Kỳ Hạ dần thả lỏng, thật tốt.
Hồ Mộc nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...