Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát


[Người được yêu]
Người sau khi chết sẽ chẳng bao giờ nằm mơ nữa.
Không thấy buồn ngủ, chẳng còn cảm thấy nóng lạnh, ngửi không thấy mùi vị.
Bốn phía yên tĩnh như chết, nửa cái bóng người cũng chẳng có. Tòa nhà ký túc xá xa xa đã tắt đèn từ sớm, toàn bộ đen như mực.
Tôi nằm trên băng ghế tại sân tập, nhìn lên bầu trời đêm dày đặc sao trời.
Lần đầu tiên hôn Viên Lễ cũng là dưới cảnh trời đầy sao như thế này. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô ấy, cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.
Ánh mắt sáng ngời của cô ấy lúc đó còn mê người hơn cả các vì tinh tú.
Khi đó, tôi tin chắc rằng chúng tôi yêu nhau.
Nhưng mà, cũng chỉ có một mình tôi tin chắc vào điều đó mà thôi.
Tôi xòe bàn tay ra, hướng lên bầu trời đầy sao, nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Chỉ là một nắm hư vô.
Buông cánh tay xuống, gương mặt ngu ngốc của Tiền Tiểu Đạo thình hình xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Tôi sợ hết hồn, "Nửa đêm nửa hôm mày chạy đến trường học làm quái gì?"
… … … … … Chẳng lẽ là lo tôi một tình buồn bã, nên cố ý đến bầu bạn?
Tiền Tiểu Đạo ngồi xuống bên cạnh tôi thở hổn hển, hình như nó vừa mới chạy đến đây.
Tôi nhẫn nại chờ nó hít thở bình thường trở lại, sau đó nó nói, "Tôi quên mang cặp sách về."
… … … … Tôi có thể cho nó một đấm không???
"Thăm dò được tin tức gì không?"
"Không có." Tiền Tiểu Đạo trả lời rất nhanh.
"Viên Lễ cô ấy….."
"Tan học là chị ấy về thẳng nhà luôn, sắp sửa thi tuyển sinh, áp lực của chị ấy nhất định rất lớn." Tiền Tiểu Đạo ngắt lời tôi.
Thành tích cả năm của Viên Lễ không nhất cũng nhì, nhắm mắt cũng có thể thi được vào ngôi trường đại học tốt nhất của thành phố.
Cô ta có áp lực con khỉ!
"Không có chuyện gì thì tôi về nhà trước đây, ngày mai còn phải đi học." Tiền Tiểu Đạo dè dặt nói.
"Cút đi!" Tôi bực bội phất tay ý bảo nó biến khỏi tầm mắt của tôi.
Cho dù thế nào thì tôi cũng đã chết rồi.
Cái chuyện không thể thay đổi được này, dù có buồn phiền thế quái nào đi nữa cũng chẳng làm được gì hết. Việc có thể làm là chấn chỉnh tinh thần, đi...
"Anh muốn đến ký túc xá nữ?!" Tiền Tiểu Đạo thấy tôi đi về phía ký túc xá nữ, nó vội vàng theo sau lưng tôi hô to kêu nhỏ, "Như vậy thật không có đạo đức!"
"Cái trò đạo đức là dùng để trói buộc loài người," tôi liếc mắt, "anh đây đã chết rồi, không còn là loài người nữa, bạn Tiểu Đạo à."
Lợi ích lớn nhất của việc biến thành ma đó chính là có thể chẳng chút e ngại mà đi vào nhà tắm của ký túc xá nữ, nhìn cho no mắt. Chuyện tốt đẹp như vậy mà tôi có thể bỏ qua sao?
"Đợi một chút!" Tiền Tiểu Đạo cuống quýt chặn trước mặt tôi, gương mặt nhỏ nín nhịn đến đỏ bừng cả lên. Nó lôi di động từ trong túi ra, loay hoay một hồi, sau đó giơ ra trước mặt tôi. "Tôi không về nữa, ở lại đây cùng với anh. Anh dùng điện thoại của tôi xem chút video đi, tôi cầm cho anh xem."
Điện thoại truyền đến tiếng kêu rên đầy kích thích của nữ diễn viên người Hàn.
Tôi cố kìm nén xúc động, hít sâu một hơi nói, "Ông muốn xem đá bóng."
"Nhưng mà bây giờ không có trận cầu trực tiếp…. Cúp Châu Âu phải nửa tháng nữa mới có." Tiển Tiểu Đạo bối rối.

"Không cần chú mày nói thì ông đây cũng biết!"
Trước khi tự sát mấy ngày, tôi còn cực kỳ hào hứng bàn tính với mấy thằng anh em đến lúc đó đi Quảng trường quốc tế xem hay là đi bar xem nữa mà.
Viên Lễ mắng tôi vô nghĩ vô lo, sắp sửa thi tuyển sinh rồi mà còn không biết khẩn trương.
Lúc đó, tôi cười nói với cô ta, chuyện duy nhất trên thế giới này có thể làm tôi khẩn trương chính là lúc xem đá banh.
Vậy mà, cuối cùng tôi lại chẳng đợi được đến Cúp Châu Âu.
"Đến lúc đó tối nào tôi cũng sẽ cùng anh xem truyền hình trực tiếp." Tiền Tiểu Đạo giơ cao điện thoại trong tay cười với tôi, "Nếu xem qua điện thoại không đã thì tôi sẽ lấy trộm cái notebook ở nhà mang đến đây. Cho nên, đừng có buồn."
… … … … Loại người ngu xuẩn.
"Con mắt nào của mày nhìn thấy ông đây buồn?" Tôi hừ lạnh, "So với Cúp Châu Âu, chú mày vẫn nên nhanh chóng tra ra lý do tự sát của anh mày đi."
Tiền Tiểu Đạo chẳng hề nhúc nhích, nó cúi đầu nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Qua hơn nửa ngày nó mới mở miệng, "Tại sao… … sao anh lại khẳng định là anh tự sát chứ?"
Tôi sững sờ.
"Thành tích của tôi không tốt, quan hệ với mọi người cũng rất tệ, từ nhỏ đến giờ cũng chưa kết được người bạn nào. Có một ngày, mấy thằng con trai lấy nhật ký của tôi rồi đọc to chuyện tôi yêu đơn phương Mộ Dung Tuyền trước mặt mọi người. Đối với Mộ Dung Tuyền mà nói, bị loại người như tôi đây thích là một loại sỉ nhục. Thế là từ đó về sau, dưới sự chỉ đạo của cô ấy, cả lớp bắt đầu gạt tôi ra rìa." Tiền Tiểu Đạo thấp giọng nói, "Cho dù là vậy, từ trước đến nay tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tự sát."
Nó ngẩng đầu nhìn chăm chú vào tôi, "Anh thật sự là tự sát sao?"
Tôi quên rất nhiều chuyện.
Nhưng ngày hôm đó, trên sân thượng, đích thực, rõ ràng là tự mình tôi nhảy xuống.
Chỉ có duy nhất chuyện này, trước sau như một đều khắc sâu trong đầu tôi, cho dù thế nào cũng quên không được.
"Có phải chú mày tra ra được cái gì rồi không?" Tôi hỏi.
Tiền Tiểu Đạo ấp a ấp úng, "Không có gì hết."
Tôi ngẩng đầu nhìn trời sao,"Tao hình như đã quên hết tất cả những chuyện không vui, trong đầu chỉ còn lại những ký ức tốt đẹp, ngay cả một chút buồn phiền cũng chẳng tồn tại."
Mà trách nhiệm của Tiền Tiểu Đạo chính là giúp tôi tra ra những thứ đã bị quên lãng, bị chôn giấu trong một xó xỉnh của sự tăm tối.
"Như vậy... ... rất tốt mà." Tiền Tiểu Đạo nói.
"Tốt con khỉ." Tôi lườm nó một cái, "Tao phải làm cho rõ ràng. Để cho anh mày phải dùng đến tự sát để giải quyết, rốt cục là cái chuyện quái quỷ gì."
… … …
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiền Tiểu Đạo ngủ say như chết trên băng ghế dài.
Mấy học sinh đi qua nhìn nó rồi che miệng cười trộm.
Vào lúc tôi nhìn không được nữa mà chuẩn bị đánh thức thằng nhóc, một thùng nước đột nhiên từ trên trời rơi xuống giội thẳng vào đầu của Tiền Tiểu Đạo.
Mộ Dung Tuyền ném thùng nước rỗng qua một bên, hai tay khoanh lại nhìn Tiền Tiểu Đạo bị giật mình đột ngột ngồi bật dậy.
"Nhìn cái dáng vẻ của ông, chắc là cả đêm qua không về nhà chứ gì?" Mộ Dung Tuyền tiến sát vào nó, nhẹ giọng nói, "Cho nên miễn phí giúp ông tắm một cái, không cần cám ơn tôi đâu."
Những người đứng xem xung quanh được một trận cười vang dội.
"Phản kháng cho tao!" Tôi nhìn thằng nhóc Tiền Tiểu Đạo đang cứng đờ cúi thấp đầu, nói.
Tiền Tiểu Đạo chẳng hề động đậy.
"Nếu như mày thật sự thích nó, muốn có được nó, thì phản kháng cho anh mày đi." Tôi lên giọng, "Chẳng có đứa con gái nào thích một đứa chết nhát cả!"
Tiền Tiểu Đạo vô lực nhìn về phía tôi, toàn thân ướt đẫm đang run lên từng đợt, còn đám người Mộ Dung Tuyền đã nghênh ngang bỏ đi mất.
Tôi hận rèn sắt không thành thép, xoay người bỏ đi. Khi đi ngang qua bênh cạnh Mộ Dung Tuyền, tôi nghe thấy đứa con gái bên cạnh con bé nói, "Tiểu Tuyền, cậu có phải là quá ác rồi?"

Một đứa con gái khác cười mỉa, "Ai biểu nó dám có suy nghĩ không an phận với Tiểu Tuyền chứ!"
"Cũng đúng, Tiền Tiểu Đạo sao có thể so với anh Giang Dương được chứ!"
Mộ Dung Tuyền ngừng bước chân, gương mặt giận tái dán mắt vào đứa con gái vừa nói ra hai chữ Giang Dương. Con bé lạnh lùng nói, "Ai cho cô nói ra tên của anh ấy hả?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Tuyền, đầu óc xoay chuyển cực nhanh, sau đó răng rắc một tiếng rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Khó trách tại sao ngày hôm đó ở phòng dụng cụ thấy cô ta quen mắt, thì ra con bé chính là "cái đuôi" trong truyền thuyết.
Chính là con bé lớp 10 học cùng trường luôn len lén đi theo sau lưng tôi, mỗi ngày đều mang một chiếc kẹp tóc khác màu, hay bị mấy thằng bạn thân cười nhạo là cái đuôi trung thành của tôi.
Lúc còn sống, tôi chẳng bao giờ để ý đến cô ta, chỉ cho rằng đó là một con nhóc mê trai. Thỉnh thoảng quay đầu lại mà nhìn thấy bóng dáng của con bé thì tôi cũng chỉ cau mày, sau đó tiếp tục làm gì thì làm nấy.
Thậm chí ngay cả mặt của con bé tôi cũng chẳng nhớ ra.
Tôi chép miệng, quay đầu lại, nhìn thấy thằng nhóc Tiền Tiểu Đạo mới vừa vội vàng đuổi theo tôi đó, đang trưng cái vẻ mặt ngây ngốc, đứng ở sau lưng Mộ Dung Tuyền.
[Kẻ yêu đơn phương]
Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.
Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.
Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương.
Mộ Dung Tuyền… … … …
“Mày rốt cuộc muốn đực mặt ra tới khi nào hả?” Giang Dương không nhịn được cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Tôi hoàn hồn lại. Bây giờ đang trong tiết thể dục, các bạn cùng lớp đều đã lập đội luyện tập bóng rổ, còn tôi thì vẫn như cũ, chỉ đứng ở một góc mà nhìn.
“Trình độ bóng rổ của mày thế nào?” Giang Dương hỏi.
“... ... ... Chưa chơi qua.”
Khóe miệng của Giang Dương co giật, “Mày có còn là con trai không?”
Tôi yên lặng cúi đầu.
“Ngẩng đầu lên, nhìn anh mày này.” Giang Dương xoải bước về phía sân tập, thực hiện động tác nhồi bóng, bật cao, làm một tư thế ném rổ tiêu chuẩn.
Nếu như trong tay anh ta mà có bóng, nhất định trái bóng đó sẽ vào rổ ngon ơ.
Nhưng anh ta sẽ không bao giờ cầm bóng lại được nữa.
“Giống như lúc nãy tao vừa làm mẫu, mày đi làm một lần đi.” Giang Dương dặn dò.
“... ... ... Hả?” Tôi đứng yên tại chỗ.
“Ôm bóng một mình đi tập đi.”
Tôi thật thà nhặt quả bóng trên đất lên, học cái tư thế vừa rồi của anh ta, vụng về ném bóng về phía rổ.
_____________ Trúng ngay đầu của Mộ Dung Tuyền.
“Ngon lắm!” Giang Dương bật ngón tay cái lên.
Mặt tôi như đưa đám, trơ mắt nhìn sắc mặt đằng đằng sát khí của Mộ Dung Tuyền đang trừng mắt về phía tôi, cô ấy dùng sức ném quả bóng rổ vào mặt tôi.
Cho nên, tôi lại bị nhốt vào phòng dụng cụ cả một buổi trưa.
... ... ...

Buổi chiều hôm đó.
“Mọi người đem sách vở trên bàn cất hết lại, bắt đầu thi nào.”
Tôi kinh ngạc nhìn thầy chủ nhiệm đang cầm xấp đề thi trong tay, mới giật mình nhớ ra hôm nay là ngày thi tháng!
Từ sau khi Giang Dương xuất hiện, tôi chưa từng học tập nghiêm túc qua.
Tôi u oán nhìn cái kẻ tên Giang Dương đang bắt chéo hai chân ngồi trên bàn giáo viên, anh ta có chút hả hê nói, “Bớt đau buồn đi.”
Tôi tiếp tục u oán nhìn anh ta.
Anh ta nhảy khỏi bàn giáo viên, đưa mắt nhìn người xung quanh trong phòng, hỏi, “Ai là người có thành tích tốt nhất trong lớp chú mày?”
Tôi lẳng lặng chỉ vào lớp phó học tập ngồi ở bàn dưới.
Anh ta ngồi dựa vào bàn học của lớp phó học tập, nhìn chăm chú vào tờ bài làm, nói, “Cầm bút lên đi, tao bắt đầu đọc đáp án đây.”
... ... ... ... ... Kiểu này hình như không được tốt lắm thì phải?
Tôi lưỡng lự, nhưng ngay sau đó nghĩ đến nếu như thi hỏng thì sẽ có kết quả gì, cho nên lập tức cầm lấy bút, mong chờ nhìn Giang Dương đọc đáp án.
Mang theo tâm tình kích động và áy náy sau khi thi xong, tôi thể hiện sự cảm ơn vô cùng thành khẩn với Giang Dương.
Anh ta hài lòng gật đầu, nói: “Thật sự muốn cảm ơn anh mày thì đi mà đi làm quen với Mộ Dung Tuyền đi.”
“Hả?” Tôi kinh hãi.
“Con bé đó là một đứa cuồng bám đuôi, thường hay bám sát theo mông tao, chắc nó phải biết chút tin tức gì đó.” Giang Dương lộ ra vẻ mặt suy nghĩ cặn kẽ.
Giang Dương.
Rõ ràng chỉ cần tôi thành thật nói cho anh ta biết là có thể thoát khỏi sự dây dưa với anh ta.
Rõ ràng lúc mới đầu tôi còn khiếp hãi sự tồn tại của anh ta.
Rốt cuộc thì tôi ở đây do dự cái gì chứ!
Vì lần sau nếu có bị nhốt ở phòng dụng cụ thì không còn phải ở một mình nữa? Vì vào tiết thể dục không cần phải đơn độc một mình đứng ở một xó? Vì lúc bị người khác bắt nạt có người để dựa vào? Vì có thể thuận lợi mà qua các đợt thi cử?
Vì có thể khiến cho anh ta đem theo ký ức tốt đẹp, vô ưu vô lo ở bên cạnh tôi?
Tôi gật đầu nói, “Biết rồi.”
Giang Dương nhướng mày, dường như rất bất ngờ tôi có thể đồng ý nhanh như vậy, “Không từ chối sao?”
“Sớm làm rõ tất cả mọi chuyện phút nào thì anh có thể sớm hoàn thành tâm nguyện, đi đầu thai chuyển thế phút đó.” Tôi nói.
Giang Dương không lên tiếng, bước chân đi theo sát tôi cũng dừng lại, vì ở phía trước kia chính là cổng trường.
Anh ta xoay đầu nhìn tôi, hai tay nhét vào trong túi quần, vẻ mặt biểu hiện như chẳng có vấn đề gì xảy ra.
Tôi chấn chỉnh tinh thần, cười với anh ta, “Anh có sách nào muốn xem không? Ngày mai tôi mua rồi đem đến trường cho.”
Giang Dương hừ lạnh, “Anh mày không thích đọc sách.”
“Manga nào?”
Giang Dương trầm tư một chút rồi đáp, “Tải phim của Sora Aoi vào điện thoại của chú mày...”
Không đợi anh ta nói hết, tôi đã sầm mặt quyết đoán xoay người đi thẳng ra ngoài cổng trường.
Vừa bước ra khỏi cổng, tôi đã nhìn thấy Mộ Dung Tuyền đang bước một mình trên đường.
Hôm nay cô ấy mang chiếc kẹp tóc màu xanh lục.
Tôi cố gắng ép mình đến gần cô ấy, ậm ừ nói, “Lớp... lớp trưởng, tớ muốn hỏi cậu...”
“Biến khỏi tầm mắt của tôi!” Mộ Dung Tuyền chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái, nói mà không chút nể nang.
“Tớ muốn hỏi cậu vài chuyện liên quan đến Giang Dương!” Tôi nói một hơi.
Nếu như bây giờ trên tay Mộ Dung Tuyền mà có axit sunphuarit thì chắc chắn sẽ chẳng chút do dự dội thẳng vào tôi mất.
Thừa lúc núi lửa của cô ấy chưa bùng nổ, tôi nói tiếp, “Lý do tự sát của anh Giang Dương, cậu có biết không?”
Cô ấy xụ mặt, “Tôi bảo ông biến!”
“Có quan hệ với bạn gái Viên Lễ của Giang Dương sao?” Tôi như lợn chết không sợ nước nóng tiếp tục đi hỏi, thế là đâm sầm vào một người.

Tôi liên tục xin lỗi, ngẩng đầu lên nhìn người mình vừa đụng phải, hóa ra lại là Viên Lễ.
Chị ta cũng chẳng nhìn tôi lấy một cái, tiếp tục đi về phía trước.
“Hung thủ giết người.” Mộ Dung Tuyền bên cạnh đột nhiên bật ra một câu.
Viên Lễ dừng bước chân, xoay mình lại nhìn Mộ Dung Tuyền, “Cô nói cái gì?”
“Cô ấy... cô ấy đang nói chuyện với tôi!” Tôi đứng chắn trước mặt Mộ Dung Tuyền, trưng ra bộ mặt tươi cười.
“Hôm đó ở bar tôi thấy cậu.” Đôi mắt của Viên Lễ lạnh lẽo nhìn tôi, “Cậu theo dõi tôi?”
Tôi ấp a ấp úng, “Tôi thấy chị cùng với một thanh niên tóc vàng... ôm ấp nhau.”
“Vậy thì thế nào?” Viên Lễ bực bội nói.
Không đợi tôi lên tiếng, Mộ Dung Tuyền đã xông lên xô Viên Lễ, đanh giọng chửi mắng, “Hôm đó anh ấy vô tình thấy cô với tên tóc vàng đó ở cùng nhau, ảnh muốn đến kéo cô đi, cô lại cho anh ấy một cái tát, mặc cho tên tóc vàng chế nhạo giễu cợt anh ấy, tôi tận mắt nhìn thấy! Cô làm anh ấy đau lòng! Cô hại chết anh Giang! Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ!”
Lòng tôi chợt lạnh ngắt.
Quả nhiên, Viên Lễ không nói hai lời đã túm lấy cổ áo của Mộ Dung Tuyền chuẩn bị giáng một cái tát xuống. Tôi liền vội vàng kéo lấy cánh tay của chị ta, nắm đấm của chị ta hạ xuống mặt tôi. Trọng tâm không vững, tôi ngã nhào trên mặt đất.
“Chị như vậy là không đúng,” Tôi bưng mặt nói, “Chị không cảm thấy chút áy náy gì với anh ấy sao?”
“Áy náy?” Ánh mắt của Viên Lễ lạnh như băng, “Tại sao tôi phải thấy áy náy với một kẻ hèn nhát? Chỉ vì bị bạn gái phản bội mà tuyệt vọng tới mức nhảy lầu tự sát? Kẻ chết nhát như vậy, vốn không đáng với tình cảm tôi bỏ ra! Nếu như hắn ta nghĩ cái chết có thể giành được sự đồng cảm và áy náy của tôi, thì thật quá ngây thơ rồi!”
“Hơn nữa, cho dù tôi áy náy thì như thế nào? Người cũng đã chết mất rồi. Người chết, chẳng thể nào nhìn thấy những buồn vui ly hợp của người sống nữa. Cho dù các người bây giờ tìm tôi đối chất, trút giận cho hắn ta, thì cũng có một ngày sẽ quên hắn ta mất thôi, quên lãng đến triệt để. Cho nên đều tỉnh lại đi.”
“Tôi sẽ không quên anh ấy!” Mộ Dung Tuyền ấm ức hét to.
Viên Lễ đánh giá Mộ Dung Tuyền thấp hơn chị ta một cái đầu, khóe môi cong lên đầy giễu cợt, “Nếu nhớ không lầm, cô chính là cái đuôi thường hay đi theo Giang Dương? Nhìn bộ dạng chắc cô đối với Giang Dương hẳn là rất si tình nhỉ, nhưng vào cái ngày hắn ta nhảy lầu thì cô đang ở đâu? Sao lại không đi theo hắn?”
Ánh mắt Mộ Dung Tuyền sầm lại, không lên tiếng nữa.
“Ngu xuẩn!” Viên Lễ chán ghét ném lại hai chữ, sau đó không hề quay đầu mà đi khỏi.
Mộ Dung Tuyền đưa mắt nhìn bốn phía, nhặt lấy một cục gạch muốn đuổi theo sau. Tôi vội vàng bò dậy ngăn cô ấy lại, nói, “Thôi đi.”
“Thôi cái đầu nhà ông!” Cô ấy hung hăng đẩy tôi ra, “Lúc nào đến phiên cái đồ bỏ đi nhà ông quản tôi?”
“... ... ... ... Xin lỗi.” Tôi thấp giọng nói.
“Xin lỗi cái con khỉ.” Nước mắt của Mộ Dung Tuyền chảy dài xuống, “Tôi sẽ không quên anh ấy, tuyệt đối không bao giờ quên.”
Tôi đưa tay muốn vỗ về cô ấy, cuối cùng vẫn buông thõng tay xuống.
“Hôm đó tôi vốn muốn đi theo anh ấy, tôi biết anh ấy rất khó chịu, tôi rất muốn an ủi anh ấy. Nhưng đột nhiên anh ấy xoay người lại nói với tôi – Đừng đi theo tôi nữa.”
“Tôi cứ tưởng mình bị người ta ghét bỏ rồi, cho nên mới không đi theo anh ấy nữa.”
“Đó là lần cuối cùng anh ấy nói chuyện với tôi.”
“Nếu như tôi vẫn cứ đi theo anh ấy, nói không chừng đã có thể kéo anh ấy lại, nói không chừng anh ấy cũng sẽ không chết.”
“Tôi không nên dừng lại.” Mộ Dung Tuyền dùng hết sức che mặt lại, nước mắt lọt qua kẽ tay thấm ra ngoài, “Tôi không nên dừng lại.”
Tối lấy từ trong cặp ra một bịch khăn giấy, đưa về phía cô ấy.
Như tôi dự đoán, cô ấy không nhận lấy mà còn dùng sức gạt bỏ.
Tôi nhặt khăn giấy rơi xuống đất, lại đưa về phía cô ấy.
Cô ấy lại gạt ra.
Tôi lại nhặt lên lần nữa.
Cô ấy sầm mặt rút một tờ khăn giấy ra, vừa lau nước mắt vừa nói với tôi, “Dám nói chuyện hôm nay ra thì tôi sẽ giết ông.”
“Ừ.” Tôi thấp giọng nói.
Hai chúng tôi nhếch nhác đứng ở đầu đường, một người đang nước mắt đầm đìa, một người thì mặt mũi bầm dập, đều là vì cùng một người.
Con người đó, bây giờ hẳn là rất cô độc chăng?
Hết chương 3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui