Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát


[Người may mắn]
Một năm, toàn thế giới có gần 1 triệu người tự sát.
Lý do để người ta tự sát rất nhiều: học hành, sự nghiệp, bệnh tật, quan hệ, tình cảm, tiền tài… bất cứ áp lực nào kể trên cũng có thể dẫn một con người đến tinh thần sa sút và lựa chọn con đường tự sát để chấm dứt tất cả.
Tương tự, hình thức tự sát cũng rất nhiều: uống thuốc, treo cổ, nhảy lầu v.v…
Tôi rất coi thường những người tự sát. Yếu đuối! Nhát gan! Không tài cán! Lúc cùng đường chỉ biết dựa vào cái chết để trốn chạy tất thảy!
Ngay cả dũng khí để tự sát cũng có, vậy tại sao không có dũng khí sống cho tốt mà giải quyết hết tất thảy những điều không như ý muốn kia?
Thế mà, người khinh bỉ những người tự sát sâu sắc tôi đây, tự mình cuối cùng lại lựa chọn con đường tự sát.
Còn cố ý chọn dãy lầu của trường học luôn lúc nhúc người.
Trước khi tự sát, chắc chắn là não của tôi bị shit bao phủ rồi chăng?
Lúc còn sống, tôi luôn luôn cực kỳ may mắn. Thi 60 điểm đạt yêu cầu thì tôi thi được 60.5 điểm. Mua đồ uống Khang Sư Phụ, mở nắp chai chắc chắn lại được thêm một chai nữa.
Không ngờ rằng sau khi chết lại thành một kẻ xui xẻo.
Xui xẻo bị nhốt ở trường học, xui xẻo gặp phải cái tên Tiền Tiểu Đạo yếu đuối, nhát gan lại vô tích sự kia.
Hôm đó ở trong nhà vệ sinh, tôi dùng hết nước hết cái mà khuyên bảo Tiền Tiểu Đạo cả nửa ngày trời, dùng lý để nói cho thấu, dùng tình để lay cho động, cực kỳ vất vả mới khuyên được thằng nhóc bước từ phòng vệ sinh ra ngoài. Kết quả, tôi vừa đến gần, nó ngay lập tức dùng tốc độ của tia chớp phóng mất tiêu!
Nếu như ông đây có thể gặp được thằng nhóc đó lần nữa, nhất định sẽ tặng cho nó một cú đá xoay...
______ Ngay giữa mặt!!!
Cho dù tôi có khinh bỉ Tiền Tiểu Đạo từ tận đáy lòng đi chăng nữa thì nó cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi.
Từ sau đêm đó, chúng tôi bắt đầu cuộc đại chiến mèo và chuột.
Nó đi đến đâu là tôi theo ngay đến đó. Nó đi học - tôi đi theo, đi vệ sinh - tôi đi theo, đi nhà ăn - tôi cũng đi theo… nói tóm lại, chỉ cần thằng nhóc lú đầu vào trường học là tôi liền lập tức xuất hiện sau lưng nó, giống như một linh hồn hộ mệnh vô cùng tận tụy vậy.
Từ từ tôi phát hiện, tên Tiền Tiểu Đạo này không chỉ bên ngoài là giống một thằng bỏ đi, mà ngay cả bên trong nó cũng là một thằng bỏ đi.
Rõ ràng không phải ngày nó trực nhật, thế mà mỗi khi tan học nó đều chậm rì rì cầm lấy cây chổi, một thân một mình quét dọn hết phòng học. Hình như ngày nào cũng như thế. Mấy đứa trực nhật đều dùng giọng điệu "đương nhiên phải thế" mà nói với nó, "Bảng đừng có quên lau, rác đừng có quên đổ đó!"
Nó còn ôm đồm cả bài vở của mấy đứa vô lại trong lớp. Mỗi lần giáo viên thông báo bài tập xong là mấy đứa xấu xa đó không hẹn mà cùng ném vở bài tập lên bàn thằng nhóc, nói mà chẳng có chút thân thiện, "Nhớ mà nộp cho đúng hạn!"
Tiết thể dục, nó cũng luôn luôn phởn như cún mà theo sau đuôi nhặt bóng cho người ta. Học sinh nam nữ lập nhóm luyện tập bóng chuyền, bóng rổ, cầu lông, chỉ có nó là trơ trọi đứng ở một bên, chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của nó.
Tất cả đó đều là những chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được. Mỗi ngôi trường, mỗi lớp học ít hay nhiều đều sẽ có một đứa như thế. Có thể là một đứa học sinh kém cỏi luôn luôn đội sổ, hoặc cũng có thể là một đứa quái dị có tính cách lầm lì. Tóm lại là đứa đó sẽ luôn bị cả lớp cho ra rìa, trở thành thứ để mọi người cười cợt, sai khiến, là đối tượng để phát tiết.
Tiền Tiểu Đạo chính là một loại người như vậy, không biết phản kháng, nhẫn nhục chịu đựng, chẳng có chút cảm giác tồn tại gì, kiểu nhân vật bất hạnh hết sức kinh điển.
Bất hạnh là bệnh có thể lây nhiễm. Đi theo nó lâu ngày, tôi sợ mình vĩnh viễn không có ngày đầu thai mất!
"Có thể không đi theo tôi được không?" Vẻ mặt của Tiền Tiểu Đạo như đưa đám.
"Tra ra lý do tự sát, anh đây bảo đảm nhất định biến mất ngay lập tức." Tôi mỉm cười với nó.
"Tôi lại không phải là thám tử danh tiếng!" Nó lấy hai tay ôm đầu, hết sức phiền não.
Tôi lặng lẽ thở dài, thật sự phải nhờ vào khúc củi mục chết tiệt này hay sao?

Sớm biết vậy thì trước khi nhảy lầu tôi đã tìm một đứa chứng kiến có IQ ột chút rồi mới nhảy.
… ... ...Cho nên nói, tại sao cứ nhất định phải là thằng nhóc đó cơ chứ!!!
Hơi lơ là một chút, thằng oắt đó lại biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Phòng học, căn tin, nhà vệ sinh, sân trường: đều không nhìn thấy bóng dáng của nó.
Cho đến khi có tiếng nói quen thuộc truyền đến từ phòng dụng cụ.
"Xin hỏi bên ngoài có ai không?"
"Xin hỏi bên ngoài có ai không?"
"Xin hỏi…"
Cái tên Tiền Tiểu Đạo bị nhốt ở phòng dụng cụ kia đang không ngừng gõ vào cửa sắt.
Người bình thường có bị nhốt trong phòng dụng cụ không???
Vừa nhìn đã biết bị người khác chơi rồi!
Cách cánh cửa, tôi lửa giận ngút trời gầm lên với nó "Mày ăn phân mà lớn hả!?"
Bên trong chẳng có động tĩnh, chắc là đã nhận ra giọng nói của tôi.
Tôi xuyên qua cửa vào phòng dụng cụ, phát hiện ra thằng nhóc đang ôm đầu gối, núp ở một góc tường run lẩy bẩy.
"Ông đây lại chẳng ăn thịt mày, mày sợ con mẹ gì!" Tôi hung hăng nói.
Nó chôn đầu giữa hai đầu gối, chẳng hó hé nửa lời.
"Thử đạp cửa coi!" Tôi nhìn không nổi lên tiếng đề nghị.
Tiền Tiểu Đạo bỗng nhiên tỉnh ngộ rồi đứng lên, nó nhấc chân một cách nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, đạp một cái.
Tôi mệt mỏi đỡ trán, "Quả nhiên là ăn phân mà lớn."
Tiền Tiểu Đạo quyết định bỏ cuộc, ngồi xổm xuống đất, "Thôi đi, đợi ngày mai trời sáng vậy."
Ở cái phòng dụng cụ tối đen nhỏ xíu này qua đêm?
"Tao đi đây, chú mày ở đó từ từ đợi." Tôi đút tay vào túi, chuẩn bị đi khỏi.
Tiền Tiểu Đạo gấp gáp giơ tay ra định bắt lấy cánh tay của tôi, chụp một cái vào không khí, tay chân nó hạ cánh một cách cực kỳ buồn cười.
"Làm gì vậy?" Tôi nói.
"Một mình... ... ... tôi sợ." Nó ấp a ấp úng.
Mới vừa nãy, thằng khỉ này còn vừa nhìn thấy tôi đã toàn thân run cầm cập, lúc nào cũng cách xa tôi ba thước.
"Sao nào, không sợ anh đây nữa hả?" Tôi hừ lạnh.
"Bởi vì tôi phát hiện," Tiền Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, nhưng mà cặp kính chết tiệt của nó quả thực quá dày, tôi chẳng thể nhìn rõ ánh mắt của nó, "So với người đã chết như anh, người sống còn đáng sợ hơn nhiều."
… ... ... Ngộ tính cực cao.

"Muốn anh mày ở chỗ quỷ quái này với chú mày à?" Tôi nhướng mày.
Tiền Tiểu Đạo gật đầu lia lịa.
"Vậy bắt đầu từ mai, giúp anh mày điều tra lý do tự sát của mình."
"Tôi lại không phải là thám tử nổi tiếng…"
"Gặp sau." Tôi xoải bước về phía cửa.
"Được!" Tiền Tiểu Đạo dùng giọng điệu thấy chết không sờn mà nói, "Tôi nhất định điều tra!"
"Nếu như dám nuốt lời," Tôi tiến đến bên tai nó, cất giọng xa xăm, "Ông đây sẽ theo ám chú mày cả đời."
Nó rùng mình một cái, gật đầu liên tùng tục.
Vậy phải ngoan không!
[Kẻ xui xẻo]
Ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ phòng dụng cụ rồi chiếu xuống mặt tôi.
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Giang Dương đang đứng xoay lưng về phía tôi, ở bên cửa sổ, trầm mặc nhìn ra bên ngoài.
Dưới tia nắng mặt trời chiếu xuống, không ngờ rằng thân hình của anh ta lại biến thành một màu trong suốt. Giống như không khí có sắc màu.
Loại không khí chỉ mình tôi là có thể nhìn thấy.
Tôi nín thở, mắt không chuyển mà dán vào bóng lưng của anh ta, cho đến khi anh ta quay đầu lại, bực bội trừng mắt nhìn tôi một cái, "Bên ngoài có người đến, nhanh chóng gõ cửa đi!"
Tôi vội vàng đứng dậy gõ cửa, "Xin hỏi bên ngoài có ai không?"
"Là Tiền Tiểu Đạo ư?" Một nữ sinh ló đầu qua cửa sổ nhìn vào.
Là lớp trường Mộ Dung Tuyền của lớp tôi.
Hôm nay, cô cài một chiếc kẹp tóc màu hồng, gương mặt tròn trịa chìm trong ánh nắng sớm mai càng thêm trắng sáng.
"Là tớ." Tôi thấp giọng nói.
Mộ Dung Tuyền rất ngạc nhiên, "Ông ở đây suốt đêm sao?"
"Ừ."
"Này, rõ ràng là tôi nhờ mấy cậu khóa nó lại nửa tiếng rồi thả ra mà." Cô quay người lại phàn nàn với mấy đứa con trai theo sau.
"Tối qua đá bóng đá đến trễ quá mà." Thằng con trai đáp.
"Ít nói nhảm, mở cửa ra đi."
Quả nhiên là do cô ta xúi giục.
Mộ Dung Tuyền là cháu gái của hiệu trưởng, dáng vẻ lại xinh đẹp, đám con trai trong lớp đều nghe lời của cô. Cô kêu bọn chúng nhốt tôi ở phòng dụng cụ thì bọn chúng liền nhốt tôi lại, cô kêu bọn chúng ném cặp sách của tôi vào toilet thì bọn chúng liền đem cặp sách của tôi đi ném.

Có lẽ có một ngày, cô kêu bọn chúng giết tôi, thì bọn chúng sẽ chẳng chút lưỡng lự mà giết tôi mất.
Tôi chần chừ đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi cánh cửa sắt của phòng dụng cụ bị dùng sức kéo ra.
Mộ Dung Tuyền đứng ở trước cửa cười với tôi, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
"Dám đi báo cáo với chủ nhiệm lớp là giết cậu đó." Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói thật êm tai dễ nghe.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, cố gắng nặn ra một nụ cười, "Ừm."
Cô liếc tôi một cái rồi xoay người rời khỏi.
Giang Dương liếc xéo tôi, "Chú mày là M nặng à?"
(M: Masochist – Người khổ dâm)
Tôi ho khù khụ, "Không phải."
"Mày thích nó à?"
"Không có."
"Nó đã điều động cả lớp để chơi mày vậy mà mày còn giữ lấy dáng vẻ thằng dở mới biết yêu, còn nói là không thích nó?"
"Không có."
"Nhưng mà cũng thật nhìn không ra, dáng vẻ xinh xắn vậy mà nội tâm lại thật độc ác, thật đáng lôi vào trại cải tạo thanh thiếu niên đánh ột trận.”
"… … ... Đừng có nói cô ấy như vậy."
"Mày còn nói không thích nó?"
"… … … Không có."
"Hình như gặp con bé ở đâu rồi thì phải," Giang Dương sờ sờ cằm suy nghĩ, nhưng cả nửa ngày cũng không ra kết quả, "Chú mày lên lớp trước đi, tan học lập tức triển khai điều tra."
… … … … Triển khai điều tra.
Suýt chút thì quên mất vụ này...!
Theo chỉ thị của Giang Dương, trước tiên tôi đi tìm cô bạn gái Viên Lễ của anh ta.
Dọc đường đi, Giang Dương cứ lải nhải miết về chuyện tình cảm lãng mạn giữa anh ta và Viên Lễ: như thế nào quen biết, thế nào yêu nhau rồi thế nào củi khô bốc lửa. Tôi ngờ nghệch phối hợp với anh ta, cho đến khi anh ta dừng bước, ánh mắt chăm chú dính lên trên người một nữ sinh đang đứng ở hành lang.
Cô gái đó cột tóc đuôi ngựa, trên người là bộ đồng phục chỉnh chu, tay cầm một quyển sách tham khảo, dựa người vào lan can chăm chú lật xem.
Nếu như tôi đoán không sai, cô gái đó chính là…
"Tiểu Lễ, anh đến rồi." Giang Dương lẩm bẩm nói. Anh ta bước nhanh tới trước, đưa tay ra định sờ vào mặt của cô gái, nhưng lại vô lực xuyên qua.
Chị ta vẫn chẳng chút phản ứng, lật tiếp một trang sách.
"Xin hỏi, chị là Viên Lễ phải không?" Không đành lòng nhìn vẻ mặt chán nản của Giang Dương, tôi lên tiếng nói.
Viên Lễ gấp sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía tôi, đầu mày khẽ nhăn lại, "Cậu là?"
"Em là Tiền Tiểu Đạo, là … ưm… bạn của Giang Dương." Khi nói đến hai chữ Giang Dương, tôi cố ý hạ thấp giọng xuống. Hiện tại chị ta chắc là đang chìm ngập trong đau khổ, người bạn trai yêu thương đột nhiên tự sát, chắc là chị ta chịu cú shock không hề nhỏ.
"Có chuyện?" Mặt của Viên Lễ chẳng chút biểu tình.
Tôi sửng sốt, không nên có cái phản ứng này chứ! Người con gái vừa mới mất đi bạn trai, bình thường không phải là vừa nhắc đến tên người bạn trai đó là hai mắt đỏ mọng, đau buồn rơi lệ hay sao?
Giang Dương ở bên cạnh cũng nhăn mày không hiểu.
"Em muốn hỏi một chút, chị có biết tại sao anh ấy lại, ờ... tự sát không?" Tôi ấp a ấp úng.
Viên Lễ lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi rồi nói, "Loại chuyện này tại sao lại đi hỏi tôi?"

"Bởi vì chị là bạn gái của anh ta…."
"Chú ý," Viên Lễ cao giọng ngắt lời tôi, "là BẠN - GÁI - CŨ."
Tiếng chuông vào lớp vang lên một cách chói tai.
"Từ giây phút Giang Dương ngừng thở, quan hệ yêu đương giữa tôi và anh ta đã tự động chấm dứt, vì thế bây giờ tôi chẳng phải là bạn gái gì đó của anh ta hết, tất cả mọi chuyện liên quan đến anh ta đừng có mà đến hỏi tôi." Viên Lễ nhẹ nhàng ném lại một câu rồi xoay người, bước vào phòng học.
Tôi ngây người tại chỗ. Tôi nhìn thấy vẻ mặt của Giang Dương khó có thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh ta theo Viên Lễ đi vào trong phòng học, còn không ngừng nói gì đó bên tai chị ta.
Tất nhiên là Viên Lễ chẳng nghe thấy gì hết, chỉ chuyên chú ngó lên bảng đen và vở ghi chú.
Quen biết, yêu nhau, củi khô bốc lửa.
Chớp mắt, biến mất sạch sẽ.
Giang Dương chẳng qua cũng chỉ mới chết có mấy ngày.
… … … … ... Đợi đã, vừa nãy có phải là chuông vào học không vậy?!
Tôi thở không ra hơi chạy về phòng học của mình, vậy mà cuối cùng vẫn bị phạt đứng.
Tôi ủ rủ đứng dựa vào tường trên hành lang lớp học, nhìn thấy Giang Dương đang xoải bước đi về phía tôi.
"Không đợi anh mà đã chạy, chú mày giỏi!" Anh ta vung nắm đấm về phía tôi.
Dù biết anh ta chẳng đụng được vào tôi nhưng tôi vẫn theo bản năng tránh qua một bên.
"Cô bạn gái của anh, hình như là đang giấu giếm cái gì đó." Tôi do dự mở miệng.
"Bạn gái con mẹ gì," Giang Dương hừ lạnh, "là bạn gái cũ!"
"Chắc chị ấy gặp phải chuyện gì đó mới có thái độ như vậy," Tôi an ủi, "chắc chắn là có ẩn tình."
Họa từ miệng mà ra!
Ánh mắt ảm đảm của Giang Dương nhất thời lại lóe sáng lấp lánh, "Đúng không? Tao cũng nghĩ như vậy đấy, Tiểu Lễ không thể nhẫn tâm như thế được! Cho nên chú mày nhanh đi điều tra xem Tiểu Lễ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đi! Bây giờ đi ngay lập tức!"
"Nhưng tôi đang bị phạt đứng mà." Tôi khóc không ra nước mắt.
Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào bước đường phải theo dõi con gái nhà người ta. Còn là theo dõi một chị học trên tôi hai khóa nữa chứ!
Giang Dương không cách nào ra khỏi cổng trường, nên chỉ có mình tôi đơn độc chiến đấu.
… … …
Sau khi tan học, Viên Lễ thay đồ bình thường, một bộ váy liền thân màu xanh lục, mái tóc đen dài buông xõa, trông cực kỳ thành thục.
Chị ta không ngồi xe bus về nhà mà lại đi thẳng đến một quán bar.
Tôi cũng lóng nga lóng ngóng đi vào, nhìn thấy Viên Lễ đang bị một thanh niên tóc vàng ôm vào ngực.
"Hôm nay có một thằng tự xưng là bạn của Giang Dương đến tìm em, hỏi em về lý do tự sát của Giang Dương." Viên Lễ cau mày, "Nhưng trước giờ em chưa từng nghe Giang Dương nói qua về nó."
Tên thanh niên tóc vàng chẳng bận tâm, cười cười, "Em cứ trực tiếp nói với thằng nhóc đó, Giang Dương là bị ông đây bức chết đấy."
Viên Lễ không lên tiếng. Chị ta thuần thục đốt một điều thuốc, ngậm vào miệng rồi nhả ra một vòng khói.
Xuyên qua làn khói thuốc, ánh mắt của Viên Lễ trực tiếp chiếu thẳng vào mắt tôi.
Tôi lảo đảo một cái, nghiêng ngả bỏ chạy.
Hết chương 2.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui