(*): Nguyên văn: 长成了一个可以控制他的庞然大物
Thời gian chậm rãi trôi đi, chỉ còn chưa đầy 100 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Hầu Đồng vẫn chưa tìm được cô gái mà Bạch Liễu thích, nhưng kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần đã khiến cô phân tán không ít tinh lực, thế nên Hầu Đồng không còn thời gian để ý đến Bạch Liễu nhiều như trước nữa.
Người khác cũng vậy, ngay cả Hứa Vi cũng không có thời gian để hoạnh họe Bạch Liễu.
Trường trung học tư thục Kiều Mộc mỗi tuần đều tổ chức một bài kiểm tra nhỏ, mỗi tháng một bài kiểm tra lớn và một bài kiểm tra tổng hợp nửa tháng một lần.
Phân loại các bài kiểm tra và xếp hạng học sinh, đồng thời xử lý điểm số trồi lên sụt xuống thất thường của thằng con trai Bào Khang Nhạc cũng đủ khiến cô ta sứt đầu mẻ trán.
Còn Lục Dịch Trạm và Phương Điểm cũng bắt đầu điên cuồng đi học thêm đủ thứ môn học, mỗi lần lẻn xuống tìm Bạch Liễu bộ dáng hai người cứ như hết hơi, Phương Điểm thậm chí còn vừa đi vừa gật gà gật gù, đến nơi là dựa ngay vào lưng Lục Dịch Trạm ngủ ngon lành.
Bởi thế Bạch Liễu đề nghị sắp tới bọn họ đừng nên xuống núi tìm hắn nữa, nếu không có chuyện gì cần thiết thì đợi sau khi kết thúc năm cuối cấp hẵng gặp mặt.
Vả lại chỉ có mấy tháng không gặp nhau chứ không phải cả đời không còn thấy nhau.
Lục Dịch Trạm miễn cưỡng đồng ý.
Vì vậy năm cuối cấp trung học, trong lúc ai ai cũng bận rộn vắt chân lên cổ mà học, duy chỉ có Bạch Liễu là an nhàn thoải mái.
Tiết tự học tối, 9 giờ, lớp 17.
Thông thường tiết tự học năm cuối của Kiều Mộc sẽ kéo dài đến 10 giờ tối, nhưng trong ba tháng cuối cùng của năm 12, hầu hết học sinh trong lớp của Bạch Liễu đều học ngoại trú, tầm khoảng 9 giờ tối các phụ huynh sẽ đến đón con về nhà.
Đám học sinh thở dài than ngắn, mặt mũi ủ ê thu dọn sách vở, dụng cụ học tập xong xuôi thì tiến về phía cha mẹ mình đang lo lắng chờ đợi ngoài cửa.
Các bậc cha mẹ đỡ lấy cặp sách của con mình, câu đầu tiên lúc nào cũng hỏi:
"Hôm nay con học thế nào?"
Hoặc "Bài kiểm tra của con hôm nay thế nào?"
Bên ngoài lớp học, học sinh và phụ huynh đang hối hả rời đi chẳng liên quan gì đến Bạch Liễu.
Bạch Liễu ngồi một mình trong góc phòng học dần trống trải, không nhanh không chậm xoay bút, chống cằm tính toán một bài toán conic.
Câu hỏi có kết quả cuối cùng là căn bậc hai, hắn tính tới tính lui đã 3 lần thế mà kết quả vẫn ra 1/2.
Mày mò đến 3 lần mà vẫn không tìm được chỗ sai ở đâu, Bạch Liễu bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn híp híp mắt, dùng ánh mắt sẵn sàng quyết tử với đề bài lần nữa bắt đầu vung bút lên ngoay ngoáy, cuối cùng được một lúc lâu, ngòi bút dừng lại chấm chấm vào dấu câu cuối bài.
Tiếp đó nữa là bực bội bôi đen thùi lùi chữ cuối cùng và dấu chấm câu của bài toán.
Toán học thật là phiền phức.
Thời gian chậm rãi lướt qua, màn đêm càng lúc càng tối, phòng học của lớp 17 ở cuối lầu hai cũng dần vắng bóng người, chỉ còn lại Bạch Liễu ngồi ở góc dưới cùng bên phải cạnh cửa sổ vẫn đang miệt mài giải bài toán conic sai đến lần thứ 4.
Cuối xuân đầu hè tiếng muỗi kêu vo ve truyền vào từ cửa sổ, chiếc ghế trống trước mặt Bạch Liễu đột nhiên tự mình di chuyển, kéo lạch cạch về phía chỗ ngồi của Bạch Liễu, cuối cùng dán chặt trước bàn Bạch Liễu không nhúc nhích.
Lúc này mà có học sinh đi ngang qua cửa sổ chắc bọn chúng cũng kêu thét lên vì sợ —— nhìn cứ như tình tiết của một bộ phim kinh dị học đường!
Đôi chân cao dài của Hắc Đào dang rộng, y ngồi ngược chiều ghế trước mặt Bạch Liễu, tựa đầu vào lưng ghế, hai tay ôm lấy lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu, "Sao cậu lại tính câu hỏi này mãi vậy? Mấy câu hỏi kia làm nhanh lắm mà."
Y cao ráo là thế lại phải rúc người trên chiếc ghế học sinh cấp ba nhỏ bé nhìn có vẻ ủy khuất lắm, cứ như đang ngồi trên ghế trẻ con, h4i chân không ngừng giẫm tới giẫm lui trên mặt đất khiến chiếc ghế và cả thân hình đều lắc lư qua lại.
Ghế của Bạch Liễu cũng bị lung lay theo, hắn nhướng mi liếc nhìn Hắc Đào đang đung đưa trước mặt, giọng điệu lãnh đạm: "Đừng rung ghế nữa, bàn của tôi cũng bị rung đây này."
"Ừ." Hắc Đào thu chân lại, y xoay ghế lại ngồi xuống đối mặt với Bạch Liễu, đồng thời đột ngột co chân nhét xuống dưới bàn của Bạch Liễu, dán sát chân mình vào bắp chân của Bạch Liễu.
Như vậy khiến không gian dưới mặt bàn chật hẹp lại, mặt bàn được nâng cao hơn một chút.
Bút Bạch Liễu đang cầm trên tay vẽ ra một đường ngoằn ngoèo trên tờ giấy kiểm tra vì đôi chân không an phận của Hắc Đào, hắn nheo mắt, nhưng Hắc Đào vẫn hồn nhiên hỏi, "Sao cậu tính đề bài này lâu vậy?"
Phía trên đều là những đề toán hình học đơn giản nhất tất nhiên là tính nhanh hơn rồi.
Nhưng Bạch Liễu không giải thích với Hắc Đào như thế, hắn không nhìn Hắc Đào mà nhìn xuống đề bài, thản nhiên nhẹ giọng nói: "Bởi vì câu hỏi này không cho tôi tính đúng."
"Sao lại không cho cậu tính đúng?" Hắc Đào cau mày, "Vậy thì giết câu hỏi này đi."
Bạch Liễu dừng lại, khóe miệng hơi giật giật, sau đó tìm cách cho qua: "Tôi không giết được, câu này..."
Hắn đang nói thì đột ngột dừng lại.
Hắc Đào chống bàn học, đột ngột nghiêng người về phía trước, một chân dưới bàn vô thức chạm tới chân của Bạch Liễu, khi Bạch Liễu muốn dịch ghế về phía sau thì y giơ chân lên giẫm lên ghế Bạch Liễu, cố định Bạch Liễu tại chỗ.
Cùng lúc đó, lòng bàn tay thanh mảnh mà mạnh mẽ của Hắc Đào đặt trên bàn xòe ra, nắm lấy bàn tay phải đang xoay bút của Bạch Liễu, chậm rãi cố định ở vị trí câu hỏi hắn làm đến lần thứ tư rồi mà vẫn sai.
Hắc Đào vừa giẫm dưới chân vừa nắm trên tay chặt quá, Bạch Liễu không cách nào động đậy được, một loại xúc cảm lạnh lẽo kỳ lạ truyền đến từ làn da trên mu bàn tay Hắc Đào và đầu gối của y áp vào đùi hắn, như thể có một khối băng hình người đang ôm Bạch Liễu vậy.
Điều này khiến Bạch Liễu chợt nhận ra một điều ——
—— Con quái vật cùng hắn trải qua những khoảnh khắc cô độc này đã bất tri bất giác xâm nhập vào lãnh địa của hắn, và rồi đã trưởng thành thành một con quái vật khổng lồ có thể kiểm soát mọi hành động của hắn bằng cách chiếm lấy tình cảm của hắn dành cho y.
Dưới sự kiềm chế của con quái vật này, hắn thậm chí không còn sức để cầm bút viết.
Bạch Liễu rũ mắt xuống, tầm mắt rơi vào bàn tay trái to rộng và cánh tay thẳng dài với những đường cơ săn chắc mượt mà của Hắc Đào.
Cơ bắp của hắn chẳng phát triển được là mấy, ngược lại cơ bắp tên này phát triển nhanh đến kinh ngạc.
Từ lúc còn là một nhúm nhỏ chỉ cao đến bắp chân của hắn, giờ đây cao to đến nỗi đầu gối của y đã chạm tới phần đùi của Bạch Liễu rồi.
"Tại sao không giết được câu hỏi này?" Hắc Đào không biết những suy nghĩ vẩn vơ của Bạch Liễu, y chỉ chăm chăm nhìn tờ giấy kiểm tra trên bàn, tay bao lấy bàn tay đang cầm bút của Bạch Liễu, giọng điệu bình thản, "Nếu cậu không thích câu hỏi này thì tôi giúp cậu giết nó nhé."
Hắc Đào duỗi đầu đến trước mặt Bạch Liễu, y dựa vào gần hơn một chút, gần đến mức hơi thở cả hai đan xen vào nhau, bóng của hai người rơi trên mặt giấy quấn quýt không rời.
Ở khoảng cách gần gũi như vậy, thời điểm Hắc Đào nâng mắt lên nhìn hắn, hắn có thể thấy rõ dáng vẻ bị che khuất một nửa của Hắc Đào dưới mái tóc lòa xòa, cũng có thể thấy rõ ảnh ngược chính mình in bóng trong đôi mắt màu lam bạc của đối phương.
Hơi thở Bạch Liễu ngưng trệ trong chốc lát, sau đó hắn rũ mắt xuống, vội vàng nhìn qua hướng khác.
Thành thật mà nói thì thật khó mà tưởng tượng được rằng, người con trai có vẻ ngoài vượt trội xuất sắc hơn bất cứ NPC xinh đẹp nào mà hắn từng thấy trong trò chơi, lại chính là nhúm đường cong ngoằn nghoèo lộn xộn chỉ bé bằng con chó con nửa năm trước.
Chưa kể, sự vượt trội xuất sắc này còn bao gồm cả dáng người.
Diện mạo cùng dáng người đủ để thuyết phục Bạch Liễu rằng hắn sẽ bị sắc đẹp của người con trai này mê hoặc, mỗi ngày sẽ thân mật khắng khít bên nhau.
Hiện giờ thì hắn cũng đã thấy rõ điềm báo mồn một trước mắt rồi đó.
Tay phải cầm bút của Bạch Liễu cuộn tròn, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "...!Cậu định giúp tôi giết câu hỏi này thế nào?"
Hắc Đào ngước mắt lên, y nhìn chăm chú Bạch Liễu một lúc, sau đó ánh mắt chậm rãi di chuyển dần hạ xuống rồi dừng trên cánh môi Bạch Liễu, trong giọng nói thể hiện mục đích rất rõ ràng:
"Bây giờ cậu thưởng cho tôi một chút, tôi sẽ giúp cậu giết nó."
Bạch Liễu gần như theo phản xạ có điều kiện mím môi lại, rồi nhanh chóng từ chối: "Không thưởng."
"Tôi đã bảo trong phòng học không thể làm mà."
"Nhưng cậu bảo là trong ký túc xá cũng không được." Hắc Đào nắm cổ tay Bạch Liễu ấn xuống, hai tay y chống lên hai bên bàn Bạch Liễu, vùi đầu vào hõm vai Bạch Liễu, giọng nói có chút buồn bã, "Vậy ở đâu mới được?"
"84 phút rồi cậu vẫn chưa thưởng cho tôi."
——Lúc này đây là khoảng nửa tiết tự học buổi tối.
Trước nửa tiết tự học tối, lúc Bạch Liễu đang giặt quần áo trong ký túc xá thì Hắc Đào muốn nắm tay hắn cùng nhau giặt, còn tranh thủ kể công để đòi khen thưởng, vốn dĩ Bạch Liễu không đồng ý —— hắn không hiểu cái loại hở chút là tranh công đòi thưởng kiểu này Hắc Đào học được từ ai?
Chỉ ôm hắn giặt quần áo thôi mà đòi thưởng 5 phút đồng hồ, thế thì sau này hắn cứ phải thực hiện những giao dịch lỗ tụt quần với tên này vậy ư?
Nhưng không biết tại sao cuối cùng hắn vẫn đồng ý khen thưởng, còn lố thêm 1 phút vì lúc đi ra ngoài lại đứng ở cửa hôn thêm một cái.
Lúc đầu Bạch Liễu cấm Hắc Đào đi theo mình đến lớp tự học buổi tối, bởi hắn biết con hàng này mà đi theo thì chỉ phá hỏng trạng thái học tập của hắn mà thôi.
Nhưng lúc cửa đóng lại, Bạch Liễu lại quay đầu, liếc nhìn Hắc Đào một cái.
Qua khe cửa, Hắc Đào đang nằm úp mặt trên giường trong ký túc xá của Bạch Liễu, vùi sâu đầu vào chăn bông và bộ đồng phục học sinh vừa thay của hắn.
Toàn thân từ trên xuống dưới là một cảm giác u ám buồn bã như bị vứt bỏ, trên đầu có cụm mây đen, sấm chớp gió giật, mưa gió bão bùng sắp ập xuống tới nơi.
Sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, Bạch Liễu cảm thấy cứ như mình bị ma quỷ mê hoặc, hắn nhìn qua khe cửa sắp đóng lại khẽ gọi Hắc Đào, có muốn đi cùng tôi không?
Hắc Đào ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có chút cảm xúc nhưng đôi mắt xanh bạc kia lại nhìn chăm chăm Bạch Liễu: "Muốn."
Chuyện tiếp đó xảy ra thế nào Bạch Liễu quên sạch sành sanh, chờ đến khi hắn tỉnh hồn thì chỉ nhớ là Hắc Đào giữ chặt cổ tay mình kéo vào ký túc xá, đè bờ vai hắn lên cánh cửa ký túc xá đang hé mở rồi tự nhận lấy một phút khen thưởng của y.
Trước khi Bạch Liễu đi ra ngoài, hắn phải uống hai cốc nước lạnh để giảm bớt sắc đỏ của đôi môi.
Càng chung đụng thân cận với khối quái vật này, Bạch Liễu càng cảm thấy như mình bị ma xui quỷ ám, điều này khiến Bạch Liễu cảnh giác không biết cậu chó bự này có khả năng đặc biệt nào đó không, chẳng hạn như khiến đầu óc hắn trống rỗng trong thời gian ngắn, trở nên mơ màng không tỉnh táo.
Ví dụ như bây giờ.
Bạch Liễu vốn muốn nói: "Đêm nay không có thưởng, cậu cũng không được lên giường ngủ," nhưng hắn nghiêng đầu nhìn vào Hắc Đào đang dựa vào trên vai mình.
Hắc Đào rũ mắt xuống, chút ánh sáng nhỏ vụn lấm tấm rơi xuống hàng mi dài, dáng vẻ lãnh đạm vốn có của y lại có một tia ấm áp vô cùng dịu dàng dưới ánh đèn màu cam vỏ quýt, đôi mắt xanh bạc chăm chú nhìn vào Bạch Liễu, giọng điệu đột nhiên trở nên nhu hòa:
"Tôi thích cậu, Bạch Liễu."
Câu nói yêu thương này không hề có cảm xúc, nhưng lại nghe thật dịu dàng và nâng niu, Bạch Liễu cảm thấy trái tim mình run lên không kiềm chế được.
Vì thế Bạch Liễu đặt bút xuống, lời muốn nói trên môi bình tĩnh chuyển thành: "Làm bài nãy giờ rồi, chúng ta xuống sân thể dục đi dạo đi."
"Xuống đó rồi khen thưởng cho cậu."
Đổi thành Bạch Liễu một năm trước, hắn sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ đến sân thể dục một mình sau 9h30 tối, bởi đây là điểm hẹn hò để các cặp đôi vụng trộm yêu đương thân mật trong trường trung học Kiều Mộc.
Thời điểm học lớp 11, Bạch Liễu đến sân thể dục chỉ vì một lý do duy nhất, đó là để bọc hậu cho cặp đôi Lục Dịch Trạm và Phương Điểm hẹn hò.
Bởi vì thỉnh thoảng thầy trưởng khoa sẽ cầm đèn pin đột ngột xuất hiện ở bất cứ nơi nào có đám đông tụ tập, đôi mắt cú vọ đầy sắc bén và cảnh giác của ông lùng sục khắp mọi nơi để xem có cặp đôi trai gái nào khả nghi hay không.
Ôi, đôi mắt vừa hung ác vừa tàn nhẫn, sẵn sàng chia rẽ tình yêu mới chớm tuổi dậy thì cứ như một con sói già đơn độc lang thang trên đồng cỏ để quan sát con mồi của mình.
Mà nếu bị con sói già cô đơn này phát hiện thì bóng đèn vô cảm Bạch Liễu sẽ là một tấm chắn cực kỳ hữu ích.
Bởi thế, Bạch Liễu rất quen thuộc với sân thể dục, hắn biết rất nhiều nơi kín đáo thích hợp cho các đôi riêng tư bên nhau, chẳng hạn như bàn bóng bàn cạnh sân thể dục.
Hắn biết một khi đã đến mấy nơi này rồi, thì đám nam sinh tràn trề k1ch thích tố dậy thì và tò mò về giới tính sẽ không thể cưỡng lại muốn hôn hít, ôm ấp, thậm chí thò tay vào đồng phục học sinh của bạn gái mình.
Không ít lần khi đi dạo sân thể dục với Phương Điểm và Lục Dịch Trạm, Bạch Liễu đều bắt gặp vẻ mặt thất thố của các cặp đôi.
Dưới ánh đèn pin sáng choang và tiếng la mắng tức giận của thầy trưởng khoa, đôi lứa yêu nhau dù đang lãng mạn thắm thiết đến đâu cũng hoảng loạn kinh hoàng cứ như bị kính chiếu yêu chiếu tới.
Một số nam sinh thậm chí còn bỏ mặc cô bạn gái đang quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời của mình để chạy thoát thân.
Khi đó, Bạch Liễu chỉ lạnh lùng bình thản quan sát hết thảy những trò khôi hài này như thể đang nhìn những chuyện phát sinh ở một thế giới khác, của các giống loài khác với loài người.
Hắn không hiểu tại sao đám nam sinh đó lại rộn ràng xao động, cũng không cảm được tiếng khóc thút thít đau lòng của những nữ sinh, càng không hiểu tại sao bọn họ đã nghe tiếng thầy trưởng khoa tới gần nhưng vẫn cố chấp bịn rịn bên nhau.
Loại hành động đó ngoài việc biểu thị dục v0ng h4m muốn của bản thân thì chẳng còn ý nghĩa nào khác.
Theo quan điểm Bạch Liễu một năm trước đây, tình yêu là một điều ngu ngốc và dục v0ng mới là động cơ thực sự.
Nhưng việc không thể kiểm soát hợp lý dục v0ng của bản thân và làm những việc không thể gánh chịu hậu quả là một sự lãng phí rẻ tiền.
Bạch Liễu chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ trở thành một trong những cặp đôi ngốc nghếch này, cũng giống như hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình không thể kiềm chế dục v0ng của chính mình.
Hắc Đào đặt Bạch Liễu đang thở hổn hển lên bàn bóng bàn, môi y trượt dài chậm rãi từ khóe môi xuống dưới cằm Bạch Liễu, những nụ hôn mut mát rơi như mưa dịu dàng đến kỳ lạ.
Vạt áo đồng phục của Bạch Liễu đã bị Hắc Đào nới lỏng, khoảnh khắc y đưa tay chạm vào làn da của Bạch Liễu, hắn khẽ rùng mình vì nhiệt độ lạnh lẽo cọ xát với phần eo ấm áp, cả người đã cuộn tròn thành một quả bóng như con tôm luộc, rúc mình vào trong lòng nguc của Hắc Đào, năm ngón tay mảnh mai và trắng nõn nắm chặt quần áo trên vai y.
Bạch Liễu cảm giác như mình nghẹt thở đến nơi, hắn hít thở cứ như sắp chết đuối, từ từ ngẩng đầu lên khỏi vai của Hắc Đào.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo bên cạnh bàn bóng bàn, đôi mắt đen lay láy của Bạch Liễu mờ mịt và lạc lối, hai hốc mắt hắn đã phiếm đỏ đến ướt đẫm, đầu óc còn đang quay cuồng choáng váng như sắp nổ tung thì hắn nghe thấy giọng nói của thầy trưởng khoa từ xa vọng lại.
Trước đây hắn không hiểu, vì sao những cặp đôi yêu nhau đã nghe thấy tiếng thầy trưởng khoa mà vẫn không muốn tách nhau ra.
Nhưng trong khoảnh khắc này đây...!
Bạch Liễu chậm rãi nhắm mắt lại ôm lấy bạn trai của mình, cảm giác như linh hồn mình trôi bồng bềnh giữa sự mê muội ấm áp.
Một đôi mắt màu xanh lam bạc nhìn hắn dịu dàng, hôn lên khóe mắt và vành tai của hắn, rồi thì thầm bên tai hắn:
"Tôi thích cậu."
Hẳn là mình bị bệnh tâm thần, hoặc là mình điên mất rồi.
Bạch Liễu mở mắt ra nhìn ánh đèn pin đang chiếu tới, trong lòng thảng thốt thầm nghĩ.
Trong nháy mắt đó hắn lại nghĩ là, nếu chút nữa thầy trưởng khoa phát hiện ra thì quái vật Hắc Đào có bỏ rơi hắn chạy trốn một mình không? Liệu hắn có khóc thút thít giống như những nữ sinh bị bỏ lại hay không?
Y sẽ làm vậy ư?
Hắn không biết.
Bạch Liễu ôm chặt tấm lưng Hắc Đào, hắn nhắm mắt lại, mặc kệ bản thân mình trầm luân trong cơn ái muội này.
...!Nếu trong tương lai họ ở bên nhau, điều đó có nghĩa là họ sẽ không bao giờ xa cách nhau.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...