Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


"Bạch Liễu đẩy Hắc Đào xuống nước rồi!!"
Người dẫn chương trình kích động hoa tay múa chân: "Hắc Đào nhanh chóng phản công, dùng roi bắt lấy mắt cá chân của Bạch Liễu và kéo anh ấy xuống cùng mình, bây giờ cả hai người chơi đã rơi xuống biển!"
"K1ch thích quá mọi người ơi!"
"Đm, đm!" Tay chân Mục Tứ Thành lạnh ngắt, răng cắn chặt mà vẫn va vào nhau lập cập, "Đánh đến khi nào nữa đây!"
Vương Thuấn hoàn toàn không dám nhìn vào màn hình lớn, hắn hít sâu vài cái rồi nhìn xuống giao diện hệ thống để chuyển hướng chú ý: "Độ nổi tiếng của Bạch Liễu đang tăng nhanh, bây giờ đã gần tới top 50, đứng thứ 48 rồi."
"Hiện giờ tỷ lệ cược giữa cậu ấy và Hắc Đào là khoảng 4:1, tốc độ tăng trưởng Hồ Đánh Cuộc của chúng ta thì đang tăng lên..."
Vương Thuấn mở giao diện điều khiển, chậm rãi thở ra một hơi dài, khàn giọng nói: "—— gấp 50 lần so với lúc bắt đầu trận đấu."
Dữ liệu này tốt một cách đáng sợ, nhưng chẳng ai thả lỏng sắc mặt cả.

——Đây chỉ đơn giản là do Bạch Liễu từ bỏ kim bài miễn tử để đổi lấy sự thu hút của người xem.

Liêu Khoa nhìn chằm chằm vào làn nước xanh thẳm đen thui như mực trên màn hình lớn.

Bách Gia Mộc ngồi bên cạnh nắm chặt đầu gối, thở gấp rút: "Chú Liêu, chú nhắm Hắc Đào có thể đánh bại Bạch Liễu không?"
"Khó nói lắm." Liêu Khoa chậm rãi lắc đầu, anh cười khổ, "Nếu có Nghịch Thần ở đây thì cậu ấy có thể nhìn ra manh mối thắng bại, nhưng chú thì không chắc lắm."
"Theo chú thì..."
Liêu Khoa dừng một chút: "chắc là 50-50."
"50-50 thôi sao?! Không đến nỗi vậy chứ! Bọn họ đều đang cược 4:1, khả năng thắng của Hắc Đào lên đến 80% mà!" Bách Dật cả kinh nói, hắn quay đầu nhìn màn hình lớn tối đen, nôn nóng dậm chân, "Người đâu hết rồi?! Tăng độ sáng màn hình lên dùm được không? Nhìn chẳng thấy gì hết vậy!"
"Bách Dật." Bách Gia Mộc đột nhiên giơ tay ôm chặt Bách Dật đang bồn chồn, ngước nhìn khuôn mặt bối rối của Bách Dật, có vẻ như đã quyết tâm được ăn cả ngã về không, "Nếu Hắc Đào thua thì chúng ta nhất định phải thắng trận đấu đôi...."
Bách Dật theo bản năng phản bác: "Hắc Đào sẽ không thua!"
"Hắc Đào cũng có thể thua." Bách Gia Mộc hít một hơi thật sâu, siết chặt vai Bách Dật, vẻ mặt của cậu nghiêm nghị chẳng phù hợp với độ tuổi của mình chút nào, "Đám cờ bạc đó lúc nào cũng nghĩ là anh ấy không thể thua, nhưng nếu thua thì bọn họ sẽ điên tiết nhục mạ chửi bới Hắc Đào, nhưng chúng ta là đồng đội của anh ấy, chúng ta phải cho anh ấy quyền được thua."
"Nếu chúng ta không thể chấp nhận anh ấy thua thì trên đời này sẽ không ai làm được điều đó cả!"

Bả vai Bách Dật từ từ chùng xuống, vẻ mặt hắn thất thần, nước mắt giàn giụa, cứ lẩm bẩm một mình: ".....!Nhưng mà con hàng đó không mang theo kim bài miễn tử, nếu thua là chết thật luôn đấy."
Tất cả mọi người đều im lặng.

"Tôi nói giỡn mà!" Bách Dật đột nhiên hít sâu một hơi, miễn cưỡng nặn một nụ cười, "Nếu Hắc Đào nhận thua rồi rời trận đấu thì không sao rồi, đúng không!"
Không ai trả lời Bách Dật.

Nụ cười trên mặt Bách Dật chậm rãi biến mất.

Lúc Hắc Đào chơi game ở Hồ Trò Chơi, nếu cảm thấy đánh không lại y sẽ bỏ chạy ngay lập tức, bởi đó chỉ là một trò chơi mà thôi.

Nhưng lúc thi đấu thì khác, lần trước ngay cả khi bị vây nhốt vào vũng bùn sắp chết chìm tới nơi rồi, y vẫn nhất quyết không nhấn nút thoát game.

Hắc Đào chính là một con quái vật không bao giờ chấp nhận thua trong giải đấu, cứ như mỗi lần trận đấu bắt đầu thì nút 【 thoát game 】đã biến mất hoàn toàn khỏi giao diện hệ thống của y vậy.

Mãi một lúc lâu sau, Liêu Khoa mới cúi đầu mở miệng: "....!Lúc Hắc Đào sinh ra không ai chấp nhận cậu ấy, bây giờ chúng ta là đồng đội của cậu ấy thì cũng đừng để mình là người cuối cùng không chấp nhận cái chết của cậu ấy."
Bách Dật thất thần nhìn lên sóng nước dao động trên màn hình lớn, nước mắt rơi lã chã, hắn chậm rãi mở miệng:
"Vậy thì chúng ta hãy chấp nhận cái chết của Hắc Đào, vậy được chưa?"
"...!Cậu ấy còn chưa vào hiện thực lần nào hết."
Màn hình đột ngột lóe lên, hình ảnh lúc nãy hoàn toàn đen kịt giờ đã thấy được cảnh hai người đánh nhau dưới biển.

Khi hình ảnh trở nên rõ ràng hơn, toàn bộ khán giả đều hét lên cuồng nhiệt, nhiều người còn đứng bật dậy cố gắng đến gần màn hình lớn để xem cảnh tượng bên trong.

Người dẫn chương trình nhảy nhót loạn xạ: "Tới rồi, sắp rồi! Thời khắc sinh tử một sống hai chết đây rồi!"

Trong làn nước biển đen kịt và sóng gió gào thét, roi xương trắng đen đan xen lẫn nhau giống hệt như đàn cá không còn da thịt, chỉ còn lại gai xương chằng chịt vẫy vùng thoăn thoắt về phía đối phương.

Cổ chân Bạch Liễu đã bị roi xương của Hắc Đào quấn lấy, y vận sức kéo mạnh cả người Bạch Liễu chìm sâu xuống đáy biển.

"Roi xương của Hắc Đào đang kéo Bạch Liễu xuống!" Người dẫn chương trình cầm micro phấn khích, "Như chúng ta đã biết, roi xương là một trong những vũ khí kỹ năng có khả năng phán đoán cao nhất trong trò chơi, mỗi năm Danh Sách Sát Thủ phải tiêu tốn hàng triệu điểm bảo trì nó, chỉ cần đối phương bị quấn lấy thì nhất định không thể thoát khỏi!"
Dây cột tóc đỏ bị kéo phăng đi, mái tóc dài của Bạch Liễu lập tức xõa tung trong nước biển, bọt khí tràn ra giữa môi và răng, hắn dùng trái tay vung roi biến nó thành một con dao, chém thẳng về roi xương đang quấn lấy mắt cá chân của mình.

"Bạch Liễu muốn dùng dao chém đứt roi xương sao?" Người dẫn chương trình thở dài một tiếng, "Phán đoán sai lầm rồi, căn bản là không thể làm được đâu."
Nhưng dao găm trên tay Bạch Liễu vẫn không dừng lại, dứt khoát lưu loát cắt một nhát ngọt lịm.

Máu đỏ đậm đặc dưới chân tuôn ra xối xả, nhanh chóng hòa tan trong nước, roi xương quấn quanh mắt cá chân của Bạch Liễu rơi xuống biển sâu.

Người dẫn chương trình nhìn thấy mắt cá chân bị chém đứt chìm nghỉm dưới biển thì sững sờ: "...!Tuyển thủ Bạch Liễu tự chém đứt mắt cá chân của mình luôn sao?!"
"Anh ấy đã thành công thoát khỏi sự trói buộc của tuyển thủ Hắc Đào."
Bạch Liễu lập tức uống một lọ thuốc giải độc, bàn chân phải bị đứt lìa của hắn vặn vẹo mọc ra, sắc mặt đã hồng hào hơn được đôi chút, hắn nổi lên mặt biển hít một hơi thật sâu, mưa lớn ào ạt rơi xối xả trên mặt Bạch Liễu.

Hắn nhắm mắt thở d0c, mái tóc dài xõa ngang vai tản ra như một vết mực tan trong nước.

Giây tiếp theo, một thứ gì đó lao lên từ dưới biển.

Bạch Liễu bơi nhanh trên mặt biển, roi đen quét qua mặt Bạch Liễu như một cơn sóng lớn, vẽ ra một vết máu rộng bằng ngón tay bên má phải Bạch Liễu, xé rách quần áo trên vai phải của hắn.


Máu tuôn ra từ trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo của Bạch Liễu, nhỏ giọt rồi tan vào mái tóc dài vương vãi trên mặt nước.

Hắc Đào cầm roi nổi lên mặt nước, mặt không chút cảm xúc nhìn Bạch Liễu, tóc mái ướt đẫm dính sát vào tai và trán, che khuất cả mắt y.

Y vung tay lên, thế roi sắc bén đập mạnh vào mặt nước hai bên, cuồn cuộn xông thẳng vào mặt Bạch Liễu.

Roi lướt qua trái Bạch Liễu cắt đi mái tóc dài bên vai trái của hắn, Bạch Liễu hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu lặn xuống biển sâu.

Hắc Đào theo sát cũng lặn xuống, hai chân khép lại với nhau bơi lặn rất nhanh dưới nước, trông giống như một con cá mập hổ đen đang săn mồi, nhanh đến mức khuôn mặt y chỉ còn là ảo ảnh.

"Trời ơi! Đuổi cùng giết tận, nhất quyết không tha!" Người dẫn chương trình kích động đập mạnh vào rào chắn, "Không hổ là Hắc Đào! Mấy đối thủ từng thi đấu với Hắc Đào đã từng nói rằng trên người y có bóng dáng của động vật thủy sinh, hoàn toàn phát huy hết lợi thế khi tấn công dưới nước, bây giờ được nhìn tận mắt thì quả nhiên đúng là vậy!"
"Bạch Liễu hoàn toàn không có sức đánh lại!"
"Nhảm nhí!" Mục Tứ Thành tức giận xắn tay áo lên, muốn leo lên cắt luôn cái tay của thằng cha dẫn chương trình, "Giải thích gì ngu như bò!"
Đường Nhị Đả phải ấn cậu xuống: "Ở đây không thể tấn công."
Trên màn hình lớn, Bạch Liễu sắp bị Hắc Đào đuổi theo ráo riết nãy giờ túm lấy eo.

Bạch Liễu xoay người né tránh, hắn nhìn về phía Hắc Đào đang bơi phía trên mình, thời điểm hai người nhìn nhau, Hắc Đào không chút lưu tình ném roi ra, cố gắng quấn lấy eo Bạch Liễu kéo qua.

Vào lúc roi Hắc Đào sắp chạm đến thắt lưng, Bạch Liễu lắc mình như cá né đi, bơi nhanh xuống dưới.

"Né được rồi!!" Người dẫn chương trình nắm tay reo lên, "Thao tác quá nhanh!"
Mục Tứ Thành cũng nắm tay gầm lên: "Hay!!!!"
Mộc Kha thở dài một hơi.

Lưu Giai Nghi chống cằm, cô bé nhìn chằm chằm màn hình lớn, nhấp môi, "Xem tốc độ di chuyển hiện tại của Bạch Liễu thì chắc là anh ấy đang dùng tốc độ cao nhất trong giao diện của Mục Tứ Thành."
"Nhưng hình thức này chỉ có thể duy trì liên tục trong 5 phút."

Mộc Kha ngẩn ra.

Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn: "Nếu trong vòng 5 phút mà Bạch Liễu không thể kết thúc trận đấu thì anh ấy sẽ rơi vào thế bị động."
Trên màn hình lớn, sóng nước và bọt biển cuồn cuộn va vào nhau.

Xuyên qua vùng biển cạn, màu sắc và gợn sóng của nước dần biến mất, chúng trở nên bình lặng như thể gió và sóng trên biển không tồn tại, Bạch Liễu lặn xuống biển sâu, ánh mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước, cách đó không xa Hắc Đào cũng lặng lẽ bơi theo sau.

Hắc Đào khóa chặt tầm mắt lên người Bạch Liễu không chớp mắt dù chỉ một giây, như thể trong một vùng biển rộng lớn như vậy, chỉ có Bạch Liễu mới đáng để y toàn tâm toàn ý theo đuổi.

Một luồng sáng trắng ấm áp tỏa ra từ đáy biển sâu.

Bạch Liễu nhanh chóng đạp chân sang ngang bơi đến nơi phát ra ánh sáng trắng.

Hắn bơi đến đỉnh ánh sáng trắng, sau đó ngừng di chuyển, rồi giống như một chiếc lá rơi, từ từ rơi xuống, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đôi mắt đen lay láy phản chiếu người ở trung tâm luồng sáng đó.

Tawil dường như đang ngủ say, y gục đầu xuống, tơ quấn dày đặc cả tay chân và mắt, mái tóc xoăn màu xanh bạc và bộ quần áo Kariginu màu trắng nhuốm máu trôi lững lờ dưới nước.

Trước nguc y treo mặt dây chuyền hình chữ thập ngược được Bạch Liễu tráo đổi, toát ra một vầng hào quang ấm áp dưới biển, phản chiếu khuôn mặt như ẩn như hiện dưới lớp tơ, làn nước biển xanh thẳm phủ lên gương mặt y những lớp sáng tối chất chồng lên nhau.

Nhìn dọc theo sợi tơ trên người Tawil, phía đầu kia nối liền của sợi tơ chính là đền thờ sừng sững trên biển trước sóng gió, Tawil bị những sợi tơ đau khổ treo lơ lửng dưới thuyền, bị dùng làm 【 mỏ neo 】để cố định thuyền lại.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tawil, giao diện của Hắc Đào và Bạch Liễu đồng thời nhảy ra thông báo:
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Hắc Đào tìm được ( Tawil) tế phẩm đau khổ nhất, hãy nhanh chóng hiến tế đối phương cho Tà Thần trước khi đêm bão qua đi! 】
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã thu thập đủ linh hồn và thể x4c của Tà Thần vào một chỗ, hãy nhanh chóng hiến tế đối phương cho Tà Thần trước khi đêm bão qua đi! 】
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui