Roi xương đen quệt ngang mặt Bạch Liễu để lại tr3n mặt hắn một vết cắt lớn, nửa mặt trái hoàn toàn bị nhuộm đỏ.
Bạch Liễu chẳng buồn quan tâm giơ tay lau qua loa, bỗng nhiên cười khẽ một chút, giương mắt đáp lại Bạch Lục: "Không tiếp tục đoán Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả à?"
Bạch Lục nở nụ cười: "Nhắc đến hai lá bài mạnh trong đội thì cao hứng như vậy sao?"
"Đường đội trưởng thì khỏi phải nói rồi, sức chiến đấu mạnh mẽ, thể chất tốt, hiệu quả chiến đấu đỉnh cao, tâm lý ổn định và mục tiêu kiên định."
"Hơn nữa kỹ năng viên đạn tự sát của gã là nhằm vào ta, thế nên gã là người đầu tiên bị ta tiễn đi."
"Ta chưa bao giờ thấy một Đường đội trưởng có khả năng chiến đấu tốt như vậy, thật là ấn tượng khiến ta không thể kìm lòng ——"
Bạch Lục rung roi, roi hóa thành sương khói tan trong không khí, giữa ngón tay gã hiện ra bốn bình thuốc độc, gã mở ra mi mắt nhìn Bạch Liễu đối diện, nụ cười càng ngày càng tà khí: "—— thèm muốn món tài sản chất lượng này trong tay cậu."
Gã lắc cổ tay ném ống nghiệm độc ra ngoài, bốn ống nghiệm chứa chất độc xoay nhanh trong không khí sau đó tiếp đất nổ tung ở bốn góc đông nam tây bắc bên chân Bạch Liễu.
Một làn sương độc màu đen lan vào chính giữa hạn chế phạm vi hành động của Bạch Liễu.
"Thật là làm người ta phải ghen tị."
Giọng nói của Bạch Lục như ẩn như hiện qua làn sương độc, gã giống như một thợ săn cấp cao đang chơi đùa với con mồi của mình, thong thả sử dụng những kỹ năng và những thứ có thể k1ch thích Bạch Liễu khiến hắn phải xúc động.
"Hình như phù thủy của cậu rất nghe lời cậu, phù thủy của ta lại rất thù địch với ta, em ấy cho rằng đàn ông là tập hợp h4m muốn ghê tởm nhất tr3n thế giới."
"Mà ta là người kinh tởm nhất trong số họ."
Khói độc bên trái truyền đến âm thanh xé gió, Bạch Liễu giơ tay trái lên, dùng cán roi chặn lại roi đen quất tới từ phía sau, thế nhưng vẫn bị tác động của roi xương đen đánh lùi về phía sau một đoạn, chân hắn để lại hai vết hằn sâu tr3n mặt đất.
Màn sương độc bị luồng khí do va chạm của hai roi cuốn đi.
Bạch Lục đứng trước Bạch Liễu không đến một thước, tr3n mặt mang theo nụ cười thư thái, hai tay cầm roi trấn áp Bạch Liễu: "Hiếm khi cậu bằng lòng tán gẫu với ta, tuy rằng ta không muốn nhìn thấy hai kết quả dự đoán này lắm, nhưng nói cho cậu nghe xem như là cung cấp tài liệu tham khảo cũng được."
"Khả năng cao là Đường đội trưởng và phù thủy nhỏ sẽ bị thương nặng, nhưng kết quả cuối cùng là —— Đường đội trưởng của cậu sẽ thắng và Giai Nghi sẽ không giết phù thủy nhỏ."
Bạch Lục rũ mắt cười khẽ, "Bởi vì Giai Nghi không giết con gái."
Bên trong không gian ma thuật.
Toàn thân hai Đường Nhị Đả đều đã có một ít vết thương do súng b4n, nhưng 【 Đường Nhị Đả 】rõ ràng là bị thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Đường Nhị Đả nhìn người đang chiến đấu ngoan cường với ánh mắt phức tạp, chậm rãi đặt súng xuống.
Khẩu súng của 【 Đường Nhị Đả 】bị đập nát rơi xuống đất, anh ta che vai phải vẫn còn đang chảy máu sau khi bị trúng đạn, đôi mắt âm u, giọng nói khàn khàn: "...!đừng nhìn kẻ thù của mi với đôi mắt thương hại như vậy, cứ giết ta rồi nhanh cút đi!"
Đường Nhị Đả cúi đầu thật lâu rồi đột ngột nói: "Con của Tô Dạng đã một trăm ngày rồi."
"Tôi...!có đi xem thử, bế nó thật nhẹ, cảm giác còn nhẹ hơn cả súng của tôi nữa, đôi mắt nhìn rất giống cậu ấy, rất đáng yêu."
Đồng tử của 【 Đường Nhị Đả 】co rút lại, hốc mắt của anh ta liền phiếm đỏ: "Mi đang nói...!cái gì?!"
"Trong đội 3 cũng không có ai bước vào trò chơi." Đường Nhị Đả hít một hơi thật sâu, hình như gã đang nghĩ đến điều gì đó buồn cười lắm, không nhịn được cười khẽ một tiếng, "...Mấy tên oắt con đó an nhàn được một thời gian thì khá vô dụng, lúc trước khi tôi yêu cầu bọn họ bắt dị đoan hình người, bọn họ cứ luống ca luống cuống, lóng ngóng tay chân, suýt nữa là cho nổ tung luôn cả cục quản lý rồi."
"Bạch Liễu đã giải cứu những người sống sót trong viện mồ côi Ái Tâm, còn cho nổ tung nhà máy sản xuất hoa hồng và đang giải quyết vấn đề của phó bản này."
Đường Nhị Đả ngẩng đầu, kiên định nhìn 【 Đường Nhị Đả 】đối diện, con ngươi run lên, khẽ cười: "Những điều anh lo lắng đều không xảy ra."
"Mọi người đều sống rất hạnh phúc."
"Chính vì hạnh phúc này mà tôi đã bán linh hồn của mình cho Bạch Liễu."
【 Đường Nhị Đả 】mỉa mai châm chọc: "Hạnh phúc ngắn ngủi này chẳng qua là viên đạn pháo bọc đường được tên Bạch Lục dùng để mua linh hồn..." mà thôi.
Một ngày nào đó nó sẽ bị lấy lại và tiêu hủy.
Anh ta chưa nói xong nhưng nước mắt đã trào ra.
"Cho dù là vậy." Đường Nhị Đả từ từ nâng súng về phía 【 Đường Nhị Đả 】, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy loại hạnh phúc mà tôi đang mơ ước."
Đường Nhị Đả như buông bỏ mọi thứ và mỉm cười nhẹ nhõm: "Tôi đã trả giá bằng linh hồn của mình, ngay từ lần đầu tiên dấn thân vào chuyến du hành vượt thời gian, điều tôi hy vọng là mang lại hạnh phúc ngắn ngủi như vậy cho mọi người"
【 Đường Nhị Đả 】nhắm mắt lại, khóe mắt rơi lệ, anh cười nhạo một tiếng: "...!mi tốn nhiều công sức như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cho...!hắn tên là gì?"
Đường Nhị Đả nghiêm túc trả lời, "Bạch Liễu."
【 Đường Nhị Đả 】lại xùy một tiếng: "Bạch Liễu này giải quyết những vấn đề cho mi."
"Quả thật như vậy." Đường Nhị Đả bật cười, mở to đôi mắt trong xanh không chút do dự bóp cò súng, "Cho nên bây giờ tôi phải gấp rút giải quyết vấn đề cho cậu ấy đây."
"Xin lỗi."
"Pằng ——!"
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả gi3t ch3t (vật triệu hồi Đường Nhị Đả) 】
【Hệ thống nhắc nhở: ( không gian ma thuật) bị hủy bỏ】
Khu B.
Làn sương độc tan biến, Lưu Giai Nghi nằm tr3n mặt đất với khuôn mặt tái nhợt, cô bé yếu ớt ho khan vài tiếng, cố gắng chống khủy tay tr3n mặt đất đứng dậy.
【 Lưu Giai Nghi 】ngồi xổm bên cạnh cô ấy, tâm tình vừa bực bội lại vừa khó hiểu chọc chọc vào trán cô bé: "Này, nhóc mù em cũng bày đặt kiên trì gì chứ? Cứ nhận thua xem nào."
Lưu Giai Nghi dùng cặp mắt xám xịt kiên định nhìn cô, miệng vẫn không chịu thua: "Chị cũng kiên trì đấy thôi? Cứ mãi thủ hạ lưu tình giằng co với em đến bây giờ, giết em luôn không phải tốt hơn à?"
Động tác chọc trán của【 Lưu Giai Nghi 】khựng lại, cô đảo mắt nhìn Lưu Giai Nghi một lúc, sau đó thấy đứa nhóc mù dơ dáy bẩn thỉu kia đột nhiên nở nụ cười xấu xa, gân cổ dài giọng:
"Chị vốn không muốn giết em, đúng không, chị - gáiiiii!"
Lúc Lưu Giai Nghi gọi 【 chị gái 】, cô gái nhỏ từ nãy đến giờ vẫn giả vờ không có sức đánh trả thình lình trở tay cầm một bình xịt thuốc độc phun thẳng vào mặt 【 Lưu Giai Nghi 】.
Tiếp đó liền bị 【 Lưu Giai Nghi 】mặt không cảm xúc nắm đầu xịt vứt sang một bên.
Lưu Giai Nghi không cam lòng rũ người xuống đất.
"Em thực sự nghĩ mình có thể đánh lén thành công sao? Còn nữa, so sánh thuốc độc với chị có thú vị không?" 【 Lưu Giai Nghi 】cạn lời khoanh chân ngồi xuống, cô chống cằm, "Tuy rằng chị là sát thủ, nhưng mục tiêu của chị là những tên đàn ông trưởng thành duc vọng tanh tưởi giống như Bạch Lục cơ, chị không giết bé gái."
Ánh mắt 【 Lưu Giai Nghi 】nhìn xuống Lưu Giai Nghi đang quỳ rạp tr3n mặt đất: "Vả lại chị có bị bệnh thần kinh như tên Bạch Lục kia đâu, ngược đãi một bản thân khác của mình chán ch3t đi được."
Lưu Giai Nghi bắt được tín hiệu có thể giao tiếp giữa bọn họ vì vậy nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay hỏi: "Vậy sao ngay từ đầu chị bày vẽ màu mè ghê thế?"
【 Lưu Giai Nghi 】trợn mắt: "Em gái, chị đã lớn rồi, phải làm việc để nuôi sống bản thân chứ, hơn nữa chị còn làm công cho lão súc sinh Bạch Lục kia nữa, gã đã bảo chị giết em thì ít nhất chị cũng phải vẽ vời mấy thứ để còn báo cáo kết quả công tác đúng không!"
Cô vừa nói vừa click mở giao diện điều khiển hệ thống, Lưu Giai Nghi phát hiện bên trong có một đoạn video đang quay cảnh 【 Lưu Giai Nghi 】muốn gi3t ch3t cô bé.
【 Lưu Giai Nghi 】buồn chán chỉ chỉ cho Lưu Giai Nghi xem: "Aiz, chỉ cần em nhận thua thì chị có thể báo cáo kết quả làm việc được rồi."
Lưu Giai Nghi quỷ dị trầm mặc trong chốc lát, cô bé tinh ý cảm nhận 【 Lưu Giai Nghi 】này làm việc siêu lười biếng, chuyên đối phó qua loa có lệ với ông chủ Bạch Lục của mình...
"Lỡ như Bạch Lục thế giới của chị biết được chị không giết em thì sao?" Lưu Giai Nghi hỏi ngược lại, "Chị không sợ gã trừng phạt chị sao?"
【 Lưu Giai Nghi 】thản nhiên nhún vai: "Cùng lắm thì ch3t thôi, nếu không phải linh hồn còn nằm trong tay Bạch Lục thì chị cũng cóc cần làm cho gã, dù sao chị ch3t thì gã là người bị tổn thất tài sản, chị cũng chẳng lỗ gì."
"Aiz." 【 Lưu Giai Nghi 】th0 dài cứ như mình đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, nói tiếp, "Chỉ tại tuổi trẻ chưa trải sự đời nên mới bị tên đàn ông chó má Bạch Lục lừa gạt, làm trâu làm ngựa đánh giải đấu cho gã nhiều năm như vậy cũng chỉ kiếm tiền cho tên tâm thần đó mà thôi, chị với con khỉ bán mạng làm việc như thế cuối cùng tự do bản thân cũng không có, chạy trốn cũng không thoát."
Lưu Giai Nghi tinh tường bắt được từ khóa: "Con khỉ?"
"Ừ." 【 Lưu Giai Nghi 】 nâng cằm lười biếng ừ một tiếng, "Là Mục Tứ Thành, trong đội chị thân với con khỉ nhất, hai chúng ta đều muốn chạy trốn, trước đó con khỉ đánh lén Bạch Lục một lần để cướp lại tiền giấy linh hồn của hắn, nhưng suýt chút nữa đã bị Bạch Lục gi3t ch3t, phải nằm liệt tr3n giường đến hai tháng."
Lưu Giai Nghi nghe xong cực kỳ khiếp sợ, cô bé sắp xếp lại sự việc trong đầu, giọng điệu phức tạp hỏi lại: "Mục Tứ Thành, đánh lén Bạch Lục để lấy lại tiền giấy linh hồn của anh ấy?"
【 Lưu Giai Nghi 】 gật đầu, sâu kín hừ một tiếng: "Loại chuyện ngu ngốc này chỉ có con khỉ mới có thể làm được, sau chuyện đó chị hoàn toàn từ bỏ ý định đó luôn."
Lưu Giai Nghi híp mắt: "Chứ không phải chị khuyến khích Mục Tứ Thành làm chuyện đó à?"
【 Lưu Giai Nghi 】giả vờ giả vịt chớp chớp mắt: "Đồng đội bàn bạc với nhau một tí sao gọi là khuyến khích được, chị chỉ cho hắn lời khuyên nhỏ xíu xiu thôi mà."
Lưu Giai Nghi: "..."
Quả nhiên đúng là chuyện mình hay làm rồi!
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...