Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Bạch Lục vân đạm phong khinh nhìn xung quanh rồi đảo qua Viên Quang ngã phía sau mình và Thi Thiến nằm dài phía sau Bạch Liễu, cuối cùng đưa mắt trở lại phía Bạch Liễu, ý cười tr3n mặt sâu hơn một chút: "Nhìn từ bản đồ thì cậu đang ở trong phó bản 5 tòa nhà, bọn họ là kẻ thù của cậu, dùng kỹ năng triệu hồi chúng ta phải không?"
"Thật là thú vị." Bạch Lục nhìn Bạch Liễu cười tủm tỉm, lại nhìn xuống chiếc áo sơ mi trắng hơi lỗi thời của Bạch Liễu, "Trang phục rẻ tiền như thế này, chắc là chưa hoàn thành vòng tích lũy điểm, lần đầu tiên tham gia giải đấu sao?"
"Muốn ta giúp cậu thắng không?" Bạch Lục lôi roi đen phía sau tiến lên hai bước hướng Bạch Liễu nở nụ cười, "Chúng ta giao dịch nhé? Ta sẽ giúp cậu gi3t ch3t triệu hồi sư, cũng chính là kẻ thù của cậu, đổi lại ——"
Bạch Liễu thản nhiên bổ sung câu kế tiếp: "Tôi bán linh hồn cho ông, đúng không?"
Bạch Lục nhướng mày: "Xem ra chúng ta đều nghĩ giống nhau."
"Thật đáng tiếc, lúc còn bé cậu không có ý thức lãnh thổ và quyền lợi mạnh mẽ như vậy, vẫn có thể hợp tác với ta." Bạch Lục th0 dài, khuỷu tay trái đặt lên mu bàn tay phải, dùng ngón tay bọc dưới găng tay da đen chống cằm, nở nụ cười nửa miệng, "Hiện tại đã thành lập nhóm lợi ích của riêng mình rồi, không còn dễ lừa nữa, xem ra chúng ta không thể hợp tác."
Bạch Liễu hờ hững tán đồng: "Đúng là như vậy."
"Nếu vậy thì..." Bạch Lục quay đầu nhìn Viên Quang phía sau, dường như suy nghĩ một chút, rồi quỳ một chân xuống ngồi xổm bên cạnh Viên Quang.

Bạch Lục nghiêng người thì thầm bên tai Viên Quang vẫn không nhúc nhích: "Đồng đội của ngươi sắp ch3t, ngươi triệu hồi ta là vì muốn cứu cô ta, giết đối thủ, thắng trận này đúng không?"
Viên Quang khó khăn gật đầu.

"Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi, đổi lại." Bạch Lục rũ mắt xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán Viên Quang một tờ tiền che mắt anh, "Ta cho ngươi một vạn điểm, ngươi bán linh hồn cho ta."
Lồng nguc Viên Quang phập phồng kịch liệt, sau đó anh hít sâu nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một giọt nước mắt, dùng hết sức gật đầu.

"Giao dịch được thành lập." Bạch Lục đứng thẳng dậy, hai ngón tay kẹp lấy tiền giấy đang chậm rãi hình thành tiền giấy linh hồn Viên Quang, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu cười, "Nếu không thể hợp tác, ta đây đành phải đứng về phe đối đầu với cậu."
"Dù sao lúc ta chơi trò chơi ——"
"Lợi ích là ưu tiên hàng đầu."
Bạch Lục gập hai ngón tay mảnh khảnh kẹp tờ tiền linh hồn vào lòng bàn tay, tờ tiền biến mất, đồng thời đâu vào đấy hạ lệnh: "Giai Nghi trước tiên chữa trị cho đồng đội bị thương của triệu hồi sư, rồi sau đó đến khu B lấy giấy chứng nhận đất, đồng thời gi3t ch3t đồng loại của em."
"Mục Tứ Thành đến khu A, mang theo Đường Nhị Đả, thu dọn chiến trường, Mộc Kha đi khu D, nhiệm vụ giống như Giai Nghi, bắt đầu hành động."

—— Sắp xếp giống như Bạch Liễu trước đó.

Ba người còn lại lười biếng trả lời OK, giải tán ngay lập tức.

Bạch Liễu chỉ nghe thấy một tiếng cười thuần thục và láu cá vang lên bên tai, một dư ảnh lóe lên qua khóe mắt, Thi Thiến đang nằm sóng xoãi tr3n mặt đất sau lưng hắn đã biến mất.

Tốc độ này nhanh đến nỗi làm người khác không kịp phản ứng.

"Tôi mang người không liên quan đi trước đây, nhớ phải chơi game thật vui với lão đại nhá, lão đại nhỏ khác thế giới."
Đó là giọng của Mục Tứ Thành.

Thấp thoáng trong làn sương mù còn chưa tan đi, Bạch Liễu nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi xổm xuống bên cột đèn đường, sức nặng ép vào khiến cột đèn đường lắc lư kẽo kẹt, đôi bàn tay của người này là một cặp móng vuốt khỉ khổng lồ dài quá đầu gối, đầu móng vuốt vẫn đang nhỏ máu, chẳng biết là máu của ai.

Một đôi mắt đỏ tươi nham hiểm tỏa sáng xuyên qua màn sương mù trong bóng tối, hắn nắm lấy cổ một người, lúc lắc người đó mà chẳng buồn quan tâm sống ch3t như thế nào, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi rói nhìn Bạch Liễu tr3n mặt đất:
"Đừng dễ dàng ch3t dưới tay lão đại, lão đại nhỏ, tôi còn muốn làm xong nhiệm vụ thì trở về chơi với cậu đấy."
Nói xong, hắn nhảy vài cái liền biến mất, bóng dáng mấy người kia cũng mất tăm mất tích trong nháy mắt.

Chỉ còn lại Bạch Lục không nhanh không chậm đi về hướng Bạch Liễu.

Bên cạnh khuôn mặt, thắt lưng và ủng của Bạch Lục vẫn còn một làn sương trắng xám còn sót lại chưa tan, sương trắng xám nhè nhẹ từng đợt từng đợt uốn lượn ngoằn ngoèo biến cả người Bạch Lục mờ mịt như trong một khung tranh sương mù nào đó, nhìn thoáng qua chỉ, thấy mờ mờ ảo ảo, phảng phất như nhân vật trong một bức tranh chân dung chưa được vẽ hoàn chỉnh chi tiết đã có khả năng tự nhận thức và đang bước ra khỏi khung hình.


Gót giày va chạm với nền đất cứng lạnh lẽo, vang vọng rõ ràng trong ngõ hẹp tối tăm.

Bạch Lục cuối cùng cũng đứng cách Bạch Liễu chưa tới một mét, hoàn toàn bước ra khỏi sương mù, mỉm cười nhìn Bạch Liễu đang đứng đối diện, hứng thú hỏi lại: "Không trốn sao?"
Bạch Liễu nhìn gã không chút nao núng: "Bỏ trốn đối với hai chúng ta là vô nghĩa, không phải ông luôn đoán được tôi đang nghĩ gì à?"
"Cũng đúng." Bạch Lục gật đầu đồng ý, "Ví dụ chắc là bây giờ cậu đang thắc mắc tại sao chủ công chính Đường Nhị Đả của cậu vẫn chưa có động tĩnh, phải không?"
Nụ cười tr3n mặt Bạch Lục càng sâu: "Thật sự không thể ngờ cậu lại làm được chuyện mà tới nay ta vẫn chưa làm được, khiến cho Đường đội trưởng tiếng tăm lẫy lừng luôn chống đối với ta trở thành đội viên của cậu, ta rất tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng điệu Bạch Liễu lãnh đạm: "Đương nhiên là mấy chuyện không xảy ra giữa ông và anh ấy rồi."
"Căm ghét ta đến vậy à." Ý cười tr3n mặt Bạch Lục càng ngày càng trêu chọc, "Trong số những Bạch Lục mà ta từng gặp, cậu là người có địch ý lớn nhất với ta đấy."
"Lúc trước để tạo thiện cảm với Đường đội trưởng, ta còn cố ý hạ thủ lưu tình không giết Tô đội trưởng bạn bè tốt với gã, còn tặng gã một cuốn băng ghi hình hướng dẫn Đường đội trưởng cách tra tấn người xấu chuyên nghiệp tr3n người Tô đội trưởng, xem như là món quà ra mắt." Ánh mắt Bạch Lục lãnh đạm nhìn Bạch Liễu, th0 dài một tiếng, "Nhưng Đường đội trưởng lại không thích món quà của ta cho lắm, thật là đáng tiếc."
Ánh mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích: "Nếu ông đừng nhét băng ghi hình vào dạ dày Tô Dạng thì chắc anh ấy sẽ thích món quà này hơn."
"Vậy sao?" Bạch Lục thờ ơ hỏi, khóe miệng nhếch lên, "Hy vọng lần này Đường đội trưởng sẽ thích món quà nhỏ mà ta tặng."
Trong sương mù.

Đường Nhị Đả rõ ràng cảm nhận được mặt đất dưới chân bắt đầu lún xuống và chuyển động, sau đó một kết giới dày đặc như thủy tinh nổi lên xung quanh bắt đầu di chuyển nhanh chóng, gã lập tức muốn đến gần Bạch Liễu nhưng lại bị kết giới cản lại, Đường Nhị Đả trừng mắt, rút súng b4n hai phát vào tấm chắn kính, đạn xuyên thẳng ra ngoài, rào chắn vẫn sừng sững đứng nguyên không hề hấn.

Sắc mặt gã biến đổi, gã biết đạo cụ này, đây chính là không gian ma thuật! Đạo cụ hạn chế người ra vào!
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Bạch Lục sử dụng đạo cụ ( không gian ma thuật) để nhốt ( Thợ Săn Hoa Hồng) và ( Thợ Săn Hoa Hồng) 】
【Điều kiện (Không gian ma thuật): Chỉ một người có thể sống sót bước ra khỏi Không gian ma thuật 】
Sương mù dày đặc trắng xóa trong không gian ma thuật chậm rãi tan biến, Đường Nhị Đả cảnh giác nhìn bóng dáng người nào đó đang nằm tr3n mặt đất đối diện với mình, hai tay giơ súng lên đạn, dựa vào mép không gian ma thuật bước tới từng bước.


Màn sương trắng xám phủ ngoài hình dáng người kia từ từ tan biến, Đường Nhị Đả vừa nhìn rõ thì nháy mắt đồng tử co rút lại.

Gã thấy chính bản thân mình tiều tụy, dữ tợn và tang thương bị còng hai tay trói sau lưng, cằm và bả vai đè sát tr3n mặt đất điên cuồng quẫy đạp, trong miệng bị nhét một cuốn băng ghi hình chặt đến nỗi khóe miệng toét ra, máu chảy ròng ròng giữa hai hàm răng cũng không dám c4n xuống.

Đường Nhị Đả không nói lời nào, tiến lên dùng súng định b4n gãy đôi còng tay, người bị còng tay lại giãy giụa quyết liệt ngăn cản động tác Đường Nhị Đả.

Anh ta lúng búng trong miệng, khó khăn gằn từng chữ: "Còng - tay - của Tô – Dạng, đừng – b4n!"
Toàn thân Đường Nhị Đả chấn động quay phắt lại nhìn vào cặp còng tay, phát hiện một hoa văn bông hồng, súng và xúc tu đan xen vào nhau.

—— Đây là vũ khí kỹ năng của Tô Dạng, sao lại ở đây!
Đường Nhị Đả kéo cuộn băng trong miệng anh ta ra, lập tức hỏi: "Sao anh đến được đây? Tô Dạng ở dòng thế giới của anh chưa ch3t sao? Sao vũ khí kỹ năng của cậu ấy vẫn còn?!"
Tô Dạng ở mỗi thế giới gã đi qua đều đã ch3t, sao lại có thế giới vẫn còn tồn tại Tô Dạng và vũ khí kỹ năng của cậu ấy chứ!?
Người đàn ông kia ho khan kịch liệt, ánh mắt lãnh lệ âm trầm nhìn Đường Nhị Đả: "Tô Dạng ch3t rồi."
Đường Nhị Đả nhíu mày nhíu mày, "Vậy thì sao còng tay này lại..."
"Bạch Lục đã thu mua linh hồn Tô Dạng." Người đàn ông dùng một tay này bóp gãy xương cốt của tay kia, sau đó kéo bàn tay gãy nát biến dạng của mình ra khỏi còng, tình nguyện để mình đau đớn cũng không muốn làm hư hại vũ khí kỹ năng của Tô Dạng, "Bạch Lục dùng kỹ năng của Tô Dạng để trói ta."
Vẻ kinh ngạc tr3n mặt Đường Nhị Đả không thể che giấu được: " Tô Dạng bán linh hồn mình cho Bạch Lục?!"
Người đàn ông dựa vào tường nhắm mắt lại, th0 hổn hển, chế nhạo: "Chuyện này có gì đáng ngạc nhiên?"
"Hơn một nửa người trong cục quản lý dị đoan đều đã bán linh hồn mình cho Bạch Lục."
"Hơn phân nửa số người..." Sắc mặt Đường Nhị Đả hoàn toàn chìm xuống, "Tôi hiểu đội viên của tôi, không đời nào bọn họ làm vậy!"
Ánh mắt Đường Nhị Đả nhìn người đàn ông không mấy thiện cảm, gã đứng dậy giơ súng lên, vẻ mặt căng thẳng nhìn Đường Nhị Đả lôi thôi lếch thếch kia: "Vả lại tôi đã nhảy khỏi dòng thế giới đó, theo lý thuyết mà nói thì dòng thế giới đó sẽ không còn tôi nữa, sao anh lại có thể tồn tại trong dòng thế giới đó mười mấy năm sau được chứ?"
Đường Nhị Đả ngồi tr3n mặt đất hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh lam nhìn Đường Nhị Đả đang giương súng về phía mình, tr3n mặt mang theo nụ cười châm chọc: "Mi còn nhớ rõ nguyện vọng mà mi đã nói với Tà Thần không?"
"Có thể liên tục quay trở lại quá khứ để thay đổi các sự kiện đã diễn ra, ngăn cản mọi người tiến vào trò chơi, mi chỉ nhớ điều này thôi phải không?"
"Mi đã quên cái giá phải trả để hiện thực hóa ước nguyện của mình rồi sao?"
Đường Nhị Đả tr3n mặt đất chống tay vào tường lảo đảo đứng lên, anh ta nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả đối diện: "Mi sẽ trở thành một con quái vật không ngừng nhảy trong dòng thời gian."

"Mi chỉ là một đoạn ký ức, một mảnh ý thức, mà chúng ta trong mỗi dòng thời gian mới là người thật, mi chỉ là một con quái vật xâm chiếm ý thức của chúng ta trong một khoảng thời gian, là một dị đoan ký sinh tr3n người chúng ta mà thôi."
"Mi hoàn toàn không phải là con người, mi là dị đoan 0002, 【 Thợ săn thời gian】."
Anh ta cười khan một tiếng: "Chúng ta mới là con người, khi mi chuẩn bị chạy trốn khỏi thế giới thất bại không thể đánh bại Bạch Lục, quyết định nhảy sang thế giới tiếp theo, chúng ta bị mi ký sinh tự nhiên sẽ tỉnh lại."
"Thế giới sẽ không vì sự trốn tránh của mi mà dừng lại, thời gian sẽ tiếp tục chảy xuôi, Bạch Lục sẽ tiếp tục kiểm soát mọi thứ, nhóm người chúng ta đã bị mi rời bỏ vẫn sẽ tiếp tục lừa mình dối người chiến đấu trong những dòng thế giới nằm tr3n bờ vực sụp đổ, cho đến khi 80% người tr3n thế giới bán linh hồn của họ cho Bạch Lục, cả thế giới trở thành một thế giới trò chơi mà tín đồ của Tà Thần Bạch Lục có thể tùy ý tung hứng trong lòng bàn tay."
Anh ta giương đôi mắt xanh sâu không đáy như biển khơi, trong mắt không hề có tia sáng, sau đó cười điên loạn: "Mi chỉ là điểm lưu trữ do nhà tiên tri và Tà Thần thiết kế mà thôi."
"Mà ta chính là kho lưu trữ điểm lưu trữ của mi."
Đường Nhị Đả run rẩy lùi về sau mấy bước, trong thời gian ngắn ngủi gã không nói được lời nào, một lúc lâu sau mới kiên quyết lắc đầu: "...!Cho dù vậy tôi cũng không tin là các đội viên của Cục quản lý dị đoan sẽ bán linh hồn của mình cho Bạch Lục."
"Đúng là họ không muốn như thế." Đường Nhị Đả đối diện cười khục khặc, dựa vào tường, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đột ngột quay mặt lại, vươn bàn tay còn đang treo lắc lẻo còng tay, "Có lửa không? "
Đường Nhị Đả nói: "Không."
"Chậc." Đường Nhị Đả này ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay gãy xương yếu ớt buông thõng bên người, tay kia từ phía sau lấy ra súng, thản nhiên nhắm ngay tr3n mặt đất b4n một phát, sau đó giơ tay kề sát họng súng vào đầu thuốc.

Đầu thuốc kề sát vào họng súng nóng hổi bắt lửa, anh ta nheo mắt hít một hơi dài, sau đó ho khan hai tiếng, nói tiếp: " Đúng là họ không muốn như thế."
"Sau khi ngươi rời đi, Cục quản lý dị đoan và Bạch Lục chính thức khai chiến, thời gian đó nhóm Bạch Lục tìm thấy một trò chơi tên là 5 tòa nhà trong Hồ Trò Chơi."
Đường Nhị Đả khựng người, hắn chợt hiểu ra cái gì, ngẩng đầu nhìn đối phương: "Chẳng lẽ là..."
"Ừ." Người đàn ông quay đầu nhìn Đường Nhị Đả, ý cười chế giễu tr3n mặt, "Tên điên Bạch Lục đã hoàn toàn mất trí vì tiền, gã ra ngoài khống chế 5 tòa nhà đăng nhập vào hiện thực, hơn nữa còn quạt gió thêm củi mở rộng toàn diện, trong hợp đồng ghi thêm rằng khi tài sản của Bên B không đủ để thanh toán giá bất động sản của Bên A thì Bên A có quyền thu hồi toàn bộ tài sản cố định và tài sản không cố định của Bên B, kể cả các loại tài sản độc quyền của Bên A."
"Trong tình huống bình thường thì hợp đồng này chắc chắn không thể được thông qua, cũng không ai ký kết những điều khoản như vậy, nhưng khi Bạch Lục đứng phía sau thao túng 5 tòa nhà, rất nhiều người bình thường đã đồng ý ký tên."
Đường Nhị Đả đối diện hít sâu một hơi: "Bao gồm rất nhiều người của cục quản lý dị đoan."
"Lúc bọn họ ký hợp đồng vẫn chưa nhận ra rằng mình đã bán linh hồn cho Bạch Lục, sau đó theo phạm vi mở rộng của năm tòa nhà, càng lúc càng có nhiều người cũng bắt buộc phải bán linh hồn cho gã."
"Vốn dĩ Tô Dạng đã ch3t, nói kiểu gì đi nữa thì linh hồn của cậu ấy cũng không bao giờ rơi vào tay Bạch Lục, nhưng sau đó 5 tòa nhà đã đăng nhập vào tiểu khu nơi Tô Dạng sống..."
Người đối diện im lặng một lúc, tàn thuốc đốt tới tay cũng không nhận ra, anh ta lẩm bẩm thì thầm: "Phó bản 5 tòa nhà này có thể biến người ch3t thành trạng thái hồn ma, chỉ cần linh hồn có ý thức còn tồn tại thì có thể giao dịch linh hồn với Bạch Lục."
"Tô Dạng đã ch3t bị Bạch Lục đoạt lấy linh hồn như vậy đó."
"Kỹ năng của Bạch Liễu không thể sử dụng linh hồn vô ý thức của người ch3t, tất nhiên cũng không thể sử dụng hệ thống giao diện điều khiển của người ch3t, cứ nghĩ Tô Dạng ch3t đi rồi sẽ được giải thoát, không ngờ...!" Anh ta nhìn xuống chiếc còng tay lạnh lẽo tr3n cổ tay mình, "Ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến có lúc mình cũng bị chiếc còng này trói tay."
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui