Hồng Đào không giống Tề Nhất Phảng, dường như cô thấy như thế chẳng có gì xúc phạm, thay vào đó, cô cười nhẹ, thong thả tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Hồng Đào, đối thủ của anh trong trận đấu vừa rồi, sao anh lại không nhớ tôi vậy?"
Hắc Đào bình tĩnh nhìn chăm chú Hồng Đào: "Bởi vì đây không phải là khuôn mặt thật của cô."
"Tôi không nhớ những thứ dối trá giả tạo cố ý bày ra để dụ dỗ hay thỏa mãn ducv0ng nào đó, bởi vì mỗi lần mỗi khác, không cần phải nhớ."
Nói xong, Hắc Đào đi ngang qua Hồng Đào đã im lặng, trầm giọng nói: "Vui lòng nhường đường, tôi muốn vào xem thi đấu."
Lúc bóng dáng Hắc Đào sắp biến mất sau hàng rào của hồ quan sát, Hồng Đào đột ngột lên tiếng, lần này, giọng nói của cô không nhẹ nhàng cũng không dịu dàng, ngược lại rất đoan chính cẩn thận: "Có một người sử dụng roi đen giống anh rất quan trọng đối với tôi."
Hồng Đào xoay người lại, khuôn mặt của cô dường như đang thay đổi, nhưng cũng dường như chẳng xảy ra bất kỳ điều gì, đôi mắt đỏ rượu mang theo vẻ ngây thơ của một cô gái nhìn thẳng vào Hắc Đào:
"Anh có nhớ tên của mình và chiếc roi đen tr3n người đến từ đâu không?"
Hắc Đào dừng lại: "Tôi không nhớ." Nói xong, y bước vào hồ quan sát.
Tề Nhất Phảng cẩn thận liếc nhìn Hồng Đào Hoàng Hậu tâm tình hiếm khi trầm lặng, sau đó lại liếc nhìn Hắc Đào đang tiến vào hồ quan sát: " Hoàng Hậu, chúng ta trở về sao?"
"Không." Hồng Đào ngước mắt lên, cô lại nở nụ cười nhu mì quen thuộc, đôi mắt lưu luyến nhìn về phía hồ quan sát nơi Bạch Liễu đang thi đấu, "Người có thể dùng roi trong trò chơi này không chỉ có Hắc Đào."
"Luôn có một người liên quan đến người tôi đang tìm."
Bên trong hồ quan sát.
Vương Thuấn cuống quýt như kiến bò trong chảo: "Tốc độ tăng tốc của Hồ Đánh Cuộc giảm xuống 0 rồi! Sơn Dương Cuồng Nhiệt thì tăng tốc gấp sáu lần!"
"Aiz, đừng vội, đừng vội." Nghịch Thần bình tĩnh đè Vương Thuấn xuống, tr3n mặt mang theo nụ cười, "Bên Sơn Dương Cuồng Nhiệt quyết tâm chơi khô máu, lại còn bơm tiền vào Hồ Đánh Cuộc, tăng 5, 6 lần là bình thường."
"Nhưng nếu cứ tăng mãi thì bên tôi khó mà kéo lại nhân khí!" Vương Thuấn lo lắng đến mức đổ mồ hôi.
"Không đâu." Nghịch Thần nhướng mắt nhìn màn hình lớn, vừa định nói thì Hắc Đào ngồi ở bên cạnh lãnh đạm cất lời: "Phải tin tưởng Bạch Liễu, những người này sẽ đặt cược cho hắn."
Nghịch Thần bất lực nhìn Hắc Đào đột nhiên xuất hiện: "Vừa rồi cậu đi đâu?"
"Gặp một người phụ nữ không quen biết." Hắc Đào ngắn gọn thuật lại nhưng mắt vẫn nhìn vào màn hình lớn, "Bạch Liễu, nhất định em ấy sẽ thu được rất nhiều tín đồ."
Hắc Đào khẳng định chắc chắn đến nỗi ngay cả Vương Thuấn nãy giờ cứ sôi sùng sục cũng bình tĩnh lại.
"Hồ Đánh Cuộc của chúng ta tăng lên rồi." Mộc Kha đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nghịch Thần, "Có người vừa đập rất nhiều điểm vào Bạch Liễu, đến mấy chục triệu điểm, là anh sao?"
Nghịch Thần vô tội giơ hai tay lên: "Không có, tôi còn chưa kịp làm."
Mộc Kha lại nhìn Hắc Đào: "Là anh?"
Hắc Đào chẳng buồn quan tâm đến Mộc Kha, y cúi đầu mở giao diện hệ thống, thanh toán điểm, sau đó vẻ mặt vô cảm lựa chọn Chiến Thuật Gia Bạch Liễu của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, rồi đặt vào một khoản điểm kếch xù.
"Ừ, tôi mới làm đó." Hắc Đào nghiêng đầu nhìn về phía Mộc Kha, nhàn nhạt trả lời
Mộc Kha: "..."
Nghịch Thần bất đắc dĩ đỡ trán: " Mộc Kha đang hỏi cậu là trước đó có đặt mấy chục triệu điểm vào không, bây giờ cậu có đặt cũng không thể giả mạo người khác......"
"Không phải Hắc Đào, cũng không phải Nghịch Thần, còn ai có tài lực như vậy..." Vương Thuấn đột nhiên quay đầu nhìn về Hồng Đào đang ngồi trong góc nhỏ của hồ quan sát, thất thanh kêu lên: "Hoàng Hậu!"
Hồng Đào mỉm cười, vẫy tay với Vương Thuấn, cô lười biếng chỉ vào giao diện hệ thống của mình.
Từ khoảng cách khá xa nhìn giao diện hệ thống rất mơ hồ, nhưng từ cấu trúc đại khái thì có thể nhận ra là giao diện đặt cược của Hồ Đánh Cuộc.
"Là Hoàng Hậu đặt cược cho Bạch Liễu!"
Vương Thuấn hoa mắt chóng mặt vì số điểm cược khủng hết người này đến người khác đập vào mặt hắn, hắn sững sờ hỏi: "Sao Hoàng Hậu lại đặt cược cho Bạch Liễu nhiều điểm vậy chứ!?"
"Có lẽ là bởi vì coi trọng Bạch Liễu?" Bách Dật to gan lớn mật giả định, anh ta liếc mắt nhìn Hắc Đào, "Rốt cuộc cũng phải tạm biệt mùa xuân thứ nhất để đi tìm mùa xuân thứ hai, hình như Bạch Liễu cũng là loại hình mà Hồng Đào thích, vừa mạnh mẽ lại vừa sử dụng roi."
Hắc Đào mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Bách Dật: "Cô ấy không thể coi trọng Bạch Liễu, Bạch Liễu và tôi đã..."
Nghịch Thần nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng Hắc Đào, lễ phép nhấc tay lên cười: "Tôi nghĩ trọng điểm bây giờ là Sơn Dương Cuồng Nhiệt đang leo lên bảng xếp hạng, bọn họ vẫn đang đánh cược kìa."
Liên tiếp hai khoản điểm kếch xù đã trực tiếp đưa Đoàn Xiếc Thú Lang Thang lên thẳng vào vị trí thứ tư, khoảng cách với Sơn Dương Cuồng Nhiệt top 3 được thu hẹp lại.
Sắc mặt của đám người bên phía Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã bắt đầu tái xanh, nhưng bọn họ đã chơi đến nước này rồi không thể thu tay lại nữa, một khi ngã xuống thì nhất định sẽ bị phản kích, tăng tốc mới một chút đã bị đánh trở về nguyên hình, chỉ có thể không ngừng nạp thêm điểm.
Nghịch Thần nheo mắt cười thân thiện: "Việc chúng ta phải làm bây giờ là tiếp tục bơm thêm điểm vào Hồ Đánh Cuộc, thu hẹp và bảo trì khoảng cách với Sơn Dương Cuồng Nhiệt, nhưng không vượt qua được bọn họ."
"Tại sao không thể vượt qua bọn họ?" Bách Dật tò mò hỏi.
Lưu Giai Nghi liếc nhìn Nghịch Thần: "Để câu Sơn Dương Cuồng Nhiệt, buộc họ cứ phải không ngừng nạp điểm, ép khô toàn bộ nhà kho hiệp hội của Sơn Dương Cuồng Nhiệt.
Nếu chúng ta vượt qua Sơn Dương Cuồng Nhiệt thì bọn họ sẽ không có động lực nạp điểm áp đảo chúng ta."
Nghịch Thần aiz một tiếng rồi cười tủm tỉm: "Cũng không phải là ép khô, chỉ mong lần sau bọn họ đừng chơi kiểu nặng tay như thế này nữa, chẳng thân thiện với khán giả bình thường chút nào."
Lưu Giai Nghi ngoảnh mặt đi.
Cô bé cảm thấy người tên Nghịch Thần này thoạt nhìn thì có vẻ tốt bụng thiện tâm đấy nhưng xuống tay lại rất tàn nhẫn, không chừa một chút đường lui nào cho đối thủ.
"Tiếp theo xem Bạch Liễu thể hiện." Nghịch Thần thoải mái dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, "Chỉ cần Bạch Liễu lật ngược tình thế thì sẽ không còn Sơn Dương Cuồng Nhiệt nữa.
"
Tr3n màn hình lớn, Bạch Liễu đè cổ Mục Tứ Thành đang lao về phía mình, khuôn mặt lãnh đạm vươn tay ra để Mục Tứ Thành hút sinh khí.
Sắc mặt xanh mét bất thường tr3n mặt Mục Tứ Thành dần dần biến mất, tiếng gầm thét im bặt, cũng ngừng giãy giụa.
Bạch Liễu sắc mặt càng tái nhợt, dưới ánh nến le lói, mạch máu của hắn ẩn hiện màu xanh lá dưới làn da.
Mục Tứ Thành định thần lại, thở hổn hển, quỳ tr3n mặt đất nôn ra mấy ngụm nước đen hôi tanh, lau miệng, nắm chặt tay.
"...!Tôi biến thành ma cọp vồ thì sẽ tấn công anh trước phải không?" Mục Tứ Thành khàn giọng hỏi, "Vậy thì không bằng anh cứ..."
"Ừ." Bạch Liễu đỡ Mục Tứ Thành dậy, lạnh nhạt chặn lại lời nói tiếp theo của Mục Tứ Thành, "Vì vậy trước đó chúng ta phải tìm được thi thể của cậu."
"...!Thi thể của tôi chắc chắn ở bên kia cầu." Mục Tứ Thành nhìn cây cầu giấy càng ngày càng gần, vẻ mặt ngưng trọng, "Nhưng tr3n đó có nhiều quỷ cầu như vậy..."
Khoảng cách giữa những người phụ nữ mặc đồ trắng cầm dù trắng càng ngày càng gần hai người Bạch Liễu, Mục Tứ Thành bắt đầu cảm thấy từng luồng không khí lạnh lẽo toát ra từ bọn họ.
Những người phụ nữ này vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, quay lưng lại với Bạch Liễu, họ đi tr3n cầu theo một quy luật nào đó, lúc đầu rất chậm, nhưng hai người Bạch Liễu càng lại gần thì bọn họ lại càng bước nhanh hơn.
Có mấy lần, Mục Tứ Thành thậm chí còn cảm thấy có vài người phụ nữ nhìn xuyên qua dù trước khi nhảy xuống, bọn họ phẫn uất và mong đợi nhìn chằm chằm hai người, tr3n mặt nở nụ cười quái dị sau đó nhảy ùm xuống dưới cầu.
Mục Tứ Thành cổ họng tràn ngập mùi tanh tưởi, bản năng cảm thấy sợ hãi: "Không phải anh nói là không có cách nào đối phó quỷ cầu tuẫn táng sao? Chúng ta qua đó kiểu gì bây giờ?"
Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành: "Chuyện này không nên hỏi tôi, mà phải hỏi cậu mới đúng."
Mục Tứ Thành sững sờ: "Hỏi tôi?"
"Đúng, bởi vì cậu đã qua cầu một lần rồi." Bạch Liễu nói.
Mục Tứ Thành theo bản năng đáp lại: "Thì anh chỉ cho tôi cách qua cầu quỷ còn gì! Anh bảo tôi nín thở là có thể đi qua cầu quỷ đấy thôi!"
Bạch Liễu khẽ lắc đầu: "Đúng là tôi đoán được trong lăng mộ có cầu quỷ bằng giấy, cũng bảo cậu phải nín thở khi đi qua đó, nhưng dựa tr3n tiền đề là tr3n cầu không có quỷ cầu tuẫn táng, nếu đã có quỷ cầu tuẫn táng rồi thì dù cho cậu có nín thở cũng sẽ bị bám thân."
Mục Tứ Thành hỏi: "Bám thân là sao?"
Bạch Liễu giải thích: "Lúc cậu đi tr3n cầu, quỷ cầu sẽ tưởng cậu là chồng của cô ta, vì vậy sẽ che dù cho cậu rồi đi theo hộ tống cậu về nhà, đây gọi là bám thân."
Mục Tứ Thành sống lưng bắt đầu lạnh lẽo: "...!nếu sau đó cô ta phát hiện ra tôi không phải chồng cô ta thì sao?"
Giọng điệu Bạch Liễu thản nhiên: "Nếu cậu là chồng thật của cô ta thì cô ta sẽ cầm dù cùng cậu đi xuống cầu về nhà, nhưng nếu không phải thì cô ta sẽ phẫn uất và hận thù kéo cậu nhảy xuống cầu, cùng tuẫn táng với cô ta."
"...!Có thể nào quỷ cầu tuẫn táng đã chết quá lâu nên quên mất chồng mình trông như thế nào, không nhận ra tôi có phải là chồng cô ta hay không, để cho tôi qua cầu thì sao? "Mục Tứ Thành ôm tâm lý may mắn hỏi dò.
Bạch Liễu bác bỏ: "Không có khả năng, quỷ nhận người dựa vào dương khí chứ không phải ngoại hình, ngoại trừ 【 Ngụy Thân Phù 】có thể thay đổi dương khí của người sống thì không có gì có thể lừa được chúng nó."
"Sau tôi lại qua cầu được nhở?" Mục Tứ Thành cũng mê mang, "Tôi nhớ không ra."
"Không cần nhớ nữa." Bạch Liễu đỡ Mục Tứ Thành đi về phía cây cầu giấy, vẻ mặt nhạt nhẽo, "Chúng ta cứ lên cầu trước đã, lần trước có thể qua cầu, lần này cũng có thể."
Mục Tứ Thành sửng sốt: "Tại sao! Quỷ cầu không bám thân chúng ta sao?"
"Khỏi lo." Bạch Liễu cười, "Bọn họ sẽ không bám thân chúng ta."
Mục Tứ Thành tràn đầy nghi hoặc: "Sao lại không bám thân chúng ta? Không phải nói chỉ cần tr3n người có dương khí của đàn ông thì sẽ bị bám thân sao?"
"Bởi vì chúng ta không đáng bị bám thân." Bạch Liễu nhìn đạo nhân giấy đi phía trước, "Chồng của bọn họ đã trở lại."
"Chồng thật..." Mục Tứ Thành quay đầu nhìn về phía cầu, "Ý anh là..."
Mục Tứ Thành còn chưa kịp nói hết lời thì tên cương thi đầu tiên bị đạo nhân giấy đuổi theo đã nhảy lên cầu, cây cầu giấy bị rung chấn một chút bởi lực nhảy của cương thi, những người phụ nữ cầm dù đang đi về phía trước cũng dừng lại, đồng thời xoay người, đi về phía cây cầu.
Ô dù che mặt không thấy được dung mạo, chỉ thấy vạt áo dài chấm đất bị bàn chân bước nhanh hất tung lên, lộ ra một đôi bàn nhỏ bị bó chặt, xương cốt biến dạng co lại thành một cụm tí xíu, thường được gọi là "gót sen ba tấc".
Họ bước nhanh đến trước mặt cương thi, khẽ nâng dù lên che cho cương thi, cương thi nhảy một bước thì đôi chân nhỏ lại bước một bước, bóng dáng thướt tha uyển chuyển nhưng thân tr3n cầm dù thì bất động, không hề nhúc nhích.
Bạch Liễu nhìn cảnh tượng quỷ quyệt trước mặt: "Lúc trước cậu bảo mơ hồ nhớ mình đã nhìn thấy người giấy vác lư hương tr3n cầu, nên tôi đoán là cậu đã đi theo họ để qua cầu, cậu qua được cầu mà quỷ cầu lại không bám thân thì chứng minh một điều."
"Họ đã bám thân người khác." Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành, "Những cương thi này là chồng thật của họ".
Mục Tứ Thành sững sờ một lúc rồi tức giận nói: "Vậy ra anh đã sớm biết rồi đúng không! Cho nên anh mới trực tiếp đi theo đạo nhân giấy!"
"Đã biết rồi lại không nói cho tôi biết! Dọa cho tôi sợ vui lắm hả!!", Mục Tứ Thành tức giận lên án.
Bạch Liễu thành thật trả lời: "Ừ, trước giờ tôi chỉ dọa người chứ chưa bao giờ dọa quỷ, cũng khá vui đó."
Ma cọp vồ Mục Tứ Thành: "..."
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...