Bạch Liễu bước qua đám người dọc ngang nằm la liệt vắt ngang cầu thang, một tay cầm gậy bóng chày dính máu, tay kia nắm cổ tay Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh nơm nớp lo sợ: "Bạch Liễu tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?"
"Không biết." Bạch Liễu bước ra khỏi lối thang hẹp, ánh trăng nhàn nhạt rơi tr3n gương mặt lãnh đạm của hắn, "Có người không muốn chúng ta ở lại đây."
Xe máy bóp còi inh ỏi lối vào tòa nhà, cả đám lái xe đứa nào đứa nấy cao to bặm trợn, nhìn qua đã biết toàn là dân đầu đường xó chợ, vừa quay đầu xe đã lao thẳng về phía Bạch Liễu.
Bạch Liễu xoay cổ tay, chặn Đỗ Tam Anh còn chưa hồi thần trước mặt: "Nhắm mắt lại."
Đỗ Tam Anh căng thẳng nhắm mắt lại.
Chiếc xe máy ầm ầm phóng tới đột nhiên trượt vào một vũng dầu thực vật nhơ nhớp tr3n mặt đất, lướt qua Đỗ Tam Anh đánh một vòng lớn quẹo trái quẹo phải, cuối cùng va vào bức tường phía sau Bạch Liễu gây ra một tiếng nổ lớn.
Người tr3n xe máy mặt mày xám xịt, phả ra một ngụm khói đen thui rồi ngã xuống đất bất động.
Bạch Liễu chẳng buồn liếc tới, vỗ vỗ vai Đỗ Tam Anh: "Mở mắt ra."
Bạch Liễu khoác chân ngồi lên chiếc motor phân khối lớn của Mục Tứ Thành, Đỗ Tam Anh cuống quýt ngồi vào ghế sau.
Không biết sắp xảy ra chuyện gì, Đỗ Tam Anh bị tình cảnh hiện tại làm cho sợ đến phát khóc, ôm lấy eo Bạch Liễu: "Bạch, Bạch Liễu tiên sinh, bọn họ tới làm gì vậy! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây!"
Bạch Liễu cắm chìa khóa xe của Mục Tứ Thành vào vặn vài vòng, chiếc xe máy phát ra tiếng gầm lớn.
"Bọn họ đến giết chúng ta." Bạch Liễu nói.
Đỗ Tam Anh thút thít khóc: "Còn chúng ta thì sao?"
Bạch Liễu cười nhẹ: "Tất nhiên là chúng ta cũng đến giết bọn họ."
Nói xong, Bạch Liễu đạp chân ga xe máy, chiếc motor phóng vèo ra ngoài như mũi tên rời dây cung.
Đỗ Tam Anh chưa kịp chuẩn bị giật mình há to miệng hét lên thảm thiết đến nỗi thấy được cả yết hầu.
Chiếc xe máy chạy vun vút tốc độ cao, miệng Đỗ Tam Anh bị gió bạt vào môi cuộn thành sóng, giọng run run: " Bạch —— Liễu —— không —— phải —— là —— anh —— không —— biết —— lái —— xe sao?
Bạch Liễu nhìn thẳng về phía trước: "Hạ tấm chắn mũ xuống, đừng nuốt gió."
Đỗ Tam Anh: "A ——"
Cậu ngoan ngoãn hạ tấm chắn xuống, nói chuyện đã suôn sẻ nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh hãi: "Bạch Liễu tiên sinh, không phải anh bảo là không biết lái xe motor sao?"
"Ừ." Bạch Liễu thản nhiên đáp: "Nhưng trước đây tôi có chạy xe điện Hello rồi, chắc cũng tương tự vậy thôi."
Đỗ Tam Anh nước mắt nghẹn ngào: "Tương tự chỗ nào! Một bên xe đạp điện công cộng, một bên là motor phân khối lớn, khác xa nhau mà Bạch Liễu tiên sinh!"
"Bạch Liễu tiên sinh có thể mượn xe của Đường đội trưởng để đối phó với những người này mà! Sao lại mượn motor của Mục Thần làm gì!"
Bạch Liễu nhoẻn miệng cười: "Cậu không thấy lái xe motor phân khối lớn rất đẹp trai à?"
Đỗ Tam Anh bật khóc: "Nhưng nó có an toàn đâu! Xe ô tô thì an toàn cho Bạch Liễu tiên sinh hơn ạ!"
Bản thân cậu sẽ không dễ xảy ra chuyện, nhưng may mắn của Bạch Liễu tiên sinh chỉ bằng 0! Ai biết được lái motor phân khối lớn kiểu này thì sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ!
Bạch Liễu dừng lại: "Tôi không lái ô tô được."
Đỗ Tam Anh sửng sốt: "Bạch Liễu tiên sinh còn chưa thi bằng lái xe sao?!"
Bạch Liễu thản nhiên: "Học phí đắt quá, với lại ngày nào tôi cũng chạy xe đạp điện, học lái xe mà không xài được thì phí lắm."
"Tôi không đủ tiền mua xe ô tô."
Đỗ Tam Anh không nói nên lời ——lý do này cũng được sao!
Bạch Liễu dẫn đầu tr3n chiếc motor phân khối lớn của Mục Tứ Thành, lượn vòng qua những con đường hẻo lánh ít người lui tới, đám người phía sau dùng xe máy đuổi theo, ý đồ vài lần muốn đâm xe vào Bạch Liễu.
Đỗ Tam Anh thỉnh thoảng quay lại nhìn tình hình đám người đuổi theo phía sau, trong lòng kinh hãi.
Bọn này điên rồi! Hoàn toàn coi thường tính mạng của người đi đường!
Bạch Liễu vốn đã cố ý đi đường vòng đến nơi có ít người, nhưng đám người này phóng xe bạt mạng phía sau không hề quan tâm đến chuyện khác, có người cũng trực tiếp cán qua, nếu không nhờ Bạch Liễu phản ứng nhanh mấy lần tránh các ngã tư đông đúc thì chắc bọn chúng đã đâm xe chết vài người rồi!
Chẳng trách Bạch Liễu muốn rời khỏi nơi mình sống, cũng không lái xe, nơi đó dân cư đông đúc, bọn người đua xe tốc độ này không coi trọng tính mạng con người, rất dễ làm người khác bị thương.
Nhưng bây giờ...!phải làm sao?
Nếu cứ mặc kệ bọn người phóng xe ra ngoài thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng cũng không thể để Bạch Liễu cứ quanh quẩn bên bọn họ suốt được!
Đỗ Tam Anh lo lắng: "Bạch Liễu tiên sinh, có thể vào game được không?"
Ánh mắt Bạch Liễu xuyên qua chiếc mũ bảo hiểm nhìn về phía trước: "Giải quyết xong rồi mới vào, làm việc phải thật dứt khoát đừng lưu hậu hoạn, nếu không lần sau bọn họ sẽ lại xuất hiện."
Đỗ Tam Anh ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi hoàn hồn: "Đối phó bọn họ như thế nào?"
"Ở ven thành có một bãi tập lái xe, hiện tại không có người." Bạch Liễu bình tĩnh nói, "Chúng ta đến đó đi."
Ven thành phố, bãi tập lái xe.
Mục Tứ Thành chán nản ngồi xổm tr3n mặt đất, bên cạnh Đường Nhị Đả không ngừng nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc đi tới đi lui.
Mục Tứ Thành nhìn Đường Nhị Đả lượn qua lượn lại mà choáng hết cả đầu: "Anh đứng yên một phút dùm tôi được không?"
Đường Nhị Đả khựng người: "Cậu nói xem Bạch Liễu đi tới đâu rồi?"
Mục Tứ Thành cạn lời so so hai ngón tay: "Anh hỏi câu này gần hai mươi lần rồi đó, yên tâm đi, Bạch Liễu sẽ không có chuyện gì đâu."
"Tuy là đầu óc anh ta có chút khác người nhưng vẫn còn tin được, nếu không thì tôi cũng không cho anh ta mượn motor của mình."
Cuối cùng Đường Nhị Đả cũng ngồi xuống bên cạnh Mục Tứ Thành, gã nhìn đống đinh dày đặc mà Bạch Liễu bảo họ rải sẵn tr3n mặt đất thắc mắc, "Đống đinh này thật sự có tác dụng à?"
Mục Tứ Thành trợn tròn mắt: "Tôi cam đoan với anh, cực kỳ hiệu quả luôn, lúc xe máy chạy tốc độ cao thì lốp rất dễ vỡ, chỉ cần cán qua một cái đinh nhỏ thôi là xì hơi liền, đầu xe sẽ lắc lư mất lái, người chạy sẽ bị hất tung lên ngay."
"Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên lại là ——" Mục Tứ Thành nghiêng người ôm mặt, ngáp một cái, nở nụ cười thích thú, "Bạch Liễu thực sự sẵn sàng giảm mức độ thương vong mà hắn có thể gây ra, cuối cùng lại chọn bãi tập lái xe xa như này."
"Vốn dĩ Bạch Liễu có thể sử dụng Đỗ Tam Anh để loại bỏ đám cặn bã đó ngay trước cửa nhà mình, nhưng nếu vậy thì hầu hết cư dân xung quanh Bạch Liễu sẽ phải chịu thương vong."
Đường Nhị Đả nhíu lông mày lại: "Bảo vệ người khác là đương nhiên..."
Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn Đường Nhị Đả: "Nhưng nếu không bảo vệ họ thì cũng có sao đâu, đâu phải Bạch Liễu chủ động giết họ."
Đường Nhị Đả lạnh lùng nói: "Tuy ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết ( *), cậu không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"
( *) Câu nói này có nguồn gốc từ Vương Đạo, mn search google đọc thêm nhé
Mục Tứ Thành im lặng trong chốc lát, cậu đưa mắt nhìn xa xăm, giọng điệu trầm thấp bình tĩnh: "Tôi có thể cắn rứt lương tâm, nhưng Bạch Liễu nhất định sẽ không."
"Anh ta chọn làm như vậy để những người như chúng ta đều giữ được lương tâm trong sáng của mình."
Đường Nhị Đả im lặng.
Mục Tứ Thành nói đúng, nếu không phải vì muốn giết bọn họ, Bạch Liễu sẽ không đi một vòng lớn như vậy để giải quyết đám côn đồ đó.
Xa xa, phía chân trời xuất hiện một đoàn xe máy gầm rú, người đàn ông chạy xe phía trước mặc áo sơ mi trắng cùng quần âu hoàn toàn không hợp chút nào với xe máy phân khối lớn, ánh mắt lãnh đạm, hạ thấp người nhanh chóng tiến lại đây.
Mục Tứ Thành đột ngột đứng lên, kinh ngạc nói: "Đậu má! Bạch Liễu chạy hết tốc độ kìa! Anh ta bị điên à!"
"Không." Đường Nhị Đả phủ nhận, "Bạch Liễu sẽ không làm chuyện gì hồ đồ đâu, hẳn là đã xảy ra chuyện?"
Mục Tứ Thành híp mắt, sau đó đồng tử co rụt lại: "Có người bị trói sau xe!"
Lục Dịch Trạm bị trói chặt tay chân đè lên ghế sau của một trong những chiếc motor, đã hôn mê bất tỉnh, chạy song song đó là một chiếc motor khác cũng trói một phụ nữ trẻ đầu tóc bù xù, cột một chiếc nơ con bướm màu đỏ bay toán loạn trong gió, cũng đang hôn mê nằm rũ người ở ghế sau.
Hai gã điều khiển hai chiếc motor này cười ngạo nghễ huýt sáo: "Bạch Liễu, thế nào, không ngờ đến phải không, bọn tao không chỉ chụp được ảnh của mày với thằng nhóc học sinh kia mà còn chụp được tên cảnh sát này và bạn gái của nó, sau đó chia làm hai hướng bắt chúng về đây."
"Thế nào, nhìn trong bức ảnh【 đội paparazzi 】chụp được thì mày đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm vui vẻ với tên cảnh sát này, bạn gái của nó thì nấu nướng làm thức ăn, giống như người một nhà ấy nhỉ, mày và hai vợ chồng nó thân thiết với nhau lắm đúng không?"
"Bây giờ ngoan ngoãn chịu trói, để người của bọn tao cán qua mày, sau đó chúng tao sẽ thả người ra, được không?"
"Nếu mày không đồng ý thì có nghĩa là hai người này chẳng có quan hệ gì với mày cả."
Gã đàn ông nhún vai ra vẻ đáng tiếc, lớn tiếng nói: "Vậy thì giữ bọn chúng cũng vô dụng, bọn tao đành phải ném chúng xuống xe máy, để chúng rơi xuống đất, tan xương nát thịt vậy."
Đỗ Tam Anh bật khóc: "Bạch Liễu, làm sao bây giờ?! Bọn chúng bắt ai vậy? Có liên quan gì đến anh không?"
"Lục Dịch Trạm và Phương Điểm." Khuôn mặt Bạch Liễu lần đầu tiên lộ ra vẻ hung ác, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng, "Một phần chi phí sinh hoạt ở trường trung học của tôi là do hai người họ chi trả."
"Là hai người thân thiết nhất với tôi."
Trong đôi mắt đen lay láy của Bạch Liễu không hề có một chút cảm xúc nào, nhưng hắn vẫn không giảm tốc độ mà lao hết tốc lực về phía trước.
Đỗ Tam Anh hoảng sợ nói: "Bạch Liễu, phía trước có một con đường đinh, chúng ta lái xe qua đó sẽ không sao nhưng Lục Dịch Trạm và Phương Điểm sẽ bị văng ra khỏi xe!"
Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh, trực tiếp lái vào con đường đinh, sau đó trở người để cho Đỗ Tam Anh ngồi ở ghế lái, hắn ngồi ở ghế sau quay lưng về phía Đỗ Tam Anh.
Đỗ Tam Anh tay chân luống cuống cao giọng nói: "Bạch Liễu!! Tôi không biết lái xe!!!"
Đoàn xe phía sau nháy mắt trở nên hỗn loạn, có mấy chiếc đảo tay lái xoay vòng tròn đâm loạn xạ vào nhau, tài xế không còn kiểm soát được tốc độ nữa, người và xe thi nhau ngã rầm rầm tr3n mặt đất, đinh găm vào người phát ra tiếng hét thảm thiết.
Đỗ Tam Anh kích động a a a nước mắt ràn rụa đánh tay lái lung tung, nhưng kỳ quái là lại có thể tránh được từng cái đinh tr3n mặt đất và xe máy của đối phương đang đâm vào mình.
Áo sơ mi Bạch Liễu bị gió thổi tung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm cùng Phương Điểm đang nằm ở ghế sau của hai chiếc xe, lúc hai chiếc xe hoàn toàn mất lái chuẩn bị đâm xuống đất, ánh mắt Bạch Liễu chăm chú, rút ra một chiếc roi xương màu trắng, vẽ ra một khoảng không gian vặn vẹo như vết nứt tr3n mặt đất.
Lục Dịch Trạm và Phương Điểm sắp rơi xuống đất được không gian vặn vẹo này đỡ lấy, Bạch Liễu bay tới, quỳ một gối ôm họ vào lòng.
Hai chiếc xe va chạm với những chiếc xe khác đang chạy loạn, nổ mạnh tạo thành một đám cháy khói lửa bốc lên tận trời.
Đám người ngã xuống đất thét lên r3n rỉ, đinh cắm thẳng vào người bọn họ, một số tên còn bị đinh xuyên thẳng vào mắt, các bộ phận và mảnh vỡ của xe máy văng tung tóe khắp nơi.
Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành chạy đến bên cạnh Bạch Liễu.
Mục Tứ Thành sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì vậy?!"
Bạch Liễu cúi đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên liếc nhìn Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả.
Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả thấy ánh mắt của Bạch Liễu thì rùng mình.
Bạch Liễu giao hai người trong tay cho Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả, đưa tay lên lau vết máu tr3n mặt: "Giúp tôi để ý Lục Dịch Trạm và Phương Điểm, đừng để họ tỉnh lại."
Bạch Liễu quay đầu nhìn Đường Nhị Đả: "Anh có mang theo súng không? Đưa súng cho tôi."
Đường Nhị Đả bị ánh mắt kia của Bạch Liễu làm cho kinh hãi, nhưng theo bản năng vẫn từ chối: "Tôi không..."
Bạch Liễu nhìn thẳng gã: "Tôi sẽ không làm chuyện gì phạm pháp."
Đường Nhị Đả trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng lấy súng ra đưa cho Bạch Liễu.
Bạch Liễu lấy súng thì đứng dậy đi đến đống xe máy đang bốc cháy.
"Này?!" Mục Tứ Thành mơ màng ôm lấy người trong tay, lo lắng nhìn Bạch Liễu đang đi về phía trung tâm đám cháy, "Anh muốn làm gì, Bạch Liễu!"
Bạch Liễu không nói gì, chỉ có thể nhìn thấy tà áo trắng sơ mi trắng tinh bay phất phơ trong gió đêm.
Hắn đi đến chỗ hai chiếc moto lôi hai gã đã bắt cóc Lục Dịch Trạm và Phương Điểm ra.
Lúc hai gã bị tông xe thì nhờ có không gian do roi Bạch Liễu tạo ra đỡ lấy nên thương tích không nghiêm trọng gì mấy, nhưng tr3n mặt đã có nhiều vết bỏng và lỗ đinh.
Hai gã thấy Bạch Liễu cầm súng thì vô thức lùi về phía sau, hoảng sợ la ầm ĩ: "Mày giết người là phạm pháp! Đã là tội phạm thì sẽ luôn bị truy nã trong hiện thực!"
"Bạn thân nhất của mày là cảnh sát đó! Nó sẽ không để mày làm chuyện này đâu!"
Bạch Liễu ánh mắt bình tĩnh không chút dao động: "Tôi có thể làm giống như mấy người, giết người xong rồi dùng đạo cụ xóa sạch mọi thứ, như vậy sẽ không ai còn nhớ."
Hai gã kinh hãi: "Mày, chẳng lẽ mày không cắn rứt lương tâm sao!"
Đa số đám người chơi làm hại người khác vẫn tuân thủ luật pháp trong hiện thực.
Trước khi làm hại người chơi, Sơn Dương Cuồng Nhiệt sẽ thực hiện một cuộc điều tra tổng hợp, một số người chơi giải phóng tất cả các loại h4m muốn trong trò chơi, chém giết thoải mái, nhưng tr3n thực tế bọn họ lại rất hạn chế chính mình, không bao giờ làm những chuyện vi phạm pháp luật.
Kiểu người chơi này phân rõ thực tế và trò chơi, cũng quan tâm đến mọi thứ trong thực tế, giết người trong thực tế và giết người trong trò chơi là hai chuyện khác nhau trong quan niệm của họ.
Giết người trong thế giới game kinh dị và giết người thường trong thực tế tuy là bản chất hai chuyện này không có nhiều khác biệt, nhưng cảm giác lại khác nhau rất lớn.
Nhóm người chơi này không thể chấp nhận họ phạm tội trong thực tế, họ hung hãn trong trò chơi chỉ vì cố gắng trở về thực tại làm những người bình thường và hưởng thụ hạnh phúc bình thường.
Trước đó Sơn Dương Cuồng Nhiệt đã điều tra về Bạch Liễu, bọn họ cho rằng Bạch Liễu là điển hình của loại người chơi này, toàn năng trong trò chơi nhưng tr3n thực tế thì không hề vi phạm pháp luật, lại còn bị đuổi khỏi công ty.
Khổng Húc Dương chế nhạo, cho rằng Bạch Liễu là một con tôm chân mềm điển hình, trong game thì hô mưa gọi gió nhưng thực tế thì dạ dạ vâng vâng, vì vậy mới lớn mật, định để bọn đua xe cán xe qua mặt hắn.
Những người chưa giết người trong hiện thực rất khó phạm tội.
Nhưng Bạch Liễu dường như là một trường hợp đặc biệt.
Bạch Liễu bình thản giơ súng về phía hai gã đàn ông, bọn họ khóc lóc theo bản năng muốn đăng nhập vào trò chơi, nhưng phát hiện thiết bị đăng nhập của họ đã bị Bạch Liễu lấy mất.
"Đừng giết chúng tao!" Hai gã tè cả ra quần ngồi xổm rống lên, "Trong thực tế mày chưa từng giết ai, mày sẽ hối hận!"
Bạch Liễu rũ mắt nhìn xuống, Lục Dịch Trạm đang được Mục Tứ Thành giữ chặt khẽ co giật ngón tay.
"Ai nói tôi định giết mấy người." Bạch Liễu thản nhiên ném súng cho hai gã, "Súng là cho mấy người."
"Giết tôi đi." Bạch Liễu cười nói.
Hai gã chụp lấy khẩu súng, hoàn toàn sững sờ.
Thằng điên! Thằng này bị điên rồi!
Thế nhưng khi nhận ra Bạch Liễu đang nói thật, cả hai liền giằng co tranh nhau khẩu súng duy nhất.
Cuối cùng một người giành lấy được, gã thở hồng hộc giơ súng về phía Bạch Liễu, bàn tay run rẩy vì bị thương nắm chặt lấy súng khiến gã có thêm tự tin, nở nụ cười điên loạn: "Bạch Liễu, mày không dám giết người nên cho rằng chúng tao cũng không dám giết người à!"
"Bật mí cho mày một chuyện, trước đó tao đã phóng xe máy cán qua bụng của một đứa con gái rồi, tao còn nhìn thấy ruột nó lòi cả ra ngoài nữa."
Người này cười hắc hắc: "Tuy là hình như nó không chết, nhưng mà lúc đó tao rất phấn khích, nó kêu gào thảm thiết chắc là đau đớn lắm, rồi thế nào chứ, tao mặc kệ nó, tao thích giết người, tao là sát thủ trời sinh."
Nụ cười tr3n mặt Bạch Liễu không chút thay đổi: "Thật sao?"
Người này có vẻ bị điệu cười của Bạch Liễu chọc tức, gầm lên bóp cò súng: "Chết m mày đi!!"
Nhưng súng bắn r4 không hề có đạn.
Gã sững hết cả người.
Bạch Liễu trở tay dùng gậy bóng chày quất thẳng vào trán gã.
Hắn thản nhiên đánh gã, đặc biệt là đập liên tục vào bụng, cho đến khi gã bắt đầu nôn ra mật, ruột chảy ra ngoài hậu môn, đau đớn r3n rỉ xin chết.
Gã còn lại bên cạnh hoàn toàn sững sờ, liếc mắt nhìn khoảng cách giữa gã và Bạch Liễu rồi lùi về phía sau, cuối cùng tự mình đập đầu vào tường, gào lên: "Để tôi tự đánh! Tôi tự đánh là được! Không cần phiền ngài ra tay!"
Mãi đến khi Bạch Liễu sắp đánh chết gã kia thì một bàn tay vươn ra bên cạnh hắn: "Được rồi, Bạch Liễu."
Một người phụ nữ cao ngang ngang Bạch Liễu nhìn hắn nhoẻn miệng cười, đưa cho hắn một xấp khăn giấy ướt.
Bạch Liễu mặt mũi đều dính đầy máu từ cằm đến khóe mắt, hắn rũ mắt liếc nhìn xấp khăn ướt, cuối cùng ném cây gậy bóng chày ra xa, cầm lấy miếng khăn giấy ướt người phụ nữ đưa cho.
Người phụ nữ liếc nhìn gã đàn ông suýt nữa là bị Bạch Liễu đánh chết, ngồi xổm xuống, tò mò kề sát gần khuôn mặt đầy máu của gã: "Bạch Liễu, lão Lục được đó, dạy cậu không tồi nha, bây giờ cậu lại còn lợi dụng lỗ hổng luật pháp nữa."
"Trước tiên đưa súng để đối phương tấn công cậu, sau đó cậu buộc phải chống trả khi tính mạng bị đe dọa nghiêm trọng, đây là cách tự vệ chính đáng, đánh chết đối phương là hợp pháp."
Bạch Liễu đang lau tay lau mặt thì dừng lại, nhìn sang chỗ khác, mơ hồ lẩm bẩm: " Điểm tỷ, chị tỉnh lúc nào vậy?"
Phương Điểm cười tủm tỉm nhìn Bạch Liễu: "Yên tâm đi, Lục Dịch Trạm chưa tỉnh đâu."
"Đợi anh ấy tỉnh dậy, chị sẽ nói với anh ấy là hai kẻ xấu này đã dùng súng tấn công cậu trước, cậu rơi vào đường cùng nên phải tự vệ lại, nhưng bởi vì hiền lành nhân hậu, nhiều năm qua đã được Lục Dịch Trạm dạy dỗ làm người tử tế nên đã nương tay, không đánh chết người ta."
Phương Điểm đá vào hai gã đang xụi lơ tr3n mặt đất, ngập ngừng nói: "Chắc là chưa chết phải không?"
"Quy tắc cũ từ trường trung học, cậu gây chuyện hai ta khớp khẩu cung." Phương Điểm so ngón tay cái, tr3n khuôn mặt dơ hề hề nhoẻn nụ cười rạng rỡ lộ ra tám cái răng.
"Đừng để lão cảnh sát Lục phát hiện ra dấu vết của chúng ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...