Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Hiện thực.

Lưu Giai Nghi mang theo nhóm Đường Nhị Đả vừa ra khỏi trò chơi thì bảo gã gọi điện cho Tô Dạng để hỏi thông tin máy bay.

“Máy bay vừa vượt qua biển Nam Cực thì đã mất liên lạc.” Giọng nói Tô Dạng căng thẳng, “Đội trưởng, anh … 【 nhìn thấy 】rồi phải không?”
Ý muốn hỏi Đường Nhị Đả có nhìn được tương lai giống 【 nhà tiên tri 】 không.

“…… Xem là vậy.” Đường Nhị Đả xoa xoa mày, ngữ khí mệt mỏi, “Nhưng lần này lúc tôi 【 nhìn thấy 】 thì đã không còn kịp rồi, xin lỗi.”
“Không cần phải xin lỗi tôi, đội trưởng.” Tô Dạng cười khổ, “Là tôi sai.”
Lưu Giai Nghi nhảy dựng lên đoạt lấy điện thoại Đường Nhị Đả, nói với người bên kia: “Đội trưởng Tô, chưa chắc đã không giải quyết được.”
Tô Dạng lập tức trầm giọng: “Tôi phải làm gì bây giờ?”
Lưu Giai Nghi nói nhanh: “Kiểm tra giúp chúng tôi xem ở Kính thành có người nào tên Đỗ Tam Anh không, Đỗ trong ngăn chặn, Tam là số 3, Anh trong anh vũ.” ( 杜三鹦)
“Được, tên này rất ít thấy, hai người khoan cúp điện thoại, đợi tôi tìm rồi trả lời ngay.”
Sau đó là tiếng bước chân Tô Dạng vội vàng rời đi, không lâu sau anh đã quay trở lại, thở gấp nói: “Trong Kính thành không có ai tên Đỗ Tam Anh cả, có cần mở rộng phạm vi tìm kiếm không?”
Lưu Giai Nghi nhíu mày, cô bé hiểu ra được —— con hàng Đỗ Tam Anh này đã đổi tên trong trò chơi.

Phiền toái rồi, tìm một người chơi không biết tên thật ở thế giới hiện thực chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Tô Dạng cũng hiểu ra, giọng nói của anh gấp gáp: “Người này có đặc điểm gì khác nữa không? Bên chúng tôi cố hết sức giúp đỡ hai người.”
Máy bay bên Nam Cực bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, 5 mạng người áp giải trên máy bay đang tranh thủ từng phút từng giây giành giật sự sống.

Lưu Giai Nghi mím môi, mở miệng nói: “Người này có một điểm rất đặc biệt.”
Tô Dạng hỏi ngay: “Đặc điểm gì?”
Lưu Giai Nghi: “Cậu ta cực kỳ may mắn.”
————————————
Bạch Liễu rời khỏi Hồ Trò Chơi, toàn thân ướt dầm dề đứng vững chưa đến một giây liền nhanh chóng đăng xuất trò chơi, hợp mặt cùng với đám Lưu Giai Nghi đang tìm kiếm Đỗ Tam Anh.

Địa điểm hợp mặt ở nhà Bạch Liễu.

Bạch Liễu thoạt nhìn sắc mặt vẫn như thường, ngoại trừ cổ áo sơmi và cổ tay áo có chút nhăn nhúm chưa được xử lý thì trạng thái vẫn còn rất tốt.

Bạch Liễu nhìn lướt qua Lưu Giai Nghi, liền bừng tỉnh nói: “Cậu ta đổi tên à? Thế thì hơi phiền phức rồi.”
Than phiền phức nhưng biểu tình trên mặt người này vẫn nhẹ nhàng thản nhiên như cũ.

Nhưng Lưu Giai Nghi lại có một cảm giác không tốt lắm.


Bạch Liễu đăng xuất trò chơi, vậy chứng tỏ trái tim kia đã bị phá hủy……
Cô bé biết trái tim kia rất có ý nghĩa đối Bạch Liễu, thế mà Bạch Liễu lại có biểu tình 【 nhẹ nhàng thản nhiên 】 thế này quả thật là không bình thường.

Nhưng cô bé không có cách nào mở miệng hỏi, bởi vì Bạch Liễu rất nhanh đã hướng suy nghĩ qua mục tiêu khác.

Bạch Liễu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Tiếp theo em định tìm kiếm như thế nào?”
“Tìm người tương tự xung quanh chúng ta.” Lưu Giai Nghi sắc mặt nghiêm túc, “Anh đã nói, dựa theo sự hiểu biết của anh với bản thân mình, cũng tức là 【 Bạch Lục 】, nếu người may mắn như【 Đỗ Tam Anh 】 tồn tại thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cậu ta.”
“Cậu ta rất đặc biệt, hơn nữa còn rất có giá trị.”
“Đúng vậy.” Bạch Liễu nhướng mí mắt lên mỉm cười nhìn về phía Đường Nhị Đả, “Cho nên bây giờ chúng ta phải nhờ Đường đội trưởng kiên nhẫn nhớ  lại, trong những dòng thời gian khác, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang có nhân vật nào đáng yêu may mắn như vậy hay không?”
Đường Nhị Đả nhanh chóng nhận ra Bạch Liễu muốn làm gì, gã nhíu chặt mày, nhớ lại những hồi ức sâu xa, thật lâu sau mới thong thả nói:
“Trong đa số các dòng thời gian khác, tôi để ý chiến đội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang chỉ bao gồm cậu và 4 người đã biết thôi, nhưng nếu người ngoài chiến đội hoặc thành viên không chính thức thì quả thật là có một người giống như vậy.”
Bạch Liễu dùng ánh mắt ra hiệu Đường Nhị Đả tiếp tục nói.

Đường Nhị Đả cố gắng hết sức mới có thể nhớ đến nhân vật có độ tồn tại gần như vô hình kia:
“Cậu ta rất ít xuất hiện, nhưng cậu…… Bạch Lục thường xuyên dẫn cậu ta theo ……”
—— làm cái gì nhỉ?
Cậu nhóc học sinh thỉnh thoảng xuất hiện trên sân thi đấu, cúi gằm mặt ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, vẻ mặt hoàn toàn mờ nhạt trong ký ức của Đường Nhị Đả.

Nói ra cũng kỳ lạ, Bạch Lục chưa bao giờ để người vô giá trị bên cạnh mình, ấy thế mà  Đường Nhị Đả nhớ rất rõ rằng —— Bạch Lục chưa bao giờ để cậu nhóc học sinh đó lên sân thi đấu.

Như thể Bạch Lục đang che chở cho cậu nhóc ấy……
Nhưng nếu đội viên dự bị không có giá trị ở trên sân thi đấu thì còn có tác dụng gì khác chứ?
Tại sao trận thi đấu nào Bạch Lục cũng đều dẫn cậu ta theo?
Đường Nhị Đả đột nhiên ngẩn ra, gã sực nhớ ra một đoạn hồi ức  —— cậu học sinh này co rúm người lại đứng trước Bạch Lục, rút thăm chọn đối thủ giúp hắn.

Rút thăm chọn đối thủ là một phần rất quan trọng trong giải đấu.

Giải đấu được chia làm 3 phần: trước mùa giải, giữa mùa giải và sau mùa giải.

Trước mùa giải là trận đấu kịch bản, hay còn gọi là trận đấu người chơi mới.

Các đội thi đấu trong phần này là các đội cũ có thứ hạng < 32 trong giải đấu năm ngoái và các đội mới đăng ký tham gia giải đấu lần đầu tiên trong năm nay.

Cuối cùng chọn ra 2 đội nổi bật trực tiếp giành quyền vào vòng loại trực tiếp của giải đấu.


Giữa mùa giải là trận đấu của các tuyển thủ ngôi sao.

Các đội ở phần thi này có thứ hạng > 32 trên BXH năm ngoái, có thực lực và trình độ cao, hầu hết các đội cũng sẽ có những tuyển thủ ngôi sao, có thể nói đây là vòng đấu đáng xem nhất trong giải đấu.

Các đội này sẽ thi đấu nhiều lượt với nhau, cuối cùng chọn ra 8 đội có tổng điểm cao nhất sẽ vào vòng loại trực tiếp.

Vòng loại trực tiếp lại được chia thành các trận đấu thử thách và các trận đấu chính.

Trận đấu thử thách dành cho hai đội ngôi sao đang lên đã giành chiến thắng trước mùa giải và thử thách ngẫu nhiên hai trong số tám đội đã vào vòng loại trực tiếp.

Nếu thắng, họ sẽ vào vòng loại trực tiếp thay vì đội còn lại.

Nếu thua thì số phận của hai đội này chấm dứt tại đây.

Trận đấu chính là trận chung kết đơn của 8 đội còn lại, nếu thắng sẽ được thăng hạng, nếu thua sẽ bị loại, hết đường cứu vãn, đây cũng là phần thú vị nhất của toàn bộ giải đấu —— dành cho cả người chơi và khán giả con bạc.

Thường thì khi trận đấu đến đây thì tất cả khán giả đều gần như phát điên, sau khi trận đấu kết thúc thì việc đánh nhau trong game là chuyện thường tình.

Mà rút thăm là một phần quan trọng của trận đấu thử thách trước mùa giải và sau mùa giải ——  bởi vì trong hai lịch trình tương đối ngẫu nhiên này, các đội sẽ quyết định đối thủ của mình một cách ngẫu nhiên bằng cách rút thăm trong hộp.

Nếu bạn may mắn rút thăm được một đội đối thủ có thể trạng kém, thực lực kém, hoặc có kỹ năng tương khắc với đội mình thì đó là một điều vô cùng may mắn.

Bạch Lục thường xuyên có loại may mắn như vậy —— nhưng tên này là người chơi có giá trị may mắn bằng 0!
Đường Nhị Đả nói suy đoán của mình cho Bạch Liễu.

Nếu Đỗ Tam Anh đã từng xuất hiện xung quanh Bạch Lục ở các dòng thế giới khác, thì chắc chắn cũng phải có sự giao thoa nào đó với Bạch Liễu ở dòng thế giới này.

Dù sao thì người hoặc thần đứng sau màn muốn biến Bạch Liễu thành Bạch Lục cũng sẽ không thay đổi bất cứ sự khác biệt nào giữa bọn họ.

Trước đó vị thần này đã mang Đỗ Tam Anh đến trước mặt Bạch Liễu, nhưng Bạch Liễu chưa khống chế được Đỗ Tam Anh, một phần vì đặc điểm của cậu ta.

Cậu nhóc đó có giá trị may mắn đến 100%, nếu muốn trốn tránh Bạch Liễu trùm bất hạnh thì thật sự là quá đơn giản.


Nhưng nếu như vậy thì 【 thần 】 nhất định sẽ sắp xếp Đỗ Tam Anh ở một nơi  cố định nào đó mà Bạch Liễu dễ dàng có thể tìm thấy, để thuận tiện【 sử dụng 】đội viên mà gã đã dày công chuẩn bị cho hắn.

Nhiều năm trôi qua, do tính chất công việc và một số nguyên nhân khác, Bạch Liễu vẫn luôn duy trì trạng thái sinh hoạt lưu động, thay đổi phòng thuê liên tục, xem như là không có chỗ ở cố định.

Chỉ có một nơi có thể tạm gọi là cố định với hắn.

Nhưng nơi này đã bị đập bỏ xây dựng lại rồi.

Bạch Liễu nheo nheo mắt: “Nhờ Tô Dạng điều tra tất cả các bệnh nhân, nhân viên chăm sóc và bác sĩ ở viện điều dưỡng trước đây là viện mồ côi mà tôi ở.”
Đường Nhị Đả gọi điện thoại, Tô Dạng đầu dây bên kia hỏi: “Yêu cầu tìm người đặc điểm như thế nào?”
Bạch Liễu: “Bản thân rất may mắn, nhưng người chung quanh thì đều bất hạnh.”
————————
Thần Điện.

Người đàn ông mang mũ choàng đối diện với nhà tiên tri chán chường thở dài, gã chống tay nhìn thẻ bài người sói trên bàn, có chút tiếc nuối mà lắc đầu: “——tiếc thật, ta còn tưởng sẽ được nhìn thấy Bạch Liễu tự mài mòn trái tim mình chứ.”
“Dù sao cũng là trò chơi lột xác mà ta đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cậu ta.”
Nhà tiên tri nói: “Bạch Liễu sẽ không làm như vậy.”
Người đàn ông hứng thú ngước mắt lên, gã nhìn chăm chú vào nhà tiên tri: “Nhưng ta vẫn đạt được mục đích của mình.”
“Ngài xem, bây giờ Bạch Liễu không còn chán ghét nước nữa, thậm chí cậu ta còn chủ động lợi dụng ưu thế của nước để ngăn cản đối thủ, cũng sẽ không dừng lại vì trái tim đã bị phá hủy, thậm chí còn ——”
Nhà tiên tri lạnh giọng cắt ngang lời nói của gã: “Đó không phải là trái tim của cậu ấy!”
Người đàn ông không nhanh không chậm bổ sung nửa câu sau: “—— thậm chí còn chủ động sử dụng 【 người may mắn 】mà ta đã chuẩn bị cho cậu ta.”
Gã mỉm cười: “Lột xác thêm vài lần, Bạch Liễu sẽ bắt đầu coi thường những người xung quanh mình, tình cảm của cậu ta cũng đã chết đi theo trái tim đó, trong mắt cậu ta chỉ có giải đấu và h4m muốn tiền bạc tột cùng mà thôi.”
“Thật đẹp, giữa cậu ta và Bạch Lục chỉ có một chiến thắng duy nhất.”
“Tuy rằng quá trình không như ta mong đợi, năm cậu ta 14 tuổi, ta đã định dùng cái chết của Tạ Tháp để hủy hoại tình cảm duy nhất của cậu ta, nhưng đáng tiếc …” Người đàn ông rũ mắt xuống, dùng ngón trỏ vuốt v3 đôi mắt đỏ người sói trên lá bài: “——  nhưng không sao cả, cậu ta sẽ sớm trở thành thứ ta muốn.”
Nhà tiên tri đã bị hóa đá tới eo, lồng nguc mỏng manh phập phồng: “Mi làm những chuyện phi thần.”
Người đàn ông cười: “Đúng vậy, bởi vì ta là tà thần.”
“Đùa bỡn con người, đạt được ích lợi và nô lệ bọn họ mới là điều ta thích làm nhất.”
“Chẳng hạn như lá bài ngu ngốc này.” Người đàn ông tùy ý vứt một lá bài ra, “Ta thực sự chẳng thích thú gì với loại thẻ người tốt hiền lành ngoan ngoãn nhưng lạc quẻ với người sói này, nhưng nó khá thú vị đấy chứ, cũng rất có giá trị, thích hợp với đội ngũ Bạch Lục.”
Trên tấm thẻ người đàn ông ném trên bàn là hình ảnh một cậu nhóc mặc đồng phục bệnh nhân, đầu hơi rúc lại như thể đang sợ ai đó, những đốm tàn nhang rải rác trên má và sống mũi, một cặp kính gọng vuông nghiêm chỉnh trên khuôn mặt.

Người đàn ông rũ mắt nhìn lá bài, đôi tay giao nhau: “Một thằng ngốc với giá trị may mắn 100%, thiết lập không tồi, ở các dòng thế giới khác Bạch Lục đều thích cậu ta, mong là trong dòng thế giới này Bạch Lục cũng thế.”
Nhà tiên tri nghẹn ngào mở miệng: “Bởi vì cậu ta cứu Bạch Lục.”
“Cứu?” Người đàn ông cười rộ lên, gã khẽ lắc đầu, “Ta thích gọi quá trình này là vận mệnh an bài hơn.”
Gã vươn mấy ngón tay gõ gõ trên lá bài ngốc nghếch đó, ánh mắt tản mạn: “—— Lúc xảy ra xung đột với cục xử lý dị đoan ở hiện thực, Bạch Lục đã bị thợ săn nổi điên dùng kỹ năng tự sát làm cho bị thương.”
“Trong lúc Đoàn trưởng Đoàn Xiếc Thú Lang Thang bất hạnh bị thương lẩn trốn, hắn ta đã bị cuốn vào một vụ tai nạn xe thảm khốc.”
“Mà trong vụ tai nạn xe ấy, người may mắn duy nhất sống sót chính là Đỗ Tam Anh.”
“Tên nhóc đó quá may mắn, tất cả mọi người đều chết ngay lập tức, chỉ có mình cậu ta còn sống.” Người đàn ông lãnh đạm khoanh tay, “Nhưng sự may mắn của cậu ta phải đánh đổi bằng sự bất hạnh của những người xung quanh.”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, cười nhìn phía nhà tiên tri: “Bởi vì thần rất công bằng, bất hạnh và may mắn phải đều nhau.”
Giọng nói nhà tiên tri nghẹn ngào: “…… Cha, mẹ, em gái, anh trai, chị gái của Đỗ Tam Anh đều chết trong vụ tai nạn xe cộ đó.”
“Gia đình đó đã tổ chức đi chơi để chúc mừng cậu ta thi đậu đại học, thế nhưng mi đã làm cả nhà họ đều chết hết trước mặt Đỗ Tam Anh, thậm chí còn để cho cậu ta biết rằng những người này chết là do vận may của cậu ta.”
Người đàn ông giang tay: “Con người phải nên biết rằng vận may của mình đắt giá như thế nào, nếu không bọn họ sẽ không quý trọng nó.”

“Đó là may mắn do thần ban tặng.” Gã cười nhạt, “—— nếu là tôi thì mức giá sẽ cao hơn thế nhiều.”
Nhà tiên tri nhìn chằm chằm người đàn ông: “Nhưng cậu ta đã trả giá rồi, mi khiến cậu ta cứu Bạch Lục đang bị thương, chẳng lẽ còn chưa thỏa mãn cái giá của mi sao?”
“Không không không.” Người đàn ông lắc đầu, trong mắt mỉm cười, “Ta không khiến cậu ta cứu.”
“Là chính Đỗ Tam Anh chủ động cứu.”
“Cuộc đời Đỗ Tam Anh trôi qua vô cùng thuận lợi may mắn, gia đình êm ấm, anh chị em thương yêu nhau, tất cả mọi người đều bất hạnh để trả giá cho sự may mắn của tên nhóc đó.”
Nhà tiên tri lạnh lùng nói: “Là mi gây ra.”
“Cũng có thể nói như vậy.” Người đàn ông ngước mắt, cười như không cười, “—— chỉ có Bạch Lục giá trị may mắn bằng 0, là người bất hạnh duy nhất không phụ thuộc vào vận may Đỗ Tam Anh.”
“Bạch Lục bẩm sinh đã bất hạnh, không liên quan gì đến Đỗ Tam Anh, nhưng ngược lại, sự tồn tại của Đỗ Tam Anh sẽ giúp Bạch Lục may mắn.


Người đàn ông dưới mũ áo choàng mỉm cười: “—— cho nên, Đỗ Tam Anh nhất định sẽ liều mạng để cứu sống Bạch Liễu, thậm chí không cần giao dịch linh hồn cũng trở thành thủ hạ của hắn.”
“Sở dĩ Đỗ Tam Anh liều mạng bảo vệ Bạch Lục trong vụ tai nạn xe ở các dòng thế giới kia là bởi vì ngoại trừ điều đó ra, tên nhóc đó không biết ý nghĩa tồn tại của bản thân mình là gì.”
Nhà tiên tri cắt lời gã: “Với điều kiện là Đỗ Tam Anh phải nhớ rõ những chuyện xảy ra với mình.”
“Tên nhóc đó sẽ nhớ ra nhanh thôi.” Người đàn ông rũ xuống mi mắt nhìn lá bài ngu ngốc kia, “——vận mệnh thuộc về cậu ta đã đến.”
————————
Chưa đầy năm phút, Tô Dạng gọi điện thoại lại, nhanh chóng thuật lại tình hình:
“Đã tìm thấy rồi, tên thật cậu ta là Đỗ Dĩnh, đứng thứ ba trong nhà, phía trên có một anh trai, một chị gái, phía dưới có một em gái, gia đình bọn họ là người dân tộc thiểu số, không giới hạn kế hoạch hoá gia đình, cho nên gia đình rất đông đúc.”
“Gia đình bọn họ từ trước đến nay tương đối suôn sẻ, nhưng lại thỉnh thoảng lại đặc biệt xui xẻo, chẳng hạn như cha Đỗ là một luật sư, mỗi lần Đỗ Dĩnh đi tìm ông thì nhất định ông sẽ gặp những chuyện phiền phức dẫn đến bị thương, mà Đỗ Dĩnh ngược lại chẳng hề hấn gì.”
“Đỗ Dĩnh vốn rất thích đến công ty chờ cha tan sở làm, nhưng sau khi cậu ta nhận ra mình mang đến phiền phức cho cha thì không đi đón ông nữa.

“Lúc học tiểu học, có một kẻ trả thù xã hội tấn công lớp Đỗ Dĩnh đang học, toàn bộ trẻ em ngồi xung quanh Đỗ Dĩnh đều bị kẻ bắt cóc đâm chết, chỉ riêng Đỗ Dĩnh là vẫn còn sống.”
“Sau đó, không ai dám kết bạn làm thân với Đỗ Dĩnh nữa, vì vậy cậu ta tự giác ngồi ở góc vứt rác trong lớp học, chung quanh không có người, chỉ có thùng rác.”
“Lên sơ trung, thầy chủ nhiệm lớp cậu ta là một kẻ có sở thích luyến đồng, vốn dĩ vừa mắt Đỗ Dĩnh, muốn xuống tay với cậu ta, nhưng ngày nọ em gái Đỗ Dĩnh xung phong đến đón anh tan học, bị chủ nhiệm lớp thấy được, chủ nhiệm lớp liền dời mục tiêu qua em gái Đỗ Dĩnh.”
Tô Dạng hít sâu một hơi: “Em gái Đỗ Dĩnh suýt nữa là bị xâm hại t1nh dục, nhưng Đỗ Dĩnh kịp thời phát hiện.”
“Đỗ Dĩnh xông vào đánh nhau với thầy giáo, bị bắt chuyển trường, nhưng sau khi chuyển trường thì Đỗ Dĩnh không liên lạc với người nhà nữa, cậu ta cảm thấy mình có vấn đề, vì vậy nhân dịp chuyển trường cũng dọn ra ở riêng.”
“Nhưng người trong nhà không đồng ý, nghĩ rằng Đỗ Dĩnh cứu em gái, không muốn từ bỏ Đỗ Dĩnh, vẫn luôn muốn liên lạc với cậu, ngay cả em gái cũng thường tìm đến thuyết phục cậu ta.”
“Sau đó Đỗ Dĩnh dần dần cũng thả lỏng tinh thần, năm ba trung học cậu ta chuyển lại về nhà, hơn nữa còn quyết định muốn học thành luật sư giống cha Đỗ để giúp đỡ những trường hợp bất công trong xã hội.”
Tô Dạng thở dài: “Trong kỳ thi đại học, Đỗ Dĩnh phát huy thực lực cực kỳ xuất sắc, điểm rất cao, đứng nhất thành phố, nhưng ngày thường thành tích cậu ta cũng tốt như vậy cho nên cả gia đình đều cao hứng.”
“Sau khi hoàn tất điền vào nguyện vọng, gia đình quyết định tổ chức một chuyến đi du lịch chúc mừng Đỗ Dĩnh.”
“Nhưng xe của bọn họ bị cuốn vào một vụ tai nạn giao thông liên hoàn trên đường cao tốc, ngoại trừ Đỗ Dĩnh toàn thân lành lặn, không một ai sống sót.”
“Sau đó Đỗ Dĩnh mắc một chứng bệnh tâm thần rất kỳ lạ gọi là Hội chứng Chu Dịch.

Cậu ta chỉ có thể nhớ những gì đã xảy ra trong một tuần, trước đó nữa thì quên sạch sẽ.”
“Một năm trước cậu ta bị mất trí nhớ một lần nữa, không thể duy trì sinh hoạt bình thường, vì vậy bác sĩ yêu cầu cậu ta phải nằm viện trị liệu, hiện tại Đỗ Dĩnh đang ở viện điều dưỡng, phòng 906.”
“Đây là thông tin trong hồ sơ bệnh án của cậu ta.”
Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi liếc nhau —— đây là căn phòng Bạch Liễu đã ở trong 《 Viện mồ côi Ái Tâm 》.

Xem ra từ lúc ấy, người phía sau màn đã an bài vị trí Đỗ Tam Anh rồi.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui