Tề Nhất Phảng lảo đảo giơ bảng chỉ dẫn, lẩm bẩm một mình: “… Gió siêu mạnh, gió giật trên 14, mưa to đến to, lượng mưa lên tới hơn 100ml … Nơi này sắp có bão, cảnh báo thời tiết đỏ..
“
Chong chóng thời tiết màu đen không ngừng xoay chuyển thành màu đỏ tươi chỉ vào Đường Nhị Đả.
Sau một khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi, mưa xối xả và gió giật ập đến, một cơn lốc xoáy dữ dội xuất hiện từ bầu trời như thể có thể cuốn phăng mọi người lên cao.
Lưu Giai Nghi và Tề Nhất Phảng gầy nhất là những người đầu tiên bị gió cuốn lên trời, tiếp theo là Bạch Liễu đã ổn định thăng bằng, Đường Nhị Đả cũng đuổi theo sau Bạch Liễu, và cuối cùng là hai thành viên của Vương hội.
Anh công nhân chế biến đang cân bên cạnh nhìn thấy cơn bão sắp tới thì sợ hãi đến mức vác hoa hồng chạy vào nhà máy, nhưng bất ngờ ngoài dự kiến của anh ta, thời tiết kỳ lạ tưởng chừng như bao trùm lấy toàn bộ nhà máy hoa hồng này lại chỉ dừng ở trước cổng nhà máy, trước sau khoảng chục mét, không lan tràn ra bên cạnh chút nào.
Trong một không gian chật hẹp như vậy, thời tiết và cảnh vật hoàn toàn khác hẳn với không gian bên ngoài.
Bầu trời không mây trong xanh ngăn ngắt, nhưng bầu trời phía trước cổng phía Bắc nhà máy lại bị bao phủ bởi mây đen và sấm sét ầm ầm.
Cơn cuồng phong xoáy vào mọi thứ nó có thể chạm vào tạo thành một dải hình trụ màu xám đục vươn lên bầu trời, đồ vật và con người đều bị cuốn vào cái ống tròn hình trụ xoay tròn, giống như một cái lồng máy giặt bị ném xung quanh với tốc độ nhanh như chớp.
Lúc Đường Nhị Đả bị cuốn vào vòng quay này, gã đã hiểu tại sao Bạch Liễu không trực tiếp tấn công gã mà lại tấn công Tề Nhất Phảng khiến cậu ta bùng nổ kỹ năng của mình.
——Vì hiệu quả chi phí của việc tấn công gã kém hơn nhiều so với tấn công Tề Nhất Phảng.
Bạch Liễu không có cách nào để giết gã ngay lập tức, bất kỳ cuộc tấn công nào vào Đường Nhị Đả cũng đều vô hiệu và phí công sức.
Chỉ cần có cơ hội để Đường Nhị Đả, một kẻ tấn công nhanh và có sức sát thương cao chạm vào vũ khí, thì dù chỉ trong một phút, gã thợ săn không sợ ch3t này cũng sẽ trực tiếp chiến đấu với họ cho đến ch3t.
Vì vậy Bạch Liễu đã thay đổi quyết định, khi đối đầu trực diện không có lợi thế hắn dứt khoát không đấu với Đường Nhị Đả nữa mà chọn sử dụng kỹ năng của Tề Nhất Phảng để hạn chế kỹ năng của Đường Nhị Đả ——
——Trong một “lồng máy giặt” nơi mọi người đều bị quay cuồng với tốc độ cao, cho dù Đường Nhị Đả có là một tay bắn giỏi thì cũng rất khó để gã ta nhắm vào một ai đó.
Bởi vì trong một trận cuồng phong lớn như thế này, gã bị gió thổi đến mức không thể mở mắt, lại càng không thể nhắm chuẩn vào một người, thời tiết khắc nghiệt đã cản trở tầm nhìn của gã.
Trong cơn gió lớn này, nếu cứ bắn lung tung mà không nhìn rõ thì có thể trúng ngược vào mình.
Nhưng tình huống này đối với Bạch Liễu thì khác.
Bạch Liễu duỗi căng tay chân để ổn định cơ thể trong gió, cơn gió dữ dội thổi bay góc áo sơ mi vốn được buộc trong quần âu của hắn, chiếc áo sơ mi trắng tinh bị lật ngược lên đã bị vấy bẩn bởi một một ít máu nhỏ ra từ kính bảo hộ, bị hắn không để ý đến lau đi.
Hắn đeo một chiếc kính đen khổng lồ trên mắt, trên chiếc băng vải vẫn còn dính máu, vừa được cởi ra từ trên khuôn mặt của Lưu Giai Nghi.
Đây là vật phẩm trực quan hóa hàng độc của Lưu Giai Nghi —— gọi là là 【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết 】.
【 Hệ thống nhắc nhở: (Kính bảo vệ mắt bạo tuyết) có thể duy trì tầm nhìn rõ ràng trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt như bão tuyết, nếu bị hư hỏng sẽ mất đi tác dụng.
】
【 Hệ thống nhắc nhở: Bạn có muốn sử dụng chế độ hồng ngoại (thời tiết khắc nghiệt) để tìm kiếm và định vị đồng đội không? 】
Bạch Liễu đẩy kính bảo hộ lên: 【 xác định 】.
Trong khoảnh khắc, cơn gió hỗn loạn hiện lên rõ ràng trước mặt Bạch Liễu, bốn người đang xoay tròn trong gió biến thành hình người hồng ngoại dễ dàng quan sát, giống như bốn sọc vải đỏ trong một vùng xám của máy giặt rất dễ thấy.
Loại tình huống có thể xác định được vị trí của người khác khiến Bạch Liễu mỉm cười.
Hiệp Hội Quốc Vương thật sự rất tốt với Lưu Giai Nghi.
【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết】 này ban đầu vốn là phần thưởng của Tề Nhất Phảng trong một phó bản trò chơi cấp 3, nơi Lưu Giai Nghi đã cứu cậu ta.
Nhưng sau khi Tề Nhất Phảng biết Lưu Giai Nghi có vấn đề về thị lực thì cậu ta không chút do dự đưa 【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết】cho Lưu Giai Nghi như một lời cảm ơn.
Lúc đầu Lưu Giai Nghi nhất quyết từ chối nhưng Tề Nhất Phảng cứ khăng khăng đưa nó cho cô bé, vì vậy Lưu Giai Nghi nói rằng cô bé sẽ cất giữ nó cẩn thận trong thùng vật phẩm của mình.
Lần này nếu không phải vì để cứu Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi cần phải có thị lực tốt hơn và di chuyển nhanh hơn thì cô bé cũng không lấy ra dùng.
Có ngờ đâu vật phẩm này lại có tác dụng cực kỳ hữu ích như vậy trong lần chơi này.
Lưu Giai Nghi có chút ngại ngùng xoắt xít chứ còn Bạch Liễu mặt đã chai như tường thành thì sẽ chỉ tận dụng nó một cách tốt nhất.
Còn có cả Hồng Đào, cái khác không nói, Hồng Đào đối xử với Lưu Giai Nghi rất hào phóng —— Trong toàn bộ trò chơi, ngoại trừ Hồng Đào, có thể không có người thứ hai sẵn sàng lưu trữ kỹ năng của họ trong một lá bài poker để bảo vệ người kia, để cho Lưu Giai Nghi mang nó bên mình như một tấm bùa cứu mạng.
Kỹ năng cá nhân tương đối riêng tư trong trò chơi và có liên quan đến việc cứu mạng, Hồng Đào không chỉ hào phóng chia sẻ điều đó với Lưu Giai Nghi, mà để bảo vệ cô bé, nghe nói phải mất rất nhiều thời gian và phương pháp mới luyện ra được thẻ bài poker này cho Lưu Giai Nghi sử dụng, còn dùng các biện pháp mã hóa nữa.
Ngay cả khi người khác lấy được, họ cũng sẽ không biết tấm thẻ này có thể làm được gì, ngay cả Bạch Liễu, người có thể trực tiếp mở bảng điều khiển của Lưu Giai Nghi cũng không biết tấm thẻ này có tác dụng gì, có thể nói rằng nó bảo vệ Lưu Giai Nghi từ tất cả mọi mặt.
Trong toàn bộ trò chơi không có người chơi thứ hai được đối xử tốt như vậy.
Lưu Giai Nghi cũng rất băn khoăn nhưng cuối cùng cô bé vẫn nói với Bạch Liễu cách sử dụng nó và kỹ năng của Hồng Đào là gì.
Bạch Liễu kẹp chặt lá bài Át Cơ của Hồng Đào, dùng kính bảo hộ trong gió mạnh, bởi vì giá trị tinh thần suy giảm nên không thể ổn định chút nào, Tề Nhất Phảng đang không ngừng xoay tròn 360 độ trước mặt, trong đầu Bạch Liễu vang lên cuộc nói chuyện của Lưu Giai Nghi và hắn trước đó.
Lưu Giai Nghi đưa tấm thẻ cho hắn với tiếng thở dài nhẹ: “Tấm thẻ này lưu trữ kỹ năng của Hoàng Hậu, kỹ năng của cô ấy có thể khiến anh biến thành dáng vẻ của người mà đối phương khao khát và lo lắng nhất trong một khoảng thời gian ngắn, với một sự mê hoặc nhất định, ngoài ra nó sẽ phản ngược lại tất cả các đạo cụ phát hiện, có nghĩa là, nếu anh trở thành một người nào đó, ngoại trừ người mà anh trở thành thì những người khác sẽ hoàn toàn không thể phân biệt được 2 người bọn anh.
“
“Loại kỹ năng này …” Bạch Liễu nhướng mày nhìn Lưu Giai Nghi, “Rất thích hợp để khơi gợi lòng trắc ẩn, làm phản hoặc lừa gạt trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hồng Đào rất tốt với em nhỉ.”
Lưu Giai Nghi trầm mặc một hồi: “Hoàng Hậu quả thật rất tốt với em.”
Ngoại trừ việc dụ dỗ cô bé … lần đó, lòng tốt của Hồng Đào đối với Lưu Giai Nghi không thể chê trách một chút gì.
Hồng Đào đào tạo cô bé, huấn luyện cô bé, dạy cô bé cách trở thành một con người, dạy Lưu Giai Nghi cách học nhanh trong thực tế và trò chơi, và bảo vệ bản thân.
Khi năng lực của Lưu Giai Nghi còn chưa phát huy hết ưu điểm và dưới sự chỉ trích và tranh cãi của những người trong Vương hội, Hồng Đào vẫn gần như dành hết tài nguyên của cả hội cho cô bé.
Thậm chí, người phụ nữ mắt cao hơn đầu này còn đích thân đưa Lưu Giai Nghi vào trò chơi, nhẹ nhàng dịu dàng dạy cô bé cách chơi, bồi dưỡng cho cô bé để chuẩn bị cho vị trí Chiến Thuật Gia, thậm chí sẵn sàng dung túng cho những thói quen nhỏ có thể cản trở việc giành chức vô địch của Lưu Giai Nghi ——chẳng hạn như vẫn luôn từ chối khôi phục thị lực.
Lưu Giai Nghi có thể yên ổn để trưởng thành như ngày hôm nay thật sự không thể tách rời sự vun đắp và chăm sóc không ngừng của Hồng Đào.
Nếu “tốt” là thứ có thể định lượng được thì Lưu Giai Nghi có thể nói chính xác rằng Hồng Đào là người đối xử tốt nhất với cô bé trước khi cô bé gặp Bạch Liễu, thậm chí Lưu Hoài cũng không so sánh được với Hồng Đào.
Đây cũng là lý do tại sao Lưu Giai Nghi muốn sống trong trò chơi trước đây —— cô bé có cảm giác thân thuộc ở đây.
Sự tin tưởng và quan tâm vô điều kiện của Hồng Đào đã làm cho Lưu Giai Nghi vô thức nảy sinh lòng trung thành với nơi lạnh lẽo và tàn khốc như trò chơi.
Hồng Đào Hoàng Hậu giống như gia đình của cô bé hơn tất cả những người mà Lưu Giai Nghi từng gặp.
Nhưng cũng chính người này đã khiến cô bé mất đi người nhà duy nhất của mình.
Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu và trao con Át Cơ của Hồng Đào cho Bạch Liễu: “… Trong tình huống Tề Nhất Phảng chứng kiến cái ch3t của em và bị anh tấn công giá trị tinh thần thì có khả năng là anh sẽ đạt được mục đích ——”
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Bạch Liễu: “—— Trong nháy mắt đó, trong lòng Tề Nhất Phảng lo lắng nhất là em, nếu anh tới gần Tề Nhất Phảng vào lúc đó thì anh sẽ biến thành dáng vẻ y hệt em dưới tác dụng của kỹ năng Hồng Đào.”
Bạch Liễu trong gió rút ra một cây roi xương từ sau lưng, lốc xoáy thổi phần phật, cuốn bay vạt áo và tóc trên trán của hắn.
Hắn nghiêng người sang một bên như thể đang bước lên chiếc máy bay ảo đang lắc lư, đi qua lại vài lần để giữ vững thân thể trong gió, sau đó Bạch Liễu nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh chóng đã tìm được vị trí của Tề Nhất Phảng nhờ 【 Kính bảo vệ mắt bạo tuyết】.
Roi xương trong tay phải của Bạch Liễu chém gió hình chữ Z rồi phóng về phía trước hướng đến chỗ Tề Nhất Phảng, roi xương trắng tinh di chuyển nhanh như tia chớp chói mắt trong cơn bão xoáy.
“Đùng” một tiếng đập vào da thịt, đuôi roi cuốn lấy mắt cá chân Tề Nhất Phảng.
Bạch Lưu một tay nắm lấy cán roi xương, một tay kéo roi xương về phía trước, hai người nhanh chóng áp sát vào giữa mắt bão, roi xương như một chiếc cầu xương trắng lóe sáng nổi liền Bạch Liễu và Tề Nhất Phảng.
“Pằng pằng ——!!”
Hai viên đạn liên tiếp băng qua tâm bão bắn vào roi xương trắng nối Bạch Liễu và Tề Nhất Phảng.
Sau khi Đường Nhị Đả giữ vững thân thể trong gió thì nhanh chóng đổi băng đạn, ánh mắt hung bạo nhắm roi xương bắn liên tục.
Gã có thể không thấy rõ một người núp trong cơn gió mù mịt, nhưng hai điểm đong đưa hai đầu roi xương thì gã có thể thử xem sao!
Đường Nhị Đả lần lượt bóp cò.
“Pằng pằng pằng pằng –!!”
Viên đạn gõ vào chiếc roi xương đang trượt lên xuống tạo ra âm thanh giòn tan, giống như những hạt sạn dính vào đó, đánh đều đặn và ngắt quãng.
Trong tình hình bão tố cuồng bạo này, Đường Nhị Đả quả thực cũng có thể dựa vào roi trắng xuất hiện chớp nhoáng mà bắn một viên đạn cực kỳ chính xác vào điểm cuối của roi —— thân thể của Bạch Liễu!
Bạch Liễu nghe thấy tiếng súng đến gần liền không chút do dự cầm lấy thẻ bài Hồng Đào, lấy ra một lọ thuốc giải, đặt thẻ bên miệng vào giữa ngón áp út và ngón tay đuôi, ngẩng đầu lên uống cạn thuốc giải độc.
Gió lốc quay cuồng, Đường Nhị Đả đang thay đổi đạn có thể liếc mắt thấy Bạch Liễu, nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh nụ cười trên mặt của hắn mà gã đã thấy hàng nghìn lần, cùng câu nói đó, dùng khẩu hình nói với gã:
“Tự chúc phúc cho mình đi, Đường đội trưởng.”
Bạch Liễu sắc mặt chợt lóe, biến mất tăm trong cơn gió.
Lưu Giai Nghi nhẹ nhất và bay cao nhất trong gió giang rộng chân tay và lòng bàn tay, cô bé nghe được tiếng súng thì hít sâu một hơi, chắp tay trước nguc.
【 Hệ thống nhắc: Người chơi Lưu Giai Nghi có sử dụng kỹ năng nổ (đài phun chất độc) không? 】
【Có.
】
Sương mù độc màu đen bốc lên từ bầu trời lan tỏa theo gió lớn, biến gió lốc thành một đống mây đen dính nhớp sền sệt che hết tầm nhìn của Đường Nhị Đả, cũng che khuất luôn phương hướng mà gã đang nhắm tới ——
——Đó là hướng gã đang nhắm vào Bạch Liễu.
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...