Chương 104: Trại mồ côi Tình Thương (24)
Edit: Ngân + Beta: Mộc
Trở lại lúc cõng Lưu Giai Nghi với Mộc Kha, tốc độ của ba đứa càng rõ ràng không bì được với người lớn, nhưng may là vừa qua chín rưỡi nhóc Bạch Lục đã bắt đầu chạy nên hiện giờ bọn nhóc vẫn có chút ưu thế về thời gian, tạm thời đám cô nuôi phía sau chưa thể đuổi kịp.
Mắt thấy bọn nhóc sắp sửa chạy tới cửa lớn, Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương bày ra vẻ mừng như điên, nhưng chẳng lâu sau, vẻ mặt chúng y sì sáp đèn rơi xuống nước lạnh kẹt cứng trên mặt Miêu Phi Xỉ.
Nó đứng sững tại chỗ, dừng ngay bên rìa cửa lớn đang mở, không hề chạy ra ngoài.
Thậm chí còn giật lùi hai bước.
Thứ lượn lờ bên ngoài cửa tối om là vô số nhà đầu tư [Slender Man] đầu đội mũ quấn đầy băng trên mặt.
Miệng chúng nhai nát đống băng gạc bên ngoài dùng để trói chúng, răng nanh sắc nhọn dài hoắt lộ ra như đang cười tới tận mang tai, đầu mũi ngẩng lên trong không khí ngửi về phía con mồi nhỏ bé tươi ngon đang tiến gần về phía bọn chúng, miệng lớn nhỏ ra đầy rãi.
Toàn thân bọn chúng đen đặc, ở trong đêm chẳng thể nhìn rõ, Miêu Phi Xỉ chạy mãi mới phát hiện đốm sáng lập lòe ngoài cửa không phải ánh trăng gì cả.
Mà là lũ mặt rách quấn đầy băng gạc này.
Bọn chúng bị ngăn ở ngoài vì bị cửa lớn của trại mồ côi chắn ngang, duỗi bàn tay thon dài vào cửa hàng rào muốn bắt đám nhóc trong cửa, tiếng răng nanh sắc nhọn trong miệng hợp lại với nhau, chúng tựa như đang mô phỏng ăn theo thứ gì đó, nước rãi nhỏ xuống không ngừng.
Nhìn lũ quái vật bên ngoài cửa, đám trẻ cứng người, Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương cõng Mộc Kha với Lưu Giai Nghi đứt phanh quỳ mọp dưới đất, mặt đầy hốt hoảng.
Nhóc Bạch Lục cũng ngồi trên đất, nhóc điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh liếc ra ngoài cửa: "...!Thất bại rồi, quả nhiên chẳng dễ mà chạy ra ngoài được thế."
Đám quái vật này hẳn là đám nhà đầu tư không có được máu trẻ em phù hợp chết thảm vì bệnh nặng, vào giữa đêm khuya hay lảng vảng bên ngoài trại mồ côi, đám trẻ chạy trốn ra ngoài đụng phải lũ này thì khả năng bị tách ra rất cao.
Đám cô nuôi đã đuổi tới phía sau, bọn chúng chửi rủa lũ trẻ dám cả gan chạy trốn này, nhóc Bạch Lục ăn một bạt tai của cô nuôi, cắm mặt vào đất.
Nhóc chịu mấy cây chổi đánh mạnh vào người, nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì, tựa hồ đã sớm đoán trước được những chuyện này, viện trưởng bám theo chạy tới khóa cửa lớn, vẻ mặt âm trầm từ cao nhìn xuống đám trẻ nghịch ngợm.
Mặt bà ta nặng ra như chảy cả nước, quay người nhìn về phía đám trẻ, cái giọng âm u cất lên: "Giờ nói cho tao đứa nào bày ra vụ này, nói cho tao đây là chủ ý của đứa nào thì có thể không cần phải chịu phạt nghiêm khắc, còn nếu không thì..."
Còn chẳng đợi viện trưởng uy hϊếp xong, hai tên mới chạy như điên Miêu Phi Xỉ với Miêu Cao Cương ôm hận mà nhìn chằm chằm nhóc Bạch Lục, không chút do dự chỉ thẳng nhóc: "Là nó!"
Ánh mắt viện trưởng dừng lại trên người mấy đứa vẫn đang bị đánh, nhích dần lên người nhóc Bạch Lục, bà ta ngừng một lát, chẳng rõ ý gì: "Xem ra lần rửa tội ban sáng hôm nay vẫn chưa rửa sạch tội của mày, Bạch Lục."
"Mày cần phải được tẩy cho sạch hơn nữa." Viện trưởng cười ôn hòa, nhưng trong mắt bà ta lại chẳng có chút ý cười: "Ngay tối nay, ngay trước ngày thứ tư mày bị đưa tới bệnh viện tiến hành ghép đôi với nhà đầu tư, tao sẽ tẩy cho bằng sạch tội ác trên người mày."
"Đám trẻ còn lại nhốt hết vào phòng bỏ đói một ngày, Bạch Lục thì để tao tự nhốt nó vào nhà thờ."
Nhóc Bạch Lục vừa đứng dậy đã bị viện trưởng xách cổ đi, cả người bị lôi xồng xộc tới phía nhà thờ.
Nhóc chạy cả một đêm, hiện giờ đã chẳng còn hơi sức, không chút phản kháng mặc viện trưởng lôi đi, lảo đảo bị ném vào nhà thờ.
May là viện trưởng chỉ lôi trò cũ ra khè nhóc, chỉ ấn dí đầu nhóc vào hồ rửa tội không cho nhóc thở, trò chơi bạo lực trẻ con này viện trưởng chơi nhiều lần rồi.
Nhưng lần này bởi Bạch Lục dẫn theo đám nhỏ chạy trốn đã chọc vào ranh giới cuối cùng của viện trưởng, bà ta không ngại phiền cắm đầu nhóc xuống hồ rửa tội, lải nhải chửi rủa mấy lời mà nhóc Bạch Lục chẳng hiểu được.
"Súc sinh ghê tởm."
"Mày có thể sống tới lúc này đều là nhờ vào sự bố thí của nhà đầu tư tốt bụng, sao mày dám làm ra chuyện này hả?!"
Nhóc Bạch Lục vô lực trợn tròn mắt, lông mi dính đầy nước, nhóc ngạt thở chật vật ngẩng lên lại bị thẳng tay dìm xuống nước sâu, nước tràn vào mũi khiến nhóc ho khan, nhưng nhóc Bạch Lục còn chưa kịp ho đã bị viện trưởng tức giận đùng đùng dí cổ xuống tiếp.
"Mày biết mày mà chạy ra ngoài sẽ rước bao nhiêu phiền phức cho bọn tao không?!" Bà ta điên cuồng gầm lên, túm chặt tóc ướt trong nước của nhóc Bạch Lục: "Cái con quái vật không có tính người này, cha mj mày vứt mày đi đúng chỉ giỏi thêm phiền cho bọn tao, rõ là nên nhân lúc mày vừa thó đầu ra ngoài thì nên bóp chết mày đi tạo phúc cho đời..."
Ánh mắt của nhóc Bạch Lục dần dần rủ xuống, nhóc bắt đầu mất đi hứng thú với trò chơi [chuột vùng vẫy trong nước] này rồi.
Cũng mất cả sức lực.
Ngay khi Bạch Lục nổi lên lấy một hơi thở thì lại bị dìm xuống nước, nhóc giờ đến thở cũng thở không nổi, sặc khan một tiếng.
Viện trưởng mặt không biểu tình dí đầu nhóc Bạch Lục tới đáy nước, bọt khí tràn vào khoang mũi nhóc, nhưng mặt nhóc lại chẳng có vẻ hoảng hốt sợ hãi của người sắp chết đuổi, mà rất bình tĩnh, cho dù lúc này nhóc có nghĩ về việc mình sắp bị bóp chết thì cũng vậy, bởi vì nhóc đã quá quen với nỗi đau bị dìm chết trong nước rồi.
Bạch Lục nhắm hết mắt lại, nhóc buông thõng hai tay đang bám lấy thành bên của hồ rửa tội, cả mình rơi xuống trong ao, toàn thân hôn mê sâu lềnh bềnh trôi trên hồ rửa tội, đồng xu trước ngực lơ lửng trôi tới, ánh sáng lập lòe bên trên sóng nước.
"Hay thật!" Viện trưởng hung tợn giật đồng xu, bà ta thét lên: "Mày thế mà dám trộm đồ của nhà đầu tư! Cái thứ độc ác ma quỷ sinh này!"
Ngay khi bà ta vẫn đang giày xéo nhóc Bạch Lục, nhóc Bạch Lục cũng thật sự mà tưởng rằng mình sẽ bị dìm chết dễ vậy luôn, bên ngoài nhà thờ đột nhiên truyền tới một tiếng nổ kinh thiên động địa, trước mặt nhóc Bạch Lục nhảy ra một dòng cảnh cáo đỏ chói:
[Hệ thống cảnh cáo: Cảnh cáo! Cảnh cáo! HP của tuyến thân phân phụ của người chơi Bạch Liễu giảm xuống nhanh chóng! Hãy lập tức rời khỏi khu vực nguy hiểm!]
[...!HP của tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu giảm còn 2...!còn 1...!Cảnh cáo! Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu sắp chết!!]
Nhà thờ cũng bị chấn động ảnh hưởng lắc lư mấy hồi, viện trưởng cuối cùng cũng thôi hành hạ nhóc Bạch Lục, bà ta vừa chửi vừa đi ra ngoài nhà thờ: "Xảy ra chuyện gì mà tiếng động lớn thế?"
Nhóc Bạch Lục khó khăn bò dậy từ hồ rửa tội, mặt nhóc chẳng có biểu cảm nào cứ vậy ngồi trong hồ rửa tội, nhóc yếu ớt hít thở, ngẩng đầu nhìn về phía tượng thần trông vừa trẻ vừa quỷ dị ở bên cạnh hồ rửa tội, trong mắt phản chiếu màn hình cảnh cáo màu đỏ không ngừng nhảy ra của hệ thống.
Chẳng bao lâu sau viện trưởng đã trở lại, sắc mặt bà ta cực kỳ u ám: "Bệnh viện tư nhân bị nổ, chỉ sợ lễ ghép đôi phải hủy bỏ, đây có phải trò quỷ do thứ mày lấy từ chỗ nhà đầu tư gây ra không?"
Bà ta vừa nói, vừa bực tức bóp cổ nhóc Bạch Lục ấn vào trong nước.
Nhóc Bạch Lục không giãy giụa gì, nhóc thật sự là chẳng còn hơi sức đầu để mà phản kháng.
Nhóc nằm dưới đáy nước, đôi con mắt mở hé, sắc mặt trắng bệch môi bầm tím sẫm, đen cả lại, bởi vì ngạt thở và thiếu dưỡng khí đôi đồng tử tan rã co rút, phía sau bảng số liệu mã hóa màu đỏ xuyên thấu là gương mặt đang ngủ say trên thập tự giá của thần linh.
Tình cảnh quỷ dị này khiến tư duy của nhóc Bạch Lục mém bị dìm chết.
Trên thế gian này thật sự có thần ư? Một nhóc kia không phải đã nói chỉ cần đổi tên mới, đổi thành Bạch Liễu rồi thần sẽ yêu thương nhóc sao?
Tối nay chắc nhóc cũng miễn cưỡng được xem là một đứa trẻ tốt rồi, vậy tại sao thần vẫn không phù hộ?
Mí mắt của thần đột nhiên lay động, mở mắt là một màu chẳng xóa, đôi mắt không có con ngươi nhìn về nhóc Bạch Lục đang ở trong hồ rửa tội, trên người hiện ra một tầng sáng trắng dịu êm, cỏ rối mọc trên người y trườn đi như muốn trói càng chặt lấy y, nhưng ánh sáng trong đôi mắt thuần khiết ấy vẫn như cũ khiến nhóc Bạch Lục hoảng hốt, tựa hồ trong thoáng chốc ấy nhóc đã được ai đó che chở vậy.
[Hệ thống cảnh cáo: HP của người chơi Bạch Liễu tiếp tục giảm...!HP của người chơi Bạch Liễu ngừng giảm, HP dư lại chỉ còn 0.5, tuyến thân phận của của người chơi Bạch Liễu còn sống]
[Hệ thống cảnh báo: NPC viện trưởng gồng sức muốn bóp chết trẻ em ngay bên trong nhà thờ đã đụng vào điều cấm luật của thần]
[Thần giáng trừng phạt]
Viện trưởng như bị gợn sóng vô hình nào đó đánh văng ra, ngã sầm vào cột trong nhà thờ, kêu rõ một tiếng thảm thiết.
Nhưng trừng phạt chưa dừng lại, bụi gai sinh trưởng trên kệ Nghịch Thập Tự giá chồi ra vô số nhánh nhỏ cuốn khít lất viện trưởng, bà ta bị gai nhọn đâm vào người, chỉ dư lại một đôi mắt nhìn xuyên thấu qua rừng gai chằng chịt hoảng sợ nhìn về phía nhóc Bạch Lục đang bò ra khỏi hồ rửa tội và vị thần đang mở to mắt phía sau nhóc Bạch Lục, bà ta sợ tới run rẩy toàn thân, quỳ mọp dưới đất cầu xin tha thứ.
"Không, thần, con không phải muốn dìm nó chết, còn chỉ đang dạy dỗ đứa trẻ ác độc này, không phải, thần, xin đừng buông xuống trừng phạt này --- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Giây tiếp theo, bụi gai cuốn chặt.
Máu của viện trưởng rơi xuống mặt đá cẩm thạch trong nhà thờ, bà ta ngửa đầu phát ra tiếng gào thét chói tai, bụi gai bám theo da thịt bà tà, chui vào khoang miệng mở to, giống như một cối xay thịt nhạo trộn trong người bà ta, toàn thân bà ta thoáng chốc co quắp bị trói đứng trên bụi gai.
Vết máu từ trên người bà ta giống như nước mưa trên người nhóc Bạch Lục, tí tách rơi xuống mặt đất, tụ lại một nơi.
Bà ta trong phút chốc đã trở thành một cái xác, bụi gai chậm chạp thả cái xác trên mặt đất, sự tồn tại của cái xác này cũng chẳng có bao lâu, rất nhanh sau đã biến thành số liệu tiêu tán trong nhà thờ.
[Hệ thống nhắc nhở: NPC Viện trưởng chết vì chịu công kích, đang thu thập số liệu...]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...